Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 206

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Trong Sân, gió lạnh thổi qua, một đoàn nam nhân đón gió lạnh đứng thẳng ở trong viện, bọn họ ưỡn ngực ngẩng cao đầu, hai tay đặt ở sau lưng, tư thế đoan chính, mặt không có biểu cảm.

Không có ai ngoại lệ, trên người những nam nhân đó đều nặc mùi giết chóc, trên mặt đều có vết sẹo dữ tợn, hiển nhiên là đã từng chiến đấu, để lại cho bọn họ dấu vết không thể xóa bỏ.

Nếu để những người đó vào chiến trường, tuyệt đối có thể lấy một địch trăm, chỉ là bộ dạng kia, có thể dọa lui địch nhân, mà bây giờ nhóm người này lại lễ độ cung kính chờ mệnh lệnh của một thiếu nữ.

Thiếu nữ kia đứng ở trong gió, khuôn mặt tuyệt thế, da như bạch ngọc, trán đầy rực rỡ, mũi cao thẳng, môi hồng khẽ cong, mái tóc tung bay ở gió lạnh trong, hai tay đặt ở sau lưng, y phục đỏ như máu vì nàng mà càng tăng thêm một phần khí chất.

Ngay cả hai lông mày của thiếu nữ cũng mang theo một chút chững chạc, nhưng vẫn từ khuôn mặt hơi ngây thơ để nhận ra tuổi.

"Bây giờ các ngươi, có rất nhiều người đều có tiến bộ rất lớn." Ánh mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua mọi người, Hạ Như Phong vừa lòng gật đầu, sau đó ánh mắt dừng ở một người trong đó: "Ta nhớ rõ hình như ngươi tên là Tần Lạc hả?"

Nam tử kia được nàng nhắc đến, dường như không ngờ tiểu thư còn nhớ rõ tên của mình, vẻ mặt đầy vẻ kích động, vội vàng gật đầu, tiến lên một bước, hai tay ôm quyền: "Vâng, tiểu thư, thuộc hạ tên là Tần Lạc."

"Tốt lắm, xem ra ngươi rất cố gắng, đã đến Đại Linh Sư cửu cấp, bây giờ ta ra lệnh cho ngươi làm đội trưởng của chiến đội Nghịch Thiên, nếu ta không ở đây, thì tự ngươi dẫn dắt mọi người tiến hành tu luyện."

Trong nháy mắt nhìn thấy Tần Lạc kia, trong mắt Hạ Như Phong hiện lên kinh ngạc, không ngờ trong chiến đội Nghịch Thiên còn có một hạt giống thiên phú vĩ đại như vậy, trong thời gian ngắn đến Đại Linh Sư cửu cấp, thiên phú của hắn thật sự rất không tệ, đáng tiếc từng bị chôn giấu, may mắn hắn được Thanh Nguyệt phát hiện ra.

Thật ra thiên phú của Tần Lạc này vốn không tệ, không biết làm sao gia cảnh không giàu có, vì kế sinh nhai không thể không bôn ba ở bên ngoài, quanh năm suốt tháng khó được có mấy ngày có thể ổn định tu luyện, nhưng ngay cả như thế, ở lúc hắn hai mươi tuổi cũng đạt đến Linh Sư cửu cấp.

Nếu như hắn xuất thân ở trong đại gia tộc, thành tựu tuyệt đối không giới hạn ở trong này.

Nếu không phải vì kế sinh nhai, cuối cùng gia nhập Hạ gia, được Mộ Dung Thanh Nguyệt chọn cho Hạ Như Phong, chỉ sợ cả đời này hắn đều bị mai một như thế.

"Vâng, tiểu thư." Kiềm chế kích động ở trong lòng, chân sau của Tần Lạc quỳ xuống đất, bàn tay chống mặt đất, cung kính đáp.

"Đứng dậy đi!" Hạ Như Phong khẽ giơ tay, đỡ Tần Lạc đứng lên, sau đó ánh mắt của nàng đảo qua những thành viên còn của lại chiến đội Nghịch Thiên, nhàn nhạt  hỏi: "Ta để cho hắn làm đội trưởng, các ngươi có ý kiến gì không?"

Nghe vậy, mọi người đồng thời quỳ rạp xuống đất, tiếng động ầm vang truyền khắp sân: "Chúng ta nghe theo mệnh lệnh của tiểu thư, tuyệt đối không dị nghị."

Bọn họ cũng không phải bận tâm đến Hạ Như Phong mới nói như thế, từ trong giọng nói của bọn họ có thể nghe ra, bọn họ thật sự không dị nghị, thật giống như mặc kệ Hạ Như Phong cho bọn họ làm cái gì, bọn họ đều không do dự.

Âu Dương Doãn kinh ngạc nhìn Hạ Như Phong, vuốt cằm nhập vào suy nghĩ sâu xa.

Nhìn nàng không chỉ thiên phú trác tuyệt, hơn nữa còn huấn luyện thủ hạ khéo léo, nếu là mình, chỉ sợ cũng không có khả năng làm được như nàng. Ha ha, thật không biết, nàng còn có cái gì làm mình không biết nữa.

"Tần Lạc, há miệng ra, đây là thưởng cho ngươi, ăn nó vào, ngươi có thể tấn chức lên Linh Tướng."

Ngón tay bắn ra, một viên đan dược bay nhanh về phía Tần Lạc, thấy vậy, Tần Lạc vội vàng há miệng ra, đan dược chuẩn xác rơi vào trong miệng, hắn theo bản năng liếm môi, trong thân thể nhất thời dâng lên một dòng linh lực khổng lồ.

"Cảm ơn tiểu thư đã ban tặng." Sau khi cảm nhận được lực lượng thăng cấp, Tần Lạc lại quỳ xuống đất, trong giọng nói chứa kích động rõ ràng.

Chẳng lâu trước, mình vẫn là tiểu nhân vật dưới tầng chót ở Lâm Phong quốc? Nếu không phải kiếp này may mắn gặp được tiểu thư, chỉ sợ sớm mai táng ở trong đất vàng rồi.

Tuy địa vị của Linh Tướng ở đại lục cũng không phải cao nhất, lại có nghĩa là cuối cùng hắn cũng bước trên con đường cường giả, hơn nữa nếu như tim của hắn đủ nhỏ, thì đến một tòa thành nhỏ, tuyệt đối sẽ được gia tộc đứng đầu trong thành nhỏ kia cung cấp nuôi dưỡng.

Nhưng mà, sau khi đi theo tiểu thư, hắn còn có khát vọng to hơn, đó chính là, hắn muốn đi theo tiểu thư, cùng bước lên vị trí cường giả, để cho thế giới này không ai có thể đủ ức hiếp hắn nữa.

Hắn tin tưởng, chỉ cần đi theo ở phía sau tiểu thư, thì nhất định có thể đi đến một bước kia...

Ngay cả hắn cũng không biết, vì sao lại tin tưởng nàng như vậy, có lẽ là thiếu nữ này từng tạo ra nhiều kỳ tích...

"Các ngươi đi vào Thương Lang quốc cũng được một thời gian rồi, hẳn là biết chuyện Nguyệt gia có được Nguyệt U Trì, mà cách thời gian Nguyệt gia mở cửa chỉ có bốn tháng, trong bốn tháng, ta muốn cấp bậc của các ngươi đều đạt đến Linh Tướng tứ cấp, các ngươi có tin tưởng có thể làm được không?"

Hai mắt lướt qua mọi người, âm lượng của Hạ Như Phong không khỏi thêm cao, giọng nói vang dội thật lâu xuyên qua gió lạnh trong sân.

Cho dù là Nghiêm Phong Hành, hay là Hoa Vô Tuyệt và Âu Dương Doãn, đều bị lời nói này của nàng dọa sợ.

Trong một trăm người này, cấp bậc thấp nhất là Đại Linh Sư tam cấp, Đại Linh Sư tam cấp đến Linh Tướng có chênh lệch rất lớn, trong bốn tháng để cho bọn họ đột phá, sao có thể?

Chẳng lẽ cho rằng ai cũng đều biến thái như nàng sao? Đây căn bản không phải là chuyện người thường có thể làm được, dù sao biến thái trên đời có một mình nàng là đủ rồi, thêm một người nữa đoán chừng bất kì kẻ nào cũng đều không thể chịu được.

Nhưng mà, khiến bọn họ không thể ngờ rằng là, sau khi Hạ Như Phong nói xong, trăm người của chiến đội Nghịch Thiên dùng giọng nói lớn hơn trả lời: "Có!"

"Được, tốt lắm." Khóe miệng cong lên nụ cười vừa lòng, lúc này vẻ mặt của Hạ Như Phong cũng hơi nhu hòa: "Đương nhiên, ta sẽ cung cấp đan dược giúp các ngươi, có đan dược đó hỗ trợ, hơn nữa các ngươi tự mình cố gắng, ta tin tưởng sau bốn tháng, các ngươi đều có thể đạt được một trình độ mới."

Nàng căn cứ vào thuộc tính khác nhau, luyện chế ra đan dược khác nhau, mà những đan dược này, chính là loại luyện chế lúc tỷ thí ở thành Thanh Phong.

Dùng xong, trong vòng ba tháng, tốc độ tu luyện tăng lên mười lần.

Mười lần là cái khái niệm gì? Là bình thường bọn họ tu luyện một tháng tương đương với tu luyện mười tháng, nếu như thế còn không thể đột phá đến Linh Tướng, vậy chính là nàng nhìn nhầm những người đó.

Còn nàng lờ mờ có chút chờ mong, có người sẽ vượt qua dự đoán của nàng, đến Linh Tướng lục cấp hay không? 

Nghĩ đến đây, Hạ Như Phong thu suy nghĩ lại, lấy đan dược luyện chế ngày đó ra, phát cho thành viên của chiến đội Nghịch Thiên, những người đó nắm chặt bình ngọc như trân bảo hiếm có, yêu thích không buông tay.

"Tam ca, Hoa yêu nghiệt, nhị hoàng tử, những đan dược còn lại là cho các ngươi."

Nghiêm Phong Hành không bất ngờ với hành động của Hạ Như Phong, hắn cười ôn nhu rồi nhận lấy, Hoa Vô Tuyệt tự nhiên cũng da mặt dày nhận đan dược của Hạ Như Phong, ở lúc nhận còn không quên phóng một mị nhãn.

Trái lại Âu Dương Doãn có chút kinh ngạc, hắn hiển nhiên không thể ngờ rằng, đan dược này còn có phần của mình.

"Như Phong cô nương, đây..." Vuốt hoa văn trên bình ngọc, hai mắt như sao sáng của Âu Dương Doãn nhìn về phía nữ tử trước mặt, khuôn mặt tuấn tú như đao khắc hiện lên một vẻ nghi ngờ, thật không rõ vì sao nàng làm như vậy.

"Tuy ta cãi nhau không vui vẻ với phụ thân ngươi, nhưng, cũng không ngăn cản trao đổi hữu hảo giữa chúng ta, huống chi, ta còn phải cảm ơn ngươi, ở trong đại bỉ đã xuất đầu chống đối phụ thân cho ta."

Biết nghi vấn trong lòng Âu Dương Doãn, Hạ Như Phong khẽ cười, mở miệng giải thích.

Trong lòng bỗng nhiên run lên, Âu Dương Doãn há miệng, tóc đen phất qua khuôn mặt anh tuấn kiên nghị, khóe môi của hắn cong lên một nụ cười anh tuấn, thu bình ngọc vào.

"Cảm ơn, chỉ là ngươi đừng gọi là nhị hoàng tử gì, nếu như không ngại, hãy gọi ta là Âu Dương giống Tà đi, mà ta cũng trực tiếp gọi ngươi là Như Phong, thế nào?" Nói đến đây, Âu Dương Doãn ngừng một chút, thật lâu sau, mới tiếp tục mở miệng: "Nhưng mà, cho dù ta giúp ngươi, chúng ta vẫn là người không thân, vì sao ngươi lại đưa đan dược này cho ta, phải biết rằng, nếu như để cho phụ hoàng ta biết, vậy..."

Đây cũng là vấn đề hắn thật sự nghi ngờ.

Mặc kệ thế nào, lúc đó bọn họ đều ở vào thế lực khác nhau, thậm chí có lẽ hai bên còn có thể đối địch, nhưng nàng lại ở trước mặt mình lộ ra vấn đề này, nàng không sợ mình nói với phụ hoàng sao?

"Bởi vì, ngươi là bằng hữu của Tà." Hạ Như Phong khẽ nở nụ cười, con ngươi đen nhìn về phía trời không, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tỏa ra tia sáng chói mắt: "Mà ngươi được Tà nhận rồi, vậy tất nhiên ngươi có chỗ hơn người. Cho nên, ta tin tưởng ngươi cũng không phải là một người sẽ bán đứng bằng hữu."

Hoa Vô Tuyệt chu môi đỏ, ai oán nhìn Hạ Như Phong.

Trong khoảng thời gian này, Hoa Vô Tuyệt thường xuyên đến tìm Nghiêm Phong Hành và Hạ Như Phong, tự nhiên cũng biết Dạ Thiên Tà, lần đầu nhìn thấy Dạ Thiên Tà, hắn cũng bị chấn kinh rồi, nam nhân kia, cho dù là khuôn mặt hay là khí chất, đều hoàn mỹ như vậy, thật không hổ là đệ nhất mỹ nam Thương Lang quốc.

Vốn đang lấy mình so sánh với hắn, mặc dù có một số chỗ không bằng hắn, nhưng dù sao hắn cũng không thể tu luyện, mình vẫn có được ưu thế.

Vì quan hệ giữa Nghiêm Phong Hành và Hoa Vô Tuyệt, Nghiêm Phong Hành cũng không có điều giấu diếm với hắn, sau khi Hoa Vô Tuyệt biết cứu Nghiêm Phong Hành là Dạ Thiên Tà, mới đầu là không tin, nhưng hắn cũng rõ ràng, Nghiêm Phong Hành sẽ không nói dối.

Khi đó Hoa Vô Tuyệt mới biết được, cho dù là so cái gì, mình cũng không bằng nam nhân này.

Hơn nữa, Hạ Như Phong ở trước mặt Dạ Thiên Tà, dường như có chút không giống với bình thường, về phần rốt cuộc là không giống cái gì, hắn lại không nói ra được.

Có lẽ là chỉ có hắn, mới có tư cách đứng ở bên cạnh nàng!

Đau thương thở dài, mắt hoa đào lại lướt qua trên người Hạ Như Phong, khuôn mặt tuyệt mỹ kia lại chứa vẻ ai oán.

"Đúng rồi, tam ca, ở đây muội có một quyển linh kỹ kim giai, vừa lúc thích hợp với huynh." Bỗng nhiên, Hạ Như Phong như nghĩ đến cái gì, từ trong giới chỉ của vô tận không gian lấy ra quyển linh kỹ kim giai.

Linh giới này, đúng là lúc trước đạt được ở trong lăng mộ, sau khi giao cho Hạ Lâm Lạc, nàng vì tam ca để lại một quyển linh kỹ kim giai.

Có được nó, sức chiến đấu của tam ca sẽ thay đổi chất lượng.

Sau khi an bài mọi chuyện kết thúc, Hạ Như Phong không bế quan tu luyện như ngày thường, mà lựa chọn tiến vào sơn mạch chém giết, ngay trong lúc chém giết như vậy, rốt cuộc cấp bậc đã đến Linh Tướng lục cấp.

Đáng mừng là, ngoại trừ Tuyết Cầu thú chỉ tinh thông cơ quan ra, những thú khác đều đạt đến ngũ giai, mà Đại Bằng có cấp bậc cao nhất đã đến ngũ giai ngũ cấp.

Nhưng sau khi đột phá, Hạ Như Phong cũng không dừng tu luyện lại, tiếp tục ở trong sơn mạch chém giết, hoặc là ngồi xếp bằng tu luyện, ngay ở trong những ngày như thế, đã sắp đến khoảng cách ngày Nguyệt gia mở cửa ra...

Nửa tháng trước, Hạ Như Phong để cho Nghiêm Phong Hành dẫn dắt người của chiến đội Nghịch Thiên đến La Lan Bình Nguyên trước, mà Hoa Vô Tuyệt và Âu Dương Doãn vì rèn luyện, cũng đi theo, về phần gia tộc của hắn, vẫn duy trì trầm mặc.

Dù sao ai cũng biết, lần này Nguyệt gia mở cửa rất không bình thường, cũng không phải có người có thể tham gia. Nhất là gia tộc bị tổn thất nghiêm trọng ở trong lăng mộ Linh Tôn, bọn họ đã không muốn mạo hiểm rồi.

Vì vậy, bọn họ cũng không bước vào La Lan Bình Nguyên, nhất là Nghiêm gia, cường giả Linh Quân gia tộc, không bao giờ có thể bị thương tổn nữa. Dù sao có thế lực bên thành Thanh Phong kia nhúng tay, bọn họ ở trong này có thể ngồi mát ăn bát vàng.

Gió lạnh rì rào trên sơn mạch, thiếu nữ đứng thẳng trên đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn quang cảnh phía không xa, thì thào tự nói: "Thời gian đã không còn nhiều lắm, ta cũng nên đi La Lan Bình Nguyên thôi..."

Chỉ là kế tiếp chờ đợi nàng, lại là gió lốc như thế nào?

Nàng cảm giác được, hành trình lần này ở La Lan Bình Nguyên cũng không đơn giản...


Bình Luận (0)
Comment