Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 101

"Hạ... Hạ đồng học, sao lại là ngươi?" Lạc Tình không ngờ người đến lại là Hạ Như Phong, nhất thời sửng sốt, ngay sau đó nhíu lông mày thanh tú lại: "Không cần, ta không có việc gì."

"A? Phải không?" Nhíu mày nhìn về phía mấy người đang bao vây Lạc Tình, khóe miệng Hạ Như Phong nở nụ cười nhạt: "Ta nghĩ ngươi thật sự có chút phiền phức."

Hạ Như Phong nàng cũng không phải là người thích xen vào việc của người khác, nhưng mà tiểu công chúa cũng từng giúp đỡ nàng, cho dù khi đó nàng căn bản không sợ Lý Phàm. Chỉ là giúp dù sao cũng đã giúp qua, với người xa lạ nàng có thể hoàn toàn không để ý, nhưng đối mặt là người đã từng giúp đỡ nàng, sao nàng có thể không quan tâm.

Huống chi, nàng vẫn có cảm tình với tiểu công chúa này.

Cho dù không thể vì nàng mà đối xử như Cốc Mị Nhi, ngay cả Cốc gia cũng đều không chút do dự mà đánh, nhưng một ít trợ giúp nhỏ bé, chắc sẽ không phải vấn đề quá lớn.

"Ơ, tiểu mỹ nhân, nàng đến tìm bản điện hạ sao? Yên tâm, bản điện hạ ở trên giường nhất định sẽ yêu thương nàng thật tốt."

Ngay lúc này, một giọng nói bỉ ổi khiến cho Hạ Như Phong nhíu chặt mày, ánh mắt lạnh lùng lướt qua trên người tam hoàng tử vì túng dục quá độ mà mắc bệnh.

"Hạ đồng học..." Cảm nhận được lạnh lẽo trên người của Hạ Như Phong, Lạc Tình run rẩy một cái, vừa định mở miệng ngăn cản, người bên cạnh đã mất đi bóng dáng.

Bàn tay nắm chặt trường côn sau lưng, lúc đến trước mặt những người đó, rút ra cây côn như ngọn lửa xinh đẹp, côn quét ngang qua mặt, những người kia sao có thể đối địch với Hạ Như Phong? Ngay cả cơ hội né tránh cũng đều không có, tất cả bị đánh ngã trên mặt đất.

"Tốt nhất câm miệng của ngươi lại, bằng không, ta không ngại cho ngươi vĩnh viễn không nói ra lời." Hai mắt lạnh lùng nhìn tam hoàng tử, nàng thu trường côn lại, xoay người đi đến bên cạnh tiểu công chúa.

Từ trên mặt đất bò dậy, bọn họ đều trông thấy đôi mắt lạnh lùng vô tình kia của Hạ Như Phong, nhất thời cảm thấy rét lạnh từ lòng bàn chân nhảy vào lòng, không khỏi rùng mình một cái.

Bọn họ chưa bao giờ thấy đôi mắt một người, có thể lạnh lẽo đến như vậy.

"Ngươi... Ta nói cho ngươi biết, ta là tứ công chúa, ngươi dám đối xử với ta như vậy, phụ hoàng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu." Tứ công chúa nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng giọng nói kia lại mang theo một tia run rẩy.

"Đây là học viện." Nhún vai, Hạ Như Phong hơi có chút xem thường: "Chẳng lẽ, hoàng tử công chúa gì đó ở trong học viện tài nghệ không bằng người, hoàng thượng sẽ ra mặt thay các ngươi sao? Có lẽ, cũng sẽ không để mất người này chứ?"

Từ lúc đầu, Hạ Như Phong đã biết, có can đảm vây đánh Lạc Tình, cũng chỉ có đám công chúa hoàng tử trong hoàng cung kia.

Chẳng qua là trong học viện đệ tử vốn có thể luận bàn, nếu hoàng tử công chúa thua bởi người như nàng, hoàng đế lại đến báo thù vì bọn họ, như vậy khẳng định sẽ bị người trong thiên hạ chế giễu.

Vì vậy, chỉ cần nàng không quá đáng, chắc chắn người nọ ngồi trên chỗ cao kia, sẽ không đến quản lý việc này.

"Ngươi, ngươi chờ đấy cho chúng ta... Tam hoàng đệ, tứ hoàng muội, chúng ta đi." Nhị công chúa hung ác trừng mắt nhìn Hạ Như Phong, trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, trước lúc rời đi không quên nói ra một câu cảnh cáo.

Có lẽ là mùa đông đang đến gần, ánh nắng mặt trời không còn ấm áp như lúc đầu nữa, mà xen lẫn một chút lành lạnh.

Lạc Tình cúi đầu trầm tư, một lúc lâu, dường như hạ quyết tâm, ngẩng đầu, ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống gương mặt xinh đẹp kia.

"Hạ đồng học, ta muốn bái ngươi làm sư phụ."

Không ngờ Lạc Tình lại đưa ra thỉnh cầu này, Hạ Như Phong sững sờ một chút, sau đó khẽ nhí mày, nói: "Ta không định thu nhận đồ đệ."

Thiên phú của tiểu công chúa không tệ, thật đúng là mười bảy tuổi đến Linh Sư thất cấp, trước khi tới hai mươi tuổi, trở thành Đại Linh Sư nhất cấp cũng là chuyện chắc chắn. Hơn nữa, nàng không giống những thiên tài khác, rất nhiều thiên tài được gia tộc bồi dưỡng mới đến trình độ này.

Mà tiểu công chúa, cho tới bây giờ nàng đều dựa vào cố gắng của mình, bằng vào cố gắng đạt được thành tựu như thế, quả thật thiên phú không tệ.

Chỉ tiếc, cho dù thiên phú của nàng xuất sắc, nhưng vẫn không phải là lúc có thể để cho Hạ Như Phong động tâm thu nhận đệ tử.

"Vậy, ta muốn đi theo ngươi." Đôi mắt của Lạc Tình trong suốt sáng ngời, từ trong mắt của nàng, không nhìn thấy một chút dấu vết đùa giỡn nào.

"Có thể nói cho ta biết lý do vì sao không?"

Đột nhiên, Lạc Tình nở nụ cười, nụ cười của nàng đầy vẻ đau thương, một chút nhớ nhung, hai mắt trong suốt sáng lệ nhìn về phía Hạ Như Phong, giọng nói như gió như tiếng chuông thanh thúy, cũng mang theo một tia khàn khàn: "Người đời đều biết, hoàng huynh bốn tuổi đã triệu hồi ra Triệu Hồi Thư, chưa đầy mười lăm tuổi đã trở thành Đại Linh Sư nhất cấp, thật ra căn bản không phải như thế..."

Bởi vì gần sập tối, lúc này trong sân trường không có bao nhiêu người đi trên đường, cho nên, cũng không ai có thể nghe thấy lời của nàng.

"Hoàng huynh, ở lúc hai tuổi đã triệu hồi ra Triệu Hồi Thư, mười ba tuổi đã trở thành Đại Linh Sư nhất cấp, chuyện này chỉ có mẫu hậu và ta biết, vì bảo vệ hoàng huynh an toàn, ngay cả phụ hoàng cũng đều không biết."

Hai tuổi Triệu Hoán Sư, mười ba tuổi Đại Linh Sư... Thiên phú thế này, quả thật là khủng bố, ngay cả Hạ Như Phong cũng đều bị dọa sợ.

Nếu hắn không ngã xuống, nói không chừng, tương lai sẽ là một vị cao thủ đứng đầu, tình hình của đại lục cũng sẽ xảy ra biến hóa rất lớn.

"Nhưng từ nhỏ thân thể của hoàng huynh rất yếu, ngay cả luyện dược sư đều không thể tra ra chứng bệnh của hắn, chỉ là không ai biết, từ khi mới sinh ra hoàng huynh đã nói chuyện, tuy hắn nói cái gì mà một nơi có ngựa sắt bốn bánh xe, sẽ chạy ở trên mặt đất, còn có cái gì, mặc kệ hai người ở cách rất xa, nhưng cũng có thể thông qua một cái hộp để nói chuyện, lúc ấy ta và mẫu hậu đều cảm thấy buồn cười, sao có thể có chuyện như vậy? Nhưng mà, điều duy nhất chúng ta có thể rõ ràng, hoàng huynh là người mệnh trời, mà mệnh trời thì sẽ trở về..."

Trong lòng đột nhiên run lên, Hạ Như Phong kinh ngạc mở to mắt.

Sao có thể chứ? Hoàng huynh của Lạc Tình sao có thể là người xuyên việt? Chẳng lẽ ngoại trừ nàng ra, thì còn có người khác cũng xuyên qua sao?

"Hoàng huynh cũng biết hắn là người mệnh trời, sớm muộn gì cũng có một ngày, sẽ trở về trong lòng của trời đất, mà vốn nhờ thể chất của người mệnh trời, thân thể của hắn mới yếu như vậy, mới có thiên phú xuất sắc như thế, sau đó, hoàng huynh vì ta mà chết, hắn dùng hết sức lực cuối cùng, dò xét tương lai vì ta..."

Nói tới đây, giọng nói của Lạc Tình mang theo nghẹn ngào, hốc mắt cũng không khỏi đỏ lên, gắt gao cắn môi mọng, nói: "Hắn nói cho ta, để cho ta phải nhớ về sau đến giúp đỡ cho người khác, nếu có một thiếu nữ được ta trợ giúp mà giúp đỡ ta, thì hắn bảo ta về sau phải đi theo thiếu nữ kia."

"Ta giúp qua rất nhiều người, nhưng ngươi là người đầu tiên vì ta mà đánh đám hoàng tỷ, ta nghĩ, người trong tiên đoán của hoàng huynh, chính là ngươi..."

Khẽ thở dài, Hạ Như Phong ngước mắt nhìn trời xanh, lúc này nàng lại mang theo một cảm giác cô độc, có lẽ, hơi thở kia giống như không thể hòa tan vào thế giới này.

Ở Trung Hoa nàng là một cô nhi, sau khi được cha nuôi nhận nuôi, nhưng lại bị đẩy ra làm lá chắn, thay nữ nhi bị bệnh của cha nuôi, ngăn cản những mũi tên đó, cuối cùng còn bị bắt đi thay nàng kết hôn, đối tượng kết hôn là nam nhân kinh khủng nhất trong giới thương nhân.

Nàng vì cha nuôi mà làm rất nhiều chuyện, cầm từng cúp quán quân trở về nhà, thậm chí lúc cha nuôi gặp phải ám sát đã thay ông ngẳn cản một viên đạn, nàng tự cho là, đã trả lại ơn nuôi dưỡng của ông, cho nên lúc ông muốn để mình kết hôn thay con gái của ông, lúc vì gia tộc giành đủ lợi ích, nàng lựa chọn trốn thoát.

Nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh được lòng bàn tay của nam nhân kia...

Ngay cả như thế, nàng vẫn là người Trung Hoa, linh hồn của nàng, không thuộc về thế giới này, vì vậy ở trên dị thế này, dù sao vẫn cảm thấy được chút lạnh lẽo và cô đơn.

Nơi này, không có người biết nàng, không có ô tô nàng quen thuộc, phi cơ, di động vật phẩm linh tinh, cho nên, khi nghe đến còn có một người xuyên qua tồn tại, nàng bỗng sinh ra một trận kích động, nhưng mà kích động kia, đã bị nàng che dấu ở trong lòng rất tốt.

"Không, ta còn có ngoại công, Thiên Nhi bọn họ..."

Lắc đầu, nàng khẽ cười, ở Trung Hoa, nàng không được hưởng thụ qua tình thân ấm áp, mà ở đây, đã có bằng hữu và thân nhân mà nàng yêu.

Huống chi, nếu bọn họ có thể xuyên qua, nói không chừng cuối cùng sẽ tìm được phương pháp để trở lại Trung Hoa, nếu có thể như thế, nàng sẽ làm cho hung thủ hại chết mình, phải trả giá thật lớn.

Trước kia không năng lực, nàng lựa chọn chạy trốn, nhưng có thực lực đó, nàng sẽ trả thù...

"Hạ đồng học." Trông thấy lần đầu tiên Hạ Như Phong lộ ra vẻ mặt mất mát như vậy, sau đó trên mặt lại hiện lên mỉm cười, Lạc Tình có chút không rõ cho nên sờ đầu, nàng không biết, Hạ Như Phong như thế nào?

Thu suy nghĩ lại, con ngươi màu đen kia mang theo tia thâm thúy âm u: "Tiểu công chúa, hoàng huynh ngươi nói đúng đấy, có một nơi như vậy, có xe ngựa sắt bốn bánh sẽ chạy ở trên mặt đất, có một cái hộp, mặc kệ cách bao xa cũng đều có thể kết nối với đối phương, còn có một loại tên là phi cơ gì đó, ngồi trên nó, cho dù là người bình thường cũng có thể bay ở trên trời..."

"A? Sao ngươi lại biết?" Ánh mắt sáng lên, Lạc Tình ngạc nhiên kêu lên: "Vừa rồi hình như ta chưa nói cái vật bay ở trên trời gì đó, chẳng lẽ, ngươi thật sự là người trong tiên đoán của hoàng huynh sao?"

"Tiểu công chúa, ngươi thật sự xác định muốn đi theo ta sao?" Hạ Như Phong không trả lời câu hỏi kia của nàng, ngược lại hỏi: "Nếu đi theo ta muốn ngươi bỏ qua địa vị bây giờ, ngươi có thể làm được không?"

"Ừ." Dùng sức gật đầu, trên mặt Lạc Tình đầy kiên định sáng suốt: "Ở nơi này, công chúa ta đây cũng chỉ là nghe êm tai thôi, chẳng bằng đi theo ngươi, xông ra một mảnh thiên hạ khác."

Trong mắt lặng lẽ xẹt qua một tia tán thưởng, chỉ là, cuối cùng Hạ Như Phong vẫn lắc đầu.
Bình Luận (0)
Comment