Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 152

"Sao? Ngươi.... Ngươi nói cái gì tới?" Mu bàn tay đập vào trán, Hạ Lâm Lạc không thể tin được vào tai mình, hỏi lại một lần nữa: "Ngươi nói, hai người Linh quân.... Đến tìm Phong nhi?"

"Đúng vậy, gia chủ." Gia nô cúi thắt lưng, trên mặt cung kính nhưng trong lòng lại không ngừng oán thầm, chẳng lẽ Gia chủ già rồi sao? Thính giác không còn linh mẫn nữa? Lời nói của hắn rất rõ ràng nhưng sao lại không nghe rõ.

"Phong nhi." Mắt nhìn sang Hạ Như Phong, Hạ Lâm Lạc ngăn chặn những cuồn trào mãnh liệt trong lòng lại, dùng giọng nói trầm thấp nói: "Lát nữa trở lại con phải giải thích rõ là chuyện gì đang xảy ra, còn hiện tại, trước tiên chúng ta đi ra nghênh đón khách quý."

Bất đắc dĩ nhún vai, Hạ Như Phong đuổi theo chân của Hạ Lâm Lạc rời khỏi nội đường.

Trong sân, ánh sáng đỏ rực cực nóng, tỏa sáng từng ngõ ngách trong viện, hồ nước trong veo phản chiếu ảnh ngược của cây liễu bên hồ, trên con đường nhỏ được lát đầy đá nhỏ, đoàn người bước chân đi qua.

"Đúng rồi, tiểu Như Phong, bởi vì không biết muội muốn xử trí Vân Lâm như thế nào nên chúng ta dẫn nàng trở về theo, đang nhốt trong địa lao, muội tính dùng phương pháp nào để đối phó nàng?" Cốc Mị Nhi đi bên cạnh Hạ Như Phong, trên gương mặt yêu mị kia lại xẹt qua một biểu cảm tàn nhẫn: "Lúc trước, Vân Lâm âm thầm ngáng chân không ít đối với đệ tử Hạ gia, không thể dễ dàng tha thứ cho nàng."

Hơi hơi sửng sốt, nếu Cốc Mị Nhi không nhắc thì dường như nàng cũng quên mất Vân Lâm.

Ba ngày trước, trong trận chiến với Vân gia, nàng để cho Đại trưởng lão đi bắt Vân Lâm, chỉ là lúc đó nghe Hạ Thiên gặp chuyện không may, sau đó do lo lắng nên cũng không có đi gặp nàng, vốn tưởng rằng nàng đã chết ở trong tay của mọi người, lại không nghĩ tới, mọi người lại bắt nàng trở về.

"Ha ha, bất quá, trong khoảng thời gian này cuộc sống của Vân Lâm cũng không được tốt lắm." Che miệng cười duyên một tiếng, trên gương mặt yêu kiều lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: "Ta chính là phân phó người mỗi ngày dùng roi đánh nàng, tắm rửa với dầu hạt tiêu, nói vậy thì cảm thụ của nàng cũng thật khó khăn nha! Thực sảng khoái, ai bảo Vân Lâm chết tiệt kia đã từng ngầm hảm hại ngươi."

Vân Lâm và Vân Lan khác nhau, nếu so sánh hai người với nhau thì Vân Lan tốt hơn nhiều so với Vân Lâm.

Dù sao, trên mặt của Vân Lan tỏ ra tàn nhẫn là do nàng không am hiểu ngụy trang, chán ghét hoặc hận một người thì nàng sẽ thể hiện cho mọi người đều biết. Mà Vân Lâm đối xử với mọi người đều là tươi cười lấy lòng, nhưng trong lòng lúc nào cũng thời thời khắc khác tính kế người khác.

Trong Hỏa Vân thành, thiên phú kiệt xuất nhất là Vân Lâm, chỉ là dù thiên phú nổi bật nhưng gương mặt của nàng lại chỉ được tính là trên thanh tú, nữ nhân người nào đều không nghĩ mình là người đẹp nhất chứ? Bởi vậy nàng liền ghen tỵ với Hạ Như Phong so với nàng đẹp hơn trăm ngàn lần.

Hơn nữa vì hai nhà là kẻ thù truyền kiếp nên đương nhiên nàng không có chỗ nào phải kiêng dè.

Chẳng qua,vì muốn lưu lại thanh danh tốt ở Hỏa Vân thành, có một số việc không thể lộ ra mặt ngoài, cho nên Vân Lâm từ các thành trấn khác tìm mấy tên lưu manh về, muốn cho những tên lưu manh này cưỡng hiếp Hạ Như Phong.

Nếu không phải Cốc Mị Nhi đúng lúc đi ngang qua, thề sống chết sẽ bảo vệ Hạ Như Phong, liều mạng bị trọng thương đánh cho hai lưu manh kia tàn phế, chỉ sợ gian kế của Vân Lâm đã có thể thực hiện được.

Việc này qua đi, lúc trước tính tình Hạ Như Phong vốn nhát gan, lại bị kinh hãi nên nhất thời bệnh không dậy nổi, từ đó về sau càng ngày càng không thích nói chuyện với người ngoài, nhìn thấy người xa lạ thì sợ hãi rụt rè trốn phía sau Hạ Lâm Lạc.

Mà Cốc Mị Nhi sau trận đại chiến đó thì bị thương thực nghiêm trọng, một năm nằm trên giường không thể nhúc nhích.

Trong trí nhớ Hạ Như Phong cũng có đoạn này, nàng mới cảm động khắc sâu tình bạn này, khắp nơi che chở Cốc Mị Nhi, bởi vì nàng tin tưởng, nếu chính mình gặp nguy hiểm, thì tất nhiên Cốc Mị Nhi sẽ không để ý mạng sống mà bảo vệ mình.

Giống như nàng đã từng không hề sợ hãi khi đối mặt với hai tên lưu manh thân thể cường tráng kia, cũng như đứng phía trước mà che chở mình...

Còn hai tên lưu manh kia bị Hạ Lâm Lạc bắt trở về, sau khi nghiêm hình bức cung thì lập tức khai tất cả kế hoạch của Vân Lâm ra, việc này liên quan đến thanh danh của Hạ Như Phong, cho dù là tức giận ngập trời thì Hạ Lâm Lạc vẫn phải nhịn xuống.

"Đúng vậy, có vài khoảng nợ cũng nên tìm nàng tính toán." Hai tay để sau lưng, Hạ Như Phong ngẩng đầu lên nhìn trời thở nhẹ một tiếng: "Coi như là... Trả nợ đi!"

Trong trí nhớ, một màn kia vẫn còn mới mẻ trong ký ức, dù không phải nàng đã trải qua nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được, lúc ấy chủ nhân trước đây của khối thân này đã rất tuyệt vọng cùng sợ hãi....

Với cơ thể nhỏ bé như vậy thì có thể chịu đựng được bao nhiêu cực khổ chứ?

Mà có ai, trời sinh đã nhát gan yếu đuối? Chủ nhân khối than thể này trước đây cũng đã từng cũng là một tiểu cô nương hoạt bát ngây thơ, nếu không phải không chịu nổi quá khứ này, nàng làm sao sẽ trở nên như vậy chứ?

Ở Nghiêm gia, sau khi kiểm tra thiên phú thì danh xưng củi mục của nàng đã truyền khắp toàn bộ Thương Lang quốc, bởi vậy, cũng trở thành sỉ nhục của Nghiêm gia, lại trở thành nơi trút giận của đệ tử Nghiêm gia.

Chỉ có Mẫu thân cùng Tam ca sẵn sàng bất chấp mọi thứ để bảo hộ nàng.

Nhưng Tam ca là thiên tài nên hai người không có cách nào sống chung một chỗ với nhau, mỗi ngày đều bận rộn tu luyện nên có khi một tháng rất khó nhìn thấy huynh ấy một lần, tuy rằng có để lại lời nói, không cho phép bất cứ ai được bắt nạt mẫu thân và muội muội của hắn, nhưng vì có phu nhân gia chủ Nghiêm gia làm chỗ dựa nên những người đó hoàn toàn không sợ hãi.

Dần dà, tươi cười của nàng ít đi, theo thời gian sự ngây thơ cũng dần rút đi theo gương mặt trẻ con của nàng, mỗi lần nhìn thấy những người thích bắt nạt nàng, thì vẻ mặt nàng biểu lộ vô cùng sợ hãi, cả người run rẩy lui vào một góc.

Những người đó nhìn thấy bộ dáng nàng như vậy, tất cả đều cười vang, có lẽ bắt nạt nàng là niềm vui lớn nhất của mọi người.

Trong lòng không biết vì sao lại run lên, ngón tay mảnh khảnh của Hạ Như Phong nhẹ nhàng đạt lên ngực, nhắm mắt lại  rồi chậm rãi mở ra, ở trong lòng nói: "Yên tâm đi, người thân và bạn bè của ngươi, ta sẽ thay ngươi bảo vệ, còn kẻ thù của ngươi ta sẽ thay ngươi trừng phạt, ngươi an tâm rời đi đi!"

Dường như nghe được lời cam đoan của nàng, cơ thể lặng yên thả lỏng, một cỗ chấp niệm chậm rãi tiêu tan.

Từ khi xuyên qua tới nay, vẫn có một cỗ chấp niệm khống chế cảm xúc của Hạ Như Phong, cho nên khi gặp một số việc nàng mới phẫn nộ như vậy, đối mặt với người Vân gia, nàng mới có thể căm thù như vậy, chỉ là nàng cũng không biết nguyên do là vì chấp niệm kia.

Nếu không phải vì một câu nói của Cốc Mị Nhi gợi ra cảm xúc của nàng, chắc có lẽ nàng cũng không biết, chuyện này cũng không phải là không có khả năng, tuy rằng lúc này chấp niệm kia đối với nàng không có hại gì, nhưng để lâu dài thì con đường tu luyện của nàng sẽ bị trở ngại.

Vì làm cho mình an tâm tu luyện, nàng xem như cho nàng ấy (Hạ Như Phong trước kia) một lời hứa.

Đương nhiên, cho dù hiện tại không có chấp niệm kia khống chế thì Hạ Như Phong vẫn sẽ dùng tất cả để bảo vệ Hạ gia, chỉ vì bọn họ.... Là thân nhân duy nhất của nàng dù kiếp trước hay là kiếp này.

Tại thời điểm này, mọi cũng cũng phát hiện Hạ Như Phong có gì đó là lạ.

Nên nói như thế nào đây? Lúc này Hạ Như Phong có vẻ như một tiên nhân không dính khói bụi nhân gian, sắp cưỡi gió mà đi, rời xa nơi thế gian ồn ào này.

Trái tim Hạ Lâm Lạc bỗng nhiên nhéo một chút, không biết vì sao, ông không thích loại cảm giác này, bởi vì ông sợ hãi nàng sẽ cứ như vậy mà biến mất đi, cũng giống như một năm trước.....

"Ngoại công, Hạ gia là nhà của con, cho nên sau này, mặc kệ con có đi đâu thì Hạ gia vĩnh viễn là bến cảng cuối cùng của con." Quay đầu, thiếu nữ lạnh nhạt cười, giờ khắc này gương mặt trẻ con kia hiện ra một chút ánh sáng rực rỡ.

Đúng vậy, mặc kệ tương lai nàng có đi đâu, Hạ gia sẽ là nơi cuối cùng nàng quay về.

Hạ Lâm Lạc nở nụ cười nhẹ nhõm, mắt nhìn gương mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ đầy sủng nịch, trong lòng cảm thấy tràn đầy vui mừng.

Có ngoại tôn nữ như vậy, ông còn cầu điều gì nữa chứ? Chỉ sợ Nghiêm gia cả đời sẽ cảm thấy hối hận vì quyết định ban đầu của mình.

"Như Phong đại nhân, làm sao ngươi lại tự mình đi ra đây chứ? Để người khác đến thông báo cho ta là được, chúng ta không dám để Như Phong đại nhân mệt mỏi?" Ngay lúc này, một giọng nói hơi lấy lòng cắt ngang suy nghĩ của Hạ Lâm Lạc.

Trên bầu trời, hai lão giả chậm bay hạ xuống, chỉ thấy trong đó một người áo trắng như tuyết, tiên phong đạo cốt, ngườ còn lại thì khoác hoàng bào, ung dung cao quý, rất có phong thái của cường giả.

Hai cường giả Linh quân nổi tiếng ở Lâm Phong quốc, khi ở trước mặt của Hạ Như Phong lại là bộ dáng cẩn thận lấy lòng.

Vô nghĩa, bọn họ có thể không lấy lòng sao? Thiếu nữ này không chỉ là đệ tử đắc ý của Viện trưởng, còn là trưởng lão vinh dự của Công hội luyện dược, là người mà trưởng lão Phong Lạc bội phục không thôi, thủ hạ cũng có một vị cường gỉa Linh quân và một triệu hồi thú có thể nói chuyện.

Chủ yếu là, nàng còn là một Luyện dược sư Ngũ phẩm, chính mình có thể đột phá cũng là bởi vì nàng tự cung cấp đan dược.

Đợi một thời gian, trình độ luyện dược của nàng tuyệt đối sẽ vượt qua Ngũ phẩm tới Lục phẩm, tương lai nói không chừng còn có thể từ nàng xin được một ít đan được, bọn họ không mong đợi có thể dựa vào đan dược của nàng để đột phá Linh tôn, dù sao cửa ải kia thật sự khó khăn. Chỉ cần một viên đan dược tạm thời tăng lên thực lực là bọn họ đã thỏa mãn.

Chỉ là tư thái của hai vĩ cường giả Linh quân làm mọi người như bị sét đánh cháy xem từ trong ra ngoài, tất cả đều há hốc mồm.

Hắn... Bọn họ không có nhìn lầm chứ? Hai lão nhân này có đúng là cường giả Linh quân không? Không phải là người giả mạo chứ?

Là người đứng đầu của Lâm Phong quốc, có người nào mà đáng để bọn họ cố ý đi lấy lòng chứ? Huống chi, người được lấy lòng vẫn là một Linh tướng.

Không lẽ bọn họ nhớ lầm, nhân vật đứng đầu Lâm Phong quốc không phải là Linh quân mà là Linh tướng sao? Bằng không, cảnh tượng trước mắt này cũng thật là rất quái dị.

Nhất là bên người Hạ Như Phong còn có một Linh quân tồn tại.

"Đã đến? Không nghĩ tới tốc độ các ngươi cũng rất nhanh." Hạ Như Phong vuốt cằm, nhẹ nhàng gật đầu, nàng nghĩ với tốc độ bay của một Linh quân thì ít nhất còn cần phải một đoạn thời gian nữa.

"Ha ha, Như Phong đại nhân đã có yêu cầu, chúng ta tự nhiên muốn dùng tốc độ nhanh nhất để tới nơi vì Như Phong đại nhân phân ưu." Vẻ mặt Tứ trưởng lão đầy tươi cươi, tất nhiên nói.

"Được rồi, vậy các ngươi gần nhất sẽ ở Hạ gia, ngoại công, làm phiền người giúp bọn họ an bài phòng ở." Hạ Như Phong nhàn nhạt thở dài, Tứ trưởng lão và Ngũ trưởng lão đã tới, sau đó sẽ đợi cửu cửu bọn họ và mọi người chiến đội Ngịch thiên.

Nói như vậy, cữu cửu bọn họ cũng sắp đến rồi.

Hai vị cường giả Linh quân đến làm cho Hạ gia lại vui mừng gấp bội, ngay lúc Hạ Lâm Lạc đã chuẩn bị xong phòng cho hai người, bỗng nhiên có một thiếu niên vội vã chạy đến, vẻ mặt hắn lo lắng, nhìn thấy Hạ Lâm Lạc thì mở miệng nói: "Gia gia, gia gia, ta muốn đi tìm Phong Phong, nàng...."

Bất giác, lời nói dừng lại, ánh mắt của thiếu niên chuyển sang trên người của thiếu nữ bên cạnh Hạ Lâm Lạc, thiếu nữ có gương mặt tuyệt mỹ còn mang nét trẻ con, rõ ràng ánh vào hai cặp mắt trong suốt của hắn.

"Thiên nhi, ngươi tỉnh? Một giấc ngủ này của ngươi, ngủ cũng thật lâu." Hạ Như Phong mỉm cười trêu ghẹo nói.

Thiếu niên há miệng thở dốc, đột nhiên lại phát hiện, cùng nàng gặp lại, ngay cả một câu hắn cũng không nói được.

"Phong Phong." Hạ Thiên sải chân chạy nhanh về phía đối phương, thời điểm khi tới trước mặt thì ôm chầm lấy nàng, gắt gao ôm lấy bả vai nàng, gắt gao cắn cắn môi nói: "Ta cho rằng cuộc đời này sẽ không có cách nào có thể gặp lại ngươi."

Một giọt nước lạnh lẽo rớt xuống vai Hạ Như Phong, cơ thể nàng khẽ run lên, khẽ thở dài: "Hạ Thiên, ngươi khóc."

"Không có." Buông Hạ Như Phong ra, thiếu niên có gương mặt đáng yêu nhưng lại mang theo sự quật cường: "Phong Phong, về sau không cho ngươi lại rời khỏi chúng ta, ta cũng sẽ không để cho ngươi đi nữa."

"Tiểu tử." Bỗng nhiên, một quyền mạnh mẽ đập trên đầu của Hạ Thiên, Hạ Như Phong giơ nắm tay, hung dữ dọa dẫm: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ngươi nên gọi biểu tỷ, nếu lại gọi thẳng tên thì cũng đừng trách ta không nói tình cảm ngày xưa."
Môi cong lên, Hạ Thiên ủy khuất nâng mắt, nhìn về phía Hạ Lâm Lạc: "Ngoại công, Phong Phong nàng lại bắt nạt ta."

"Khụ khụ." Đưa nắm tay để lên miệng ho khan hai tiếng, tay để sau lưng, ánh mắt nhìn mặt trời đỏ rực trên bầu trời kia: "Cái gì? Ai khi dễ ai? Tại sao ta không có nhìn thấy? Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, các ngươi có thấy không?"

Ba vị trưởng lão nhìn nhau, dĩ nhiên trăm miệng một lời nói: "Không có."

Hạ Thiên lâm vào chán nản, nghẹn nữa ngày, mới từ trong hàm răng nghẹn ra vài chữ: "Các ngươi trọng nữ khinh nam."

Nhất thời, nội đường cười vang, Cổ Phi hâm mộ nhìn Hạ Thiên, tự nhiên hắn cảm giác được, Hạ Như Phong đối với Hạ Thiên vô cùng thân thiết, cũng chỉ ở Hạ gia thì Hạ Như Phong mới có thể thoải mái vui đùa ầm ĩ cùng người khác như vậy.

Dù sao, Hạ Như Phong và Hạ Thiên là biểu tỷ đệ, máu mủ tình thâm, tự nhiên tình nghĩa cũng sâu hơn.

"Thiên nhi, lúc trước ngươi làm sao mà bị gặp nạn?" Hạ Như Phong nhíu nhíu mày, làm cho nàng không hiểu là, với sự thận trọng của Hạ Thiên thì làm sao lại không biết nặng nhẹ mà lại chạy tới sơn mạch Tử Trúc.

"Là Vân Lan, là Vân Lan nói nàng biết ngươi ở đâu, để cho ta một mình đi đến bên ngoài sơn mạch Tử Trúc chờ nàng, nàng sẽ nói cho ta biết, nếu như có người thứ hai thì nàng vĩnh viễn sẽ không nói ra chỗ của ngươi."

"Vậy mà ngươi thật sự tin?" Nắm chặt hai đấm, trong mắt lóe lên ánh sáng âm u lạnh lẽo, Vân Lan, để nàng ta chết như vậy thì quá tiện nghi cho rồi.

"Thà rằng tin là có, cũng không thể không tin, cho dù chỉ có một phần trăm hy vọng, ta cũng sẽ đi." Giờ phút này, trên gương mặt thiếu niên lóe lên ánh sáng rực rỡ, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt, kiên định nói.

Cơ thể run rẩy, Hạ Như Phong không nghĩ tới mình ở trong lòng Hạ thiên lại quan trọng như vậy.

Sau đó, Hạ Như Phong để tay lên ngực tự hỏi, nếu đổi lại người gặp chuyện không may là Hạ Thiên, nàng sẽ tin lời nói của Vân Lan sao? Mỉm cười, khi đó nàng cũng sẽ lựa chọn giống vậy.

Chỉ vì, Hạ Thiên đối với nàng mà nói cũng rất quan trọng, không ít hơn một chút nào so với vị trí của Hạ Lâm Lạc trong lòng nàng.

Hạ Lâm Lạc nhìn Hạ Như Phong và Hạ Thiên, trong mắt hiện ra màu sắc vui mừng, sau đó lại có chút buồn bã thở dài, nếu lúc này, Chi Nhược, Quân Mạc, Ly Nhi, còn có Ảnh nhi đều ở đây thì thật là hoàn hảo biết bao.

"Gia chủ, gia chủ, Đại gia đã trở lại, Đại gia và Đại thiếu gia đã trở lại." Ngay lúc Hạ Lâm Lạc âm thầm cảm thán thì bên ngoài gia nô vội vàng báo lại.

Hạ Lâm Lạc từ ghế nhảy dựng lên, vẻ mặt kích động: "Ngươi.... Ngươi nói cái gì?"
Quân Mạc, Ly nhi, rốt cục là bọn họ đã trở về sao?

Nhớ nhung của sự chia ly, đối với phụ tử, cuối cùng, lại bước vào Hỏa Vân thành.....

"Mau, mau, chúng ta mau đi ra." Vội vàng quýnh lên chạy ra cửa, chợt nhớ tới cái gì, Hạ Lâm Lạc dừng chân lại, sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng: "Hai tên xú tiểu tử chết tiệt này, thật sự còn biết trở về, lão tử không đánh gãy chân bọn họ thì lão tử không phải họ Hạ."

Nói xong, dùng tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài, tuy rằng nói lời ác độc nhưng trên mặt lại hiện ra loại tình cảm kích động.

"Ảnh nhi, ngươi cũng đã thật lâu không trở lại." Trong không khí ấm áp, nam tử trung niên nắm chặt tay nữ tử áo vàng, mỉm cười, quay đầu, trong cặp mắt màu hổ phách kia tràn ngập màu sắc dịu dàng.

Nam tử trung niên diện mạo anh tuấn, râu cạo sạch sẽ, một thân áo bào trắng không nhiễm một hạt bụi, trong giọng nói nhẹ nhàng hàm chứa nồng đậm nhu tình mật ý.

Nữ tử áo vàng khí chất cao quý, dường như tâm tình rất tốt, ngay cả lông mày cũng nhiễm một chút ý cười, trên dung nhan xinh đẹp kia  nhẹ nhàng phủ lên một tầng nhu hòa ấm áp lại động lòng người như vậy.

"Đúng vậy, rất lâu đã không trở lại, nơi này biến hóa thật lớn." Ngẩng đầu, nữ tử nhìn kiến trúc không xa phía trước, trong mắt mang theo hoài niệm thật sâu.

Bên cạnh nữ tử, nam tử anh tuấn da màu lúa mạch thì khóe môi gương cao lên, giọng nói mang theo từ tính êm tai vô cùng: "Phụ thân, mẫu thân, về sau người một nhà chúng ta sẽ luôn luôn sống tại nơi này."

Ba người nhìn nhau, hình ảnh này tràn ngập cảm giác ấm áp.

"Hạ Quân Mạc, Hạ Vân Ly, hai tên khốn kiếp các ngươi, xem lão tử không đánh gãy chân các ngươi, đem các ngươi đi róc xương lột da." Một tiến rống to kinh thiên từ cửa truyền đến, hai người sợ tới mức trực tiếp run rẩy cả người, trong mắt hoảng sợ.

"Xong rồi, Ly nhi, phụ thân tức giận, chúng ta xong đời." Hạ Quân Mạc nuốt nuốt nước miếng, hắn không sợ trời không sợ đất nhưng bản thân khi nhìn thấy phụ thân thì giống như chuột nhìn thấy mèo.

"Phụ thân, con cũng không có biện pháp, gia gia yêu thương biểu muội nhất, nếu không để cho biểu muội cầu tình giúp chúng ta được không?"

"Ngu ngốc," Hạ Quân Mạc giơ nắm đấm đánh lên đầu Hạ Vân Ly, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*: "Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, nữ hài tử là để yêu thương, để bảo vệ, ngươi cư nhiên muốn để Phong nhi giúp ngươi cầu tình, ngươi làm ăn cái gì không biết? Lập tức kiên cường cho ta, cũng không cho phiền toái Phong nhi."

*Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: Ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.

"Đây không phải không giống với nhau sao?" Hạ Vân Ly xoa đầu, có chút u oán nói.

"Chúng ta là nam nhi, nên có trách nhiệm của nam nhi, Phong nhi giúp chúng ta rất nhiều rồi, từ nay về sau, chúng ta phải dùng chính đôi vai mình để thay Hạ gia chống đỡ vùng trời sau này, tuyệt đối không thể đem tất cả trọng trách đều đặt ở trên vai một nữ hài tử, trọng trách kia quá nặng, Phong nhi đã quá cực khổ rồi."

Cơ mặt co rút, Hạ Vân Ly rất muốn nói một câu, phụ thân, ngươi đi quá xa rồi, hiện tại chúng ta nên giải quyết chuyện trước mắt mới là quan trọng.

Chẳng qua, cuối cùng Hạ Vân Ly cũng không nói ra.

Hoàng Ảnh nhìn hai phụ tử khắc khẩu thì hé miệng cười cười, Quân Mạc vẫn giống như trước đây, cái gì cũng không thay đổi!

"Hạ Quân Mạc, Hạ Vân Ly, hai người các ngươi.... Ah." Hạ Lâm Lạc ra khỏi cửa vừa định giáp huấn hai phụ tử này, nhưng vô tình liếc sang nữ tử áo vàng bên cạnh.

Nhất thời ông hoảng sợ, dụi dụi hai mắt, gắng sức quan sát mới phát chính mình vẫn không nhìn lầm, ngón tay chỉ Hoàng Ảnh, thực kích động nói không ra lời: "Ngươi.... Ngươi ngươi ngươi...."

Bởi vì Hạ Như Phong muốn cho Hạ Lâm Lạc một kinh hỉ nên vẫn chưa nói cho ông biết chuyện của Hoàng Ảnh, vì vậy ông cũng không biết Hoàng Ảnh đi cùng với Hạ Quân Mạc.

"Phụ thân, con đã trở lại." Hoàng Ảnh nhìn dung nhan Hạ Lâm Lạc so với mười năm trước đã già đi rất nhiều, hốc mắt tự nhiên ươn ướt.

Một câu phụ thân làm cho cơ thể Hạ Lâm Lạc không khỏi run lên, sau đó vẻ mặt vui mừng gật đầu: "Trở về là tốt rồi, Ảnh nhi, ngươi trở về là tốt rồi!"

Ánh mắt Hoàng Ảnh nhìn thấy Hạ Thiên cùng nàng giống nhau, môi nhẹ nhàng run run, trong giọng nói mang theo một tia nghẹn ngào: "Thiên nhi, con là Thiên nhi phải không? Thiên nhi của ta, ta là mẫu thân của con đây!"

Dứt lời, Hoàng Ảnh vọt tới ôm chầm Hạ Thiên.

Hạ Thiên ở trong lòng của Hoàng Ảnh cơ thể cứng đờ, rõ ràng còn chưa có từ trong những chuyện này mà phản ứng lại.

Mẫu thân, hắn... Cũng có mẫu thân sao?

"Cửu cửu, Cửu mẫu, biểu ca, chúng ta trước đi vào trong nói chuyện đi!" Hạ Như Phong thở dài, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khóe miệng xuất hiện một chút tươi cười.

Cuối cùng một nhà Thiên nhi cũng đã đoàn tụ.
Kế tiếp, chờ sau khi kết thúc sự tình của lăng mộ Linh quân, nàng cũng nên khởi hành đi tới Thương Lang quốc.

Theo lý thì đã qua nhiều tháng như vậy rồi, hẳn là Tam ca cũng đã tới Hỏa Vân thành, tới đưa thú đan, nhưng mà, đã lâu như vậy mà bên kia lại không hề có tin tức, không biết tại sao, nàng mơ hồ cảm giác một trận bất an.

Nếu Tam ca có xảy ra bất trắc gì, nàng tuyệt đối sẽ làm cho toàn bộ Nghiêm gia gà chó không yên, vĩnh viễn sống không yên ổn.

Trong mắt sát ý chợt lóe, hai tay Hạ Như Phong không khỏi nắm thật chặt...

Địa lao âm u buồn tẻ, thiếu nữ tóc tai bù xù ngồi trên mặt đất, hai tay ôm chặt đùi, trên người vết roi chói mắt kinh hãi, toàn bộ quần áo đều bị nhiễm đỏ máu tươi.

Năm ngày, suốt năm ngày qua, nàng đều không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ nhớ rõ người Hạ gia xông vào Vân gia bắt nàng đi, rồi nàng lại rơi vào trên tay của Cốc Mị Nhi, sau đó nàng bị quăng vào địa lao.

Vì sao, vì sao cuối cùng sụp đổ lại là Vân gia mà không phải Hạ gia chết tiệt này, vì sao?

Gắt gao cắn cắn môi, lúc đầu nàng còn có thể rít gào nhục mạ, hiện tại, thậm chí nói một câu thì đều phải lãng phí rất nhiều khí lực.

"Cốc Mị Nhi, ta muốn ngươi không được chết tử tế." Giọng điệu Vân Lâm suy yếu, tóc rơi xuống làm che khuất đi đôi mắt, nên ánh sáng độc ác âm tàn trong mắt kia cũng bị che đậy lại.

Sau đó, nàng lại nở nụ cười làm cho vết thương rách ra vì vậy mà gương mặt đều trở nên vặn vẹo.

Mẫu thân nói đúng, Hạ Như Phong đã chết, nhất định là nàng đã chết, Cốc Mị Nhi mới tra tấn mình để hết giận.

Đáng thương, từ sau khi Vân Lâm bị quăng vào nơi này, ngoại trừ mỗi ngày chịu quất bằng roi ra thì không có người nào nói ới nàng một câu, ngay cả tin tức Hạ Như Phong còn sống cũng không biết.

"Cốc Mị Nhi, nếu lần này ta không chết, ta sẽ lấy hết những đau đớn mà ngươi gây ra trên người ta trả lại nghìn lần vạn lần cho ngươi."

"Thật có lỗi, ngươi không có cơ hội này."

Cửa địa lao đột nhiên mở ra, ánh sáng chói mắt của mặt trời làm cho mắt của Vân Lâm hơi có chút khó chịu, đưa tay che ánh sáng lại, xuyên qua khe hở của đầu ngón tay, một bóng dáng tuyệt sắc đưa lưng về phía ánh mặt trời đang đi về phía nàng...
Bình Luận (0)
Comment