Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 190

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Không tốt, không tốt, gia chủ, ngũ tiểu thư bị thương..."

Lúc chạng vạng tối, ánh chiều tà trải khắp bầu trời, không khí Nghiêm gia ngưng trọng nghiêm túc, bị một tiếng kêu sợ hãi bất ngờ xảy ra đánh vỡ, trong nháy mắt gà bay chó sủa, mấy bóng dáng từ trong phòng chạy ra.

"Sao lại thế này?"

Nghiêm Nhân bước nhanh về phía cửa lớn, khuôn mặt tàn bạo đầy lạnh lẽo, sau khi nhìn thấy Nghiêm Như Ngọc bị hủy dung, tức giận quát một tiếng, trong con ngươi đen lờ mờ tỏa ra hai ngọn lửa.

"Phụ thân, người cần phải làm chủ cho tỷ muội chúng con!" Nghiêm Như Hoa khóc ào ạt như mưa, nhỏ giọng nức nở hai tiếng, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Phụ thân, ngũ muội bị vậy là do tiện nhân Hạ Như Phong kia đả thương."

"Là nàng?" Nghe vậy, khuôn mặt của Nghiêm Nhân âm trầm đáng sợ, như sắp xảy ra bão táp: "Ngọc Nhi đã đến Đại Linh Sư? Sao phế vật kia có thể đả thương Ngọc Nhi?"

"Phụ thân, là thật, nàng ở chung một chỗ với phế vật Dạ gia kia, ngũ muội tốt bụng để cho nàng đừng đến gần phế vật kia, nàng không nghe, ngược lại đả thương ngũ muội, nàng còn nói, còn nói..." Thật cẩn thận liếc nhìn Nghiêm Nhân, Nghiêm Như Hoa muốn nói lại thôi.

"Nói!" Trong miệng nói ra một chữ lạnh lùng, nắm đấm của Nghiêm Nhân không tự chủ được nắm chặt vào nhau

"Nàng còn nói, sớm muộn gì cũng có một ngày muốn san bằng Nghiêm gia, diệt cả nhà Nghiêm gia..."

"Ầm."

Nghiêm Như Hoa vừa dứt lời, nắm đấm của Nghiêm Nhân đánh thật mạnh ở trên vách tường, nhất thời vách tường bị nứt ra một khe lớn, ông hít sâu vào một hơi, thu nắm đấm của mình lại.

"Hoa Nhi, chuyện này, trước hết đừng nói cho mẫu thân của con."

"Vì sao?" Nghiêm Như Hoa hơi sửng sốt, có lẽ là không hiểu vì sao Nghiêm Nhân làm như thế.

"Dạo này Huyết Quy môn ra chút chuyện, tâm trạng của bà vốn không tốt, để cho bà về Huyết Quy môn ở lâu mấy ngày, Hoa Nhi, còn có mấy ngày nữa chính là thời gian tỷ thí của đệ tử trẻ tuổi ở ba đại gia tộc, con đi chuẩn bị sẵn sàng trước đi."

Nắm chặt nắm đấm nói, trong mắt của ông xẹt qua một tia rét lạnh: "Chuyện kia, sau tỷ thí sẽ xử lý lại, bây giờ ta muốn đến công hội luyện dược một chuyến, xin dược cho Ngọc Nhi, hy vọng khuông mặt của nàng còn có thể khôi phục."

"Vâng." Nghiêm Như Hoa nhu thuận đáp ứng một tiếng, ngay lúc nàng xoay người rời đi, lời nói của Nghiêm Nhân không khỏi làm nàng dừng chân lại.

"Đúng rồi, ta và mẫu thân ngươi đã thương lượng qua, định đưa ngươi đến phủ nhị hoàng tử, cho nên sau mấy ngày so tài giữa ba đại gia tộc, con phải thật cố gắng, lúc đó, bệ hạ cũng sẽ đến xem cuộc chiến."

Nghe vậy, Nghiêm Như Hoa nở nụ cười hưng phấn, khuôn mặt xinh đẹp hơi phiếm hồng, như cây táo chín đỏ, sau đó kích động nhìn về phía Nghiêm Nhân, dùng sức gật đầu, ở lúc xoay người, trong mắt hiện lên một tia sáng đắc ý.

Nghiêm Như Ngọc, ngươi đẹp hơn ta thì sao? Cuối cùng phụ thân lựa chọn đưa vào phủ nhị hoàng tử, không phải là ta sao?

Muốn trách thì trách ngươi rất ngốc, quá ngu xuẩn, tuy bình thường phụ thân yêu thương ngươi nhất, nhưng mà ngươi quá mức tự phụ ngu muội, có một số trọng trách không thể để ngươi gánh vác.

Bởi vậy, Nghiêm Như Hoa ta mới là người chiến thắng cuối cùng.

Đoán chừng ai cũng không thể ngờ, Nghiêm Như Hoa ở bên ngoài thì tương thân tương ái với muội muội, khắp nơi che chở muội muội, ý nghĩ trong lòng lại u tối như thế.

Cũng chả trách, ai bảo các nàng thích cùng một nam nhân... Trong bóng đêm, gió đêm xuyên qua cửa sổ mở rộng, thổi vào trong phòng, rèm lụa mềm bay, rèm lụa màu trắng kia bị gió thổi vén lên, hiện ra nam tử ở trên giường dưới ánh trăng.

Khuôn mặt của nam tử coi như tuấn mỹ, nhưng trên mặt tái nhợt hiện ra bệnh trạng (trạng thái không bình thường về sinh lý hoặc tâm lý), dường như hắn ngủ rất sâu, phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

Ngoài cửa sổ, một ánh sáng bạc chiếu vào, bay xuống ở phía trước cửa sổ, dưới ánh trăng, nam tử áo bào bạc khẽ bay, trên khuôn mặt đeo mặt nạ màu bạc, hiện ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Hơi nhíu mày, ánh mắt của nam tử mở ra một cái, xuyên qua khe hở kia, nhìn rõ áo bào bạc kia ở phía trước cửa sổ.

"Ai?" Trong lòng hắn ngẩn ra, vội vàng từ trên giường ngồi dậy, sau khi nhìn thấy mặt nạ màu bạc kia, trong nháy mắt bị hoảng sợ lấp đầy: "Ngân... Ngân Diện công tử..."

Hắn chính là Ngân Diện công tử, chẳng lẽ mình cũng trở thành mục tiêu của Ngân Diện công tử?

"Cái kia, Ngân Diện công tử, ta cũng không biết vì sao khắp nơi ngươi tranh đấu với Dạ gia, nhưng mà, ngươi hẳn là cùng thưòng lui đến diệt trừ sản nghiệp và phân bộ của Dạ gia, cho dù ngươi thù hận Dạ gia, cũng có thể đi tìm những người địa vị cao kia báo thù, là do ta một hoàn khố (quần là áo lượt, ý chỉ công tử tiểu thư ăn chơi trác táng) mà thôi, ngươi tha cho ta đi!"

Dạ Lạc Ly thiếu suýt chút nữa khóc ra tiếng, hắn sẽ đối phó với Dạ gia, vì sao nhiều người như vậy không tìm, lại tìm hoàn khố là mình chứ? Hơn nữa hắn lại là cường giả, giết một con kiến không biết nhục sao?

Huống chi, có vẻ hắn cũng không đắc tội Ngân Diện công tử, vì sao hắn lại thừa dịp đêm tối mà ám sát mình?

"Ngươi không nên vũ nhục nàng!" Ánh mắt của Ngân Diện công tử nhìn về phía Dạ Lạc Ly, dưới mặt nạ màu bạc lạnh như băng, mỏng mỏng hé mở, giọng trầm thấp nói.

Giọng nói của hắn rõ ràng tuyệt đẹp êm tai, Dạ Lạc Ly lại cảm giác được một trận gió lạnh đánh tới trước mặt, không khỏi run rẩy.

"Cái gì, ta không biết công tử đang nói cái gì." Vụng trộm lau mồ hôi lạnh trên trán, vẻ mặt của Dạ Lạc Ly hoang mang, hắn cũng không phải giả bộ, mà là quả thật không biết lời nói của Ngân Diện công tử chỉ cái gì.

"Quên sao? Cần ta nhắc nhở một chút không?" Nhiệt độ của giọng nói chợt giảm xuống, khóe môi của Ngân Diện công tử cong lên cười lạnh: "Buổi chiều hôm nay, ngươi hỏi nàng là cô nương trong lâu nào, còn nói muốn hưởng thụ nàng, cuối cùng ngươi còn nói, chờ ngươi chơi ngán sẽ giao nàng cho người Nghiêm gia, sao, ngươi đã nhớ ra chưa?"

"Ngươi..." Có lẽ là nhớ đến cái gì, hai mắt của Dạ Lạc Ly đột nhiên co rút nhanh, vẻ mặt hoảng sợ, cơ thể không ngừng run rẩy.

Lắc đầu, Ngân Diện công tử bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Ta vốn là tạm thời không muốn động thủ với dòng chính Dạ gia, nhưng mà ngươi không nên... Sỉ nhục nàng."

"Ta..." Trong lòng Dạ lạc Ly hối hận không thôi, muốn nói gì đó, nhưng mà ánh mắt lạnh như băng của Ngân Diện công tử nhìn lại, chỉ một thoáng, cổ họng của hắn như là bị một bàn tay bóp chặt, hô hấp chợt khó khăn.

"Nhớ kỹ, kiếp sau, trăm ngàn lần đừng đi vũ nhục nàng."

Ngân Diện công tử rút kiếm trong tay ra, ánh sáng bạc hiện lên, máu tươi phun ra, một đầu người rơi xuống mặt đất, máu đỏ tươi thấm vào trong đất.

Đôi mắt trên đầu người kia vẫn trợn to như cũ, hiển nhiên là đến cuối cùng, cũng không ngờ mình vì một chuyện nhỏ mà chết như vậy.

Từ từ xoay người, mặt quay về phía ánh trăng, ánh mắt lạnh lùng của Ngân Diện công tử nhìn về phía bãi máu kia, mũi kiếm dính máu tươi, ở trên mặt tường tuyết trắng viết vài chữ to màu đỏ.

"Người này là ta giết, nếu không phục, hãy đợi khiêu chiến Ngân Diện!"

Viết xong những chữ đó, Ngân Diện công tử thu ngân kiếm lại, thả người nhảy ra ngoài cửa sổ, trong nháy mắt biến mất ở trong bóng tối mù mịt.

Sáng sớm, Hạ Như Phong đẩy cửa phòng ra, bước ra ngoài cửa, không khí trong lành vỗ vào gò mà, nàng vươn ngón tay thon dài phủi áo bào đỏ, nhìn trời duỗi thắt lưng một cái, rồi đi ra ngoài.

"Hôm nay cũng nên đi một chuyến đến Hoa gia, không biết Hoa yêu nghiệt tìm tư liệu kia thế nào rồi."

Nhưng vì rất nhiều người đều đã biết, rốt cuộc đại nhân vật thần bí ở bên cạnh Nghiêm gia là vị nào, cho nên sau khi Hạ Như Phong lại xuất hiện, lập tức có thám tử của các đại gia tộc trở về bẩm báo.

Với thực lực cảm giác nhạy bén kia của Hạ Như Phong, tự nhiên cảm nhận được ánh mắt theo dõi xung quanh, không khỏi nhướng mày, có chút bất đắc dĩ thở dài.

Dường như Dạ Thiên Tà hắn cho đến bây giờ đều hiểu rõ suy nghĩ của mình, biết tam ca và mẫu thân là quả tim của mình, tất nhiên không muốn cách bọn họ quá xa, vì vậy mới mua tòa nhà bên cạnh Nghiêm gia.

Nhưng mà cũng dẫn đến chút phiền toái.

"Tiểu muội."

Một giọng nói ngạc nhiên ở phía trước chặn ngang suy nghĩ của nàng, ngẩng đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy nam tử y phục đen bước nhanh về phía nàng, con ngươi đen lãnh khốc kia, chỉ có lúc nhìn từ thấy nàng, mới có thể lộ ra ôn nhu trước nay chưa từng có.

"Tiểu muội, bây giờ muội đi đâu." Đi đến trước mặt Hạ Như Phong, Nghiêm Phong Hành vươn bàn tay dày rộng xoa đầu của nàng, khóe miệng nở nụ cười ấm áp, ôn nhu hỏi.

"Đến Hoa gia." Khẽ cười, ánh mắt Hạ Như Phong nhìn về phía trước: "Đoạn thời gian trước, có chuyện để cho Hoa Vô Tuyệt giúp đỡ, không biết hắn sao rồi, đúng rồi tam ca, bây giờ muội đang ở Nghiêm gia."

"Hả?" Nghiêm Phong Hành kinh ngạc kêu một tiếng, nói: "Thì ra viện tử kia, chính là muội mua."

Cười cười, Hạ Như Phong cũng không giải thích gì, sau đó đi về phía Hoa gia với Nghiêm Phong Hành, khoảng cách từ đây đến Hoa gia cũng không phải rất xa, trong lúc hai người nói chuyện với nhau thì đã đến.

Dường như Nghiêm Phong Hành là khách quen của Hoa gia, không cần qua thông báo, đã trực tiếp đi vào.

Một bóng dáng màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện, chỉ thấy khóe miệng của nam tử kia nở cười mị hoặc, hoa đào trong mắt chảy ra phong tình vạn chủng, mở hai tay ra, rồi nhào đến: "Tiểu Phong Phong, đến, để bản thiếu ôm một cái."

Khóe môi tươi cười của Nghiêm Phong Hành nhất thời thu lại, ánh mắt tàn bạo nhìn bóng sáng đang nhào đến, hừ lạnh một tiếng, lắc mình một cái chắn ở trước mặt Hạ Như Phong, vươn tay, nắm người đến, giọng hung ác nói: "Hoa Vô Tuyệt, ngươi dám đùa giỡn muội muội của ta?"

Lúc này Hoa Vô Tuyệt mới chú ý đến tồn tại của Nghiêm Phong Hành, nhất thời hoảng sợ, xấu hổ nở nụ cười hai tiếng: "Ha ha, cái này... Tam thiếu... Tiểu Hành Hành... Ngươi... Sao ngươi đã trở lại?"

"Hoa Vô Tuyệt!" Nghiêm Phong Hành cắn chặt răng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Lúc trước ta để ngươi chiếu cố tiểu muội, ngươi con mẹ nó chính là chiếu cố như vậy sao? Lại dám đùa giỡn nàng, ngươi tin ta đánh cho mặt của ngươi nở hoa hay không?"

Hoa Vô Tuyệt chết tiệt, muội muội của Nghiêm Phong Hành hắn, là hắn có thể đùa giỡn? Đây quả thật là ở không nhìn hắn tồn tại mà.

Ủy khuất cong môi mọng, trong lòng Hoa Vô Tuyệt không ngừng oán thầm, hơn nữa hắn đã sớm nhìn ra, tam thiếu này có khuynh hướng giữ muội, không nghĩ quả là như thế, chẳng lẽ một đời hắn cũng không để cho nam tử tiếp cận Tiểu Phong Phong sao?

Hơn nữa, hắn chỉ là nói hai câu vui đùa mà thôi, hỗn đản Nghiêm tam thiếu lại uy hiếp hắn.

Khuôn mặt yêu nghiệt tối sầm lại, Hoa Vô Tuyệt khinh bỉ nhìn Nghiêm Phong Hành, cố gắng vuốt tay hắn, sau đó mặt quay về phía Hạ Như Phong, cười khuynh thành: "Tiểu Phong Phong, ta có một chuyện muốn nói cho ngươi."

"Chuyện gì?"

"Vài ngày sau, là tỷ thí của đệ tử trẻ tuổi giữa Nghiêm gia, Hoa gia và Dạ gia, ta hy vọng ngươi có thể thay Hoa gia xuất chiến." Khuôn mặt tươi cười của Hoa Vô Tuyệt càng thêm yêu nghiệt, hắn đầy tin tưởng Hạ Như Phong sẽ đáp ứng.

"Vì sao?" Nhíu mày, Hạ Như Phong thật sự không có hứng thú với tỷ thí.

"Ha ha, như vậy, chẳng những vì Hoa gia giành được thắng lợi, hơn nữa, ngươi là thiên tài bị Nghiêm gia trục xuất, nếu như việc này bị thiên hạ biết, sẽ cười nhạo Nghiêm gia thế nào?" Chớp mắt, khuôn mặt còn đẹp hơn nữ tử của Hoa Vô Tuyệt kia hiện lên đắc ý: "Người Nghiêm gia đều rất sĩ diện, chuyện này mà nói lại là đả kích lớn với bọn họ."

Ánh mắt của Hạ Như Phong sáng lên, Hoa Vô Tuyệt nói rất có đạo lý, nếu bây giờ không thể diệt trừ Nghiêm gia, ít nhất cũng phải để cho bọn họ tìm chút khó xử.

"Được!" Gật đầu, Hạ Như Phong đáp ứng thỉnh cầu của Hoa Vô Tuyệt.

"Như vậy, chúng ta vào trong phòng nói chuyện!" Đắc ý nhíu mày, Hoa Vô Tuyệt cảm thấy kiêu ngạo vì trí tuệ của mình.

Nhìn thấy bộ dạng đáng đánh đón của yêu nghiệt kia, Nghiêm Phong Hành thật sự là hận không thể đưa nắm đấm lên mặt của hắn.

Không được, về sau để cho tiểu muội cách xa hắn một chút, trăm ngàn lần đừng để yêu nghiệt này lừa bịp.

Tuy Hạ Như Phong không nói mà biểu hiện cũng không như thiếu nữ mười sáu tuổi, nhưng ở trong mắt ca ca, nàng vẫn là nữ nhi hắn cần che chở...


Bình Luận (0)
Comment