Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 173

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Hoa thiếu chủ, đừng cho là ta sợ Hoa gia các ngươi, hôm nay cho dù là ai đến, đều không bảo vệ được nàng." Vốn Nghiêm Nhân còn tính cho Hoa gia mấy phần thể diện, không so đo với Hoa Vô Tuyệt, không ngờ hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, còn muốn bảo vệ phế vật kia.

Thật không biết phế vật kia có bản lĩnh gì khiến cho Hoa Vô Tuyệt thần hồn điên đảo như thế, không tiếc vì nàng mà đối địch với Nghiêm gia.

"Ngươi..." Lời nói của Hoa Vô Tuyệt vừa ra bên miệng, đã bị một tiếng khóc sướt mướt chặn ngang.

"Hu hu, Phong Nhi, tiểu Phong Nhi của ta, thật sự là con sao?"

Nữ tử tuyệt sắc xuất hiện ở trong mắt mọi người, trên gương mặt gầy yếu có hai đôi mắt trong suốt như thủy tinh, giữa trán vẫn có thể nhìn ra chỗ tương tự mấy phần với Hạ Như Phong, cho dù y phục bình thường, cũng không dấu được phong thái trác tuyệt của bà.

Chỉ là sắc mặt của nữ tử tái nhợt, thân thể suy yếu, bước chân lảo đảo chạy ra như là một trận gió đều có thể thổi bà ngã.

Nhìn thấy bà xuất hiện, trong lòng của Hạ Như Phong khó chịu một trận, vội vàng chạy lên, đỡ thân thể của nữ tử, nhẹ giọng nói: "Mẫu thân, con đến gặp người."

Nữ tử này chính là mẫu thân của Hạ Như Phong Hạ Chi Nhược.

Có lẽ là thời gian ở Nghiêm gia quá thê thảm, thế cho nên bộ dạng của bà sinh ra biến hóa rất lớn với năm năm trước.

Bỗng nhiên trong lúc đó, nàng nhớ lại sáu năm trước, lúc Nghiêm gia đuổi mình ra ngoài cửa, mẫu thân ôm chặt mình mặc cho những người đó quyền đấm cước đá.

Còn có trước kia, nàng bị Nghiêm Như Hoa vũ nhục, tức giận đẩy nàng ta xuống, kết quả phải chịu hình phạt là gậy, là mẫu thân, bảo vệ mình ở dưới người, mặc cho côn bổng cứng rắn đập xuống cơ thể mảnh mai của bà.

Nắm chặt nắm đấm, sát ý trong mắt Hạ Như Phong tỏa ra, chỉ là lúc nhìn thấy Hạ Chi Nhược, ánh mắt dần nhu hòa.

Nàng thật sự rất muốn giết những người đó, nhưng mà, nàng không thể làm như vậy, họ không thể chết được, bằng không người thân sẽ phải chịu tổn thương. Nhưng mà, trả thù của nàng sẽ tiếp tục kéo dài, chỉ là đổi phương thức khác thôi.

"Tiểu Phong Nhi, con đi mau, con nhanh chóng rời khỏi đây." Nước mắt liên tục không ngừng chảy từ hốc mắt xuống, Hạ Chi Nhược dùng sức cắn môi, nhanh chóng xoay người, vươn hai tay bảo vệ Hạ Như Phong ở sau người.

Động tác của bà như thế, như gà mái che chở cho gà con.

"Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?" Nghiêm Nhân nhìn thấy xuất hiện của bà, sắc mặt lạnh xuống, trầm giọng hỏi.

"Ha ha." Hạ Chi Nhược nở nụ cười, nàng chảy nước mắt vẫn tươi cười, hiện ra vẻ vô cùng thê lương: "Ta không đến, không phải ngươi vẫn muốn tổn thương nữ nhi của ta một lần nữa sao? Nghiêm Nhân, ta thật hối hận, hối hận từng bị lời ngon tiếng ngọi của ngươi che mờ mắt."

"Hừ." Nghiêm Nhân phất tay áo, trong miệng phát ra một tiếng hừ lạnh, nhưng mà trong mắt ông lại lộ ra phức tạp, với nữ tử này, ông từng giao phó thật lòng thật dạ.

Chỉ là, ở chung thời gian đã lâu, ông nổi lên ghét thứ đồ cũ.

"Hạ Chi Nhược, ngươi cho rằng ngươi bảo vệ được nàng sao?"

Hạ Chi Nhược đau đớn cười chua sót, trong hốc mắt nổi nước mắt trong suốt, nàng vươn cánh tay, ở trong lòng bàn tay một chủy thủ bỗng ở trước mắt, rút chủy thủ ra, bà đặt chủy thủ ở trên cổ của mình.

"Mẫu thân, người đang làm gì vậy?"

"Hạ Chi Nhược, mau dừng tay."

Hạ Như Phong và Nghiêm Nhân đồng thời kinh hô lên tiếng, người trước thật sự là quan tâm lo lắng, người sau lại vì lợi ích của mình mà lo lắng.

"Các ngươi ai cũng không cần ngăn cản ta, bởi vì các ngươi ngăn cản ta một lần nhưng không ngăn được ta cả đời." Ánh mắt của Hạ Chi Nhược hiện ra tia kiên định, trên cổ tuyết trắng xuất hiện một vết màu đỏ.

Hạ Như Phong vươn tay đột nhiên cứng đờ, khổ sở than một tiếng, chậm rãi thả tay xuống.

"Nghiêm Nhân, để tiểu Phong Nhi rời khỏi đây, nếu không, ta sẽ chết ở trước mặt của ngươi." Hạ Chi Nhược thâm trầm nhìn chăm chú vào Nghiêm Nhân, trong mắt trong suốt như nước không còn ái mộ của nhiều năm trước, có lẽ là bị tổn thương quá lâu, để cho bà đã sớm chết tâm.

Bây giờ trong lòng của bà chỉ có hai nhi nữ mà thôi.

Ai cũng đừng nghĩ tổn thương nhi nữ của bà.

"Nghiêm Nhân, ngươi lợi dụng ta kiềm chế Phong Hành đã lâu, nhưng ngươi khiến cho nhi tử của ta nguyện trung thành với ngươi, lại còn muốn giết hại nữ nhi của ta, Nghiêm Nhân, ngươi không biết là ngươi rất vô sỉ sao?"

Trong giây lát sắc mặt của Nghiêm Nhân thay đổi, hai mắt tàn nhẫn hung hăng nhìn thân thể gầy yếu của nữ tử tuyệt sắc kia.

Hạ Chi Nhược như không thấy được vẻ tàn nhẫn của ông, nở nụ cười thản nhiên: "Nghiêm Nhân, nếu ngươi tổn thương tiểu Phong Nhi, ta sẽ chết với tiểu Phong Nhi, cho ngươi không còn có nhược điểm kiềm chế Phong Hành, mà nếu hai mẫu tử chúng ta chết, Phong Hành hắn... Cũng sẽ đi tìm chúng ta, ha ha, như thế ba người chúng ta sẽ có thể đoàn tụ ở dưới, không chia rời nữa."

Nữ tử này, cho dù thân thể mảnh mai, nhưng khắp nơi bà đều lộ ra kiên cường.

Chỉ vì bà có người thân cần phải bảo vệ, không thể không kiên cường đứng lên, bộ dạng như sáu năm trước.

"Hạ Chi Nhược, ngươi điên rồi." Nghiêm Nhân hít sâu vào một hơi, huyệt thái dương nổi gân xanh, cố gắng áp chế đầy ngập lửa giận, lực nắm đấm lớn, đốt ngón tay phát ra tiếng thanh thúy.

Hạ Chi Nhược chuẩn xác bắt được nhược điểm của ông, cho nên bà thắng.

Nghiêm Phong Hành là hy vọng của Nghiêm gia, tuyệt không thể chết được, mà duy nhất có thể kiềm chế được Nghiêm Phong Hành cũng chỉ có Hạ Chi Nhược.

Nếu Hạ Chi Nhược chết, Nghiêm Phong Hành còn có thể nghe theo mệnh lệnh của ông sao? Đoán chừng đã sớm phản bội rời khỏi gia tộc, như thế ông cũng chỉ có thể hạ sát thủ.

Điểm nghiêm trọng là như lời của Hạ Chi Nhược, Nghiêm Phong Hành đi Minh Giới tìm bọn họ.

Loại kết quả này ông không thể thừa nhận, bằng không từ trước đến nay sẽ không e ngại thê tử của ông, mà phải bảo vệ Nghiêm Phong Hành. Tuy cuối cùng ở dưới đe dọa của Huyết Hoàng khiến Nghiêm Phong Hành phải rời khỏi bổn gia.

Nhưng mà, rời khỏi bổn gia cũng tốt, ít nhất ở chỗ đó có thể bảo đảm tính mạng của hắn an toàn.

Huyết Hoàng đã đáp ứng, chỉ cần không triệu hồi Nghiêm Phong Hành thì sẽ không hạ sát thủ với hắn nữa, nếu bà đã cam đoan như vậy, vậy đã nói lên không thành vấn đề, đợi cho thực lực của Nghiêm Phong Hành đủ mạnh, lại gọi trở về, chắc chắn khi đó nếu Huyết Hoàng không huy động cường giả Huyết Quy Môn, thì không thể đối phó hắn.

Nhưng những cường giả đó sẽ không để ý đến chút việc thông tục này, bởi vậy đề nghị mới của ông không có giá trị gì.

Không biết nếu Nghiêm Nhân biết, ở lúc Nghiêm Phong Hành rời khỏi đây ám sát lần lượt nối gót đến, không biết ông còn tin tưởng nhân phẩm của Huyết Hoàng không?

Đáng tiếc, Nghiêm Nhân tự xưng là cuộc đời lừng lẫy, lại không nhìn ra tâm tư ác độc của người bên gối.

"Tiểu Phong Nhi, con nhanh rời khỏi đây đi, không cần lo cho ta, những năm gần đây ta coi như không tệ." Khẽ thở ra, Hạ Chi Nhược xoay người, bàn tay non mềm trắng nõn đặt ở trên vai của Hạ Như Phong, hơi cười, muốn giải phiền cho nàng.

"Mẫu thân, người yên tâm, ta sẽ rất nhanh trở lại bên người, rất nhanh..." Cúi mắt xuống, che giấu sát ý lạnh lẽo ở trong mắt, sắc mặt của Hạ Như Phong âm trầm đáng sợ, như lôi điện mưa bão.

"Không, tiểu Phong Nhi, con không cần trở lại nữa, con đấu không lại Nghiêm gia đâu." Nói đến đây, giọng Hạ Chi Nhược không áp chế được run run, cuối cùng nhịn không được khóc rống lên.

Người mẫu thân nào mà không muốn nữ nhi bồi ở bên người? Nhưng mà, bà biết rõ Nghiêm Nhân là thật sự tức giận, lần sau gặp mặt tất nhiên không sẽ bỏ qua nữ nhi của mình.

Súc sinh này, chuyện giết huynh đệ đều làm ra, còn có cái gì là ông không dám làm?

Cho nên bà không thể để cho nàng trở về, bà không muốn trơ mắt nhìn ái nữ táng thân, cho dù nữ nhi là phế vật, vậy cũng là miếng thịt trong lòng một mẫu thân, sao có thể bỏ được?

Hạ Như Phong không nói nữa, lại nhìn Hạ Chi Nhược một cái rồi thu hồi ánh mắt, bóp nắm đấm, nói: "Hoa yêu nghiệt, Ngạo Thiên, chúng ta đi thôi!"

Hoa Vô Tuyệt và Ma Ngạo Thiên đều biết lòng của nàng không thoải mái, toàn bộ trầm mặc không lên tiếng đi theo ở bên cạnh nàng.

Trên đường, mặt của Hạ Như Phong vẫn âm trầm, tâm tình bị nàng ảnh hưởng, dù là Hoa Vô Tuyệt cũng không giống như trước nữa, trên mặt luôn nở nụ cười mị hoặc.

Về phần Ma Ngạo Thiên thì càng không cần phải nói, hắn không phải một người sẽ có biểu tình.

Đột nhiên trong lúc đó, Hạ Như Phong dừng bước lại, hai người cũng dừng lại theo nàng, nháy mắt ánh mắt nhìn về phía nàng, chỉ là hai người đều không nói gì.

"Hôm nay là một ngày khuất nhục nhất trong cuộc đời của ta." Khuôn mặt của Hạ Như Phong hiện ra phẫn hận: "Đúng là ta không thể không lùi bước, dù sao, còn chưa đến lúc chiến đấu với Nghiêm gia."

Nàng biết, nếu hôm nay mình giao chiến với Nghiêm gia, tuyệt đối sẽ để cho bọn họ giữ lại cơ hội phản kích.

Như thế, Huyết Hoàng vì bảo vệ tính mạng chắc chắn sử dụng triệu hồi phù, đến lúc đó, không chỉ mình ngay cả mẫu thân, Hoa Vô Tuyệt, Ma Ngạo Thiên đều bị mình liên lụy.

Nhưng mà...

Cười khổ một tiếng, Hạ Như Phong ngửa đầu nhìn trời xanh: "Yêu nghiệt, chuyện hôm nay ta không thể nhẫn nại, có lẽ trở thành cường giả, lòng nhẫn nại là quan trọng nhất, nhưng mà, có việc ta có thể chịu chịu đựng, có việc ta lại không thể nhẫn nại."

Mẫu thân nói bà rất tốt, nhưng sao có thể tin? Nghiêm gia tổn thương mẫu thân, nàng thật sự không thể nhẫn nại tiếp.

"Tiểu Phong Phong, ngươi..." Hoa Vô Tuyệt nhất thời sửng sốt, hắn rõ ràng, Hạ Chi Nhược xuất hiện đã kích thích nàng, chỉ là liều lĩnh của nàng sẽ sinh ra hậu quả rất nghiêm trọng.

"Yêu nghiệt, ngươi cũng hiểu ta." Lắc đầu, khóe miệng của Hạ Như Phong nở nụ cười lạnh: "Ta không chỉ muốn dẫn mẫu thân trở về, ta càng muốn trả lại khuất nhục hôm nay cho Nghiêm gia, cho nên, ta sẽ không mạnh mẽ đòi Nghiêm gia lấy mẫu thân, ta sẽ khiến cho Nghiêm gia ngoan ngoãn đưa mẫu thân đến trên tay của ta."

"Nhưng mà, như vậy cũng quá khó khăn!" Hoa Vô Tuyệt bất đắc dĩ lắc đầu, cho rằng Hạ Như Phong thật sự có ý nghĩ rất kỳ lạ.

"Khó khăn sao?" Hạ Như Phong hơi cười, cả người tỏa ra tia tự tin: "Có lẽ đối với người khác mà nói thì rất là khó khăn, chỉ là, Hoa yêu nghiệt, ngươi quên ta là ai sao?"

Lời nói của Hoa Vô Tuyệt kẹt ở yết hầu, sao hắn lại quên nàng là luyện dược sư lujc phẩm.

"Khai chiến với Nghiêm gia, rất bất lợi với chúng ta, nhưng mà đôi khi, không nhất định phải dùng chiến đấu mới có thể đạt được mục đích." Ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn về phía Hoa Vô Tuyệt: "Bởi vậy, có một số việc, còn cần ngươi hỗ trợ."

"Việc gì thế? Chỉ cần Tiểu Phong Phong mở miệng, cho dù là cái gì bản thiếu đều có thể làm cho ngươi." Nghe thấy Hạ Như Phong có chỗ dùng đến mình, Hoa Vô Tuyệt cười rất rực rỡ.

"Ta muốn tất cả tư liệu về Nghiêm gia, bao gồm về quan hệ thân thiết hay trở mặt, có buôn bán liên quan đến gia tộc, thậm chí ngay cả môn hạ thế lực nhỏ ở dưới Nghiêm gia ta đều phải biết, quan trọng nhất là nhược điểm của mấy nhi tử nữ nhi của Huyết Hoàng kia, ta muốn để cho bọn họ biết, đắc tội Hạ Như Phong ta sẽ bị trả thù đau đớn."

Huyết Hoàng kia làm việc cẩn thận còn vì tư lợi, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng của bà ta, bà tuyệt đối sẽ không sử dụng cơ hội báo danh duy nhất kia.

Vì vậy, nàng cần phải làm đó là ép Nghiêm gia lâm vào đường cùng.

Đúng như theo lời của nàng, đôi khi, không phải chiến đấu mới có thể giải quyết tát cả vấn đề, nàng là một luyện dược sư luyện chế thành công thất phẩm, ép một gia tộc lâm vào đường cùng thì có gì khó?

Huống chi Hạ Như Phong nàng là một người không thích bị thiệt, hôm nay ở Nghiêm gia bị khuất nhục, một ngày nào đó, nàng sẽ trả lại gấp đôi khuất nhục cho Nghiêm gia.

Hoa Vô Tuyệt há to miệng, ngây ngốc nhìn khuôn mặt trẻ con kia, nửa ngày sau, thở dài một tiếng: "Gặp phải ngươi, cuộc đời này của Nghiêm Nhân là phạm sai lầm lớn nhất."

"Thật ra ta rất hâm mộ ngươi." Hai mắt của Ma Ngạo Thiên tập trung nhìn khuôn mặt của Hạ Như Phong, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước, mặt không chút thay đổi: "Dù sao, ngươi còn có một mẫu thân yêu ngươi."

Cơ thể của Hạ Như Phong run mạnh lên, từ trong giọng nói của Ma Ngạo Thiên, nàng nghe thấy một tầng bất đắc dĩ.

"Vậy người nhà của ngươi..."

"Đã chết." Giọng nói của Ma Ngạo Thiên như là từ địa ngục truyền ra, như một trận gió lạnh lướt qua hai gò má: "Tất cả đều đã chết, khi đó, ta mới năm tuổi, người thân của ta, tất cả đều chết ở trước mặt của ta."

Lúc này, hai mắt hắn lạnh như băng đầy hận ý, ngay cả móng tay không biết từ khi nào đã cắm vào lòng bàn tay.

Đột nhiên, Ma Ngạo Thiên nở nụ cười, nụ cười cuồng mị lại mang theo áy náy khôn cùng: "Nhưng mà ta còn sống, thuộc hạ của mẫu thân và phụ thân vì bảo vệ ta mà tất cả đều đã chết, mà ta có thể sống được là tất cả bọn họ dùng mạng để bảo vệ, cho nên, mười mấy năm sau, người ta giết đầu tiên chính là kẻ thù."

"Nhớ rõ lần đó, ngay cả mọi người trong vòng cửu tộc của bọn họ ta cũng không tha, cho dù là hài tử lão nhân, hay là con chuột con kiến, một người ta cũng không tha..."

Vẻ mặt của hắn đầy thống khổ, ai có thể biết đại ma đầu hung tàn ngoan độc này, rốt cuộc lúc nhỏ chịu biết bao nhiêu tra tấn?

Tất cả người thân ngã xuống trước mặt mình, ngay cả mạng của mình đều dùng mạng của người khác đổi lấy mới có thể bảo vệ được... Mà khi đó, hắn chỉ là một hài tử năm tuổi mà thôi.

Trong lòng hài tử năm tuổi sao có thể có kiên cường? Có lẽ là chính những thứ đã qua, hắn mới tạo thành tính cách âm lãnh tàn nhẫn.

"Ngươi có cảm thấy ta quá tàn nhẫn hay không? Ngay cả người cửu tộc của kẻ thù đều không tha." Ánh mắt của Ma Ngạo Thiên lại nhìn về phía Hạ Như Phong, nắm chặt hai đấm không tự chủ được tăng thêm độ mạnh.

"Tàn nhẫn?" Hạ Như Phong khẽ nở nụ cười, nhưng trong nụ cười kia lại lộ ra một tia lãnh ý: "Nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với mình, cho nên ta cũng không cảm thấy ngươi tàn nhẫn, nếu như người thân của ta bị người sát hại..."

Nói tới đây nàng ngừng lại một chút, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo: "Ta không chỉ tru di cửu tộc bọn họ, ta sẽ làm cho bọn họ nhận hết tra tấn thống khổ đến chết đi, cuối cùng treo thi thể ở trên cửa thành phạt roi trăm ngày, để cho bọn họ đã chết cũng không thể yên lòng."

Lời này thật ra làm cho Ma Ngạo Thiên có chút kinh ngạc.

"Ngươi thật sự rất không giống người thường." Âm lãnh trong mắt Ma Ngạo Thiên dần rút đi, mình lại chưa từng phát hiện, giọng nói của hắn lúc này lại ôn nhu trước nay chưa từng có: "Có lẽ, không có một nữ tử nào thủ đạon đọc ác giống ngươi như vậy, nhưng mà ngươi hoàn toàn như vậy lại làm cho ta rất là thưởng thức."

"Ta đã nói rồi, chúng ta là cùng loại người, đều không phải là người tốt gì." Hạ Như Phong cũng nhìn về phía Ma Ngạo Thiên, có lẽ, nguyên nhân chính là vì bọn họ là cùng loại người, nên lúc trước nàng mới có thể cứu hắn.

Nhìn hành động giữa hai người, Hoa Vô Tuyệt hạ môi xuống, vì sao nàng có thể cười rất đẹp với người khác, duy chỉ với mình lại luôn không cho vẻ mặt hoà nhã.

"Cái kia, Tiểu Phong Phong…" Rốt cuộc, Hoa Vô Tuyệt nhịn không được chặn ngang hai người: "Tiểu Phong Phong, ngươi không muốn biết tin tức của tam thiếu sao?"

"Tam ca?" Trong mắt Hạ Như Phong xẹt qua vui sướng, vội vàng xoay người mặt quay về phía Hoa Vô Tuyệt: "Ngươi biết tam ca bây giờ đang ở đâu sao?"

"Ha ha." Hoa Vô Tuyệt quyến rũ ném mị nhãn qua, phong tình vạn chủng nói: "Tiểu Phong Phong, nếu ngươi hôn bản thiếu một cái, bản thiếu sẽ nói cho ngươi, thế nào?"

"Hoa yêu nghiệt." Hạ Như Phong nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ.

"A, được rồi được rồi, bản thiếu nói cho ngươi là được." Bàn tay vuốt quạt lông, Hoa Vô Tuyệt mị hoặc cong khóe môi lên: "Dạo này tam thiếu không ở hoàng thành, hắn bị sung quân đi thành Thanh Phong rồi."

"Thành Thanh Phong?" Hạ Như Phong nhíu mày, nàng từng sống ở Thương Lang quốc, tự nhiên biết thành Thanh Phong là biên cảnh ở Thương Lang quốc, bởi vì nơi đó rất hỗn loạn, quốc gia không quản nổi.

"Không được, ta muốn đến thành Thanh Phong một chuyến."

"Tiểu Phong Phong, ngươi đừng vội, đường đi vào trong đó ngươi lại không biết, dù sao trời cũng không còn sớm, bây giờ các ngươi theo ta đến Hoa gia trước, ta tìm họa sư vẽ lộ tuyến cho ngươi, ha ha, chuyện lăng mộ Linh Tôn ta đã nói với phụ thân rồi, phụ thân ông rất muốn gặp ngươi."

Nhìn khuôn mặt yêu nghiệt vẫn tươi cười của Hoa Vô Tuyệt, Hạ Như Phong nhất thời rét lạnh một phen.

Chỉ là nghĩ đến lời nói của Hoa Vô Tuyệt rất có đạo lý, mới gật đầu: "Được, một khi đã như vậy thì đến Hoa gia trước, ngày mai lại đến thành Thanh Phong tìm tam ca."


Bình Luận (0)
Comment