Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 103

Ngay lúc Hạ Như Phong đi ngang qua bên cạnh những người đó, ánh mắt của nam tử trẻ tuổi kia sáng lên, đột nhiên gọi nàng lại: "Đồng học..."

Bước chân của Hạ Như Phong dừng lại, đưa lưng về phía nam tử trẻ tuổi, lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"

"Đồng học, ngươi hãy liên thủ giết hắn với ta đi." Có thể đi vào Huyết Linh Giới, hơn nữa đi đến đây mà người không mất một cọng lông nào, thì cũng không phải là kẻ yếu, cho nên nam tử như là bắt được đống rơm cuối cùng, vội vàng nói.

Hắn tin tưởng, chỉ cần bọn họ liên thủ thì người trước mặt không phải là đối thủ của bọn họ.

"Ngươi muốn xen vào việc của người khác?" Bàn tay căng thẳng cầm đao, người nam nhân cao lớn có thân cường thể cường tráng kia đang chiến đấu với nam tử trẻ tuổi, đã dùng hai mắt lạnh lùng đầy cảnh cáo nhìn Hạ Như Phong một cái.

"Các ngươi cứ tiếp tục." Lắc đầu, Hạ Như Phong lại bước tiếp, đi về phía trước.

Nam nhân cao lớn khẽ thở phào, nếu Hạ Như Phong thật sự muốn xen vào việc của người khác, chỉ sợ người chết sẽ là hắn.

"Đồng học, ta là người của Hoàng gia một trong ba đại gia tộc ở hoàng thành, nếu ngươi cứu ta, Hoàng gia chúng ta sẽ trả thù lao cho ngươi." Nhìn thấy Hạ Như Phong không muốn giúp đỡ, nam nhân trẻ tuổi nhất thời nóng nảy, không khỏi mang danh hiệu của gia tộc ra, hắn tin tưởng, nếu nghe được câu này, nàng nhất định sẽ trở lại.

Ngược lại, vẻ mặt của nam nhân cao lớn sốt ruột, sát ý trong mắt càng đậm hơn.

Quả nhiên, bóng dáng tuyệt sắc đã đi xa kia, lại quay trở lại lần nữa, ngay lúc trong lòng nam nhân u ám, một giọng nói nhàn nhạt truyền đến bên tai.

"Ta hỏi ngươi một chuyện, nếu ngươi trả lời tốt, ta sẽ cứu ngươi, nếu như không tốt, như vậy ta sẽ không xen vào sống chết của ngươi nữa."

"Chỉ cần là ta biết, ta nhất định sẽ không biết không nói biết gì thì nói đấy."

"Đại tiểu thư của Hoàng gia các ngươi, có thể kể lại chút chuyện của bà không?"

Trong đầu nhớ lại gương mặt như đã từng quen biết kia, trong lòng Hạ Như Phong cảm thấy một trận thân thiết, loại cảm giác này làm cho nàng rất nghi ngờ, cho nên nàng muốn biết rõ nguyên nhân.

"Ngươi nói là Hoàng Ảnh?" Nam nhân sửng sốt, trong mắt lập tức lộ ra một chút khinh thường: "Nàng là thân nữ nhi của gia chủ, cũng là sỉ nhục của Hoàng gia."

"Hãy bớt nói lời vô ích đi, bằng không, hắn không giết ngươi, thì ta cũng sẽ tự tay giải quyết ngươi." Sát khí trong đôi mắt đen kia chợt hiện lên, không biết vì sao, khi nghe được có người nói Hoàng Ảnh là sỉ nhục, nàng lại có một cảm giác muốn phát tiết lửa giận.

Cơ thể của nam nhân run lên, hắn cũng cảm nhận được sát ý của Hạ Như Phong, nuốt nước miếng, nói: "Thật ra thì, những chuyện này là ta nghe từ trong miệng của phụ mẫu ta. Nghe nói trước kia Hoàng Ảnh là công chúa bảo bối quý giá nhất của Hoàng gia, cũng là nữ nhi duy nhất của gia chủ, nhưng bà lại vụng trộm bỏ trốn với nam nhân, trong cơn giận dữ gia chủ đã để cho người ta đi tìm Hoàng Ảnh, cho đến mười hai năm đó, người Hoàng gia đã phát hiện Hoàng Ảnh ở trong một thành nhỏ..."

"Còn gì nữa không?"

"Bởi vì đây là sỉ nhục của Hoàng gia, gia chủ không dám để cho nhiều người đi tìm, cho nên tốn nhiều thời gian như vậy, mà ta cũng chỉ biết những việc này thôi." Ngừng lại một chút, dường như nam nhân còn nhớ tới cái gì đó, lại mở miệng: "Đúng rồi, hình như thành nhỏ kia tên là hỏa cái gì thành, nghe nói chính ở chỗ này Hoàng Ảnh đã sinh ra hai nhi tử."

Bàn tay nắm chặt, không khỏi phát run, có lẽ là cảm nhận được Hạ Như Phong khác thường, ánh mắt nam nhân sửng sốt, không rõ vì sao nàng lại muốn biết chuyện của Hoàng Ảnh.

"Nơi đó, có phải tên là Hỏa Vân Thành không?" Giọng nói mang một tia run rẩy, Hạ Như Phong hít sâu một hơi, hỏi.

"Đúng, đúng, tên là Hỏa Vân Thành." Nam nhân vội vàng gật đầu: "Nhưng mà, mười mấy ngày trước dường như Hoàng Ảnh gây sự với thiếu chủ Lưu Vân tông, gia chủ định đưa bà đi Lưu Vân tông, tuy Hoàng Ảnh đã gả cho một người, nhưng bà coi như là xinh đẹp, tuyệt đối có thể xin thiếu chủ Lưu Vân Tông yêu thích."

Cuối cùng Hạ Như Phong đã rõ, vì sao nàng lại cảm thấy Hoàng Ảnh thân thiết như thế.

Thì ra là vì Hoàng Ảnh có khuôn mặt giống Hạ Thiên, nhưng ngay từ đầu nàng lại không hề phát hiện ra.

Chết tiệt, người nọ là cữu mẫu của nàng, dám tặng cữu mẫu của nàng cho người khác, Hoàng gia, thật đúng là muốn chết!

"Đồng học, như vậy, ta cũng đã nói hết rồi, ngươi..."

Nam nhân nhu nhược mở miệng, ánh mắt của Hạ Như Phong lạnh lẽo, trên người không che dấu sát ý chút nào, đã dọa hắn sợ muốn chết.

Mắt lạnh lướt qua, ngay sau đó, ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn về phía vẻ mặt của nam nhân cao lớn đã biến đổi kia, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: "Các ngươi cứ tiếp tục, việc vớ vẩn này, ta sẽ không quan tâm."

Vẻ mặt của nam nhân cao lớn dần chuyển tốt, nếu nàng thật sự muốn xen vào, chỉ sợ rủi ro sẽ là mình, xem ra, thiếu nữ này cũng không nguyện ý xen vào việc của người khác.

"Ngươi... Sao ngươi nói không giữ lời?" Vẻ mặt của nam nhân chợt tái mét, hung hăng nhìn vào gương mặt tuyệt mỹ kia của Hạ Như Phong.

Đột nhiên, Hạ Như Phong nở nụ cười, nụ cười của nàng rất đẹp, nhưng vào giờ phút này, cũng không có người có suy nghĩ muốn thưởng thức.

"Biết cái gì gọi là để cho ta vừa lòng không? Đó chính là làm cho ta vui vẻ, nhưng lời nói của ngươi cũng không làm cho ta vui vẻ, cho nên, ta cũng không hề không giữ lời, tự ngươi giải quyết cho tốt đi!"

Sau khi đã biết Hoàng Ảnh là mẫu thân của Hạ Thiên, Hạ Như Phong có cảm giác cực kỳ kém với Hoàng gia, tất nhiên cũng không nguyện đi cứu người của Hoàng gia.

Vì vậy, sau khi nói xong, nàng nhanh chóng chạy về phía chỗ cầu thang, không quay đầu lại một lần nữa...

Trong đại sảnh yên tĩnh của Hoàng gia, mang theo một bầu không khí áp lực, người xung quanh đều đang ngồi nín thở, ngay cả tiếng hít thở rất nhỏ cũng đều không nghe thấy.

Vẻ mặt của lão giả trên chỗ chủ vị uy nghiêm, không thể khinh nhờn, ánh sáng mặt trời từ ngoài phòng lọt vào, chiếu lên trên người, người bên cạnh mặc áo bào trắng, như khảm vàng kim.

"Ảnh Nhi, để phụ thân hỏi lại con một câu, rốt cuộc con có nguyện ý đi hay không? Thiếu chủ Lưu Vân Tông đã chứng tỏ, nguyên nhân vì con đã khiến cho hắn không thể có được thiếu nữ kia, hắn muốn con dùng chính mình đến bồi thường cho hắn, hơn nữa, trong Lưu Vân Tông còn có một vị luyện dược sư tứ phẩm trung cấp, mà có rất ít luyện dược sư cao cấp không gia nhập công hội luyện dược, nếu con lấy được lòng của hắn, về sau Hoàng gia của chúng ta, sẽ không vì một đan dược mà đi cầu xin công hội luyện dược nữa."

Nữ tử áo vàng phía dưới ngẩng đầu lên, mặt bà mang theo tia kiên định, nhưng mà trong mắt lại cố gắng lộ vẻ lạnh nhạt.

Bà đã vô cùng tuyệt vọng với gia tộc này, cho dù là lời của phụ thân, cũng không thể hồi sinh cơn sóng dữ trong lòng của bà.

"Ta không muốn đi, cho dù là chết, cũng tuyệt đối sẽ không phản bội Quân Mạc!"

"Ngươi..." Vẻ mặt của Hoàng Khánh biến đổi, trong hai mắt bắn ra tia sáng tàn nhẫn, lạnh lùng nói: "Ta thật hối hận, thật hối hận lúc trước không một chưởng giết chết tiểu tử kia, còn có hai tiện chủng kia nữa!"

"Nếu người giết bọn họ, ta cũng sẽ không sống một mình, chân trời góc biển, trời xanh suối vàng, nơi nào có Hạ Quân Mạc, nơi đó có Hoàng Ảnh." Giọng nói của Hoàng Ảnh mang theo hơi thở lạnh lẽo, lúc trước, nếu không phải vì để cho bọn họ sống sót, thì mình cũng sẽ không trở lại Hoàng gia.

Mười hai năm, đã mười hai năm, có trời mới biết, hơn mười hai năm qua, bà đã sống ngây người như thế nào.

Lúc đầu bà cho rằng, ít nhất phụ thân vẫn quan tâm bà, cho nên còn ôm một tia hy vọng với gia tộc này. Nhưng mười mấy ngày trước, lúc phụ thân muốn chính mình đi lấy lòng thiếu chủ Lưu Vân Tông, bà đã thật sự đã tuyệt vọng.

Bi thương không gì hơn bằng chết tâm, hoặc là nói, đó là cảm giác của bà lúc này.

"Phụ thân, đây là lần cuối cùng ta gọi người một tiếng phụ thân, ta rất biết ơn lúc trước, người đã yêu thương ta." Hoàng Ảnh đứng ở trong đại sảnh van xin, nhẹ nhàng nắm quyền, tuy qua tuổi bốn mươi, nhưng khuôn mặt kia lại trẻ như hai mươi: "Hôm nay, chuyện giữa phụ nữ (cha và con gái) chúng ta, hãy như tay áo này..."

"Xoẹt."

Ống tay áo bị nàng xé thành hai đoạn, lộ ra một chút da thịt trắng nõn bên trong.

"Phịch!" Bàn tay vỗ mạnh lên mặt bàn, Hoàng Khánh "Ầm" một tiếng đứng lên, cả người tức giận đến phát run, ngón tay chỉ vào Hoàng Ảnh, tức giận nói: "Phản, ngươi đúng là phản rồi, người đâu, đến trói nó lại cho ta, đưa đến Lưu Vân Tông."

Dứt lời, lập tức có hai người tiến lên, nắm hai cánh tay của Hoàng Ảnh.

Cho dù thực lực của Hoàng Ảnh không tệ, nhưng cũng không thể chống lại hai người kia, đành phải tùy ý bọn họ cầm dây thừng, trói mình thật chặt chẽ.

Khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, trong mắt bà đầy châm chọc thật sâu, không biết vì sao, lại để cho lòng của Hoàng Khánh có một chút không thoải mái.

"Thiếu chủ Lưu Vân Tông đang chờ, còn không nhanh đưa nàng đến biệt uyển của thiếu chủ." Xóa tan cảm giác không thoải mái kia, Hoàng Khánh lạnh giọng phân phó nói.

Trước kia, ông yêu thương Hoàng Ảnh, là vì vẻ đẹp của bà, có thể giành lợi ích đến cho gia tộc, cho nên, lúc biết được Hoàng Ảnh vụng trộm bỏ trốn với người khác, ông mới có thể phẫn nộ như vậy, thậm chí sủng ái nhiều năm qua cũng đều không còn.

Hoàng Ảnh đã từng gả cho người khác, không thể trở thành chính thê, bây giờ thiếu chủ Lưu Vân Tông có một chút hứng thú với bà như vậy, nếu bò lên giường của hắn, trở thành thiếp, cũng có thể mang đến chỗ tốt rất lớn cho gia tộc.

Lưu Vân Tông là tông môn lớn nhất Linh Phong quốc, có thể áp chế nó, cũng chỉ có ba quái vật lớn kia, Hoàng gia bọn họ căn bản là không thể bằng được.

"Gia chủ." Băng Lão nhìn thấy hai người kia mạnh mẽ muốn kéo Hoàng Ảnh rời đi, ông cũng không chịu được nữa, đi ra, quỳ rạp xuống đất, đau khổ cầu xin nói: "Gia chủ, dù sao đại tiểu thư cũng là nữ nhi của ngài, cầu xin ngài nhìn lúc đại tiểu thư từng hiếu kính với ngài, cho đại tiểu thư một con đường sống!"

"Hừ, hầu hạ thiếu chủ Lưu Vân Tông là phúc khí của nó, còn không biết tốt xấu như thế, cho dù trở thành thiếp, cũng tốt hơn tiểu tử trong tiểu gia tộc kia nhiều, dẫn đi cho ta."

Hoàng Khánh không kiên nhẫn phất tay, ngay lúc hai người kia mạnh mẽ kéo Hoàng Ảnh, một tiếng quát lạnh lùng từ ngoài cửa bỗng nhiên truyền vào: "Ta muốn xem ai trong các ngươi dám động vào bà!"
Bình Luận (0)
Comment