Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 238

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Phía trên sơn cốc, thiếu nữ đón gió đứng ở phía trước, y phục đỏ như lửa lay động, nàng nâng hai mắt lạnh nhạt lên, cũng không quay đầu lại nhắc nhở nói: "Ngay lập tức, mọi người không được rời khỏi bên người ta."

Những nam nữ thanh niên phía sau cùng nhau gật đầu, mà có người bất an đánh giá địa hình xung quanh.

"Như Phong." Nữ tử lam y đi lên, khuôn mặt xinh đẹp chứa một vẻ ngưng trọng, mắt xanh nhìn về phía khuôn mặt hoàn mỹ tuyệt luân của thiếu nữ, khẽ cười; "Chúng ta nên xuất phát thôi?"

Hạ Như Phong khẽ gật đầu, tuy Bạch hộ pháp nói, muốn sống thì có thể tìm một nơi an toàn ở lại bảy ngày, nhưng trong đây có chỗ nào là an toàn chứ?

Nếu có nơi an toàn, cũng không thể làm bí cảnh thí luyện.

"Xào xạc!"

Dưới sơn cốc, trong lùm cây truyền đến tiếng xào xạc, đợi sau khi đám người Hạ Như Phong đi xuống, một con sư tử đỏ rực đột nhiên nhảy ra, phát ra một tiếng rống to.

Mà lúc này, bên cạnh lại có rất nhiều Linh Thú uy danh hung ác chạy đến, bao vây mười một người ở bên trong, mở mồm to như bồn máu ra, nước miếng tanh hôi chảy xuống đất.

"Mọi người đều chuẩn bị tốt chiến đấu!" Vẻ mặt của Hạ Như Phong chợt tối, khẽ cầm trường côn treo ở sau lưng, những người còn lại cũng tự lấy vũ khí ra, triển khai chiến đấu máu tanh với đàn Linh Thú xung quanh này...

Ánh nắng mặt trời xa xa, cây cối xanh biếc, người ở trong bí cảnh vô cùng hiếm thấy, mấy nam tử hung thần ác sát bao vây một thiếu niên cẩm y hoa phục, khuôn mặt dữ tợn nở nụ cười âm hiểm.

"Tiểu tử, nhanh giao đồ vật đáng giá trên người ngươi ra đây, nếu không sẽ bầm thây vạn đoạn ngươi."

Ánh mắt của Đao Ba Nam hung ác nhìn thiếu niên trước mặt, đao trên tay tỏa ra tia sáng chói, ra hiệu ánh mắt cho đồng bọn, nhóm đồng bọn cũng đều rút đại đao ra, cười gian nhẹ nhàng bước lên.

Thiếu niên trước mắt hoảng sợ lùi về phía sau, nhưng phía sau là một đại thụ cổ xưa, không còn đường đi.

"Đây... Đây là linh giới của ta, ta đưa đồ cho ngươi, cầu xin các ngươi buông tha  cho ta!" Thiếu niên run rẩy tháo linh giới xuống, đưa đến trước mặt Đao Ba Nam, suýt chút nữa quỳ xuống cầu xin.

Đao Ba Nam vừa lòng gật đầu, nhận linh giới, khuôn mặt nở nụ cười dữ tợn: "Tốt lắm, ngươi đã thức thời thế này, như vậy, ta sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi."

Thiếu niên khẽ thở ra, không đợi hắn kịp phản ứng, đao mang hiện lên, một dòng máu tươi từ trong ngực bắn ra, thiếu niên không dám tin trừng lớn hai mắt, thẳng tắp ngã xuống.

"Lại gặp phải một tên ngu ngốc, đều đã sắp chết, lại ôm may mắn không muốn xé linh phù." Đao Ba Nam khinh bỉ nhìn thi thể ngã xuống đất một cái, dùng tinh thần lực xuyên qua linh giới, sau khi vừa nhìn vào trong linh giới thì đeo lên ngón tay của mình.

Mà nhóm người này, chính là chuyên môn thừa cơ cướp bóc.

Bọn họ cho rằng người đến đây, không đến vạn bất đắc dĩ, thì sẽ không xé linh phù, không dễ buông tha cho cơ hội đã đến này, vì vậy lợi dụng loại tâm lý này của người khác, mỗi lần mới có thể nhổ cỏ tận gốc, không để lại tai họa về sau.

Phải biết rằng, đến đây, đại đa số đều là đệ tử thế gia, nếu như để cho người ta biết là bọn họ giết đám người kia, đoán chừng chờ bọn họ chính là đuổi giết vô cùng vô tận.

Hơn nữa, bọn họ nhiều lần tìm người bị lạc và thực lực yếu mà xuống tay với bọn họ, cho nên không hề không đắc thủ một lần.

Bỗng nhiên, một tiếng bước chân từ xa đến gần, nghe tiếng này, chỉ biết người đến không ít, vẻ mặt của Đao Ba Nam chợt tối, phất tay, thấp giọng nói: "Mọi người trốn đi trước."

Mọi người nghe lệnh, tất cả chui hết vào trong bụi cỏ.

Từ xa đã thấy đoàn người đã đi đến, ở trong nhóm người này đứng đầu chính là một thiếu nữ tuyệt sắc không rõ thực lực, chỉ là một thiếu nữ mà thôi, căn bản không thể sinh ra uy hiếp với bọn họ.

Phía sau thiếu nữ là chín nam một nữ, trong đó thực lực mạnh nhất cũng chỉ ở Linh Vương ngũ cấp, còn có vài Linh Tướng.

Đao Ba Nam nhìn người bên cạnh mình một cái, một Linh Vương lục cấp, ba Linh Vương ngũ cấp, năm Linh Vương tứ cấp, đội ngũ cường hãn như vậy, còn không địch lại được đám kẻ yếu kia sao?

Nghĩ đến đây, Đao Ba Nam thả lỏng tâm ra, giơ tay to lên, từ trong bụi cỏ nhảy ra, hai chân dạng ra hình chữ bát, đại đao đặt ở trên vai, một dòng linh khí lưu chuyển ở trong ngực, lúc này hét to lên: "Đứng lại cho ta."

Mọi người phía trước cẩn thận bước đi, lúc nghe thấy một tiếng gọi, đều dừng chân lại.

Những người đó, chính là đám người Hạ Như Phong một đường chém giết đến đây, lúc này bọn họ ngoại trừ Hạ Như Phong ra, thì trên người những người còn lại đều đầy viết thương, có chút chật vật không chịu nổi, vốn định tìm chỗ để nghỉ ngơi một chút, không khỏi bị tiếng hét bỗng nhiên truyền đến làm hoảng sợ, tất cả đưa ánh mắt nhìn qua.

"Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn qua đường này, để lại tiền mua đường."

Đao Ba Nam giơ đại đao trong tay lên, mũi đao dùng sức cắm vào mặt đất, nhổ nước miếng vào bàn tay rồi xoa xoa, lại rút đại đao ra, ánh mắt hung ác nhìn đám người Hạ Như Phong.

Hạ Như Phong trừng mắt nhìn, nhất thời không nói gì sờ mũi, không ngờ ở dị thế này, còn có thể nghe thấy lời nói lôi nhân ("Lôi Nhân" nổi tiếng trên Internet có một ý nghĩa mới, bất ngờ và gây sốc, rất vô nghĩa) kia, đây thật đúng là làm cho người khác buồn cười.

"Hừ, ngươi là thứ chó gì, dám đến cướp đoạt gia gia ngươi, ngươi muốn chết sao?" Lâm Bản Khanh sớm có lửa giận không chỗ phát tiết, đứng ra chỉ vào mũi Đao Ba Nam lớn tiếng mắng.

Đao Ba Nam biến sắc, ánh mắt càng thêm tàn nhẫn, phất tay, quát: "Mọi người đều lên cho ta, đều phải cướp đoạt linh giới trong tay bọn họ cho ta."

Dù sao Đao Ba Nam cho rằng, nhóm người này sẽ không dễ dàng buông tha cho cơ hội thí luyện, đến cuối cùng bọn họ phải ngoan ngoãn giao linh giới ra, chỉ là, hắn sẽ không để bọn họ rời khỏi đây.

"Cướp của chúng ta?" Hạ Như Phong nhíu mày, trong mắt hiện lên khinh bỉ.

Với nàng mà nói, những người đó cũng chỉ một đám tôm tép mà thôi, còn không xứng để cho nàng ra tay.

"Kim Quang!" Trong giây lát, trời không truyền đến một tiếng hét lớn, lúc ngẩng đầu lên, đã thấy một tia sáng vàng truyền đến, trong hào quang màu vàng, mũi tên xuyên lên tận trời, tốc độ kia cực nhanh, không khỏi khiến cho mắt Đao Ba Nam choáng váng.

"Ầm!"

Tên cắm ở trên cổ thụ bên cạnh, cổ thụ đổ ầm ầm, từng lá cây rụng bay xuống.

Đao Ba Nam sợ đến mức đầu chảy đầy mồ hôi hột, hai chân run rẩy, bên dưới đã ướt một mảnh, chất lỏng màu vàng chảy xuống mặt đất, bốc ra mùi khai.

Trên bầu trời, tay nam tử cầm cung màu vàng, bên hông trang bị một thanh trường kiếm, tóc vàng tung bay, một thân kim bào lay động ở trong gió, lại có một loại cảm giác lộng lẫy nói không nên lời.

"Là... Là Kim Ni Nhĩ, bài danh thứ năm trong Bảng Thiên Tài Kim Ni Nhĩ."

Lúc Đao Ba Nam trông thấy tóc vàng của nam tử, hoàn toàn bị dọa đến choáng váng, sớm không thấy khí thế cường hãn kia đâu nữa.

Bảng Thiên Tài? Kim Ni Nhĩ?

Hạ Như Phong nhíu mày, nhớ rõ hình như Bắc Ảnh Lạc Sa cũng là người trong Bảng Thiên Tài gì đó, chẳng qua Bắc Ảnh Lạc Sa ở Bắc vực, chẳng lẽ hắn chính là thiên tài trong Bảng Thiên Tài ở Đông vực?

Linh Quân nhất cấp, bậc thiên phú này quả thật cường hãn, nếu dẫn đến Tây Huyễn đại lục, tuyệt đối không ai có thể vượt qua.

Đương nhiên là không có nàng xuất hiện trước.

"Nhớ kỹ, bí cảnh thí luyện sinh tồn không phải là nơi cho các ngươi phát tài, còn không nhanh cút! Nếu lần sau để cho ta thấy các ngươi làm chuyện này lần nữa, cho dù ta muốn buông tha cho các ngươi, nhưng tên và kiếm trong tay ta cũng không cho phép."

Lời này của nam tử như là lệnh đặc xá, Đao Ba Nam khẽ thở ra, dẫn theo một đám thủ hạ chạy nhanh như chớp.

"Kim Ni Nhĩ, ngươi đứng lại cho ta, lần này ta xem ngươi trốn đi đâu."

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một tiếng hét, Kim Ni Nhĩ quay đầu lại đã thấy An Phỉ Lạc người mặc áo giáp, tay cầm thương bạc, chân đeo giày bạc mạnh mẽ đuổi theo không ngừng.

Kim Ni Nhĩ nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn: "Hắn thật đúng là đáng ghét."

"Ha ha, sao, Kim Ni Nhĩ, Kim Ni Toa không ở bên cạnh ngươi, ngươi một mình cũng không dám chiến đấu với ta sao? Kim Ni Nhĩ, ngươi thật đúng là vô dụng, ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đứng lại để cho ta đánh một chút, không phải là xong việc rồi sao?"

An Phỉ Lạc một tay chống nạnh, ngẩng đầu cười phá lên, dường như nhìn thấy đối thủ không dám đối mặt với mình mà cảm thấy hưng phấn.

"An Phỉ Lạc, ngươi cũng quá xem trọng mình rồi?" Kim Ni Nhĩ cười lạnh một tiếng, khóe môi cong lên châm chọc: "Ngươi cho là ta thật sự sợ ngươi sao? Dù thế nào thì ngươi cũng vừa mới tiến vào Linh Quân, sao có thể là đối thủ của ta chứ? Cho dù là sớm tiến vào Linh Quân, cũng không thể đánh bại ta, chỉ bằng ngươi, có tư cách gì để cho ta sợ hãi chứ?"

"Ngươi..." An Phỉ Lạc biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chết đến nơi rồi mà còn dám mạnh miệng!"

"An Phỉ Lạc, nói thật, ngươi không đáng để ta ra tay, hơn nữa ta rất nghiêm túc cảnh cáo ngươi, đừng để cho ta nghe thấy trong miệng của ngươi nói ra tên tỷ tỷ của ta, với tỷ tỷ của ta mà nói là một sỉ nhục, ngươi không xứng gọi tên của nàng."

"Kim Ni Nhĩ, ngươi muốn chết!"

"An Phỉ Lạc, gọi cũng vô dụng, có bản lĩnh, ngươi đuổi theo ta rồi nói sau! Ha ha..."

Kim Ni Nhĩ nói xong, ngay lập tức xoay người hóa thành một tia sáng vàng, rất nhanh bay về phía phương xa, trong chớp mắt thành một chấm sáng, biến mất ở trong mắt mọi người.

An Phỉ Lạc hừ lạnh một tiếng, sau Kim Ni Nhĩ cũng nhanh biến mất ở trong mắt của mọi người 

"Hai người bọn họ đều thật trẻ, Linh Quân trẻ như thế, thật sự khiến cho người ta hâm mộ." Hai tay của Lam Đồng nắm chặt, nhìn nơi hai người biến mất, trong mắt lộ ra thâm trầm.

Sau đó như là nhớ đến cái gì đó, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh.

Có vẻ người bên cạnh mình này mới càng biến thái đi! Chưa đến hai mươi đã trở thành Linh Quân, ai sẽ biến thái như nàng như vậy?

"Chúng ta đi thôi!" Hạ Như Phong lạnh nhạt cười, có lẽ là ở trong này chỉ có mình nàng mới duy trì tâm tình bình tĩnh.

Sơn cốc trống vắng, uy áp nồng đậm từ trong đó tan ra, mà thông qua mấy ngày giết chóc, đám người Hạ Như Phong thật vất vả mới đi đến nơi đây, cảm nhận được uy áp bên trong, Hạ Như Phong phất tay, ngăn động tác người phía sau lại. 

"Các ngươi cẩn thận chút, nơi này rất nguy hiểm."

Nàng không e ngại những Linh Thú cường đại đó, nhưng người phía sau có thực lực còn yếu, nếu chạy ra là Linh Thú rất cường đại, có lẽ nàng cũng lo lắng cho bọn họ, cho nên lúc đầu mới nhắc nhở một tiếng.

"Ta cảm nhận được, bên trong này có Linh Thú rất cường đại, ít nhất cũng ở lục giai." Liễu Vân Phi nhìn đồng bạn bên cạnh, nhướng mày, lên tiếng nói: "Tất cả mọi người đều duy trì cảnh giác, đừng thả lỏng."

Trong nháy mắt kia, vẻ mặt mọi người cẩn thận nhìn chằm chằm bốn phía, nắm chặt vũ khí trong tay, ai cũng không dám lơ là quan sát.

Ở trong này, nếu không cẩn thận thì sẽ đánh mất tính mạng...

Nhưng mà ngay lúc này, một giọng nói kinh hỉ từ phía sau Hạ Như Phong truyền đến.

"Cô nương, không ngờ bản công tử hữu duyên với ngươi như vậy, lại có thể gặp lại cô nương." Tay Phí Dương cầm quạt giấy, một tay đặt ở sau lưng, ra vẻ phong độ nhanh nhẹn bước đến, vẻ mặt mỉm cười nhìn về phía Hạ Như Phong: "Cô nương còn không chưa nói tên với bản công tử, nể mặt chúng ta hữu duyên như thế, cô nương có thể báo cho biết phương danh hay không?"

Vẻ mặt Hạ Như Phong đột nhiên thay đổi, nàng rõ ràng thấy được, giọng của Phí Dương quấy nhiễu Linh Thú bên trong, cổ hơi thở kia bắt đầu dao động.

Mà Phí Dương vẫn không nhận ra được nguy hiểm đang buông xuống, ánh mắt chờ mong dừng ở trên khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ.

Đám người phía sau hắn cũng ồn ào theo, không ngoại lệ, ánh mắt nhìn Hạ Như Phong và Lam Đồng đầy đáng khinh.

"Rống, người nào dũng cảm như thế, dám quấy rầy tam huynh đệ Ma Hổ chúng ta?"

Giọng nói như sấm sét từ trên trời nổ vang, nhất thời, ba bóng dáng theo nhảy lên, nhảy về phía trời cao, lại từ trên cao rơi xuống mặt đất.

Sau khi chúng nó rơi xuống đất mới thấy rõ, ba bóng dáng này là ba lão hổ toàn thân đen bóng, ánh mắt bắn ra tia hung tàn, hai mắt khát máu nhìn đoàn người trước mặt này.

Tam huynh đệ Ma Hổ xuất hiện, khiến cho Phí Dương và đám người phía sau hắn bị dọa đến choáng váng, các khuôn mặt đều tái nhợt, bắt đầu run rẩy.

Bản thân là đệ tử thế gia được nuông chiều từ bé, khi nào thì bọn họ gặp qua Linh Thú tà ác như thế này? Huống chi lại là Linh Thú lục giai.

Cho dù tất cả mọi người cộng lại, cũng không đủ để thú lục giai nhét kẽ răng.

"Lam Đồng, các ngươi lui ra đi!" Hạ Như Phong thở dài, mặt quay về phía mọi người Lam Đồng, khẽ giọng nói.

Lam Đồng sửng sốt, đôi mắt xanh nhìn về phía Hạ Như Phong, lắc đầu: "Như Phong, ngươi không phải là đối thủ của chúng nó, chúng ta không thể để cho ngươi một mình chiến đấu."

"Lam Đồng..."

"Như Phong, ta với ngươi cũng xem như là không đánh không thành bằng hữu, nhớ rõ lúc ấy, ta đã nói rồi, nếu về sau ngươi có chuyện gì, cho dù ta không thể giúp ngươi, nhưng ta cũng sẽ đứng ở bên cạnh ngươi, bởi vì ngươi là bằng hữu của ta, ta biết ngươi rất mạnh, nhưng không thể sử dụng triệu hồi thú, với thực lực của ngươi, đánh không lại ba Ma Hổ lục giai."

Tuy hai người đều là nữ nhi, nhưmg Lam Đồng không thể không thừa nhận, trên người Hạ Như Phong có một loại sức quyến rũ, loại sức quyến rũ này sẽ làm người khác vì nàng mà chết, đều cam tâm tình nguyện.

"Mấy người các ngươi đừng ở chỗ này tranh đến tranh đi nữa, quấy rầy tam huynh đệ Ma Hổ chúng ta, một người cũng đều không thể tránh được."

Con Ma Hổ ở giữa kia ngẩng đầu màu đen lên, trong mắt tỏa ra tia sáng màu đỏ, từ giữa xẹt qua khinh thường, nó đi lên trước vài bước, há to mồm, nước miếng đẵ sánh chảy đầy đất.

Hai con còn lại nhìn lão đại của bọn họ, chỉ chờ lão đại ra lệnh một tiếng, sẽ nuốt sống những nhân loại đáng giận đó.

"Lam Đồng, ngươi hãy đến bên cạnh nhìn, nhìn ta tháo chúng nó thành tám khối thế nào." Hạ Như Phong lạnh nhạt cười, ánh mắt lạnh như băng lướt qua Phí Dương cả người run rẩy không thôi phía sau, nâng trường côn Hồng Diễm lên, một mình chắn ở trước mặt mọi người.

Thời khắc đó, cơ thể của thiếu nữ từ trước đến nay chưa từng cao lớn như thế.

"Hừ, hạng người cuồng vọng, muốn chết!" Ma Hổ lão đại khinh thường hừ lạnh một tiếng, móng vuốt giơ lên, nói: "Các huynh đệ, nữ nhân này da thịt non mềm, tư vị nhất định không tệ, hôm nay chúng ta cần phải thưởng thức một chút."

"Vâng, lão đại."

Đúng lúc này, tam huynh đệ Ma Hổ xông về phía Hạ Như Phong..
Bình Luận (0)
Comment