Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Khuôn mặt của lão giả tang thương, lông mày hoa râm nhíu chặt vào nhau, giọng nói kia cô tịch đau thương như là người thân đã chết, nhưng ánh mắt sắc bén lại như có thể đâm người bị thương, vẻ mặt như thế không phù hợp xuất hiện ở trên cùng một người, làm cho người ta cảm thấy có chút quái dị. Nhưng mà, sau khi ông xuất hiện, toàn bộ hội trường đều yên tĩnh lại.
Bởi vì không ai ở Thương Lang quốc không biết thân phận của lão giả này.
Người đó chính là Linh Quân cửu cấp đỉnh phong của Thương Lang quốc, cũng là đệ nhất cao thủ ở Thương Lang quốc Thương Hải trưởng lão, thật ra Thương Hải trưởng lão vốn không phải tên là Thương Hải, chỉ do có một câu thơ là "Từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, không vờn qua núi không phải mây", ông ta tự nhận là mình phù hợp với bi tráng mà tính cách không âm trầm, vì vậy mới tự gọi mình là Thương Hải.
Tuy ông và Chiến Vô Ảnh đều là Linh Quân cửu cấp, nhưng mà ông tiến vào cửu cấp sớm hơn Chiến Vô Ảnh, hơn nữa sau khi Chiến Vô Ảnh đột phá đã tìm ông khiêu chiến, thế nhưng trong vòng ba chiêu đã bị ông đánh bại, vì thế, Thương Hải trưởng lão ngồi vào tên đệ nhất cao thủ Thương Lang quốc.
"Người này không đơn giản." Hạ Như Phong thầm rùng mình, sau đó khóe miệng cong lên nhợt nhạt, hai mắt lạnh nhạt nhìn qua: "Có lẽ vậy! Người khắp thiên hạ có thể giết ta có rất nhiều, nhưng mà dường như ngươi còn không có năng lực đó."
"Hả?" Dường như Thương Hải trưởng lão không đoán được, nàng dám nói chuyện như thế với mình, đôi mắt chớp chớp, trong mắt càng phát ra tia sắc bén, tia sáng kia đánh vào trên gương mặt của Hạ Như Phong, lại làm cho nàng cảm thấy một trận đau đớn.
Mọi người cũng không thể tin được nhìn Hạ Như Phong, thiếu nữ này, nàng vẫn còn dám kiêu ngạo? Lại dám nói chuyện như vậy với Thương Hải trưởng lão? Phải biết rằng, đây chính là đệ nhất cao thủ danh xứng với tên thật.
Nghiêm Phong Hành cười khổ lắc đầu, với tính khí của tiểu muội mình, dạo này hắn đã rõ như lòng bàn tay, nàng là một người không thích chịu thiệt, nhất là lời nói của Thương Hải trưởng lão ám chỉ nàng không có gia giáo, lấy tính cách của nàng, có thể chịu đựng mới là việc lạ.
Mặc kệ thế nào, hắn cũng sẽ bảo vệ tiểu muội, cho dù trước mặt là đệ nhất cao thủ, cho dù... Biết rõ sẽ chết...: "Tiểu Phong Phong, chúng ta đây có tính là cùng sống cùng chết không?" Hoa Vô Tuyệt cười cười, trên khuôn mặt tuyệt mỹ biện ra tia kiên định, đôi mắt hoa đào nhìn về phía thiếu nữ tuyệt sắc bên cạnh, môi mọng nở nụ cười, lúc này trở nên mị hoặc đến cực điểm: "Haiz, cuộc đời này của bản thiếu tiếc nuối nhất chính là không thể ôm Tiểu Phong Phong một cái, nếu không, Tiểu Phong Phong vì thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của bản thiếu, ngươi cho bản thiếu ôm một cái, thế nào?"
"Bây giờ, ngươi còn có tâm tình nói đùa sao?" Hạ Như Phong nhíu mày, khuôn mặt của nàng vẫn ngây thơ như thiếu nữ mười tuổi, nhưng cổ khí phách trong ánh mắt cũng không thuộc về bất kỳ nam nhi nào.
Dù đối mặt là đệ nhất cao thủ của Thương Lang quốc, vẻ mặt của nàng vẫn bình tĩnh như thường, im lặng không như là một thiếu nữ.
"Haiz, không cho thì không cho thôi!" Hoa Vô Tuyệt sờ mũi, bất đắc dĩ nhún vai: "Dù sao, nếu hai ta vào minh giới với nhau, vậy thì có cơ hội đời đời kiếp kiếp ở chung, ha ha, bản thiếu không vội, không vội..."
Khóe miệng co rút, nhưng Hạ Như Phong cũng biết, Hoa Vô Tuyệt đã hạ quyết tâm cùng sống chết chung hoạn nạn với mình, trong lòng không khỏi hơi cảm động vì vào lúc nguy hiểm hắn không rời không bỏ, ánh mắt cũng nhu hòa xuống.
Cũng bắt đầu từ nay về sau, Hoa Vô Tuyệt hắn đã trở thành bằng hữu của Hạ Như Phong nàng.
"Yên tâm, chúng ta sẽ không chết." Hạ Như Phong thản nhiên nở nụ cười, khuôn mặt như ngọc kia toả ra tia tự tin, không tự chủ được khiến cho người ta tin tưởng lời nói của nàng.
Nếu Hạ Như Phong nàng không muốn chết, người này không thể giết nàng.
Cùng lắm thì lấy Thiên Linh Hộp ra, cuốn tất cả mọi người vào trong đó, xong việc, lại về thành Thanh Phong triệu tập thế lực tấn công hoàng thành, đến lúc đó đánh hạ hoàng thành, cũng không phải là việc gì khó.
Cho nên nàng mới có tự tin nổi lên xung đột chính diện với Thương Hải trưởng lão.
"Hay cho một nha đầu kiêu ngạo." Thương Hải trưởng lão cười khẽ một tiếng, giọng nói hơi khàn, khuôn mặt bi ai nhìn về phía Hạ Như Phong, trong ánh mắt lóe ra một chút lãnh ý: "Ngươi có biết, ngươi đang nói chuyện với ai không?"
"Này, ta nói lão giả này, ngươi đừng coi trọng mình, ở trong mắt của ta, ngươi chẳng là cái quái gì, không, ngay cả rắm cũng không bằng, ai cho ngươi có tư cách nói chuyện với chủ nhân của ta như vậy?"
Vật Nhỏ vươn móng rồng ngáp một cái, lúc nói chuyện, trong miệng phun ra một vòng hỏa diễm, mắt đỏ khinh bỉ lướt qua Thương Hải trưởng lão, lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.
"Chủ nhân, muốn phun hỏa thiêu cháy lão giả chết tiệt này hay không?" Cúi đầu, Vật Nhỏ nhìn về phía thiếu nữ, dùng giọng nói non nớt đáng yêu dò hỏi.
Hạ Như Phong không trả lời câu hỏi của nó, nàng giơ triệu hồi thư trong tay lên, quát lên một tiếng: "Vật Nhỏ, ngươi không phải đối thủ của ông ta, trở về!"
Dù trong lòng Vật Nhỏ có bất mãn, nhưng cũng sẽ không cãi mệnh lệnh của Hạ Như Phong, thân thể rồng khổng lồ chuyển động, từ trên bầu trời lượn vòng xuống, hóa thành một tia sáng đỏ chui vào trong triệu hồi thư.
Thu triệu hồi thư lại, ánh mắt lạnh nhạt của Hạ Như Phong mới nhìn về phía Thương Hải trưởng lão, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại xen lẫn một chút khinh thường: "Ta không quan tâm ngươi là ai, ta chỉ biết, với bản lĩnh của ngươi, ngươi thật sự không có sức lực giết ta, có bản lĩnh, ngươi có thể thử xem! Hạ Như Phong ta, cũng không phải hạng người yếu đuối nhát gan, hơn nữa, có một câu, ta muốn nói trước..."
Ngừng lại một chút, khóe môi của nàng chậm rãi cong lên, giọng nói vẫn lạnh nhạt, nhưng áp bách trong đó bất kì kẻ nào cũng đều có thể cảm nhận được.
"Hơn một năm trước, người muốn ta chết nhiều không đếm xuể, nhưng không có một ai ngoại lệ, đều chết sớm hơn ta, mà kết cục của ngươi sau này cũng sẽ trở thành như những người đó..."
"Ha ha ha, hôm nay, ông trời thật sự đã để cho ta mở rộng tầm mắt." Thương Hải trưởng lão nở nụ cười hai tiếng, sát khí trong mắt hiện ra bốn phía, một cổ áp bách cường đại từ trên người tỏa ra: "Ngươi đã muốn chết, vậy trước tiên lĩnh hội một chút sợ hãi trước khi chết."
Uy áp thuộc về cường giả Linh Quân tất nhiên cường đại, như một tòa núi lớn ép lên đỉnh đầu, trong nháy mắt, mấy người Nghiêm Phong Hành không thể thở được.
Nắm chặt nắm đấm, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Nghiêm Phong Hành xẹt qua một chút kiên nghị, tuy cổ uy áp kia là đối chiến với Hạ Như Phong, nhưng Hạ Như Phong ở bên cạnh hắn, cũng nhận áp lực không nhỏ.
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên ở trên hội trường, khuôn mặt của Nghiêm Phong Hành tái nhợt, hai chân "Ầm" một tiếng quỳ ở trên mặt đất, mồ hôi lạnh trên đầu chảy từng giọt xuống mặt đất, nhưng hắn lại vẫn không muốn rời khỏi nàng nửa bước.
"Tam ca?" Trong lòng Hạ Như Phong đau xót, hai mắt đột nhiên trở nên đỏ rực, một cỗ tức giận nhấc lên trong lòng, giọng nói lạnh như băng từ trong môi mỏng phát ra: "Ngươi, muốn chết!"
Bàn tay vừa lật, một bình ngọc xuất hiện ở trong tay của nàng, từ bên trong nàng đổ ra một viên đan dược, ngửa đầu nuốt vào, trong nháy mắt, khí thế trên người đột nhiên tăng nhanh.
Nàng trực tiếp từ Linh Tướng ngũ cấp nhảy lên Linh Vương nhất cấp.
Vượt năm cấp làm cho mọi người đều sợ ngây người, sau khi cảm nhận được khí thế không ổn đinh trên người nàng, mọi người mới rõ ràng, đây là đan dược có thể trong thời gian ngắn tăng thực lực lên, nhưng cho dù như thế cũng đủ để mọi người kinh ngạc.
Sau khi Hạ Như Phong có thể tăng thực lực lên xong, cả người Hạ Như Phong đều biến mất.
Cái này khác với ẩn nấp hệ hắc ám, mặc dù ẩn nấp hệ hắc ám vào buổi sáng cũng có thể phát ra công hiệu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở hắc ám, chỉ ở buổi tối mới có thể phát huy lực lượng lớn nhất.
Mà nàng cũng là biến mất vô tung vô ảnh, ngay cả hơi thở cũng đều biến mất theo không thấy.
"Hả?" Thương Hải trưởng lão hơi nhíu mày, tinh thần lực khuếch tán khắp hội trường, dò tìm bóng dáng của nàng, sau đó ông không khỏi ngây ngẩn cả người, bởi vì ở dưới phạm vi tinh thần lực của ông, căn bản không tìm được hơi thở của nàng.
Sao có thể? Cấp bậc của nàng thấp hơn mình nhiều như vậy, sao có thể tránh thoát mục đích bắt giữ của mình?
Cho dù là hệ hắc ám cũng đều không thể làm được mà?
Ngay lúc này, lỗ tai của ông vừa động, có lẽ là cảm nhận được cái gì đó, rất nhanh xoay người, sau khi quay người lại, đã thấy chủy thủ hiện ra tia sáng bạc đâm về phía ông.
Trong mắt hiện lên hàn ý, ông tránh thoát chủy thủ, đưa tay đánh về phía ngực của thiếu nữ, nhưng vào lúc này, thiếu nữ lại biến mất, đợi sau khi ông lấy lại tinh thần, chủy thủ lại từ bên cạnh đánh úp lại, lần này khoảng cách quá gần, không thể né tránh, đành phải vươn cánh tay ra ngăn cản.
"Hí!"
Lưỡi dao sắc bén dùng sức cắt một cái vào trên cánh tay, trên cánh tay xuất hiện một vết máu nhàn nhạt, mà một chiêu thuận lợi, Hạ Như Phong vẫn không ham chiến, rất nhanh lui về phía sau, trong con ngươi đen lạnh nhạt kia chứa một tia không cam lòng.
Quả nhiên cường giả Linh Quân không phải cấp bậc nàng có thể đối kháng, cho dù đã tăng lên đến Linh Vương, dựa vào đánh lén, vẫn chỉ có thể tạo thành một chút thương tổn, nếu như mình đến Linh Quân, có phải sẽ không như vậy phải không?
Chỉ là hành động kia của nàng lại vẫn để cho mọi người kinh ngạc.
Nàng lại đả thương Linh Quân? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng không tin một màn trước mặt.
Tuy nói nàng là dựa vào đánh lén mới có thể đâm bị thương Thương Hải trưởng lão, nhưng cho dù là đánh lén, phòng bị và cảnh giác của cường giả Linh Quân cũng không phải tăng thực lực lên đến Linh Vương như nàng có thể đến gần, nhưng mà ngay trước mặt bọn họ, nàng đâm Thương Hải trưởng lão bị thương.
Trời ạ, thế giới này thật sự rẩ huyền huyễn sao? Loại việc ly kỳ này, sao có thể xảy ra? Nhưng bọn họ lại không thể không tin tưởng một màn kia... Hung hăng nuốt nước miếng, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Hạ Như Phong đều tràn đầy kinh ngạc.
Nàng rất khủng bố, còn có đan dược có thể tăng thực lực lên kia nữa, nếu như đối địch với nàng, đoán chừng mình cũng hết đời rồi, cho nên trở về phải nhắc nhở đệ tử hậu bối của gia tộc, chọc ai thì chọc cũng đừng đi trêu chọc thiếu nữ này.
"Hừ!" Cúi đầu nhìn vết thương nhàn nhạt trên cánh tay, hàn quang trong mắt Thương Hải trưởng lão bắn ra bốn phía, bay vọt dậy, trong lòng bàn tay chứa tia sắc bén đánh về phía Hạ Như Phong: "Ngươi muốn chết!"
"Thương Hải trưởng lão, đừng tổn thương nàng!"
Từ khi Thương Hải trưởng lão xuất hiện, Âu Dương Doãn ngay lập tức trầm mặc không lên tiếng, sau khi nhìn thấy hành động này của Thương Hải trưởng lão, lúc này không nhịn được đứng đi ra khuyên can.
Nhưng mà, chưởng phong của Thương Hải trưởng lão đã đến trước mặt Hạ Như Phong.
Trong lòng bàn tay hiện ra tia sáng màu xanh u ám, hung hăng đánh vào sau gáy của nàng, tất cả mọi người đều tin, dưới một chiêu này, đầu của thiếu nữ kia sẽ nổ tung.
Nghiêm Phong Hành và Hoa Vô Tuyệt muốn xông phía trước, cũng đã không còn kịp rồi, trong mắt lộ ra tia tuyệt vọng... Vào lúc mấu chốt, ánh sáng bạc hiện lên, một bóng dáng thon dài bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Hạ Như Phong, tóc đen mềm mại xẹt qua hai má của nàng, sau đó nàng trông thấy người trước mặt từ từ vươn tay ra... "Ầm!"
Hai chưởng đánh nhau, nháy mắt Thương Hải trưởng lão lui ra phía sau vài bước, bàn tay đau rát, ông ngẩng đầu lên, hai mắt sắc bén lạnh lùng nhìn về phía bóng dáng màu bạc trước mặt.
Ngân bào khẽ bay, trên mặt nam tử đeo một mặt nạ màu bạc lạnh như băng, che cả khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt và một đôi môi.
Lúc này, khóe môi của nam tử khẽ mím, đôi mắt lạnh như băng nhìn về phía Thương Hải trưởng lão, trên người tỏa ra một hơi thở lạnh lùng, khiến người khác không dám đến gần.
"Là ngươi?"
Sau khi nam tử xuất hiện, Hạ Như Phong ngây ngẩn cả người, nàng không ngờ người cứu mình lại là hắn, Ngân Diện công tử... Sao hắn lại xuất hiện ở đây?