Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 171

Nơi này là Hoàng thành Thương Lang quốc, phố phường phồn hoa thịnh vượng, tiếng người ồn ào, thỉnh thoảng có xe ngựa xa hoa chạy ra từ ngã tư đường, những tiếng rao của người bán hàng rong liên tiếp vang lên.

Lúc này, trên đường phố Hoàng thành có hai bóng dáng tuyệt mỹ bóng dáng khiến ánh mắt mọi người không tự chủ được mà bị hấp dẫn.

Thiếu nữ ở bên trái có làn da như ngọc thoạt nhìn trắng nõn mà bóng loáng, đôi mắt giống như cái động màu đen sâu không thấy đáy, dường như nếu không cẩn thận có thể sẽ bị hút vào trong, mũi nàng sắc sảo, đôi môi mỏng màu hồng nhạt nhẹ vểnh lên, gương mặt trẻ con vẫn không chút biểu cảm gì như trước.

Bên cạnh thiếu nữ là nam tử có ánh mắt lạnh lùng, giữa hai lông mày mang theo ngang ngược trời sinh, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nam tử này xinh đẹp mà yêu dã, bản tính tàn nhẫn coi rẻ chúng sinh dường như tất cả người trong thiên hạ này đều không thể tiến vào mắt hắn.

Hai người này đều mặc một thân hồng y, phong thái xinh đẹp như vậy làm kinh diễm thiên hạ.

"Thương Lang quốc, cuối cùng cũng đã tới..." Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn trời, ánh sáng ban mai trải đầy hai má nàng làm cho nàng ít đi một phần lạnh nhạt và càng tăng thêm một chút nhu hòa.

Nam tử yêu dã đưa mắt nhìn thiếu nữ, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, ngón tay thon dài xoa nhẹ con mắt của mình, vốn dấu hiệu đặc trưng của hắn là đôi mắt yêu dã thế nhưng nay lại biến thành màu đen bình thường nhất.

Trong bốn nước, người đã gặp qua hắn lại càng ít, về cơ bản có thể đã gặp qua hắn một lần nhưng đều chết dưới kiếm của hắn. Mà nhận thức của mọi người đối với hắn đó là âm lãnh cuồng mị, yêu dã mê hoặc thế gian.

Vì che dấu thân phận, Hạ Như Phong tạm thời dùng đan dược thay đổi con mắt màu đỏ của, chẳng qua, làm cho Ma Ngạo Thiên tò mò là tại sao đan dược kia lại có công dụng kỳ lạ như vậy, ngay cả màu mắt cũng đều có thể che dấu.

"Hiện tại ngươi dự định làm gì?" Giọng điệu Ma Ngạo Thiên lộ ra một cỗ âm lãnh, ngay cả con mắt yêu đồng đã biến thành màu đen, nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ thì vẫn có thể phát hiện ánh sáng yêu dã hiện lên trong con ngươi màu đen.

Khóe miệng xuất hiện nụ cười lạnh, tầm mắt Hạ Như Phong dường như xuyên thấu qua tầng mây tiến thẳng tới mục đích.

"Nghiêm gia." Gắt gao nắm hai quả đấm, ý lạnh trong mắt chợt lóe rồi lập tức biến mất.

Nghiêm gia, nếu như các ngươi đối xử tốt với mẫu thân và tam ca thì có lẽ ta sẽ lưu lại một con đường sống cho các ngươi, nhưng nếu, các ngươi lại không có đối xử tốt với bọn họ, như vậy, ta sẽ cho các ngươi vì chính sai lầm của mình mà trả giá đại giới thê thảm nhất.

Nắng sớm trải khắp sân, cửa lớn màu đỏ của Nghiêm gia rộng mở, hai thị vệ giống như tượng đứng cạnh nhau.

Trước cửa là con sư tử đá miệng ngậm hạt châu, ánh mắt hung mãnh nhìn chằm chằm người đi đường đi ngang qua trước cửa, trên bậc thang trải một cái thảm màu đỏ, màu sắc rực rỡ và tươi sáng.

"Người nào?"

Ngay khi hai người thị vệ giữ cửa đứng vững như Thái Sơn, không chút bất, thì phía trước bỗng nhiên xuất hiện hai bóng dáng màu hồng lọt vào mắt hai người.

Thiếu nữ xinh đẹp khuynh thành, khí thế cao ngạo như nữ thần, mà nam tử bên cạnh nàng, dung nhan yêu dã, ánh mắt lạnh lùng ngoan độc, dưới ánh mắt hắn lại làm cho người ta có cảm giác chính mình không thể địch nổi lại hắn.

Cước bộ đột nhiên dừng lại, Hạ Như Phong nhìn đại viện cao cao của Nghiêm gia, khóe miệng châm chọc càng sâu, ánh mắt lạnh như băng nhìn trực tiếp hai người thị vệ giữ cửa.

"Đi nói với Nghiêm Nhân, nói Hạ Như Phong ta đã trở lại."

"Ngươi thật to gan, dám gọi thẳng tên của gia chủ chúng ta." Người thị vệ bên trái nâng cằm vẻ mặt khinh thường: "Cái gì Hạ Như Phong, Đông Như Phong, chúng ta nghe cũng chưa nghe nói qua, còn không nhanh cút, nếu không gia chủ nhà chúng ta mà đi ra thì ngươi tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết."

Ánh sáng trong mắt trầm xuống, Hạ Như Phong nhìn Ma Ngạo Thiên nháy mắt, Ma Ngạo Thiên gật gật đầu, kiếm trong tay giương lên, một ngọn lửa bổ ngang tới chính giữa đại môn Nghiêm gia, một tiếng "Ầm" vang lên, đại môn màu đỏ đổ sập xuống làm bụi đất bay khắp nơi.

Hai người thị vệ sững sờ, ngón tay run run chỉ vào Ma Ngạo Thiên nói không ra lời...

Không biết khi nào mà xung quanh tập trung rất nhiều người và chỉ về hướng này, nhưng mà bọn hắn cũng duy trì khoảng cách hơi xa, chỉ sợ sẽ mang lại tai họa cho mình.

"Người nào lại lớn mật như vậy, dám đến Nghiêm gia ta càn rỡ!"

Tiếng hét phẫn nộ từ trong sân truyền đến, chỉ thấy một người mặc cẩm y hoa phục, diện mạo anh tuấn, ánh mắt trung niên nam tử mang theo sự uy nghiêm từ cửa bước nhanh ra ngoài.

Đi theo phía sau hắn là một vị nữ tử xinh đẹp chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt nữ tử khéo léo, gương mặt như vẽ, một đôi mắt gợn song như nước mùa thu, dưới vài lọn tóc lưa thưa là một cái trán trơn bóng no đủ.

Không được hoàn mỹ chính là sống mũi nữ tử không được cao lắm, mà đôi môi lại như máu tiên diễm xinh đẹp.

Nếu như bỏ qua phần dưới của khuôn mặt thì có lẽ nàng sẽ xinh đẹp hơn.

Sau đó chính là một nhóm gia đinh hung thần ác sát, chẳng qua là những gia đinh đó chỉ có bộ mặt hung ác nhưng thực chất thân phận bọn họ chỉ là người hầu hèn mọn của một đại gia tộc mà thôi.

Người như thế làm cho người ta có cảm giác chính là lấn thiện sợ ác.

Hạ Như Phong tự nhiên nhận ra vị trung niên nam tử kia, chính là phụ thân trên danh nghĩa của khối thân thể này, là Nghiêm gia gia chủ Nghiêm Nhân, trong ấn tượng của Hạ Như Phong, từ trước cho tới giờ hắn đối với người ngoài đều là uy nghiêm lạnh lùng nhưng lại sợ chính thê tử mình.

Phía sau Nghiêm Nhân chính là Tứ nữ nhi Nghiêm Như Hoa của Nghiêm Nhân và Huyết Hoàng, vừa có thủ đoạn vừa có dung mạo như hoa, nhưng mà, cho dù dung mạo Nghiêm Như Hoa xinh đẹp nhưng lại không có cách gì đấu lại với Hoa Tranh Diễm.

"Ngươi là..." Hai mắt Nghiêm Nhân lãnh khốc quét về phía Hạ Như Phong, nhíu mày, đột nhiên giống như nhận ra người tới, bất giác giọng nói lạnh hơn mấy phần: "Cư nhiên lại là phế vật ngươi, hừ, sáu năm trước ngươi đã bị trục xuất khỏi Nghiêm gia, mà từ đường Nghiêm gia cũng đã xoá tên của ngươi, không ngờ ngươi lại còn dám trở về, Nghiêm gia chúng ta không chào đón phế vật như ngươi."

Phế vật? Lời của Nghiêm Nhân lại làm cho Ma Ngạo Thiên kinh ngạc mấy phần.

Ngay khoảnh khắc quay đầu kia, thông qua gò má tinh xảo hoàn mỹ của thiếu nữ và nhìn thấy trong mắt nàng là lạnh nhạt thờ ơ, lúc này Ma Ngạo Thiên không tự chủ được mà nắm chặt nắm đấm.

Thì ra, khí tức cô độc trên người nàng nàng và sự thành thục không hợp với số tuổi kia, là từ sự khuất nhục từ thời thơ ấu.

Lúc trước nàng nói bọn họ là cùng một loại người.

Như vậy, nàng đã từng trải qua cái gì mà làm cho tính cách của nàng lại trở nên như vậy?

Vào lúc này, trái tim Ma Ngạo Thiên từ trước đến nay đều là lạnh lùng tuyệt tình, thế nhưng lại đau lòng vì thiếu nữ này, khi nhìn thấy trên mặt Nghiêm Nhân là sự trào phúng và khinh thường, hắn thật hận không thể một kiếm đem hắn chém thành hai nửa.

Hít một hơi thật sâu, Ma Ngạo Thiên dùng sức ngăn chặn nội tâm xúc động, thu lại tròng mắt, không có người phát hiện trong mắt hắn thoáng qua sát ý lạnh lẽo.

"Rất xin lỗi, cho dù về sau Nghiêm gia các ngươi có khóc lóc cầu xin ta trở về, ta cũng khinh thường quay đầu lại, hôm nay ta đến đây là muốn đón mẫu thân và tam ca đi" Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn hắn một cái, khóe miệng châm chọc càng sâu.

Đây là sau năm năm cha và con gái gặp lại, nhưng cảnh tượng như thế thật đúng là buồn cười đến cực điểm.

"Ha ha, chê cười, Nghiêm gia chúng ta sẽ khóc lóc cầu xin ngươi trở về? Ngươi tưởng ngươi là ai? Cường giả Linh Quân hay là Đại Sư Luyện Dược? Ta nói cho ngươi biết, ngươi chính là phế vật, là phế vật cái gì cũng đều không phải." Giọng nói Nghiêm Nhân lãnh khốc vô tình, không xem thiếu nữ trước mặt là nữ nhi của hắn.

"Còn có, Hạ Chi Nhược và Phong Hành sống là Nghiêm gia người ta, chết cũng là người Nghiêm gia ta, cho nên cho dù là chết thì cũng phải chết ở Nghiêm gia, ngươi còn chưa có tư cách để dẫn bọn họ đi."

Để cho nàng dẫn hai mẹ con kia đi, làm sao có thể?

Hơn hai mươi năm trôi qua, chu dù Hạ Chi Nhược dung mạo có xinh đẹp thì hắn cũng đã muốn chán ghét.

Nhưng mà Nghiêm Phong Hành lại là đệ nhất thiên tài ở Thương Lang quốc, có hắn ở đây thì chắc chắn Nghiêm gia sẽ bước lên đỉnh cao hơn, nói không chừng sau này, hắn có hi vọng đột phá đến Linh Tôn, thì làm sao còn có người nào nào có thể vượt qua được thế lực và địa vị của Ngiêm gia?

Chẳng qua, nếu như Hạ Chi Nhược rời khỏi Nghiêm gia thì Nghiêm Phong Hành tuyệt đối sẽ không để ý hắn uy hiếp mà rời đi, kết quả như vậy thì chỉ có thể hạ sát thủ, đem hắn bóp chết từ khi mới phát sinh, nhưng mà một thiên tài như vậy, hắn làm sao có thể bỏ được?

Vì vậy, cho dù là Hạ Chi Nhược hay là Nghiêm Phong Hành cũng không cho phép bọn họ rời khỏi Nghiêm gia.

"Im miệng." Ma Ngạo Thiên thấy hắn vũ nhục Hạ Như Phong, nhất thời sắc mặt trầm xuống, ánh mắt âm u tĩnh mịch quay qua: "Đầu của ngươi, không muốn?"

Vừa rồi Nghiêm Nhân chỉ tập trung chú ý trên người Hạ Như Phong, cho đến lúc này mới phát hiện Ma Ngạo Thiên bên cạnh nàng.

Khi nhìn thấy con ngươi Ma Ngạo Thiên tràn đầy tàn nhẫn thì sắc mặt đại biến, tu vi của hắn đã là Linh Vương Thất cấp, vì sao ánh mắt nam tử này lại làm hắn sinh ra một loại sợ hãi phát ra từ nội tâm?

Chẳng lẽ hắn là Linh Vương Bát cấp hoặc là Linh Vương cửu cấp? Không, không có khả năng, hắn trẻ tuổi như vậy làm sao có khả năng có loại tu vi này? Trên đại lục này khi nào lại nhiều ra một thiên tài như vậy?

Hơn nữa, vì sao hắn lại đi cùng một chỗ với phế vật này?

Khuôn mặt thay đổi mấy lần mới ổn bình tâm trí, gương mặt lại lần nữa khôi phục lãnh lùng, đôi tay vung lên nói: "Người tới bao vây bọn hắn lại cho ta."

Cho dù hắn thiên tài ra sao thì đối phó với tất cả bọn họ cũng không thể thoát khỏi vận mệnh phải chết.

Tay Ma Ngạo Thiên gắt gao nắm kiếm, ngay lúc hai bên sắp đánh nhau thì một giọng nói quyến rũ êm tai bỗng nhiên xen vào: "Ôi, Tiểu Phong Phong, ngươi tới Thương Lang quốc làm sao lại không đi tìm bản thiếu."


Bình Luận (0)
Comment