Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 157

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Ha ha, cửa lăng mộ đã mở, các vị, chúng ta đi thôi!" Sau khi Long Tường dùng một viên đan dược đùa chơi, nghỉ ngơi một lát, cảm giác đại bộ phận đều khôi phục linh lực, đứng lên, cười lớn hai tiếng nói.

Tất nhiên giá trị con người của cường giả Linh Quân rất xa xỉ, cho dù nhóm người Mộ Dung Thanh Nguyệt không xem đan dược như đường đậu, nhưng trên tay cũng không hề thiếu đan dược khôi phục linh lực.

Thời gian không quá nửa ngày, mọi người đều kết thúc khôi phục linh lực, lúc này bọn họ lại có được tư chất của cường giả lần nữa.

"Như Phong, nếu tiến vào lăng mộ, ngươi không được rời khỏi bên cạnh ta." Mộ Dung Thanh Nguyệt đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, tay đặt vào sau lưng, khuôn mặt nhu hòa hơi hiện ra vẻ ngưng trọng.

"Yên tâm đi! Nghiêm Lâm vẫn không làm gì được ta."

Lời này cũng không phải kiêu ngạo, chỉ cần không phải hai Linh Quân cửu cấp liên thủ, thì sao phải sợ hãi thế lực dưới tay của hắn?

Cho dù nàng thích dựa vào thực lực của mình mà chiến đấu, vì thế từ trước đến nay triệu hồi rất ít linh thú, nhưng mà, nếu như gặp phải Linh Quân còn ngu ngốc một mình xông lên, vậy không thể nghi ngờ chính là muốn chết.

Sau khi mọi người chuẩn bị xong, bước vào giữa cửa đá kia.

Nhưng lúc nhìn thấy tình cảnh trong lăng mộ, đều cứng lưỡi lại.

Lăng mộ trang trí nguy nga lộng lẫy, bức tường vàng kim lóe sáng chói mắt, gạch đá trên mặt đất tự nhiên đều là tinh thạch tím, loại tinh thạch này là vô giá, ngay cả hoàng thất, nhiều nhất cũng chỉ có mấy viên như vậy, ở đây chỉ là đá lót đường?

Hơn nữa, hai bên lăng mộ đặt hai con rồng vẻ sinh khí dồi dào, trong miệng mỗi một con rồng đều ngậm một viên dạ minh châu, dạ minh châu này lại tỏa ra ánh sáng bảy màu, khiến cho trong lăng mộ chói mắt như quán bar hiện đại.

Minh Châu Bảy Màu, đây tự nhiên là Minh Châu Bảy Màu vô cùng trân quý.

Minh Châu Bảy Màu này chẳng những có thể chiếu sáng, mà giữ trong người bách độc càng không thể xâm phạm, thậm chí có thể tăng tốc độ hấp thu linh lực lên, còn quý hiếm hơn gấp trăm ngàn lần Thủy Linh Châu lúc trước Lưu Vân tông đưa cho tiểu công chúa.

Ví dụ như một người từ Đại Linh Sư đến Linh Tướng cần mười năm, sau khi có được Minh Châu Bảy Màu, có thể thu lại một nửa. Mà Thủy linh Châu nhiều lắm cũng chỉ có thể giảm xuống một năm.

Nếu nói Thủy Linh Châu là bùn đất trên mặt đất, như vậy Minh Châu Bảy Màu chính là trăng sáng phía chân trời.

Một viên Minh Châu như vậy, lấy ra tuyệt đối có thể hét ra giá trên trời, đừng nói ở đây còn có nhiều như vậy.

Nháy mắt, phần lớn ánh mắt đều thèm muốn nhìn Minh Châu Bảy Màu, chỗ nào cũng có tiếng nuốt nước miếng. So với những người đó, các Linh Quân có vẻ bình tĩnh hơn.

Những bảo bối bên ngoài đã trân quý như thế, nếu tiến vào trong đó, không biết còn có bao nhiêu bảo bối nữa.

Bọn họ cũng nghĩ vì đệ tử gia tộc mà lấy đi Minh Châu, nhưng Linh Giới của mỗi người chỉ có chỗ đựng có hạn, tất nhiên sẽ không để những vật tầm thường đó làm lãng phí không gian.

"Minh Châu Bảy Màu là của ta." Không biết là ai ở trong lúc quan trọng kêu lên một tiếng, phá vỡ im lặng quỷ dị lúc này, nhất thời, người như nước chảy, đồng thời xông lên.

Cường giả Linh Vương trở ngại tôn nghiêm không có tiến lên, nhưng mắt lại ra hiệu cho thủ hạ, thủ hạ kia nghe lệnh lập tức gia nhập tranh đoạt.

"Nếu đã đến đây, chúng ta tự nhiên cũng sẽ không tay không trở về." Hạ Như Phong nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía mọi người Chiến Đội Nghịch Thiên, nói: "Các ngươi cũng đi đi!"

Hạ Như Phong cũng mặc kệ phía sau có bao nhiêu bảo bối, cũng không quản linh giới có thêm đồ nữa hay không, trước tiên nhìn thấy gì đó lấy đến tay lại nói tiếp, có Minh Châu Bảy Màu, thực lực của Chiến Đội Nghịch Thiên nhất định trong khoảng thời gian ngắn có thể tăng lên trên phạm vi lớn.

Huống chi, trong lăng mộ, thế sự thay đổi thất thường, nói không chừng bên ngoài nguy nga lộng lẫy, bảo vật vô giá, bên trong cũng không có vật gì khác, một đường này, cũng không phải đến không rồi sao?

"Vâng!" Tất cả thành viên của Chiến Đội Nghịch Thiên hét to một tiếng, tiếng hét chấn động, rung động đến tâm can, nhưng lại làm cho những người điên cuồng cướp đoạt đó dừng lại mấy giây, sau đó lại tiến vào trong tranh đoạt càng điên cuồng hơn.

Thỉnh thoảng đao thương bóng kiếm, tiếng tức giận mắng chửi truyền đến từng trận, vì không hoàn toàn tiến vào trong lăng mộ, cho nên cho dù là tranh đấu cướp đoạt, cũng không có dốc hết toàn lực.

Nhưng Chiến Đội Nghịch Thiên gia nhập đoàn người, loại trạng thái này đã hoàn toàn biến mất.

Bọn họ quả thật chính là một đám điên, thấy có người che ở trước mặt, trực tiếp vung đao chém về phía đầu người nọ, người nọ sợ tới mức vội vàng bỏ châu ngọc mà rời đi, dù Minh Châu Bảy Màu trân quý thế nào đi chăng nữa, cũng không thể so với mạng nhỏ của mình.

Có lẽ thực lực của Chiến Đội Nghịch Thiên ở trong này cũng không hề mạnh, nhưng bọn họ cả người đầy sát khí làm cho những người kia không chiến mà run.

Cho nên lúc Chiến Đội Nghịch Thiên lướt qua, cơ bản không người nào dám tranh đoạt. 

Nếu có người Linh Tướng nào ỷ vào mình có cấp bậc cao hơn đối phương mà không lùi bước, vậy đợi hắn đó chính là một trăm Đại Linh Sư vây đánh, đừng nhìn những người này người đầy sát khí, dường như chỉ là hán tử chỉ biết liều mạng, nhưng một trăm người này lại phối hợp giống như một người, sao hắn dám ngăn cản?

Chỉ sợ công kích này không đến mức làm tổn hại đến mạng của mình, nhưng cũng sẽ làm cho bản thân mình bị trọng thương.

Vừa mới bắt đầu dã bị thương nặng ở đây, bảo vật phía dưới sao còn có phần của mình? Cũng bởi vì tư tưởng này, những Linh Tướng đó mới lựa chọn lùi bước, nếu như bình thường, sao bọn họ lại làm loại chuyện mất mặt này?

Vì vậy, kế tiếp, hoàn toàn chính là Chiến Đội Nghịch Thiên cướp đoạt.

"Những người đó, rốt cuộc là đi ra từ chỗ nào?" Ánh mắt của Huyết Phiến trưởng lão ngưng trọng, thậm chí là mang theo một cỗ kiêng kị: "Khi nào Lâm Phong quốc có thêm một thế lực này?"

"Huyết Phiến, những người đó bất quá chỉ là Đại Linh Sư mà thôi, chẳng lẽ bọn họ còn có thể uy hiếp đến chúng ta sao?" Trong mắt xẹt qua khinh thường, Huyết Thanh có chút khinh thường nói.

Thật không biết Huyết Phiến muốn thế nào, một đám Đại Linh Sư mà thôi, một đầu ngón tay của ông cũng có thể lật đổ một vùng lớn.

"Không." Lắc đầu, mắt Huyết Phiến lại thận trọng nhìn thành viên chiến đội: "Thực lực của bọn họ có lẽ thấp kém, không vào mắt chúng ta, nhưng mà, trên người những người đó có độ ăn ý rất mạnh, nếu một người hai người còn không nói, nhưng đây lại là một trăm người đều như thế, cho nên ta để ý không phải là bọn họ, mà là người bồi dưỡng ra bọn họ."

Vài người đồng thời ngẩn ra, bọn họ cư nhiên đều không ngờ đến điểm này.

Có thể bồi dưỡng một trăm Đại Linh Sư đến như thế, như vậy một nghìn Đại Linh Sư, một nghìn Linh Tướng hoặc là Linh Vương thì sao? Đến lúc đó, chỉ sợ ngay cả Linh Quân cũng không phải đối thủ của người nọ?

"Loại ăn ý này, là cần trải qua chiến đấu gian nan, đồng thân cộng tử mới có được, hơn nữa phải đều phải một lòng, có người sinh ra dị tâm, thì không có loại ăn ý này, nếu cần một lòng, thì phải giao hoàn toàn sau lưng cho đối phương, ta hỏi các ngươi, các ngươi có thể làm được không?"

Mấy người để tay lên ngực tự hỏi, giao phía sau lưng cho người khác không hề phòng bị, cho dù là người thân đều không có khả năng.

Huống chi những người đó, cũng không phải là người thân?

Như vậy, người bồi dưỡng ra những thủ hạ đó, cũng quá lôi kéo lòng người rồi, người này còn ở một nơi bí mật gần đó, thật là rất khủng bố.

Thật ra, bọn họ sao có thể biết, lúc trước mọi người chiến đội lấy thực lực yếu ớt tiến vào Huyết Linh Giới, làm thế nào còn sót tiếp? Vậy chỉ có thể đều là cuộc sống máu tanh, trong một tháng kia, bọn họ ngày đêm vượt qua chém giết ở trong.

Càng gặp nhiều nguy cơ, suýt chút nữa mất cái mạng này, sau đó vì sống sót, trăm người bắt đầu phối hợp, cổ ăn ý này, chính là ở trong những ngày máu tanh tự nhiên mà sinh ra.

Lại đến cuối cùng, bọn họ không hề vì mạng sống mà cố gắng, chỉ vì chiến đấu mà chiến đấu, dường như mục đích sống của bọn họ, cũng chỉ là giết, người ngăn cản con đường phía trước, sẽ chém giết hết tất cả.

Nhưng mà, trăm người vẫn phối hợp ăn ý như cũ, cũng là bởi vì sự đồng tâm hiệp lực này, bọn họ mới hoàn thành thí luyện không thiếu một cái nào.

"Chủ yếu nhất chính là, vừa rồi bọn họ lại nghe của mệnh lệnh thiếu nữ Hạ gia kia." Ánh mắt của Huyết Phiến hơi suy tư nhìn về phía Hạ Như Phong, vẻ mặt cũng có vẻ càng thêm nghiêm túc hơn.

Nàng, thật sự là phế vật sao? Nếu là phế vật, sao có thể ra lệnh cho những người đó? Nàng lại có quan hệ gì với người phía sau màn bồi dưỡng những người đó? 

Hiển nhiên, Huyết Phiến cũng không gắn Hạ Như Phong và người sau màn này với nhau.

Cho dù Hạ Như Phong biểu hiện bình tĩnh lạnh nhạt trầm ổn kiên nghị cỡ nào, nhưng ở trong mắt người khác, nàng vẫn là một thiếu nữ mười sáu tuổi ngây thơ như cũ. 

Với năng lực một thiếu nữ, sao có thể nuôi dưỡng ra đội ngũ người đầy sát khí, coi mạng người như kiến này?

Có thể bồi dưỡng ra đội ngũ như vậy, ít nhất cũng là nhân vật có đại danh lớn ở đại lục.

Đột nhiên, bốn người đều ngẩn ra, không tự chủ được nhớ đến một người.
Ma Ngạo Thiên, thiên phú dị bẩm, ánh mắt yêu mị, chỉ hai năm tuổi, toàn thân đã có tu vi không tầm thường, nguyên quán không rõ, thân thế không rõ, trước kia lần đầu nổi tiếng, cả nhà một gia tộc nhị lưu nam nữ già trẻ, cho dù là hải nhi mới sinh không lâu cũng không giữ lại, lòng dạ độc ác đến mức làm người ta giận sôi, ngay cả tiểu hài tử nghe thấy tên hắn đều sợ tới mức khóc lớn lên.

Tên vang danh khắp đại lục, gia tộc diệt ở trong tay của hắn nhiều không đếm xuể, rốt cuộc, khơi dậy tức giận của đại lục, danh môn chính phái có chút thế lực ra tay bắt, hắn lại đành lấy thực lực của Linh Vương thất cấp, từ một Linh Vương bát cấp, bốn Linh Vương thất cấp, sáu Linh Vương lục cấp, rất nhiều Linh Tướng và thủ hạ Đại Linh Sư bị trọng thương bỏ chạy.

Từ đó trở đi không có tung tích, ba năm sau lại hiện thân, đã đến Linh Quân.

Nếu có người có thể bồi dưỡng ra những người đó, cũng chỉ có đại ma đầu kia? Hơn nữa đại ma đầu người đầy âm lãnh và sát khí lợi hại, ngược lại rất phù hợp với những người đó.

Chẳng lẽ thiếu nữ này, có liên quan với đại ma đầu Ma Ngạo Thiên kia?

"Chúng ta lập tức giết những người đó, để lại một người sống, nghiêm hình bức cung không được sao." Trong mắt của Nghiêm Lâm đầy sát ý lạnh lẽo, nếu nàng thật sự có liên quan đến ma đầu kia, không cần Nghiêm gia ra tay, cũng tuyệt đối bị phần đông thế lực ở đại lục xóa bỏ.

Đây cũng không nên trách bọn họ, ai bảo nàng có liên quan đến đại ma đầu kia? Có quan hệ với hắn, đó chính là kẻ thù của toàn bộ đại lục.

Tuy Tà Tông cũng diệt cả nhà người ta, nhưng thế lực của Tà Tông rất mạnh, tông chủ Tà thiên thần bí cường đại, tốt hơn không nên trêu chọc, Ma Ngạo Thiên cũng chỉ lẻ loi một mình, cho nên, cho dù tên Tà Tông tà ác lan xa,  nhưng lại không có người mắng Tà Tông.

Trước kia cũng đã từng có, nhưng Hòa Tà Tông làm đối , cho dù môn phái cường hãn cỡ nào đều ở trong một đêm dốc hết toàn lực hủy diệt.

Lại còn có người dám liều chết lấy đạo đức thiên hạ, gốc rễ thiện lương đường hoàng đến chỉ trích tác phong của Tà Tông?

Tục ngữ nói, ai nắm đấm lớn, lời nói của người đó chính là đạo lý, nếu bản thân của Ma Ngạo Thiên giống thế lực Tà Tông, như vậy cho dù hắn giết nhiều hay ít, đều không có người dám đi ra chỉ trích hắn một câu.

"Không, Nghiêm Lâm trưởng lão, ngươi bắt bọn họ cũng vô dụng, người như bọn họ, là thà chết sẽ không nói ra bí mật, cho nên bắt cũng vô dụng." Nghiêm Lâm đề nghị, Huyết Phiến không chút do dự lắc đầu cự tuyệt.


Bình Luận (0)
Comment