Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 211

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"là ngươi?"

Quay đầu lại, đập vào mắt là một mặt nạ ngân sắc, vẻ mặt của Hạ Như Phong sửng sốt, rõ ràng cảm giác kia làm cho nàng thấy rất quen thuộc, nhưng vì sao xuất hiện ở bên cạnh, lại là Ngân Diện công tử?

Ngân Diện công tử nhìn nàng một cái, trong mắt xẹt qua một tia kỳ lạ, chỉ là hắn cũng không mở miệng nói chuyện.

"Như Phong, ngươi cũng rơi xuống đây?"

Bên cạnh truyền đến giọn nói khiến cho Hạ Như Phong phục hồi tinh thần lại, khoảnh khắc ánh mắt nhìn lại, Âu Dương Doãn đã đến trước mặt của nàng, khuôn mặt tuấn lãng như đao khắc kia, hiện ra một chút mừng rỡ, dường như không ngờ bọn họ lại đến chung một chỗ.

"Âu Dương, những người khác đâu?" Mày không khỏi nhíu lại, nàng lo lắng nhất là an nguy của tam ca.

Nếu không tìm được tam ca, nàng không thể yên tâm, dù sao cường giả đến đây rất là nhiều, Ưng Vương không phải là đối thủ của bọn họ.

"Ta cũng không biết, lúc ta rơi xuống thì đã ở đây, không thấy tam thiếu và những người còn lại." Âu Dương Doãn lắc đầu, biến cố kia xảy ra quá nhanh, hắn cũng không thể phản ứng lại.

Hạ Như Phong không nói nữa, đánh giá xung quanh, lúc này nàng mới phát hiện, mình rơi vào trong một gian phòng.

Lúc này ngoại trừ ba người bọn họ, còn có những người khác, sau khi nhìn thấy những người đó, Hạ Như Phong nhăn mày lại, sau đó khẽ thở dài.

Bây giờ ở trong này quả thật rất không yên ổn, phải dùng tốc độ nhanh nhất tìm được những người khác.

Chỉ có tập hợp lực lượng của mọi người, mới có thể nắm chắc đạt được danh ngạch tiến vào Nguyệt Chi U Trì.

"Này, vừa rồi ngươi nhìn cái gì vậy." Có lẽ là thấy Hạ Như Phong nhìn chăm chú, một nữ tử bạch y đột nhiên đứng lên, hay tay chống nạnh, trợn mắt nhìn, hung hãn quát.

Làn da của nữ tử trắng nõn, mặt trái xoan xinh xắn, vóc dáng tính ra là thấp, nhưng vẫn không che được xinh đẹp của nàng.

Mặc y phục trắng như tuyết, bên hông thắt một dây lưng màu trắng, tóc búi lên đơn giản, phía trên cắm một cây trâm bạch ngọc, theo động tác của nàng, chuông gió bạc trên cổ tay phát ra tiếng thanh thúy dễ nghe.

"Huyễn Vân sư muội, đừng so đo với người bình thường, những người ở đại lục cấp thấp đó, trời sinh khuyết thiếu tố chất, so đo với nàng, không phải là để cho người khác chê cười muội sao?"

Bên cạnh nữ tử tên là Huyễn Vân, là một người mặc bạch y đi lên trước một bước, chỉ thấy vẻ mặt của người đó lạnh lùng, trong ánh mắt chứa một tia cao ngạo, sau khi lướt qua ba người Hạ Như Phong, trong mắt xinh đẹp hiện lên khinh thường.

Nghe thấy lời của nàng, trong ngực Âu Dương Doãn lập tức nổi lên tức giận, mới vừa tiến lên một bước, bên cạnh có một đôi tay kéo hắn lại, ngăn động tác của hắn.

"Âu Dương, chó cái cắn ngươi một cái, ngươi còn muốn cắn lại sao?"

Giọng nói lạnh nhat xẹt qua bên tai, quả nhiên Âu Dương Doãn không có động tác nữa, lúc nhìn sang thiếu nữ tuyệt sắc bên cạnh, hai mắt như vì sao hiện ra một chút ý cười.

"Ngươi..."

Vẻ mặt của Huyễn Vân biến đổi, bàn tay mềm kéo một cái, tháo sợi tơ màu trắng bên hông xuống, nàng kéo sợi tơ trong tay, hai mắt đầy lửa giận nhìn chằm chằm Hạ Như Phong.

"Hừ, ngươi có dám đại chiến với ta không?"

Hạ Như Phong nhàn nhạt nhìn nàng ta một cái, vẫn không nói chuyện, ngay lập tức có một giọng nói xen vào: "Ha ha, hôm nay ta thật đúng là được mở mang tầm mắt, thánh cung tự xưng là chính nghĩa, lại thích ăn hiếp người như vậy sao?"

Bước chân của nữ tử nhẹ nhàng, đi qua dẫn đến một luồng gió mát, làn da của nàng trắng nõn, trên đầu quấn một khăn trùm đầu xanh đậm, nhuyễn giáp màu da cam bó sát người làm nổi lên dáng người có lồi có lõm của nàng, bộ ngực lớn hơn người bình thường rất nhiều, dưới chân đeo một giày bó màu vàng đến đầu gối, lộ ra chân dài tinh xảo xinh đẹp như ngọc ở bên ngoài.

Nữ tử này không thể nghi ngờ là rất đẹp, giọng nói hào phóng sang sảng, khí phách càng không thua gì nam nhi, lại làm cho lòng người ta không thể chán ghét.

"Ngươi là ai?" Mỹ nhân băng sơn lạnh lùng nhìn nữ tử một cái, hai lông mày nhếch lên: "Hơn nữa, sao ngươi biết chúng ta là đệ tử thánh cung? Đã biết chúng ta là người thánh cung, còn dám nói như thế?"

"Ha ha, trang phục của các ngươi và thân phận kiêu ngạo kia, thái độ kinh người, không phải là thánh cung thì là cái gì? Nhưng mà, với thực lực của các ngươi, cũng chỉ là đệ tử nội môn của thánh cung, người khác sợ thánh cung ngươi, Bắc Ảnh gia tộc ta cũng sẽ không sợ, cho dù đánh các ngươi, thánh cung có biết bao nhiêu là đệ tử nội môn, sao có thể ra mặt thay các ngươi?"

Nhíu mày, nữ tử há miệng ra, lộ ra một răng nanh trắng noãn.

"Bắc Ảnh gia tộc? Ngươi là người của Bắc Ảnh gia tộc ở Bắc Vực? Vậy Bắc Ảnh Băng là gì của ngươi?" Mỹ nhân băng sơn đầu tiên là ngẩn ra, vẻ mặt chỉ một thoáng đã trở nên rất khó nhìn, nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng hỏi.

"Muốn biết sao?" Nữ tử trừng mắt nhìn, khóe miệng cười càng ngày càng lớn: "Vậy ta nói cho ngươi biết là được rồi, Bắc Ảnh Băng là đệ đệ của ta, đệ đệ ruột, đúng rồi, ngươi có biết tên của ta hay không? Ta tên là Bắc Ảnh Lạc Sa."

"Ngươi là thiên tài trong bảng Bắc Vực, có danh xưng là La Sát, Bắc Ảnh Lạc Sa?" Mỹ nhân băng sơn hít một ngụm khí lạnh, khuôn mặt gần như biến sắc, nàng lui ra phía sau mấy bước, sau khi hít sâu vào một hơi, mới nói: "Hôm nay chúng ta nể mặt tiểu thư Bắc Ẩnh, không so đo với nàng ta, nhưng nếu lần sau bị ta gặp lại..."

Trong mắt hiện lên sát ý, sắc mặt của mỹ nhân băng sơn lại lạnh lùng, gằn từng chữ nói: "Lý Vân ta sẽ không hạ thủ lưu tình nữa, Huyễn Vân, chúng ta đi."

Nói xong, kéo nữ tử ở bên cạnh, không quay đầu lại rời khỏi đây.

"Như Phong, vì sao ngươi không để ta đi giết hai người này." Âu Dương Doãn tức giận bất bình nói, những người đó dám sỉ nhục nàng như vậy, nếu không giết bọn họ, thực sự khó bình ổn tức giận trong lòng hắn.

Hạ Như Phong lắc đầu, lạnh nhạt nói một câu: "Ngươi không phải là đối thủ của các nàng."

Những người đó hẳn là đến từ Thiên Linh đại lục, mà cũng là thiên tài của Thiên Linh đại lục sao? Tuổi của hai nữ tử kia cũng chỉ là hai mươi năm gì đó, mà đã có được thực lực Linh Vương tam cấp rồi.

Nhất là Bắc Ảnh Lạc Sa, nàng lại là một Linh Vương cửu cấp, bậc thiên phú này, thực sự rất cường hãn, không hổ là thiên tài đến từ Đông Linh đại lục, người nơi đó, quả nhiên không phải Tây Huyễn đại lục có thể so sánh.

Chỉ là Hạ Như Phong không nổi giận, nàng tin tưởng, với thiên phú của mình, rất nhanh là có thể đuổi kịp và vượt qua nàng ấy...

Bắc Vực, thánh cung và Bắc Ảnh gia tộc? Hôm nay, nàng đã biết một số danh từ mới, cũng đang hướng đến Đông Linh đại lục thần bí.

Thở dài, lúc nàng nhìn về phía Ngân Diện công tử, rõ ràng phát hiện ánh mắt của Ngân Diện công tử vẫn đuổi theo chỗ hai nàng rời đi, trong mắt lại có hận ý và sát khí không che dấu chút nào.

"Ngân Diện công tử, ngươi làm sao vậy?"

Giọng nói nhàn nhạt khiến cho Ngân Diện công tử phục hồi tinh thần lại, hắn thả lỏng nắm tay ra, thu ánh mắt của mình, lắc đầu, lạnh lùng nói: "Ta không sao."

Nhưng mà, khuôn mặt tuấn mỹ trong mặt nạ ngân sắc cũng chứa lãnh ý vô tận.

Thánh cung, các ngươi đã đến đây, như vậy lần này, tuyệt đối sẽ không cho các ngươi còn sống trở về...

"Này, các ngươi không sao gì chứ?" Bắc Ảnh Lạc Sa chớp mắt, hai mắt nhìn lên trên người Hạ Như Phong, khóe môi cong lên một nụ cười, nụ cười kia vô cùng rực rỡ: "Ta đã sớm không quen nhìn thánh cung chính nghĩa kia, kẻ xấu luôn miệng nói thần thánh, không khác gì ngu ngốc, trên đời này không có thần, bọn họ chỉ có thể lấy những lời này lừa người không biết mà thôi, cho nên nhìn thấy nhóm nữ nhân thánh cung kia ra vẻ, thì đã cảm thấy ghê tởm, thật sự là đòi mạng mà!"

Từ trong giọng nói của Bắc Ảnh Lạc Sa là có thể nghe ra nàng là một người không hề cố kỵ, vô lo vô nghĩ, nữ tử có bản tính hào sảng, nữ tử như vậy, thật ra lại làm cho Hạ Như Phong sinh ra thiện cảm.

"Ngươi đến từ Đông Linh đại lục? Vậy thế lực trong Đông Linh đại lục sẽ phân chia thế nào?"

Nghĩ đến sớm muộn gì mình cũng đến mảnh đại lục kia, Hạ Như Phong định từ trong miệng Bắc Ảnh Lạc Sa biết được tin tức tương quan trước.

"Đông Linh đại lục chia làm bốn khu vực Đông Tây Nam Bắc, trong đó Bắc Vực là thực lực yếu nhất, ở trong Bắc Vực, thế lực cường đại nhất là liên minh Bắc Vực, tiếp theo đó là thánh cung, gia tộc Bắc Ảnh, phòng đấu giá Đấu Linh, thương hội Lạc Kim và gia tộc Thượng Quan, sau đó là Nam Vực, trong Nam Vực, cường đại nhất là Linh Đại đế quốc, ở sau đế quốc một chút là gia tộc Thái Mông, gia tộc Nam Cung, còn có Huyễn Tông..."

Có lẽ là nói mệt mỏi, Bắc Ảnh Lạc Sa tạm dừng lại, chỉ thấy nàng vươn tay ra, trong lòng bàn tay bỗng nhiều thêm một ấm nước, sau đó ngửa đầu rót nước xuống miệng đang mở to, lau khóe miệng, rồi mới tiếp tục nói.

"Trong bốn vực, bất kể là kinh tế phồn hoa, hay là thực lực đều được xếp thứ nhất, trừ Đông vực ra thì còn có nơi nào chứ, hơn nữa còn có ba vực khác chiếm diện tích với Đông vực nữa, ở trong Đông vực, có năm thế lực cường đại nhất, phân biệt là viện Linh Sư, viện dược sư, Phiêu Miểu Tiên Địa, Ma Tông, Tử Minh Phủ, mà năm thế lực này, cũng ở đỉnh cao của Đông Linh đại lục, về phần Tây Vực cuối cùng, có trận đại ma chiến ở đó..."

"Nhưng mà ngoài những thế lực nhân loại này, trong Đông Linh đại lục, có lẽ cũng có rất nhiều gia tộc Linh Thú cường đại, ví dụ như là Nam Hải Long tộc có những cự long khổng lồ, vĩnh viễn là sinh vật ở trên đỉnh cao, mà ta biết ngoài gia tộc Linh Thú, còn có gia tộc tứ thú, Phượng tộc các loại..."

Hạ Như Phong trầm mặc, khắc sâu lời nói của Bắc Ảnh Lạc Sa vào trong đầu, những thứ đó đều là tin tức rất quan trọng, nếu về sau đến Đông Linh đại lục, toàn bộ đều có ích.

Ngân Diện công tử cũng trầm mặc như Hạ Như Phong, chỉ khi nghe thấy hai chữ Thánh Cung, trong mắt lại hiện lên sát ý.

Chỉ có Âu Dương Doãn vẻ mặt nở nụ cười thoải mái, dù sao Đông Linh đại lục gì kia cách quá xa mình, hắn cũng sẽ không đi vào trong đó, tự nhiên sẽ không cần phải nhớ.

"Đúng rồi, ta còn chưa thỉnh giáo tên của các ngươi!" Bắc Ảnh Lạc Sa trừng mắt nhìn, ánh mắt lướt qua mấy người Hạ Như Phong.

Nghe vậy, Hạ Như Phong thản nhiên cười, sau đó giới thiệu mình và hai người bên cạnh cho Bắc Ảnh Lạc Sa.

Sau khi nàng giới thiệu xong, Bắc Ảnh Lạc Sa sờ mũi, lại lộ ra một răng nanh trắng noãn: "Ha ha, Như Phong tiểu muội muội, gặp nhau chính là duyên, chúng ta đi chung với nhau đi! Có Bắc Ảnh tỷ tỷ ngươi ở đây, những tên ngu ngốc Thánh Cung đó không dám tìm ngươi gây sự."

Tiểu... Muội muội?

Khóe miệng của Hạ Như Phong run rẩy một chút, nhất thời không nói gì đảo cặp mắt trắng dã.

"Phì!" Âu Dương Doãn nhịn không được cười ra một tiếng, con ngươi như vì sao chứa ý cười, nhìn về phía Hạ Như Phong, nói: "Ha ha ha, Như Phong tiểu muội muội... Ha ha ha..."

"Ầm!" Bỗng nhiên, nắm đấm rơi vào trên đầu Âu Dương Doãn, hắn tức giận ngẩng đầu lên, đã thấy Bắc Ảnh Lạc Sa giơ nắm đấm, hung tợn nhìn hắn: "Bây giờ Như Phong là muội muội ta nhận thức, ngươi cười nhạo nàng lần nữa, ta sẽ đánh nổ đầu của ngươi."

"Ngươi..." Hai tay của Âu Dương Doãn bốc hỏa, huyệt thái dương co rút nhảy lên, biết đánh không lại Bắc Ảnh Lạc Sa, hắn đành phải hít sâu vào một hơi, ngăn chặn đầy ngập tức giận, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, trực tiếp không nhìn nàng.

Bản thân không nhịn được, khóe miệng của Hạ Như Phong cong lên một nụ cười, nàng đã nhìn ra, Bắc Ảnh Lạc Sa là trời sinh tự nhiên, mặc dù có chút tự chủ trương, nhưng đồng hành với nàng cũng không sao.

Bốn người đồng hành, rời khỏi gian phòng này, đi không được xa đã nhìn thấy hai nữ tử bạch y của Thánh Cung.

Huyễn Vân cũng nhìn thấy bốn người xuất hiện, rút sợi tơ màu trắng ra tiến lên, Lý Vân bên cạnh giữ nàng lại, lạnh lùng nhìn bốn người một cái, rồi lắc đầu với nàng.

"Ngõ cụt?"

Hạ Như Phong bỏ qua mấy người Thánh Cung đi lên phía trước, lại bị một bức tường đường đá chặn đường, nàng nhíu mày, vuốt cằm, nhập vào trầm tư.

"Sao lại là ngõ cụt, chẳng lẽ phía trước không có đường?" Bắc Ảnh Lạc Sa cũng nhíu mày lại, quan sát cấu tạo của tường đá, thỉnh thoảng gõ gõ đụng đụng, có lẽ là không phát hiện ra cái gì, hai tay nàng chống ở bên hông, ngẩng đầu nhìn tường đá.

"Không đúng, nhất định sẽ có đường." Ngón tay tuyết trắng vuốt cằm, Hạ Như Phong càng nhíu chặt mày, bỗng nhiên, nàng như đã phát hiện ra cái gì, ánh mắt sáng lên.

Giơ nắm đấm, gõ lên tường đá, đưa lỗ tai dán sát vào lắng nghe, mày không khỏi thả lỏng ra.

"Có hồi âm, chứng minh bên trong có không gian, vậy rốt cuộc nên mở bức tường đá này như thế nào?"

"Sư tỷ, chúng ta không thể ở chỗ này chờ tiếp, ta thử xem có thể mở ra hay không?" Huyễn Vân vung sợi tơ màu trắng, lại kéo một chút, đi ra phía trước, sợi tơ màu trắng như du long, vung thật mạnh về phía tường đá.

Hạ Như Phong lại nhập vào trầm tư, bỗng nhiên, nàng như là phát hiện cái gì, vẻ mặt đại biến, đáng tiếc sợi tơ màu trắng đã đến gần cửa đá, bỏ lỡ thời gian ngăn cản tốt nhất, nàng đành phải hét lớn: "Dừng tay!"

Sao Huyễn Vân sẽ nghe theo nàng? Linh lực rót vào trong sợi tơ màu trắng, sau khi sợi tơ màu trắng đập vào tường đá, nổ "Ầm vang" một tiếng, tường đá đổ ầm ầm.

Thu sợi tơ lại, Huyễn Vân đắc ý vỗ bàn tay, khiêu khích nhìn Hạ Như Phong: "Hừ, chỉ là một tường đá mà thôi, bản tiểu thư ra tay, nó buộc phải ngoan ngoãn ngã xuống, nhưng nếu đổi thành ngươi, đoán chừng ngay cả một khe nứt cũng đều không thể phá vỡ."

Nhưng mà nàng ta vừa nói xong, đã cảm thấy một tia không thích hợp.

Lúc xoay người lại, nhìn thấy bên trong cửa đá có rất nhiều mũi tên bay ra, trên những mũi tên đó nổi một lớp sương đen, có khả năng ăn mòn, nếu như bị sương đen tiếp xúc, xác thịt tuyệt đối sẽ bị hư thối.

Huyễn Vân kinh hoảng lui lại sau mấy bước, cơ thể đều hơi phát run, tốc độ của những mũi tên đó quá nhanh, thế cho nên trong lúc này nàng không thể phản ứng lại.

"Hừ, Như Phong đều bảo ngươi dừng tay, ngươi không nghe, bây giờ thì tốt rồi, chạm phải cơ quan." Bắc Ảnh Lạc Sa lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, giọng nói rất không tốt nói.

Nếu không phải là nàng ta, sao lại xảy ra chuyện như vậy? Chẳng lẽ người kiến tạo mật thất này là tên ngốc sao? Sao có thể chỉ dùng một chiêu là dễ dàng nổ nát tường đá ngăn cản con đường của bọn họ?

Nhưng mà bây giờ không có thời gian lo lắng cái đó, nàng rút đại kiếm ra, vung lên chém gãy một mũi tên bay đến.

Ngân Diện công tử bảo vệ Hạ Như Phong ở bên cạnh, lúc ngăn cản mũi tên, thỉnh thoảng chú ý tình huống của thiếu nữ bên người, không cần trong giây lát, trái tim lơ lửng của hắn thả xuống, cũng biết mũi tên không thể tổn thương đến nàng, ngay lập tức toàn tâm đối mặt với chiến đấu.

Trong đó, thực lực yếu nhất là Âu Dương Doãn, nhưng bởi vì hắn ở bên cạnh Hạ Như Phong, thật ra không có mũi tên nào có thể tổn thương hắn, ngược lại, Huyễn Vân và Lý Vân vốn không được dễ dàng như vậy.

"Vì sao, vì sao nàng chỉ là một Linh Tướng thất cấp, lại thuận buồm xuôi gió hơn mình..."

Ánh mắt oán hận nhìn Hạ Như Phong, Huyễn Vân cắn chặt môi, sau khi buông ra, hàm răng in ở trên môi mọng một hình dáng.

Bắc Ảnh Lạc Sa kinh ngạc nhìn Hạ Như Phong, khóe miệng cong lên nụ cười rực rỡ, hiển nhiên, Hạ Như Phong hiện ra cấp bậc khiến cho nàng rất kinh ngạc.

Mặc dù ở Đông Linh đại lục, mười sáu tuổi đạt đến Linh Tướng thất cấp cũng có rất nhiều người, nhưng đừng quên, nàng là người Tây Huyễn đại lục, nếu như nàng sinh ra ở Đông Linh đại lục, thành tựu kia tuyệt đối không thấp hơn đệ đệ của mình.

Nếu để cho Bắc Ảnh Lạc Sa biết, Hạ Như Phong chỉ dùng thời gian hai năm để đạt được thực lực như bây giờ, chỉ sợ nàng sẽ càng kinh ngạc, đây chính là thiên tài, quả thật là một biến thái.

Từ xưa đến nay Linh Huyễn đại lục đều không có một người, có thể sử dụng thời gian hai năm để trở thành Linh Tướng thất cấp?

Bậc thiên phú này, không chỉ là chưa từng có, mà tuyệt hậu cũng đều có thể.

Rốt cuộc, không có tên bắn ra nữa, hai nữ tử Thánh Cung thở hổn hển mấy hơi lớn, ngay lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào, lúc nhìn thấy tình cảnh sau tường đá, hai người đều ngây dại.

Trong thạch thất hoàn toàn sáng ngời, ngọc đen điêu khắc trong hồ tắm, chảy ra chất lỏng màu âm u.

Lúc hai người đang nhìn hồ tắm, trong mắt hiện lên ánh sáng, không che dấu khiếp sợ và thèm nhỏ dãi trong mắt chút nào, sau đó hai người nhìn nhau, cầm vũ khí, chặn ở trước cửa, còn triệu hồi ra Triệu Hồi Thư.

Hiển nhiên, hai người là tính đại chiến với bọn họ.

Bắc Ảnh Lạc Sa khinh thường hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn hai người một cái, nói: "Sao? Chẳng lẽ các ngươi muốn một mình chiếm lấy Thiên Linh Trì? Ngươi cho rằng các ngươi đánh thắng ta sao?"
Bình Luận (0)
Comment