Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Thời gian dài đằng đẵng, một năm đã qua, ở trong một năm này, người đi thành Minh Nguyệt lần lượt trở về, ngoại trừ Hạ Như Phong và Ngân Diện công tử không có tin tức.
Thật ra, sau khi mọi người rời đi, đám người Nghiêm Phong Hành cũng không buông tay, tìm khắp cả thành Minh Nguyệt, nhưng vẫn không tìm được tung tích của bọn họ, bất đắc dĩ đành phải trở lại hoàng thành trước.
Hạ Như Phong mất tích, làm cho cả hoàng thành nổi lên biến hóa long trời lỡ đất, đầu tiên là công hội luyện dược hạ lệnh tìm kiếm, sau đó là Nghiêm lão chuyển lửa giận sang Huyết Quy Môn và Nghiêm gia, thế cho nên Huyết Quy Môn trực tiếp bị diệt môn, nhiều sản nghiệp của Nghiêm gia bị đả kích, ngay cả Bạch gia, Tần gia, Đông Phương gia có lợi ích liên hợp với Nghiêm gia đều đã đoạn tuyệt quan hệ.
Bây giờ Nghiêm gia, hiển nhiên là ở nơi đầu sóng ngọn gió, mặc kệ là có quan hệ hay không có quan hệ đều từ chối qua lại với Nghiêm gia, vì vậy ở trong Thương Lang quốc, Nghiêm gia thành một gia tộc độc lập, ngay cả Dạ gia cũng đoạn tuyệt giao tình.
Trong hoàng thành, phong ba vẫn tiếp tục, mọi người nhìn thấy Nghiêm Phong Hành và người của chiến đội Nghịch Thiên đều đi đường vòng, bởi vì mọi người đều biết, bọn họ là thuộc về Nghiêm lão che chở, mà Hạ Như Phong mất tích, làm cho tâm tình của bọn họ đều rất kém, ai không có mắt trêu chọc bọn họ, tuyệt đối sẽ nhận được một trận đánh.
Lúc này, ngoài cửa Hạ gia, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên bậc thang, như trải lên bậc thang một lớp kim sa xinh đẹp.
Một khuôn mặt hơi có vẻ tang thương, vẻ mặt của nam tử trung niên chứa vẻ hối hận tiến lên, ông không còn khí phách ngẩng đầu ưỡn ngực từng có, hơi cong lưng, nói với hai thành viên của chiến đội Nghịch Thiên canh giữ ở trước cửa:
"Làm phiền hai vị vào thông báo cho phụ thân ta một tiếng, nói, Nghiêm Nhân đến thăm hỏi."
Đứng ở bên trái đại môn, nam tử hung thần ác sát kia khinh thường nhìn ông một cái, khóe miệng nở nụ cười nhạo báng: "Hừ, Nghiêm Nhân, ngươi đại khái cũng không ngờ sẽ có ngày hôm nay? Lúc trước ngươi trục xuất tiểu thư ra khỏi cửa, làm hại tiểu thư chúng ta chịu nhiều đau khổ như vậy, ăn nhiều đắng như vậy, hơn nữa tuổi còn nhỏ đã lấy bả vai yếu đuối mà gánh vác gánh nặng, ở trên đường tiểu thư trưởng thành, nàng đoạt được thành tựu, có bao nhiêu lần nàng đã vì chăm chỉ và vất đi tính mạng mà giành được?"
Nói tới đây, hai mắt của nam tử đầy tơ máu, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Nghiêm Nhân: "Nhưng tất cả đều là bởi vì ngươi, Nghiêm Nhân, nếu tiểu thư có chuyện không hay xảy ra, chúng ta sẽ cho ngươi chôn cùng, như vậy tiểu thư sẽ rất vui vẻ nhìn thấy sự xuất hiện của ngươi, nàng lại có thể tự mình tìm ngươi báo thù."
Nam tử bên phải đại môn nghe thấy lời nói của hắn, nhíu mày, mắt lạnh nhìn qua: "Vương An, vô nghĩa với người như thế làm gì? Còn có, tiểu thư nàng sẽ không chết, nàng nhất định sẽ còn sống trở về, nhất định, chỉ vì nàng là tiểu thư của chúng ta, kỳ tích gì xảy ra ở trên người nàng, cũng không quá kì lạ."
Sau khi dứt lời, ánh mắt của nam tử bên phải dừng ở trên người Nghiêm Nhân, giọng nói lãnh khốc chứa sát ý, nhưng sát ý này vẫn bị hắn áp chế xuống.
"Nghiêm lão xuất môn, nhưng phu nhân ở nhà, ngươi đi tìm bà ấy đi!"
Tuy lời nói vừa rồi của hai người làm cho ông rất không thoải mái, nhưng nghe thấy lời ấy, ánh mắt của Nghiêm Nhân sáng lên, vội vàng đi vào đại môn, bước chân vội vàng đi về phía hậu viện.
"Thiên Tắc, vì sao ngươi phải để ông ta đi vào? Người như Nghiêm Nhân, không xứng với phu nhân của chúng ta." Vương An hiển nhiên bất mãn với quyết định của Vũ Thiên Tắc, nhướng mày, giọng trách cứ nói.
Khóe miệng của Vũ Thiên Tắc cong lên một nụ cười lạnh, xoay người, ánh mắt nhìn về phía trong cửa: "Vương An, ngươi cho rằng Nghiêm Nhân đi vào có thể xin được tốt sao? Ha ha, chúng ta sẽ chờ xem kịch vui đi!"
Xuân đến Liễu rủ, cảnh xuân ấm áp chiếu khắp đại lục, trong sân, nữ tử y phục lam ngồi ở trên ghế đá, tay nâng cằm, ngẩng đầu nhìn về phía trời xanh trong xanh.
Hai má của nữ tử gầy yếu, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt dại ra, khuôn mặt chứa một vẻ đau buồn, gió nhẹ thổi qua trán, mà nàng như là một pho tượng điêu khắc, hai mắt cũng không chuyển động một chút.
"Chi Nhược." Một đôi tay khẽ đặt lên trên vai của bà, tiếp theo là một giọng nam ôn nhu tao nhã, cơ thể của Hạ Chi Nhược rung rẩy một chút, nhưng vẫn không có động tác, ngay cả đầu cũng đều không quay lại.
"Chi Nhược, nàng đừng ở đây tra tấn mình, nàng ấy không có chuyện gì xảy ra, nàng hẳn là nên tin tưởng năng lực của nàng ấy mới đúng."
Lâu Ngọc Thần đi đến trước người Hạ Chi Nhược, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra sầu lo, hai mắt ôn hòa kia, lo lắng dừng ở nữ tử trước mặt, ông ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng nói: "Nàng biết không, lần đầu tiên nhìn thấy nàng ấy, nàng đã nói một câu 'Trời thì thế nào? Nếu trời phụ ta, ta nhất định sẽ nghịch thiên' đã đả động ta, lúc ấy ta nghĩ ngay, rốt cuộc thiếu nữ này là một người như thế nào? Sao có thể nói ra lời nói khí phách như vậy."
Có lẽ là lời nói của Lâu Ngọc Thần làm bà xúc động, rốt cuộc Hạ Chi Nhược có phản ứng, tuy trong mắt vẫn dại ra.
"Sau đó, mấy Linh Quân đánh cướp đội ngũ của nàng, lúc ấy vì nàng trưởng giống ngươi, ta vốn không tham dự vào, khi đó một màn ấy thật sự rất nguy hiểm, ngay cả có Ngân Diện công tử giúp đỡ, nhưng vẫn yếu không địch lại mạnh, nhưng mà, khiến ta không thể tưởng được là, nàng lại ở trước công chúng luyện chế đan dược, hóa giải trận nguy cơ này."
Khẽ cười, trong mắt Lâu Ngọc Thần hiện ra một tia nhu tình, đứng lên, ngón tay thon dài thay bà vuốt mái tóc bị gió thổi loạn, giọng nói vẫn tao nhã ôn nhu như cũ: "Nàng chính là một người mặc kệ gặp phải nguy hiểm gì, đều không buông tính mạng người thân, cho nên ta tin tưởng nàng, với năng lực của nàng, tuyệt đối sẽ chuyển nguy thành an, nói không chừng, nàng gặp được biến cố gì đó, mà tạm thời lùi lại thời gian trở về thì sao?"
Hạ Chi Nhược trừng mắt nhìn, ánh mắt dại ra nhìn về phía trước: "Phong Nhi, sẽ bình an trở về sao?"
"Sẽ, nhất định." Lâu Ngọc Thần khẳng định gật đầu, trong mắt ôn hòa hiện lên một tia lo lắng, chỉ là ở trước mặt Hạ Chi Nhược, ông vẫn che dấu rất tốt: "Chúng ta hẳn là tin tưởng nàng, nàng không có chuyện gì xảy ra."
Cơ thể khẽ run lên, trong đầu Hạ Chi Nhược hiện lên khuôn mặt chưa thoát vẻ trẻ con cũng đã lộ ra nét tuyệt sắc, khí phách kiên cường trên người thiếu nữ kia hoàn toàn không thua đấng nam nhi... Cắn chặt môi, hai mắt của Hạ Chi Nhược dần khôi phục sáng ngời.
Phong Nhi, con nhất định phải trở về, mẫu thân ở đây chờ con, gia gia và huynh trưởng của con, còn có rất nhiều người đều đang đợi con, con trăm ngàn đừng để cho chúng ta thất vọng, bây giờ, ta tạm thời tin tưởng con, ta sẽ chờ con trở về... "Cảm ơn, Ngọc Thần." Hạ Chi Nhược thản nhiên cười, ánh mắt nhìn về phía đường nhỏ, đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc chiếu vào trong mắt, bàn tay của bà run lên, chán ghét nhíu hai lông mày lại.
Lâu Ngọc Thần cũng phát hiện người đi đến trước mặt, trên mặt ông lộ ra vẻ không vui, ngây ngốc ở Hạ gia này đã hơn một năm, tự nhiên hiểu rõ cuộc sống của Hạ Chi Nhược như lòng bàn tay, hơn nữa đoạn thời gian trước Nghiêm Nhân không ngừng đến cửa, sao Lâu Ngọc Thần lại không biết ông ta chứ?
Tuy khi đó, Nghiêm Nhân đều bị đứng ngoài cửa... "Chi Nhược." Nghiêm Nhân bước nhanh về phía Hạ Chi Nhược, trên khuôn mặt của ông chứa vẻ kích động, con ngươi đen hàm chứa nhu tình nhìn Hạ Chi Nhược, ông há mồm, chưa kịp nói lời tiếp theo, đã bị Hạ Chi Nhược lạnh giọng chặn ngang.
"Nghiêm Nhân, ngươi đến đây làm cái gì?"
Hạ Chi Nhược lạnh lùng làm cho Nghiêm Nhân hơi kinh ngạc một chút, sau đó nở một nụ cười tự nhận là đầy nhu tình, khẽ giọng nói: "Chi Nhược, ta đến tìm nàng, nàng có nguyện ý theo ta trở về không? Lúc trước là lỗi của ta, ta không nên đối xử với nàng như vậy, xin nàng nể mặt Hành Nhi theo ta trở về đi!"
"Nghiêm Nhân, ta đã không còn là Hạ Chi Nhược trước đây." Hạ Chi Nhược lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười khổ: "Hơn hai mươi năm trước bị lời nói đường mật của ngươi lừa dối mới gả cho ngươi, nhưng mà những năm gần đây Nghiêm Nhân ngươi đã phạm cái gì? Cho dù ngươi đối xử với ta như thế nào, ta đều có thể chịu đựng, nhưng ngươi ngàn không nên vạn không nên tổn thương nữ nhi của ta, hơn nữa lợi dụng nhi tử của ta, loại súc sinh không nói thân tình như ngươi, Hạ Chi Nhược ta rất khinh thường!"
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của bà bắt đầu kích động, toàn thân đều phát run, có lẽ là nhớ đến Hạ Như Phong từng ở Nghiêm gia, trải qua những thống khổ đó, hốc mắt của bà không khỏi ửng hồng.
"Chi Nhược." Vẻ mặt của Nghiêm Nhân biến đổi, cuối cùng lại trở nên nhu tình, dùng giọng ôn nhu nói: "Chi Nhược, đó đều là Huyết Hoàng làm, không liên quan đến ta, nàng phải tin tưởng ta, sao ta có thể tổn thương nữ nhi của mình chứ?"
Nghe thấy Nghiêm Nhân đổ lỗi cho Huyết Hoàng, Hạ Chi Nhược bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ là khóe miệng châm chọc càng sâu.
Lúc trước, sao bà lại bị một súc sinh như vậy che mắt chứ? Nghiêm Nhân, căn bản là không xứng làm người... "Nghiêm Nhân, cuộc đời này, từ sau khi gả cho ngươi, khiến cho ta cảm thấy rất vui mừng, chính là hai nhi nữ này, còn ngươi đã cho ta, chỉ có tổn thương mà thôi, hơn nữa, hơn một năm trước, ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt với ngươi, xin ngươi đừng đến quấy rầy ta nữa."
"Chi Nhược..." Trong lòng Nghiêm Nhân run lên, ông không thể tin được, Hạ Chi Nhược từng ỷ lại vào mình như vậy, bây giờ lại có thể trở nên tuyệt tình như thế, rốt cuộc là cái gì đã thay đổi bà? Là ai ở bên tai của bà nói gì đó?
Hạ Chi Nhược không nên như vậy, mình mười bà trở về, bà hẳn là phải cảm động về nhà với mình chứ, nhưng vì sao chờ mình lại là lạnh lùng?
"Ngươi là ai?" Ánh mắt của Nghiêm Nhân lơ đãng chú ý đến Lâu Ngọc Thần bên cạnh Hạ Chi Nhược, vẻ mặt của biến đổi, trong lúc đó bỗng nhiên như đã rõ ràng cái gì, vẻ mặt dữ tợn: "Hạ Chi Nhược, chẳng lẽ ngươi vì ông ta mà không muốn trở về với ta sao? Đừng quên, ta còn chưa đưa hưu thư cho ngươi, ngươi vẫn còn là nữ nhân của Nghiêm Nhân ta, nhưng ngươi lại ở bên ngoài quyến rũ nam nhân khác, loại nữ nhân không tuân thủ nữ tắc như ngươi, nên bị thiên đao vạn quả!"
Nhìn thấy Lâu Ngọc Thần, không biết vì sao Nghiêm Nhân cảm giác được trong lòng rất không vui, muốn phát tiết hết hận ý ra.
Theo ý ông ta, mình có thể vứt bỏ Hạ Chi Nhược, nhưng Hạ Chi Nhược không thể phản bội mình, huống chi lúc trước để bà rời khỏi, cũng chỉ là thời gian ngắn, dù sao ông có tự tin khiến cho Hạ Như Phong trở về Nghiêm gia, đến lúc đó, Hạ Chi Nhược vẫn là nữ nhân của mình, vĩnh viễn không có cơ hội để mình đội nón xanh.
Nhưng mà thời gian ngắn ngủi như thế, bên cạnh bà đã có thêm một nam nhân, khiến cho Nghiêm Nhân yêu sĩ diện sao có thể chịu được?
"Hừ, Nghiêm Nhân, ngươi đừng quên, chúng ta sớm đoạn tuyệt quan hệ, Hạ Chi Nhược ta cũng không phải là nữ nhân của ngươi." Hạ Chi Nhược lạnh lùng nhìn ông ta một cái, tuyệt tình nói: "Hơn nữa, ta ở chung một chỗ với ai, thì có quan hệ gì với ngươi chứ?"
"Ta nói cho ngươi biết, Nghiêm Nhân ta có thể bỏ ngươi, nhưng ngươi dám đội nón xanh cho ta, ta sẽ cho ngươi chết rất khó nhìn." Nghe thấy lời của bà, hai mắt của Nghiêm Nhân trở nên đỏ ngầu, vươn tay định kéo Hạ Chi Nhược, phẫn nộ trong ông đều đã quên đây là ở Hạ gia.
Ở lúc Nghiêm Nhân sắp chạm vào Hạ Chi Nhược, một chân duỗi ra, trực tiếp đạp đến, Nghiêm Nhân không kịp phòng bị, bị đá bay ra ngoài, ngã thật mạnh ở trên mặt đất.
Lâu Ngọc Thần phất tay áo, thu chân lại, ánh mắt ông nhìn Nghiêm Nhân không nhu hòa như nhìn Hạ Chi Nhược, trong mắt ôn hòa kia chợt lóe sát ý lập tức biến mất.
"Nếu về sau ngươi tiếp tục đến quấy rầy Chi Nhược, ta sẽ để cho đầu của ngươi và thân thể tách ra!"
Từ trên mặt đất đứng lên, Nghiêm Nhân xoa ngực đau đớn, khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt hung ác đặt ở trên người Lâu Ngọc Thần, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi là ai? Dựa vào cái gì tranh đấu nữ nhân với ta?"
"Ai?" Lâu Ngọc Thần nở nụ cười, nụ cười của ông chứa vẻ trào phúng, sau đó vươn tay ra, nắm eo của nhỏ Hạ Chi Nhược: "Nhớ kỹ, tên ta là Lâu Ngọc Thần."
Dứt lời, ôm lấy Hạ Chi Nhược, đi vào trong buồng.
Bị Lâu Ngọc Thần ôm trong lòng, Hạ Chi Nhược giãy dụa muốn rời khỏi, lại bất đắc dĩ không tránh thoát được, đành phải tùy ý để ông ôm lấy mình, chỉ là, ngửi mùi thuộc về trên người Lâu Ngọc Thần, khuôn mặt của bà không khỏi đỏ lên.
Lâu Ngọc Thần?
Hai mắt Nghiêm Nhân đột nhiên trừng lớn, cơ thể không ngừng run rẩy.
Lâu Ngọc Thần? Chẳng lẽ ông ta chính là quốc sư Băng Tuyết quốc, cường giả Linh Quân cửu cấp Lâu Ngọc Thần sao? Vì sao Hạ Chi Nhược lại biết nhân vật bậc này? Mà hôm nay mình lại nhục mạ Lâu quốc sư, xong rồi, xong đời... "Ta cmn, Nghiêm Nhân, sao ngươi lại ở chỗ này?" Sau lưng một tiếng gầm ở dưới bầu trời vang lên, không đợi Nghiêm Nhân phản ứng, một bàn tay đã xách ông lên, dùng sức ném trên mặt đất, giơ chân giẫm lên, hung tợn nói: "Ta không đi tìm ngươi tính sổ, ngươi lại còn dám đến đây, chẳng lẽ ngươi muốn chết sao?"
Ngẩng đầu lên, chiếu vào trong mắt là một thân áo bào đỏ và khuôn mặt già nua kia, nhìn thấy lão giả xuất hiện, Nghiêm Nhân lại run rẩy đứng lên, nhu nhược hô một tiếng: "Phụ... Phụ thân..."
"Ai con mẹ nó là phụ thân của ngươi." Nghiêm lão không chút khách khí lườm ông, chỉ thấy Nghiêm lão lúc này càng già hơn một năm trước mấy phần, đầu đầy tóc bạc chói mắt như thế, hai mắt đỏ ngầu xen lẫn oán hận thật sâu: "Nghiêm Nhân, lão tử sớm không nhận nhi tử là ngươi, nếu ngươi gọi lão tử là phụ thân nữa, lão tử sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi, cho ngươi ngay cả nói cũng đều không thể nói ra."
"Phụ..." Vừa gọi một chữ, đã thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Nghiêm lão, vội vàng nuốt lời xuống, thật cẩn thận mở miệng: "Nghiêm lão, con thật sự biết sai rồi, xin người tha thứ cho con, dù sao trên người con còn có huyết mạch của người, ngươi lại nhẫn tâm đuổi tận giết tuyệt con sao?"
"Ha ha." Nghiêm lão nở nụ cười, ông cười, nước mắt không khỏi rơi xuống: "Nghiêm Nhân, cuộc đời này, để ngươi giữ huyết mạch của ta trên ngươgi, thật đúng sỉ nhục của ta, lúc trước ta đã nhìn ra ngươi lòng dạ hẹp hòi, không thể đảm nhiệm vị trí gia chủ, nhưng ngươi lại không tiếc giết chết huynh trưởng của mình, Nghiêm Nhân, ngươi biết không? Cả đời này, ngươi phạm rất nhiều sai lầm, cho dù ta không thể giết ngươi, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị trời phạt."
Nói đến đây, Nghiêm lão ngừng nói, hai mắt đỏ ngầu lại nhìn về phía Nghiêm Nhân, hừ lạnh một tiếng: "Hơn nữa, ngươi không biết nhìn người, tôn nữ bảo bối của ta vĩ đại như vậy, lại là thiên tài sau này cũng không có, đã bị ngươi vô tình từ bỏ, bây giờ ngươi hối hận cũng vô dụng, không nói đến nàng, chính là tiểu tử Phong Hành kia và nha đầu Chi Nhược, ai cũng đều kiệt xuất hơn Huyết Hoàng và mấy nhi nữ của ngươi nhiều, nhưng ngươi lại từ bỏ bọn họ, Nghiêm Nhân, đó đều là ngươi tự làm tự chịu, không thể oán ai, bây giờ ngươi vẫn nên rời khỏi đây đi! Ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa."
"Nghiêm lão..."
"Còn không cút nhanh." Nghiêm lão hung ác chặng ngang lời nói của ông, hung tợn nói: "Tôn nữ bảo bối của lão tử không thấy đâu, tâm tình của lão tử không tốt, nếu ngươi không rời khỏi, lão tử sẽ lập tức giết ngươi."
Nếu không phải muốn để Nghiêm Nhân cho Hạ Như Phong đối phó, đoạn thời gian trước ông đã diệt ông ta rồi. Nhưng mà nếu ông ta tiếp tục đến quấy rầy Hạ Chi Nhược, như vậy mình sẽ không lưu tình nữa.
Nghiêm Nhân biết Nghiêm lão nói ra miệng, thì nhất định sẽ ứng với hành động thực tế, lúc này không dám ở lại, sau khi đứng dậy thì chật vật chạy về phía cửa, thật giống như phía sau có ma quỷ truy đuổi ông ta vậy.
Sau khi về Nghiêm gia, Nghiêm Nhân mới phát hiện, lưng mình đã muốn chảy đầy mồ hôi, ông thở hổn hển mấy hơi, chân mềm nhũn, ngồi ở trên giường, đột nhiên cửa bị đẩy ra, một thân xiêm y hoa hòe đập vào mắt.
Xiêm y hoa kia khiến cho Nghiêm Nhân nhíu mày lại, giọng không kiên nhẫn nói: "Ngươi đến làm gì?"
Huyết Quy Môn, trừ đại thiếu gia hành tung không rõ, còn lại đều bị Nghiêm lão tiêu diệt vì không có chỗ nào phát hỏa, mất đi hậu trường Huyết Quy Môn này, Nghiêm Nhân tự nhiên sẽ không cho Huyết Hoàng vẻ mặt hoà nhã.
"Ngươi..." Huyết Hoàng biến sắc, vươn ngón tay mập mạp chỉ về phía Nghiêm Nhân, khuôn mặt dữ tợn nói: "Nghiêm Nhân, lúc trước ngươi khắp nơi nghe theo ta, sau khi phụ huynh ta chết, ngươi lại đối xử với ta như thế, mệt ta còn xem ngươi trở thành phu quân của ta, nhưng chính ngươi... Hu hu, ta đánh chết ngươi đồ không có lương tâm này."
Huyết Hoàng giơ nắm đấm đánh về phía Nghiêm Nhân, nếu như trước kia, Nghiêm Nhân tuyệt đối sẽ trầm mặc không lên tiếng, bây giờ lúc Huyết Hoàng đến gần, ông giơ bàn tay lên, tát một cái.
"Bốp!"
Tiếng tát vang khắp phòng, Huyết Hoàng trợn tròn mắt, bà ôm má, đau đớn trên mặt làm cho bà phục hồi tinh thần lại, mở miệng, cắn lên vai của Nghiêm Nhân một cái.
"Tiện nhân, dám cắn ta, muốn chết!"
Nghiêm Nhân đau đớn nhíu mày, vươn chân đạp qua, sau khi đá Huyết Hoàng ngã trên mặt đất, trực tiếp ngồi ở trên người Huyết Hoàng, làm nhiều việc cùng lúc, tiếng bàn tay thanh thúy không ngừng vang lên ở phòng trong.
"Nghiêm Nhân, ngươi dám đánh ta, ngươi có tin ta lập tức dùng triệu hồi phù hay không, ngươi đã không muốn để ta sống, ta muốn kéo ngươi cùng nhau chôn cùng..."
Đỉnh đầu biến thành một đầu heo, trong hai mắt của Huyết Hoàng hiện ra tia oán hận.
Cơ thể của Nghiêm Nhân đột nhiên run lên, quả nhiên không dám ra tay nữa, ông từ trên người Huyết Hoàng đứng dậy, ngồi ở trên mép giường, trầm mặc.
Đáng chết, nếu không phải vì triệu hồi phù kia, tiện nhân này, sao còn có can đảm kêu gào với mình?
Không được, mình nên trộm triệu hồi phù kia lại, chỉ là Huyết Hoàng giấu thật kỹ, lấy trộm lại là một việc rất khó.
Còn có Lâu Ngọc Thần kia, sao ông ta lại xuất hiện ở đây? Sao lại ở chung với Hạ Chi Nhược? Không phải quốc sư của các triều đại Băng Tuyết quốc, đều không thể thú thê sao?
Đúng rồi, nếu quốc sư Băng Tuyết quốc không thể thú thê, vậy mình hoàn toàn có thể mượn Băng Tuyết quốc đối phó với Lâu Ngọc Thần... Chỉ là, dạo này tin tức thành Thanh Phong đã chặt đứt liên hệ với mình, nếu như có thể để cho những người đó hoàn toàn thuộc về mình, như vậy mình sẽ không sống chật vật như vậy.
Nhưng việc cấp bách vẫn là viết thư cho nữ hoàng Băng Tuyết quốc trước, để cho nàng biết tình huống bên này, đợi cho Lâu Ngọc Thần bị lôi trở về, Hạ Chi Nhược kia không phải là nữ nhân của mình sao?
Ở đây là Băng Tuyết quốc thần bí nhất trong bốn quốc.
Trong hoàng cung Băng Tuyết quốc, một tòa tẩm điện như ngọc, nữ tử nửa nằm ở trên giường, giường lụa mỏng tuyết trắng che đậy thân hình nổi bật kia, gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào, thổi vào giường lụa, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.
"Trương đại nhân, đoạn thời gian trước, bổn hoàng nhận được một bức thư nặc danh, nghe nói quốc sư ở Thương Lang quốc có tình nhân, phiền Trương đại nhân đi một chuyến, xem có thật hay là không, nếu thật sự là như thế, vậy thì giết chết tiện nhân quyến rũ quốc sư đi!"
Bên giường, một nam tử trung niên cúi người, nghe thấy lời nói của nữ tử, không khỏi nhăn mày lại: "Bệ hạ, thực lực của quốc sư cường hãn, vi thần chỉ sợ khó có thể thắng lợi."
"Cái này rất đơn giản, ngươi dẫn tứ thú hộ quốc đi là được! Nghe nói quốc sư nơi đó, còn có một Linh Quân cửu cấp, hơn nữa Thương Lang quốc ngọa hổ tàng long, thế nào cũng phải xuất toàn bộ tứ thú hộ quốc, mới có thể dẫn quốc sư về."
"Nhưng mà bệ hạ, tứ thú hộ quốc đều là vũ khí bí mật của Băng Tuyết quốc, chưa bao giờ xuất hiện, vì sao lần này lại muốn để tứ thú hộ quốc xuất hiện trong mắt người đời?"
Nữ tử khẽ ngẩng đầu, trong mắt xinh đẹp kia hiện lên một tia lạnh lẽo: "Vì kéo quốc sư trở về cũng không có cách nào khác, nếu như không có tứ thú hộ quốc ra mặt, thì không thể đưa quốc sư trở về, Trương đại nhân, ngươi hẳn là biết quốc sư rất quan trọng với Băng Tuyết quốc, còn có, vì cắt đứt nhớ nhung của quốc sư, người quyến rũ quốc sư kia nhất định phải giết nàng."
Trong mắt hiện một tia sát ý, giọng của nữ tử lạnh nhạt nói.
"Vâng, bệ hạ!" Trương đại nhân ôm quyền xoay người, cung kính đáp ứng nhiệm vụ này.
Cách lúc Nghiêm Nhân đến cửa thăm hỏi đã qua hơn nửa tháng, nửa tháng này coi như bình yên, Nghiêm Nhân không xuất hiện, chỉ là vẫn không có tung tích của Hạ Như Phong.
Hôm nay, Lâu Ngọc Thần và Hạ Chi Nhược đi dạo ở trong hoa viên, đột nhiên, một hơi thở quen thuộc truyền đến, vẻ mặt của ông đột nhiên biến đổi, tay không khỏi nắm chặt.
Là chúng nó... Tứ thú hộ quốc Băng Tuyết quốc, sao chúng nó lại xuất hiện ở Thương Lang quốc?
Lần này thì nguy rồi, bọn nó ở trong này, vậy đã nói lên nữ hoàng đã biết chuyện của mình... "Chi Nhược, nàng nhanh chóng trốn đi, ta ra ngoài xem." Giờ phút này vẻ mặt của Lâu Ngọc Thần ngưng trọng trước nay chưa từng có, ông quay đầu lại nhìn nữ tử bên cạnh phân phó một tiếng, rồi vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Hạ Chi Nhược không biết chuyện gì xảy ra, lúc nhìn thấy vẻ mặt của Lâu Ngọc Thần cũng biết là có chuyện lớn.
Cắn môi, xuất phát từ không yên lòng với Lâu Ngọc Thần, Hạ Chi Nhược vẫn đi theo.
"Quốc sư, đã lâu không gặp!"
Nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc ngoài cửa, Lâu Ngọc Thần hơi híp mắt lại, ánh mắt lướt qua từng người trước mặt, cuối cùng lại nhìn về phía bên cạnh hắn, những tứ thú đó chính là Linh Thú.
Bốn Linh Thú đều là đầu rồng đuôi rắn, thân dài đầu nhọn, hình dạng kỳ lạ, tình huống ở đây, không tự chủ được hấp dẫn nhiều người vây xem.
"Trương đại nhân, sao ngươi lại đến đây?"
"Ha ha, tất nhiên là nghe nói quốc sư có tình nhân, phụng chỉ nữ hoàng đến mời quốc sư trở về, hơn nữa diệt trừ người trong lòng quốc sư, hy vọng quốc sư không phản kháng."
Vẻ mặt đột nhiên biến đổi, khuôn mặt của Lâu Ngọc Thần âm trầm, cỗ khí chất ôn hòa kia lúc này biến mất toàn bộ.
"Không biết Trương đại nhân đang nói cái gì, vì sao ta nghe không hiểu?"
"Ha ha, quốc sư cũng đừng giả bộ." Trương đại nhân tựa tiếu phi tiêu nói, trong đôi mắt kia hiện lên tia lợi hại: "Nữ hoàng rất tức giận với chuyện của ngươi, quốc sư vẫn nên ngoan ngoãn theo ta trở về thôi!"
"Hừ, ngươi nói như thế, có chứng cớ gì không?"
"Chứng cớ? Chỗ nữ hoàng có, hơn nữa trước khi đến tìm ngươi, ta đã ở Thương Lang quốc hỏi thăm qua, cho nên quốc sư, cho dù ngươi chối cãi như thế nào, cũng đều không có tác dụng."
Lâu Ngọc Thần thở dài nhàn nhạt, ông biết mình có phủ nhận thế nào, cũng không có tác dụng, vậy chỉ có thể thừa nhận, nhưng mà ai cũng đừng nghĩ tổn thương nàng.
"Vậy thì sao? Đó đều là ta một bên tình nguyện, không liên quan đến nàng, ta không hy vọng các ngươi tổn thương đến nàng."
"Vậy thì không thể, khiến cho quốc sư ngươi mê luyến, vậy hẳn phải chết không thể nghi ngờ." Trương đại nhân khẽ cười, sau đó ánh mắt nhìn về phía cửa, chỉ thấy trong cửa, một nữ tử xinh đẹp y phục lam đi ra.
Lâu Ngọc Thần theo ánh mắt của ông ta xoay người lại, cũng trông thấy Hạ Chi Nhược, trong lòng ông cả kinh, vội vàng nghênh đón, trách cứ nói: "Chi Nhược, sao nàng lại đi ra ? Ở đây rất nguy hiểm, nàng về trước đi!"
Hạ Chi Nhược lắc đầu rồi nở một nụ cười mềm nhẹ với ông, xoay người, khuôn mặt gầy yếu đầy vẻ kiên cường: "Lời nói của các ngươi, ta đã nghe thấy, nếu Ngọc Thần có quan hệ với ta, như vậy ta không muốn lùi bước vào trong cửa, chỉ nhận bảo vệ của ngươi."
Nghe thấy lời nói của Hạ Chi Nhược, thật ra trong mắt Trương đại nhân lại hiện ra một tia tán thưởng, sau đó lại thương tiếc lắc đầu, nữ hoàng muốn nàng chết, ông cũng không ngăn được.
"Chi Nhược..." Lâu Ngọc Thần lo lắng hét một tiếng, che bà ở phía sau, ánh mắt lạnh lùng về phía Trương đại nhân: "Ta sẽ không để cho ngươi tổn thương nàng."
"Ngọc Thần." Hạ Chi Nhược nắm tay Lâu Ngọc Thần, mỉm cười, trong mắt lóe ra tia nhu hòa rực rỡ: "Ta rất cảm ơn ngươi, ở trong những ngày ta thương tâm nhất đã giúp ta vượt qua, nếu ông ta muốn mạng của ta, vậy thì lấy đi!"
"Phu nhân, đắc tội!" Trương đại nhân nhắm mắt lại, nếu như có thể, ông cũng không muốn tổn thương nữ tử này, nhưng mà, hoàng mệnh khó tránh, ông không thể không hạ sát thủ.
"Từ đã." Nhìn thấy Trương đại nhân giơ kiếm lên, trong lòng Lâu Ngọc Thần sốt ruột, nói: "Trương đại nhân, nếu Chi Nhược chết, ta sẽ không sống một mình, ai nhẹ ai nặng, hy vọng Trương đại nhân suy xét rõ ràng."
Nghe vậy, Trương đại nhân ngây ngẩn cả người, quốc sư rất quan trọng với Băng Tuyết quốc, nếu ông ấy chết, tân quốc sư tiếp theo còn không biết khi nào mới xuất hiện, hơn nữa dẫn quốc sư không còn sống trở về, nữ hoàng nhất định sẽ trách tội ông.
"Được, ta không giết nàng, điều kiện tiên quyết là, quốc sư ngươi phải theo ta trở về!" Nhíu mày suy nghĩ trong giây lát, Trương đại nhân quyết định lui về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn Lâu Ngọc Thần, lạnh nhạt nói.
Cơ thể Lâu Ngọc Thần cứng đờ, trong lòng ông nổi lên một chút không muốn, cuối cùng, vẫn khẽ thở dài:
"Được, ta trở về với ngươi, nhưng mà nếu để cho ta biết, sau khi ta rời khỏi đây các ngươi lại tổn thương Chi Nhược, như vậy ta sẽ cho các ngươi hối hận."
Lúc này ánh mắt của ông lộ ra lãnh ý, khiến cho trong lòng Trương đại nhân run lên, có lẽ đã biết Lâu Ngọc Thần nhiều năm, nhưng chưa từng thấy qua một mặt của ông như thế.
Có thể thấy được nữ tử trước mặt ở trong lòng ông quan trọng cỡ nào.
"Ngọc Thần." Hạ Chi Nhược cầm tay ông, trong mắt hiện ra không nỡ, cắn chặt môi không nói gì, mấy ngày này, bà đã sớm thành thói quen có ông làm bạn, sao cam lòng để ông rời đi?
Cầm nắm tay, Lâu Ngọc Thần vỗ tay bà, xoay người, môi tiến đến bên tai Hạ Chi Nhược, dùng giọng chỉ có bọn họ nghe được nói: "Chi Nhược, tin tưởng ta, ta sẽ trở về, chờ khi ta trở lại, cũng sẽ không còn ai có thể tách chúng ta ra, cho nên nàng phải chờ ta..."
Nói xong, buông tay Hạ Chi Nhược ra, đi về phía Trương đại nhân, từ đầu tới cuối, không quay đầu lại nhìn một cái.
Nhìn mấy bóng dáng đã đi xa, một giọt nước từ trong mắt rơi xuống, bà nắm chặt tay, ở trong lòng khẽ thì thầm: "Ngọc Thần, như vậy, ta sẽ ở đây chờ ngươi..."
Mấy người chiến đội Nghịch Thiên thấy tình huống này, có chút muốn ngăn cản, nhưng lúc trước Lâu Ngọc Thần đã cho bọn họ ánh mắt, cho nên bọn họ đều không có động tác, cho dù muốn ngăn cản, thì với thực lực của bọn họ cũng không đủ tư cách.
Tần Lạc nhìn Hạ Chi Nhược thương tâm, phân phó với người bên cạnh một tiếng: "Nhanh đi tìm Nghiêm lão trở về, nói trong nhà xảy ra biến cố."
Người nọ nghe được lời nói của hắn, gật đầu, vội vàng chạy rời khỏi nơi này...