Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 115

"Thiếu chủ, chúng ta và Dạ gia hủy bỏ liên minh, đây là phủ..." Sau khi Dạ Thiên Phượng rời đi, một lão giả lớn tuổi của Hoa gia đứng lên, lông mày hoa râm khẽ nhíu, giọng nói hơi lo lắng.

Hơi không vì lí do đó mà thả lỏng, trên gương mặt yêu nghiệt của Hoa Vô Tuyệt nở nụ cười lạnh: "Ai bảo nữ nhân chết tiệt kia dám uy hiếp bản thiếu chứ? Bản thiếu cũng không chịu bị uy hiếp đâu."

"Ca ca làm tốt lắm, muội đã sớm nhìn nữ nhân lỗ mũi hếch lên trời kia khó chịu rồi." Từ trên mặt đất ngồi dậy, Hoa Thiên Linh vỗ y phục, còn làm mặt quỷ với Dạ Thiên Phượng. 

"Như Phong, muốn ta đi giết nàng không?" Mộ Dung Thanh Nguyệt cũng không đè thấp giọng khi nói câu này, cho nên mọi người ở đây đều nghe thấy lời nói của hắn, ánh mắt kinh ngạc đều nhìn về phía nam tử đẹp như trích tiên này.

Hoa Thiên Linh nhịn không được sợ run cả người, nàng không ngờ, nam nhân thoạt nhìn ôn nhu như nước này, lúc nói chuyện lại trực tiếp kêu đánh kêu giết, rất khủng bố rồi.

"Bây giờ thì không cần thiết." Lắc đầu, ánh mắt nhìn ngoài cửa, trong mắt của Hạ Như Phong chợt thoáng hiện suy nghĩ sâu xa.

Việc này với Hạ Như Phong mà nói, chính là tai bay vạ gió, nhưng nàng không phải là người sợ hãi, không muốn ra tay đơn giản là nàng có việc quan trọng hơn phải làm, hơn nữa, nàng còn có một nghi hoặc... Nữ tử tên là Dạ Thiên Phượng này có liên quan đến Tà hay không?

Đi đến trấn nhỏ Thanh Phong bọn họ ở Hoa gia trôi qua ngày đầu tiên, hiếm khi ban đêm Hạ Như Phong không tiến hành tu luyện mà đi vào giấc ngủ, vì hành trình Linh Thú Sơn Mạch ngày mai cần phải chuẩn cho bị thật tốt.

Nàng có một dự cảm, lần hành trình này sẽ không dễ dàng, nhưng nàng lại không hối hận.

Sáng sớm hôm sau, mọi người chuẩn bị xuất phát, nhưng Hoa Thiên Linh cũng không đi theo, hơn nữa Dạ Thiên Phượng nói muốn rời khỏi liên minh lần này, nhưng cuối cùng vẫn mặt dày dẫn theo người Dạ gia đến đây.

Quả thật việc này rất nguy hiểm, ngay cả Dạ gia cũng mang luyện dược sư đến, cả thực lực cũng không bằng hai nhà liên hợp lại.

Hơn nữa, vật lần này không chỉ thu hút ba đại gia tộc, cũng có rất nhiều cường giả rảnh rỗi du ngoạn, có thể là thế lực Tông Môn. Nếu không liên minh, Dạ gia không hề có phần thắng.

Đương nhiên, nàng cũng có tư lợi riêng, đó là nàng muốn ở chung một chỗ với Nghiêm Phong Hành.

"Các vị, nếu mọi người đã đến đông đủ, chúng ta hãy xuất phát đi đến Linh Thú Sơn Mạch thôi."

Gió lạnh thổi nổi lên cuồn cuộn, bầu trời bỗng nhiên xám xịt lại, có điềm báo thời tiết thay đổi.

Giọng nói nam tử kia lạnh lùng, vang lên ở đất trống phía trước nhà trọ, sấm nổ trên bầu trời lại không che được tiếng lớn kia.

Tiếng ồn ào lớn ở sân từ từ yên tĩnh lại.

Dạ Thiên Phượng nhìn vẻ mặt của Nghiêm Phong Hành lãnh khốc, ái mộ trong mắt càng thêm rõ ràng, khuôn mặt vẫn lạnh lùng lúc nhìn Nghiêm Phong Hành, lại giống như băng sơn gặp phải lửa lớn bị hòa tan... 

Linh Thú Sơn Mạch, kéo dài mấy vạn dặm, phân biệt tồn tại ở giữa hai quốc gia, trừ cường giả Linh Vương, người còn lại không thể an toàn đi lại, nếu vận khí không tốt gặp phải đàn Linh Thú, thì ngay cả cường giả Linh Vương cũng đều phải bỏ mạng.

Cũng bởi vì Linh Thú Sơn Mạch tồn tại, hai quốc gia trong lúc đó mới bình an vô sự, không ai sẽ vì tấn công nhà của hắn, mà phái cường giả Linh Vương đi.

Linh Vương là gần với cường giả Linh Quân, địa vị của bọn họ được sùng bái, sao có thể gia nhập chiến đấu cho quốc gia chứ?

"Bá bá bá."

Đã từng có người ở trong trấn nhỏ của Linh Thú Sơn Mạch, gần đây cũng có nhiều người kết thành một đội.

Bước chân giẫm trên mặt đất khô héo của thôn Diệp Thượng, âm thanh vang lên trong trẻo, mỗi người ở đây đều bình thản đi vào trong sơn mạch, lại bất ngờ như thế.

"Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một lát đi! Đợi điều tra tình hình tiếp rồi đi."

Phất tay, giọng nói lãnh khốc của Nghiêm Phong Hành truyền đi, hai mắt của hắn lướt qua địa hình xung quanh, hơi nhíu mày.

"Thiếu gia, chúng ta đều đã đi đến đây, vì sao phải nghỉ ngơi? Vẫn nên nắm chặt thời gian hỏi nhiệm vụ mà gia chủ giao cho." Trong Nghiêm gia, cũng không phải tất cả mọi người đều phục tùng Nghiêm Phong Hành, bây giờ có rất nhiều người khác không phục hắn.

Nhướng mày, Hạ Như Phong đưa ánh mắt nhìn lại, đã trông thấy lão giả mở miệng nói chuyện, nàng nắm chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên chút sát khí.

Nàng biết lão giả này.

Là trưởng lão Nghiêm Võ Điền của Nghiêm gia, cường giả Linh Vương, cũng là người ủng hộ phu nhân gia chủ Nghiêm gia, nữ nhi của môn chủ Huyết Quy Môn Huyết Hoàng Trung Thực, hơn năm năm trước ở Nghiêm gia, chính là vì lời nói của ông ta, nên gia chủ Nghiêm gia Nghiêm Nhân mới đuổi nàng đi, cũng lấy đi họ của nàng.

Nhớ đến phụ thân tên Nhân trên danh nghĩa kia, Hạ Như Phong có chút buồn cười, nghe nói, dùng tên nhân nghĩa là nhân từ, là vì để cho hắn ngày sau sẽ nhân từ với người ngoài, nếu thêm họ nữa, chẳng phải là biến thành hoạn quan sao?

Không biết ai có tài lại lấy cái tên như vậy.

"Như Phong..."

Sát khí trong mắt của Hạ Như Phong chợt lóe lập tức biến mất, Mộ Dung Thanh Nguyệt vẫn rất nhanh bắt được, hắn không hiểu nhíu mày, không biết rốt cuộc Như Phong có quan hệ gì với Nghiêm gia này, vì sao... 

"Hả?" Nghe được Mộ Dung Thanh Nguyệt khẽ gọi, Hạ Như Phong chớp mắt, quay mắt qua, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như tiên của nam tử, hỏi: "Có việc gì vậy?"

"Không, không có gì." Nếu nàng không muốn nói, hắn cũng sẽ không hỏi, mỗi người đều có bí mật của mình, hắn không có tư cách đào bới bí mật của nàng.

"Võ Điền trưởng lão, dẫn đội lần này là ta, tất cả phải nghe mệnh lệnh của ta, bằng không dùng gia quy để xử lý." Giọng nói lãnh khốc vô tình, khuôn mặt của Nghiêm Phong Hành không có biểu tình, trong cặp mắt màu đen kia đang nhìn về phía Nghiêm Võ Điền, bắn ra tia sắc bén.

Hắn không tức giận, nhưng đều có một loại khí chất không giận mà uy, làm cho lòng của Nghiêm Võ Điền sinh ra một trận hoảng hốt, loại khí chất này, ngay cả gia chủ cũng không có đi? Cũng chỉ có lão nhân gia gia chủ của ông mới có thể có được.

May mắn, lão gia chủ bị gia chủ chèn ép mấy mười năm không quay về nhà, nếu ông ta gặp tam thiếu gia, tất nhiên sẽ nhìn trúng hắn, dù sao vô luận là khuôn mặt hay là khí chất của hai người, đều giống nhau như thế.

Đến lúc đó, nếu muốn hãm hại tam thiếu gia, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy.

Trong mắt hiện lên sát ý, trong lòng của ông cẩn thận tuân theo lời nhắc nhở của phu nhân trước khi rời đi, phải làm cho tam thiếu gia vĩnh viễn ở lại đây, cũng không được trở lại Nghiêm gia... 

Đây cũng không thể trách bọn họ, muốn trách, chỉ có thể trách chính tam thiếu gia, ai bảo hắn quá xuất sắc chứ?

"Người kia có vấn đề." Chú ý đến sát ý trong mắt Nghiêm Võ Điền, Hạ Như Phong thoáng rùng mình, trong ánh mắt chứa một tia cảnh giác.

Vì hoàn thành nhiệm vụ, Nghiêm Võ Điền đành phải chịu đựng lửa giận tràn đầy ở trong lòng.

"Bá bá bá."

Trong bụi cỏ xung quanh truyền đến một tiếng động.

Bãi đất lập tức trở nên vô cùng im lặng, mỗi người đều vểnh tai lên, mắt nhìn bốn phía, tay cầm vũ khí, cảnh giác nhìn xung quanh bụi cỏ vẫn còn vài giọt sương.

"Bá bá."

Trong bụi cỏ chợt nhảy ra rất nhiều bóng dáng màu đen, khi nhìn thấy những bóng đen đó, mọi người đều nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.

"Nhện đen, lại là nhện đen có kịch độc."

"Trời ạ, nhiều nhện đen như vậy..."

Bản thân nhện đen có lực công kích không mạnh, nhưng tốc độ lại rất nhanh, cũng am hiểu phun tơ độc, nhện đen độc, ngay cả cường giả Linh Vương cũng đều cảm thấy kinh sợ, hơn nữa ở đây còn có nhiều nhện đen như vậy.

Tuy những nhện đen đó mạnh nhất cũng chỉ ở tam giai, nhưng mà ngươi đánh bại một con, nhưng có thể đánh bại nhiều như vậy sao? Không cẩn thận một cái sẽ bị đụng vào tơ độc, độc của chúng nó đều có thể khiến Linh Vương bỏ mạng.

Vẻ mặt của mọi người đều thay đổi, bọn họ thà đối mặt với Linh Thú ngũ giai, cũng không nguyện đối mặt với đàn nhện đen này.

"Tất cả các ngươi đều đến bảo vệ La đại sư kia." Cắn môi, khuôn mặt tái mét nhìn đàn nhện đen đang vây quanh mọi người, cắn chặt răng, Dạ Thiên Phượng rất nhanh tuyên bố nói.

Luyện dược sư lúc này là trân quý nhất, nếu ông ta chết, giữa đàn nhện đen cực độc này, thì không người nào có thể giải độc được.

"Còn có hai người các ngươi, lại đây cho ta, dùng sinh mạng của các ngươi đến bảo vệ Na La đại sư." Chớp mắt, Dạ Thiên Phượng cao ngạo phân phó Hạ Như Phong và Mộ Dung Thanh Nguyệt.

"Như Phong, ngươi có nghe thấy một con chó sủa bậy hay không?"

Khuôn mặt của Mộ Dung Thanh Nguyệt vẫn nhu hòa chợt tối sầm lại, là thiếu tộc trưởng của bộ tộc Long Đồ Đằng, thân phận của Mộ Dung Thanh Nguyệt còn tôn quý hơn thái tử của một quốc gia rất nhiều, mà lúc này, lại có người dám phân phó hắn làm việc.

Không ngờ chuyện này, lại để cho hắn dùng tính mạng đi bảo vệ một người không quen biết?

Cũng khó trách Mộ Dung Thanh Nguyệt luôn ôn nhu, cũng sẽ mở miệng tổn thương người khác.

"Chỉ là một con chó thôi, nàng muốn sủa thì cứ để cho nàng sủa, chẳng lẽ Thanh Nguyệt ngươi còn muốn so ai lớn tiếng hơn chó sao?"

Trong vòng vây của nhện đen, dường như vẫn bình tĩnh như thường cũng chỉ có Mộ Dung Thanh Nguyệt và Hạ Như Phong.

"Các ngươi muốn chết à!" Dạ Thiên Phượng sao lại nghe không ra lời nói tổn thương người của bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia hiện lên vặn vẹo, lúc này lại muốn gây rối.

"Đủ rồi." Giọng nói của Nghiêm Phong Hành lãnh khốc, đánh gãy tranh đấu hai bên, lông mày của hắn khẽ nhíu, nói: "Người Nghiêm gia đi bảo vệ tốt Na La đại sư kia."

"Người Hoa gia, cũng lấy tính mạng của Na La đại sư kia làm trọng."

Cho dù Hoa Vô Tuyệt không thích Dạ Thiên Phượng, nhưng là biết, lúc này tính mạng của La đại sư kia rất quan trọng với bọn họ. Đành phải vứt hiềm khích trước kia, tạm thời bảo vệ La An an toàn.

Bầu trời càng thêm xám xịt vô biên, tiếng sấm nổ ầm ầm như là muốn che kín màn giết chóc ở trước mắt.

Lúc này tơ độc bay bay, rất nhiều người bị tơ độc quấn quanh, bắt đầu từ nơi bị quấn quanh, tràn ra một màu đen.

Một người đâm kiếm vào trong cơ thể con nhện độc, máu xanh bắn ra, người nọ vội vàng tránh ra, mới có thể tránh khỏi một mối nguy hiểm.

Hoa Vô Tuyệt và Nghiêm Phong Hành lo lắng cho Hạ Như Phong, dù sao ở đây nàng là yếu nhất.

Chỉ là, ở lúc bọn họ phóng ánh mắt nhìn lại, đều trực tiếp trợn tròn mắt... 

Tóc đen của thiếu nữ mềm mại khẽ bay, chân đạp lên một Kim Sí Đại Bằng Vương, cây côn trong tay như ngọn lửa xinh đẹp, trường bào màu vàng mang đến cho nàng một cảm giác cao quý.

Chân của Đại Bằng phi nhanh xuống, đầu gậy đánh thật mạnh vào một con nhện đen, tơ độc ở phía sau bay tới, khống chế Đại Bằng nhanh chóng bay lên.

Tốc độ của nhện đen rất nhanh, nhưng vĩnh viễn không bằng tốc độ của Kim Sí Đại Bằng Vương trong vương giả.

"Bản thiếu như tìm được nữ thần trong lòng rồi..." Hoa Vô Tuyệt theo bản năng nuốt nước miếng, gương mặt yêu nghiệt dại ra.

Khuôn mặt kia vẫn bình thường như vậy, nhưng khí chất toàn thân của nàng, cũng không có người có thể đuổi kịp.

Vì vậy, cho dù gương mặt bình thường, lúc này ở trong mắt Hoa Vô Tuyệt, lại hơn bất kỳ mỹ nữ nào. 

"Đừng xuất thần, để tâm chiến đấu." Cơ thể ngừng tránh né, Nghiêm Phong Hành xuất hiện ở sau lưng của hắn, một kiếm chém chết nhện đen đang đánh lén. Một giọt dịch xanh bắn lên mu bàn tay, mu bàn tay bắt đầu bị ăn mòn.

Hắn đau đớn nhíu mày, dùng tay áo dài che vết thương lại, quay đầu, dặn dò Hoa Vô Tuyệt một tiếng.

Áo bào bạc của Mộ Dung Thanh Nguyệt lay động, cho dù là giết thú, cũng không che được hơi thở cả người như tiên của hắn.

Một con nhện đen ngã xuống trước mặt hắn, từ đầu tới cuối, bước chân của hắn đều không thấy một chút hoảng hốt, giống như ở đây không phải là vòng vây của nhện đen. 

Mà áo bào kia, gọn gàng sạch sẽ, không nhiễm cát bụi, nam tử tuấn mỹ ôn nhu này, ngay cả giết thú, cũng không mất đi khí chất thuộc về bản thân của hắn.

Một đàn nhện đen ngã xuống, tiếp tục ngã xuống còn có đoàn người kia.

Dạ Thiên Phượng cho rằng, ở nhiều nhện đen vây quanh như vậy, người quái dị kia nhất định là phải chết.

Nhưng mà, nàng quay qua nhìn bốn phía, đều không phát hiện bóng dáng của Hạ Như Phong đâu, ngay cả thi thể cũng đều không thấy, không khỏi nhíu mày, ánh mắt không cẩn thận nhìn về phía trước, bóng dáng màu vàng nhất thời đập vào mắt.

Chết tiệt, sao nàng còn chưa chết? Nàng hẳn là sớm đi tìm chết rồi mới đúng.
Bình Luận (0)
Comment