Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 110

Trời xanh trong lành như đã bị nước gột rửa, sạch sẽ không có bất kì một vết bẩn nào.

Dưới bầu trời, hai bóng dáng màu vàng nhanh chóng bay vùn vụt, nhưng trên bóng dáng màu vàng kia loáng thoáng thấy vài người đang đứng. Mấy người đó đón gió mà đứng, y phục khẽ bay, rất có tư chất tiên nhân.

"Ngay lập tức sẽ đến Phong Thành, cữu mẫu, cuối cùng người và cữu cữu cũng có thể gặp lại nhau rồi."

Khuôn mặt của thiếu nữ đứng phía trước đầy ý cười ung dung, quay đầu, nhìn về phía nữ tử y phục màu vàng phía sau, ôn nhu mở miệng nói.

Như Phong đã trực tiếp đưa Hoàng Ảnh tới thẳng Phong thành, bởi vì Phong Thành cách Hoàng Thành một khoảng cách khá xa, nếu đi bộ không biết phải đi đến bao giờ. Vì thế, mới triệu hồi ra Đại Bằng, với tốc độ của Đại Bằng thì chỉ một ngày một đêm cũng đã đến.

Hoàng Ảnh mỉm cười, trong mắt đầy vẻ kích động, bà... Cuối cùng cũng có thể gặp lại ông sao?

Băng Lão cũng cảm thấy vui vẻ vì Hoàng Ảnh, trên khuôn mặt già nua kia cũng nở nụ cười nhàn nhạt, hai tay đặt ở sau lưng. Lúc này, ông đứng ngược lại với gió, cả người mặc áo trắng bồng bềnh, có một cảm giác thần tiên.

"Như Phong, chúng ta thi thử tốc độ một chút thì thế nào?"

Quay đầu, đã thấy nam tử chân đạp Kim Long, thoải mái đuổi theo ở bên cạnh Đại Bằng, hắn lười biêng ôm gáy, khóe miệng nở nụ cười tà mị, trong đôi mắt tím kia đầy tà khí, hiện lên một tia mờ mịt.

Ánh mắt của Hạ Như Phong lướt qua trên người Kim Long dưới chân Dạ Thiên Tà, không gì chê được, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Triệu Hồi Thú của hắn, một lần như vậy mà đã bị rung động rồi.

Với thiên phú của hắn, tự nhiên có thể nhìn ra, cấp bậc Kim Long dưới chân hắn đã ở ngũ giai cửu cấp, tương đương với Linh Vương cao nhất của nhân loại, có thể có được Triệu Hồi Thú ngũ giai cửu cấp, rốt cuộc thực lực của Dạ Thiên Tà là ở cấp bậc nào vậy?

Cường giả Linh Quân? Nếu quả thật là như thế, thì hắn không thể dùng từ biến thái để hình dung nữa rồi.

"Được." Mím môi cười, Hạ Như Phong tin tưởng năng lực của Đại Bằng, cho dù cấp bậc không bằng Kim Long kia, nhưng Kim Sí Đại Bằng có huyết mạch vương giả, trong tất cả Linh Thú là có tốc độ nhanh nhất.

Vì thế, hai bóng dáng màu vàng một trước một sau, không ai nhường ai bay về phía trước, dần biến thành hai chấm vàng biến mất ở bầu trời trong xanh... 

Phong Thành, Dong Binh Đoàn Vân Ly.

Trong phòng đầy u ám, trên mặt mỗi người đều đầy vẻ u sầu, một đám sương mù bao phủ ở trong lòng bọn họ.

"Đội trưởng, Dong Binh Đoàn Địa Ngục thật sự rất quá đáng, con bà nó, đệ nhất  Dong Binh Đoàn thì sao? Dựa vào cái gì muốn chúng ta giao tất cả đan dược ra?"

Đại Hùng chịu không nổi không khí yên tĩnh như thế, từ trong đám người đi ra, quơ đại đao trong tay, mũi thanh đao cắm trên mặt đất, trên mặt không che dấu phẫn nộ chút nào.

Ánh mắt thâm trầm của Hạ Quân Mạc nhìn về phía ngoài cửa, vuốt râu trên cằm, giọng nói bình tĩnh trầm ổn nói: "Cao gia bên kia thế nào rồi?"

"Dạo này thế lực của Lý gia tăng lên rất nhiều, Cao gia có nhiều thêm sản nghiệp bị tổn hại." Trả lời câu này là Triệu Nhiên, vẻ mặt của hắn cũng không nhẹ nhõm, vẻ mặt lo lắng, có lẽ lúc bây giờ, Dong Binh Đoàn thật là ở trên lưỡi đao rồi.

"Cho dù thế nào, phụ thân, chúng ta không thể đưa những đan dược đó cho Dong Binh Đoàn Địa Ngục được." Khuôn mặt màu lúa mì đầy kiên nghị, Hạ Vân Ly nắm chặt hai tay: "Người của Dong Binh Đoàn sẽ không phải là hạng người ham sống sợ chết. Nếu vì mạng sống mà khuất phục người khác, chúng ta đây không phải là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, hơn nữa, lúc trước đối mặt với công hội luyện dược cũng không lùi bước, giờ cần gì phải sợ một Dong Binh Đoàn Địa Ngục chứ."

"Bốp bốp bốp."

Vỗ tay ba tiếng, Hạ Quân Mạc từ chỗ ngồi đứng lên, tán thưởng gật đầu: "Tốt, Ly Nhi, con nói đúng lắm, Dong Binh Đoàn Địa Ngục là bài danh đệ nhất Dong Binh Đoàn thì thế nào? Chúng ta là nam nhân, nên có dũng khí của nam nhân, chỉ là chết thì có gì mà phải sợ? Dù ta chết, cũng không để cho bọn họ có được một viên đan dược nào." Thế lực của Dong Binh Đoàn Địa Ngục lớn thì sao? Cho dù là bọn họ phải chết, thì trước khi chết cũng sẽ châm một ngọn lửa đốt hết những đan dược đó, sẽ không cho bọn họ để lại một chiến lợi phẩm nào.

Có lẽ là lời của hai phụ tử đã kích thích tâm huyết của các Dong Binh, vẻ mặt của đoàn nam nhân thô tục phóng khoáng này đã kích động đến đỏ bừng, như Hạ Quân Mạc nói, chỉ là chết mà thôi, có cái gì mà phải sợ?

Ngay lúc này, một giọng nói lạnh nhạt như gió từ bên ngoài truyền vào.

"Cái gì chết với không chết? Ở đây đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói kia, với những tân binh mới gia nhập mấy ngày gần đây mà nói thì có vẻ xa lạ, bọn họ đều hai mặt nhìn nhau!

Không biết là ai không thông báo mà lại vào được.

Nhưng mà, sau khi các lão nhân của Dong Binh Đoàn nghe được câu nói kia, lập tức kích động đứng lên, phụ tử Hạ Quân Mạc vội vàng phục hồi tinh thần lại, rất nhanh chạy ra. Khi trông thấy mấy người ngoài xuất hiện trong sân, hai người đều ngây ngẩn cả người.

"Ảnh... Ảnh Nhi?"

Ánh mắt từ trên người Hạ Như Phong lướt qua nữ tử y phục màu vàng đứng ở bên cạnh, ánh mắt của ông đầy vẻ hoảng hốt: "Ta đang nằm mơ sao? Sao ta lại có thể nhìn thấy Ảnh Nhi?"

Che môi yêu kiều lại, nước mắt từ đầu ngón tay chảy xuống, Hoàng Ảnh lập tức buông tay che môi xuống, nhấc chân, đi về phía bóng dáng đã làm cho mình nhớ nhung suốt hơn mười hai năm qua. Ở lúc nam tử sững sờ, đã nhào vào trong lòng của ông.

"Quân Mạc, là ta, thật sự là ta."

"Thật sự là Ảnh Nhi sao?" Cơ thể đột nhiên run lên, Hạ Quân Mạc nhẹ nâng khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Ảnh, bởi vì kích động nên hai tay của ông đều run rẩy.

Nhìn người đã làm cho mình mơ mộng, ông vươn tay ra, khẽ lau đi nước mắt ở khóe mắt của nữ tử, khóe môi khẽ nở nụ cười: "Ảnh Nhi, nàng đã trở lại? Nhưng mà nàng vẫn xinh đẹp, mà ta cũng đã già đi rồi."

"Không." Lắc đầu, bà cầm tay ông: "Chàng vĩnh viễn như hơn hai mươi năm trước, vẫn là Hạ Quân Mạc ôn nhu anh tuấn, gan dạ dũng cảm."

Cũng là người mà bà yêu nhất cuộc đời này 

Từ lúc nguy hiểm ở hỏa sơn kia, ông không chút do dự lập tức chắn ở trước mặt bà, bóng dáng cao lớn kia của ông đã khắc sâu vào trong lòng của bà, trọn đời khó quên.

"Đến đây, Ảnh Nhi, đây là nhi tử của chúng ta Ly Nhi, lúc nàng rời đi, nó mới chỉ là tiểu hài đồng mười tuổi mà thôi." Kéo tay Hoàng Ảnh lại, Hạ Quân Mạc dẫn bà đến bên cạnh Hạ Vân Ly, khẽ cười nói.

Bàn tay chợt cứng đờ, ngẩng đầu lên, Hoàng Ảnh nhìn khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn kia, nhịn không được vươn tay vuốt mặt của hắn: "Ly Nhi, có trách mẫu thân lúc ấy bỏ các ngươi rời đi không?"

"Con biết người là vì chúng ta nên mới rời khỏi."

Khẽ lắc đầu, có lẽ là rất lâu không thấy nên Hạ Vân Ly lại không biết nên ở chung như thế nào, nhưng trong lòng của hắn cũng tràn đầy kích động.

Nhìn một nhà cữu cữu đoàn tụ, khuôn mặt tuyệt sắc còn ngây thơ của Hạ Như Phong nở nụ cười vui mừng.

Kỳ hạn một năm, còn sáu tháng nữa, đến lúc đó, nàng sẽ tự tay lấy tính mạng của hai lão cẩu Hỏa Vân kia, sau đó lại đến Thương Lang quốc, đưa mẫu thân hòa thân và huynh trưởng của mình về, người một nhà cùng nhau tận hưởng niềm vui của gia đình.

"Tình cảm của bọn họ, thật làm cho người ta hâm mộ." Mắt tím nhìn về phía Hạ Như Phong, bờ môi của Dạ Thiên Tà cong lên nụ cười dí dỏm, trong mắt lại hiện ra ý tứ không rõ.

Sờ mũi, Hạ Như Phong khẽ gật đầu, nhưng không trả lời câu nói của Dạ Thiên Tà.

"Ảnh Nhi, sao nàng lại xuất hiện ở đây?" Vui mừng qua đi, Hạ Quân Mạc tò mò hỏi: "Sao người Hoàng gia lại có thể thả nàng rời đi?"

Hơi cười, ánh mắt Hoàng Ảnh nhìn về phía Hạ Như Phong, giọng nói dịu dàng: "Chi Nhược muội muội, nàng có nữ nhi thật tốt."

"Đúng rồi, cữu cữu, biểu ca, vừa rồi các người nói cái gì mà chết với không chết vậy?" Ngay lúc này, giọng nói của Như Phong chặn ngang, nàng đi lên một bước, nhận thấy sau khi nói xong lời này, thì hiện ra không khí u ám, ngay lập tức nhíu mày lại.

Con ngươi tối sầm lại, Hạ Quân Mạc bất đắc dĩ thở dài.

"Ta nói." Đại Hùng vác đại đao đi ra, căm hận nói: "Sau khi tiểu thư người đi, Dong Binh Đoàn Địa Ngục đến Phong Thành và ép chúng ta giao đan dược ra, họ còn nói muốn tắm máu Dong Binh Đoàn Vân Ly chúng ta." 

"Tắm máu?"Trong mắt xẹt qua sát ý lạnh lẽo, khóe miệng Hạ Như Phong cong lên cười lạnh khinh thường: "Muốn học tập Dong Binh Đoàn Vân Ly, bọn họ còn không có tư cách đấy, Đại Hùng, Cao gia thì sao?"

"Cao gia đối địch với thế lực Lý gia, dạo này không biết vì sao bắt đầu tấn công Cao gia, nhưng mà Cao gia vẫn phái một bộ phận đến hỗ trợ Dong Binh Đoàn, tuy những trợ lực đó căn bản không có tác dụng, nhưng ở lúc quan trọng Cao gia vẫn không quên Dong Binh Đoàn chúng ta, đây cũng rất là ít thấy."

"Đại Bằng." Vuốt vương miện màu vàng trên đầu Đại Bằng, bờ môi nàng nở nụ cười tàn nhẫn mà khát máu: "Ngươi đi Phong cấm địa, đưa tất cả Kim Sí Đại Bằng đến đây, không phải Dong Binh Đoàn Địa Ngục nói muốn tắm máu đoàn ta sao? Như vậy ta muốn để bọn họ nhìn xem, rốt cuộc là ai tắm máu ai."

"Cô lỗ." Đại Bằng ngửa đầu rống to một tiếng, vỗ cánh bay lên trời xanh, trong nháy mắt hóa thành chấm vàng biến mất trong nháy mắt.

"Đại Hùng, ngươi cầm tấm thẻ này đến công hội luyện dược, giao cho hội trưởng tân nhiệm của công hội luyện dược, để ông ta nhìn cho rõ ràng." Sau khi Hạ Như Phong từ trong Linh Giới lấy ra một lệnh bài màu trắng đưa cho Đại Hùng, rồi mới nói: "Đi thôi! Ngày hôm nay, ta tất phải tắm máu Dong Binh Đoàn Địa Ngục." Dường như từ lức vào học viện Linh Phong, luôn có người không có mắt trêu chọc vào nàng.

Cốc gia, Hoàng gia, Lưu Vân Tông, ba thế lực này đều chạm vào sát ý của nàng. Chỉ là Cốc gia nàng giữ lại cho Mị Nhi làm đá đạp chân, Hoàng gia là nhà mẹ đẻ của cữu mẫu, vì vậy nàng mới hỏi ý kiến, về phần Lưu Vân Tông... Bây giờ thực lực của nàng không đủ, lại không muốn mượn thế lực của sư phụ nên mới nhịn xuống.

Nhưng mà, Lưu Vân Tông bị diệt chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Công hội luyện dược, hội trưởng tân nhiệm Tôn Lập lười biếng tựa vào trên ghế, ngồi bên cạnh ông là một mỹ nữ tóc vàng chân dài, mỹ nữ lấy ngón tay kẹp một quả bồ đào, khẽ thả vào bờ môi của Tôn Lập.

Mở miệng, Tôn Lập ngậm bồ đào, móng heo thuận tiện sờ soạng ở bên hông của mỹ nữ.

Mỹ nữ tóc vàng xấu hổ giận dỗi trừng mắt nhìn hắn một cái, chỉ là ánh mắt kia lại đầy vẻ lẳng lơ.

"Ha ha, bảo bối của ta..." Tôn Lập từ trên ghế nằm xuống ôm mỹ nữ tóc vàng, lúc ôm mỹ nữ tóc vàng lăn lộn ở trên mặt đất, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng gõ cửa.

Hứng thú bị quấy rầy, Tôn Lập bất mãn nhíu mày, từ trên mặt đất bò dậy, vỗ áo bào, nói: "Vào đi."

Sau đó đẩy cửa vào, nam nhân bước nhanh vào, trên gương mặt hơi trắng bệch kia bỗng nhiên thoáng hiện một tia ngoan độc, nhưng chẳng mấy chốc lập tức biến mất: "Hội trưởng, vì sao chúng ta không đi cướp đan dược của Dong Binh Đoàn Vân Ly? Các loại đan dược gì đó, vốn nên thuộc về công hội luyện dược chúng ta."

Tốt nhất là giết hết những người ủng hộ Dong Binh Đoàn Vân Ly, thì mới có thể báo thù cho những sỉ nhục trước kia của mình.

"Ầm" bàn tay đập thật mạnh lên trên bàn, Tôn Lập phẫn nộ nói: "Lý Tinh, ngươi thật hỗn xược! Bản hội trưởng làm việc còn cần ngươi chỉ đạo sao? Chúng ta là luyện dược sư, không phải bọn cướp, thật không biết hội trưởng tiền nhiệm dạy các ngươi như thế nào? Hừ, may mà ông ta chết sớm, bằng không ta nhất định phải đi tổng công hội tố cáo ông ta."

Đương nhiên, câu nói hiên ngang lẫm liệt này, ông cũng chỉ nói ngoài miệng mà thôi. 

Tôn Lập là một người không có chí hướng, nguyện vọng lớn nhất chính là sống mơ mơ màng màng, sư phụ của ông từng nói hắn rất có thiên phú luyện dược, nếu nỗ lực cố gắng, ở trước ba mươi tuổi tấn chức tam phẩm là chuyện thiết yếu.

Nhưng mà năm nay ông đã 45 tuổi rồi, vừa mới tiến vào tam phẩm, khi đó thấy Tần sắc chính là hội trưởng tiền nhiệm của Phong Thành tử vong, nên ông bị điều đến Phong Thành.

Theo lời nói của Tôn Lập là, các ngươi đánh đánh giết giết là chuyện của các ngươi, ta chỉ muốn mỗi ngày ôm ấp mỹ nhân như vậy là đủ rồi, về đan dược gì đó hay tương lai phát triển của công hội luyện dược vân vân, tất cả đều không liên quan đến ông.

"Hội trưởng..." Lý Tinh nhíu mày, hắn thật không ngờ hội trưởng mới tới lại có đức hạnh như thế.

Mắt trừng to, râu vểnh lên, Tôn Lập hung dữ nói: "Ngươi con mẹ nó nếu còn dong dài một câu với lão tử, lão tử lập tức để ngươi cút khỏi công hội luyện dược, thật mẹ nó đáng ghét, ngươi là hội trưởng hay ta là hội trưởng? Còn không nhanh cút khỏi đây ngay cho lão tử."

Bất đắc dĩ, Lý Tinh chỉ có thể ra ngoài, ngay lúc hắn vừa đến trước cửa, một người vội vàng báo lại: "Hội trưởng, người của Dong Binh Đoàn Vân Ly đến cầu kiến."

"Dong Binh Đoàn Vân Ly?" Nghe thấy năm chữ làm cho mình hận nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt trắng bệch của Lý Tinh lộ ra một tia dữ tợn, bước chân không tự chủ được rời khỏi đây nhanh hơn.

"Không gặp không gặp." Sau khi Lý Tinh rời đi, Tôn Lập nhướng mày, không kiên nhẫn phất tay, tiện tay ông ôm mỹ nữ tóc vàng kiều mỵ.

"Nhưng mà trong tay hắn cầm lệnh bài của trưởng lão tổng công đoàn..."

Người nọ còn chưa nói xong, Tôn Lập lại biến mất như gió, chỉ để lại vẻ mặt nghi hoặc của mỹ nữ tóc vàng, gió lạnh vù vù lướt qua y phục của nàng, lộ ra cặp đùi tuyết trắng thon dài kia, mắt người đến thông báo nhìn đến ngây người. 

"Ngươi thật là to gan? Là ai cho ngươi đến công hội luyện dược của chúng ta? Dựa vào Dong Binh Đoàn dơ bẩn các ngươi mà đến đây quả thật là làm bẩn công hội luyện dược chúng ta."

Rất xa, Lý Tinh nhìn Đại Hùng đang ở đại sảnh đi qua đi lại, nghĩ đến hội đấu giá đan dược hai tháng trước kia, bụng hắn có một ngọn lửa vẫn không có chỗ phát tác, giờ phút này, cuối cùng đã tìm được người nhận lửa giận của hắn.

"Hừ, cũng không nhìn xem ngươi là dạng người gì, có tư cách gì vào công hội luyện dược chúng ta..." Sau khi đến trước mặt Đại Hùng, lúc này Lý Tinh chửi ầm lên, ngay cả nước miếng đều suýt chút nữa bắn lên mặt của Đại Hùng. Trông thấy đối phương vẫn chưa vì vậy mà ra tay, hắn càng chửi mắng thậm tệ hơn, cuối cùng ngay cả lão bà hài tử của người ta cũng đều mắng.

Nhưng vấn đề là, Đại Hùng đến bây giờ vẫn chưa thành thân.

"Vù." Đại Hùng thở một hơi thật lớn, trong ngực tràn đầy lửa giận, nhưng nhớ đến tiểu thư giao việc cho mình, hắn đành phải ngăn xúc động tức giận lại.

Đại Hùng làm một Dong Binh, chưa từng qua lại làm việc với cấp cao, cũng không biết Hạ Như Phong giao cho hắn là lệnh bài của trưởng lão, nếu không cũng sẽ không chịu đựng như thế.

"Còn không mau cút đi."

Lý Tinh mắng rất dễ chịu, rất thoải mái, cuối cùng cũng báo thù được căm hận trước kia, từ lần đó sau khi mất thể diện trước nhiều thế lực ở Phong Thành, hắn chưa từng vui vẻ như hôm nay.

Nhưng mà đôi khi, người vui quá sẽ hóa buồn.

Ngay lúc Lý Tinh ngẩng đầu lên, lúc vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo nhìn Đại Hùng, phía sau lưng nổi gió, lúc ấy hắn cảm thấy không thích hợp, dĩ nhiên đã không kịp quay đầu rồi.

"Ầm."
Bình Luận (0)
Comment