Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.
"Không, không có khả năng..." Tạ Đình kinh ngạc ngẩng đầu lên, cơ thể mềm mại run rẩy không thôi, cắn chặt môi, tầm mắt nhìn về phía nơi phát ra giọng nói. Lốc xoáy chậm rãi tán đi, thiếu nữ từ trong đi ra, hai tay của nàng cầm rất nhiều thanh kiếm, ngoài y phục bị hư hại ra thì toàn thân trên dưới, ngay cả một vết thương cũng không có.
Điều này sao có thể? Chẳng lẽ cơ thể của nàng là được đúc bằng thiết cứng rắn nhất sao? Nếu không thì vì sao dưới công kích hung mãnh kia, đừng nói là đổ máu mà ngay cả một vết thương nhợt nhạt cũng không có.
Tình hình này hoàn toàn thoát khỏi quy luật thông thường, cũng không lạ khi tất cả mọi người đều bị khiếp sợ không thôi.
"Hiện tại, nên đến lượt ta công kích, Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ năm..."
Hạ Như Phong lạnh nhạt quát một tiếng, nhún người nhảy lên, một tầng hỏa diễm nổi lên xung quanh trường côn ở trong tay nàng, trong nháy mắt lúc xẹt qua phía chân trời thì lưu lại một dấu vết đỏ rực.
Tạ Đình cắn đôi môi đỏ mọng và rút kiếm ra nghênh đón, kiếm côn chạm vào nhau thì ma sát ra tia lửa mãnh liệt. Nàng cảm giác được khí huyết trong lồng ngực đang cuồn cuộn, lập tức bay ngược ra ngoài và té xuống lôi đài bên cạnh.
Nếu không phải mình vừa rồi sử dụng khá nhiều linh lực, không thể phát huy ra chiêu số cường đại hơn thì nàng ta sẽ không có bản lĩnh dễ dàng đánh bay nàng.
Nghĩ đến đây, Tạ Đình lấy ra một viên đan dược, không đợi nàng ăn đan dược vào thì trên đỉnh đầu lại hạ xuống một đạo công kích.
"Ầm!"
Tạ Đình vội vàng lăn qua, cùng lúc đó, trường côn rơi xuống bên cạnh nàng, mặc dù né tránh được chiêu này, bất quá, ngay lúc này đan dược trong tay lại rớt xuống.
"Ta nhận..."
Ngẩng đầu, Tạ Đình nhìn thấy trường côn lại gõ về phía của nàng, vội vàng mở miệng, nhưng mà, một chữ cuối cùng còn chưa nói xong thì đã bị Hạ Như Phong cắt ngang.
"Ba dát!"
Phần dưới của cây côn đỏ tươi đập vào trong ngực của nàng, phát ra tiếng vỡ xương.
"Phụt!"
Tạ Đình mở miệng và phun ra một ngụm máu, máu đỏ tươi rơi trên mặt, toàn bộ gương mặt lộ ra vô cùng diêm dúa lòe loẹt.
"Ngươi muốn giết ta?" Khóe miệng của Hạ Như Phong giơ lên một chút tươi cười nhàn nhạt, con ngươi đen sắc bén bắn ra bốn phía: "Ngươi biết không? Từ khi ta chào đời đến nay, người muốn giết ta nhiều vô số kể, đáng tiếc, bọn hắn đều chết ở trong tay của ta."
Giọng nói dừng lại, trường côn lại lấy tốc độ nhanh chóng nhưng mạnh mẽ đập về phía nữ tử nằm ở trên mặt đất.
Ngay thời khắc mấu chốt này, một tiếng gầm giận dữ từ bầu trời truyền đến: "Dừng tay cho ta!"
"Phụt!"
Hơi thở cường đại từ sau lưng đánh tới, trong lồng ngực của Hạ Như Phong tê rần, phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt nàng hiện lên sát khí, trường côn trong tay cũng không có vì vậy mà dừng lại.
"Ta kêu ngươi dừng tay, ngươi không có nghe sao?"
Một cỗ khí tức băng hàn đánh úp lại, thân hình Hạ Như Phong chợt lóe và né qua một bên, cùng lúc đó, trường côn của nàng lại hạ xuống, lần này người nọ chưa kịp ngăn cản thì trường côn đã phá vỡ yết hầu của Tạ Đình.
"Đã chết? Tạ Đình cứ như vậy đã chết sao?"
Mọi người đầy ngạc nhiên, ánh mắt kinh ngạc cùng nhìn về phía Hạ Như Phong, toàn thân đánh cái rùng mình, một cảm giác rét lạnh lan tràn từ lòng bàn chân đến trái tim.
"Ngươi muốn chết!"
Trên người lão bà tóc bạc bộc phát ra khí thế cường đại, hàn khí quay quanh, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Hạ Như Phong.
Chậm rãi xoay người, Hạ Như Phong lau đi vết máu ở khóe miệng, nâng đầu lên, khi nhìn thấy lão bà tóc bạc thì vẻ mặt chợt tắt, trong miệng thì thầm lên tiếng: "Chân Linh..."
Hóa ra lại là cường giả Chân Linh, với thực lực hiện tại của mình thì hoàn toàn không phải là đối thủ của Chân Linh.
"Hừ!" Gương mặt lạnh lùng của bà lão tóc bạc đầy nếp nhăn, từ tiếng hừ lạnh kia của nàng, một cổ khí thế cường đại giống như Thái Sơn áp đỉnh đè lên trên người Hạ Như Phong.
Hạ Như Phong nắm chặt hai đấm, bắt buộc chính cứng rắn chống đỡ, hai chân run rẩy, lại nhất định không có quỳ xuống.
Vừa rồi, vì giết Tạ Đình, nàng đã sử dụng cơ hội thuấn di, lần này, không thể mượn thuấn di để tránh thoát áp bách của bà lão.
Trong mắt bà lão tóc bạc hiện lên kinh ngạc, khóe miệng nở nụ cười lạnh: "Nghị lực của ngươi làm ta kinh ngạc, nhưng đáng tiếc, ngươi giết đệ tử thiên tài của Tạ gia ta, ngươi phải chết!"
"Tạ Tranh, ngươi càng sống càng quá mức hay sao?"
Ngay lúc Hạ Như Phong sắp kiên trì không nổi thì phía chân trời lại truyền đến một tiếng gầm tức giận.
Hỏa trưởng lão từ trên trời rơi xuống và hạ xuống trước người Hạ Như Phong, vung tay lên một cái thì đã tiêu trừ đi uy áp của bà lão tóc bạc, gương mặt già nua đầy rét lạnh, hai mắt như chứa lửa nhìn lão bà tóc bạc.
"Ngươi muốn ngăn cản ta?" Tạ Tranh hai mắt nhíu lại, một ý nghĩ âm hàn phát ra từ toàn thân.
"Ta trước tiên hỏi ngươi, ngươi vì sao phải thương tổn nàng?"
"Đình Nhi cũng đã nhận thua, nàng còn dám giết người, chẳng lẽ ta không nên giết chết nàng ta." Giọng điệu Tạ Tranh lạnh như băng, trong mắt đầy sát ý, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ha ha, thật sự là chê cười, nàng khi nào thì nhận thua?" Hỏa trưởng lão cười hai tiếng, khóe miệng nở nụ cười châm biếm.
Tạ Tranh ngây ngẩn cả người, quả thật, vừa rồi Tạ Đình nói nhận thua nhưng còn chưa có hoàn toàn nói xong.
"Dựa theo quy tắc tỷ thí, nếu một bên không có nhận thua thì bên kia không có dừng tay, trận đấu còn chưa có chấm dứt, ngươi ra tay thì đã làm trái với quy tắc, có muốn ta thông báo việc này cho chấp sự điện hay không?"
Nghe vậy, sắc mặt Tạ Tranh đại biến, hai mắt âm ngoan lạnh lùng nhìn mắt Hạ Như Phong, hừ lạnh nói: "Lần này coi như số ngươi gặp may, về sau trăm ngàn lần đừng có chuyện gì mà rơi vào trong tay ta, nếu không, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!"
Hai mắt Hạ Như Phong lạnh nhạt đảo qua gương mặt của nàng nhưng không có mở miệng nói chuyện, nhưng mà dáng vẻ bất kính đó của nàng hoàn toàn khiêu khích Tạ Tranh.
Nhưng bất kể như thế nào thì nàng cũng là người của viện Linh Sư.
Trong viện Linh Sư có quy định, các đệ tử có thể tùy ý luận bàn, nhưng trưởng lão không được thương tổn đệ tử, bằng không sẽ phải chịu xử phạt của chấp sự điện.
Vì vậy, cho dù trong lòng đầy sát ý thì nàng vẫn kiềm lại, ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ liếc nàng một cái và xoay người rời khỏi lôi đài.
"Nha đầu, ngươi có sao không?" Hỏa trưởng lão thở dài, đưa tay vỗ vỗ bả vai của nàng: "Về sau ngươi ở trong viện Linh Sư, nàng sẽ không dám không quan tâm đến quy định mà ra tay đối phó ngươi, nhưng nếu ở bên ngoài, ngươi nhất định phải cẩn thận, Tạ Tranh người này âm mưu quỷ kế đầy mình, không thể coi thường."
Hạ Như Phong lạnh nhạt cười, dường như nhớ tới cái gì nên hỏi: "Hỏa trưởng lão, dược liệu chuẩn bị xong chưa?"
Nghe nàng hỏi, trong lòng Hỏa trưởng lão khẽ động, gật đầu: "Ta đã tìm đầy đủ, như vậy..."
"Hỏa trưởng lão, ta đi đến nơi đó rồi nói sau!"
Hạ Như Phong không để ý những ánh mắt kinh ngạc xung quanh mà dẫn Hỏa trưởng lão đi đến công quán.
Để cho Hỏa trưởng lão chờ ở bên ngoài, nàng vào nhà luyện chế đan dược.
Lần này nàng luyện chế đan dược cấp bậc cũng không cao lắm, chỉ cần tứ phẩm Tiêu Dung Đan, ngũ phẩm Thanh Liêu Đan và lục phẩm Hoạt Lực Đan kết hợp với nhau, thì có thể đạt tới hiệu quả điều trị.
Chỉ trong chốc lát, ba loại đan dược đã luyện chế xong.
Trong lòng Hỏa trưởng lão đang đầy lo lắng chờ đợi, ngay khoảnh khắc nhìn thấy thiếu nữ đẩy cửa bước ra thì vội vàng đi lên nghênh đón: "Nha đầu, thành công không?"
Hạ Như Phong hơi cười, đưa tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện ba viên đan dược tỏa ra ánh sáng chói mắt.
"Đây là... Đan dược tứ phẩm, đan dược ngũ phẩm và đan dược lục phẩm sao? Ba loại đan dược này thật sự có hiệu quả sao?" Cơ thể Hỏa trưởng lão ngẩn ra, tại giờ khắc này, trong lòng hắn không khỏi xuất hiện một chút hoài nghi.
Thiên phú luyện dược của Hạ Như Phong không nghi ngờ gì đã làm cho hắn kinh ngạc, nhưng ba loại đan dược này thật sự có thể chữa khỏi tổn thương mà ngay cả Luyện dược sư bát phẩm cũng phải bó tay sao?
"Trước tiên ngươi uống tứ phẩm Tiêu Dung Đan, lại tới ngũ phẩm Thanh Liêu Đan, cuối cùng mới là lục phẩm Hoạt Lực Đan, mặc kệ như thế nào thì đây đều là hy vọng cuối cùng của ngươi, không phải sao?"
Tuy đối với mình rất có tin tưởng, nhưng Hạ Như Phong cũng không có nói quá vẹn toàn.
Dù sao, lời nàng nói thì hắn không nhất định sẽ hoàn toàn tin tưởng, như vậy cũng không cần dùng lời thề son sắt để cam đoan rồi.
Hỏa trưởng lão hạ quyết tâm, cầm đan dược trong tay Hạ Như Phong lên, cứ dựa theo trình tự trước sau mà nuốt vào trong bụng, đột nhiên, cơ thể hắn run lên, mở miệng và phun ra một ngụm máu đen.
"Ha ha." Trong nháy mắt loại bỏ được máu đen thì cảm giác đã lâu đánh vào lòng, Hỏa trưởng lão không khỏi cất tiếng cười to, sau đó thu lại tiếng cười, cảm kích nhìn Hạ Như Phong: "Nha đầu, ngươi làm như thế nào vậy?"
"Tứ phẩm Tiêu Dung Đan kia có thể phân giải tổn thương trong cơ thể ngươi thành chất lỏng, Thanh Liêu Đan còn lại là loại bỏ chất lỏng bị phân giải kia, Hoạt Lực Đan cuối cùng là hồi phục lại sinh lực trước kia của ngươi."
Nghe xong lời nói của Hạ Như Phong, Hỏa trưởng lão ngây ngẩn cả người.
Trong lòng tất cả mọi người đều cho rằng trị liệu thì chỉ cần một viên đan dược, ai cũng không có nghĩ tới dùng vài loại đan dược phối hợp để đạt tới hiệu quả điều trị.
Nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt Hỏa trưởng lão lần nữa biến đổi: "Nha đầu ngươi, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì thành tựu về sau sẽ không bao giờ thấp, cho dù là thiên phú hay tâm trí, ngươi đều đạt đến độ cao mà người thường không thể nào đuổi kịp..."
Bất giác, ánh mắt Hỏa trưởng lão nhìn về phía bầu trời xanh xa xăm.
"Có lẽ, đại lục này, thật sự phải thay đổi..."
Bởi vì số lượng người nên vòng kế tiếp sẽ có một người trực tiếp vào vòng trong, vì để cho công bằng nên chọn dùng phương thức rút thăm để quyết định, mà Hạ Như Phong thuộc loại có vận khí tốt này nên thuận lợi tiến vào vòng quyết chiến cuối cùng.
Ngày quyết chiến đó, trên hội trường người chật kín hết chỗ, cho dù Hạ Như Phong nhiều lần đều là nghịch chuyển càn khôn, nhưng mà lần này, vẫn không có ai cho rằng nàng có thể thắng lợi cuối cùng.
Đơn giản là vì Hỏa Phượng Hoàng là Linh Quân lục cấp, so sánh với Tạ Đình cũng không phải chỉ kém một chút.
Trên lôi đài, Hạ Như Phong đón gió mà đứng, vẻ mặt đầy trịnh trọng. Trước mặt của nàng là Hỏa Phượng Hoàng một thân hồng y, lúc này, nàng đang dùng cặp mắt đầy hưng trí đánh giá Hạ Như Phong.
"Chuyện mấy ngày này ta đã nghe nói, không thể không nói, ngươi đi được đến đây hoàn toàn cũng là do may mắn thôi, ngươi vận may tốt, rút trúng tư cách trực tiếp tiến vào trong, bất quá..."
Cong đôi môi mọng đỏ lên, Hỏa Phượng Hoàng nhíu mày, giọng nói của nàng hàm chứa cảm giác khí phách hiên ngang.
"Biểu hiện ngày hôm qua của ngươi ta rất thưởng thức, cái tên Tạ Đình này, ta đã sớm nhìn nàng ta khó chịu, nhưng thưởng thức cũng chỉ là thưởng thức, tỷ thí hôm nay ta sẽ không lưu tình."
"Ta cũng giống vậy." Hạ Như Phong mỉm cười, nhìn thẳng hai mắt Hỏa Phượng Hoàng, vẻ mặt tuy trịnh trọng nhưng gương mặt lại không đổi sắc, cũng không có bởi vì danh vọng và cấp bậc của Hỏa Phượng Hoàng mà khiếp nhược.
"Như vậy, hãy bắt đầu cuộc chiến đi!" Hỏa Phượng Hoàng lấy lại sự chú ý, cây thương có dây tua đỏ trong tay chỉ Hạ Như Phong, môi mọng khẽ mở, giọng nói tràn đầy lãnh khốc khẽ nói: "Toàn Thứ!"
Cây thương có dây tua đỏ xoay tròn như cánh quạt, hàm chứa mũi nhọn lạnh lẽo sắc bén đâm về phía Hạ Như Phong.
Hạ Như Phong nâng trường côn đỡ công kích của nàng, ngay từ đầu không xuất ra Bát Trọng Hỏa Viêm Côn đệ tầng thứ năm là bởi vì nàng cũng chỉ Linh Quân nhất cấp, sử dụng Bát Trọng Hỏa Viêm Côn thì cũng không thể ngăn cản được công kích của Hỏa Phượng Hoàng, ngay từ đầu thì đã bị vây ở thế dưới.
Tuy là như vậy, Hạ Như Phong cũng không có xuất ra con bài chưa lật khác.
Đoạn thời gian gần đây, trong lòng nàng cảm thấy sắp lĩnh hội ra Bát Trọng Hỏa Viêm Côn tầng thứ sáu, vì vậy nàng muốn lợi dụng trận chiến này nhanh chóng lĩnh hội tầng thứ sáu.
"Tầng thứ nhất chú trọng tư thế, tầng thứ hai, tầng thứ ba chú trọng ngoan độc và chuẩn, tầng thứ bốn, tầng thứ năm nặng thì lại là kết hợp giữa tư thế và sức lực, như vậy tầng thứ sáu thì sao? Tầng thứ sáu cần là cái gì?"
Vừa chiến đấu với Hỏa Phượng Hoàng, Hạ Như Phong vừa hồi tưởng lại chiêu thức của Bát Trọng Hỏa Viêm Côn.
Cũng bởi vì như vậy nên nàng liên tiếp bị bức lui, đã sắp đến mép của lôi đài.
"Quả nhiên, nàng không phải là đối thủ của Hỏa Phượng Hoàng."
Quần chúng thổn thức không thôi, bất quá điều này cũng ở trong phạm vi tiếp nhận của bọn họ.
Nếu nàng ngay cả Hỏa Phượng Hoàng cũng có thể đánh bại, vậy thì thật sự quá biến thái, đoán chừng rất nhiều người đều sẽ không chịu nổi đả kích.
"Ngươi cũng nên cẩn thận, ta lần này sử dụng chính là linh kỹ Kim giai." Hỏa Phượng Hoàng lui lại sau mấy bước, sau khi nhắc nhở Hạ Như Phong một câu thì công kích lại tập kích dày đặc về phía đối phương.
Nhìn công kích đầy trời, Hạ Như Phong nhắm hai mắt lại, cả người đều ở trong một cái thế giới kỳ diệu.
Nhóm quần chúng bên ngoài nhìn thấy nàng ngừng động tác lại thì đều cho rằng nàng bị dọa cho choáng váng, không khỏi vì nàng mà cảm thấy đáng tiếc.
"Ngươi đang làm cái gì?"
Hỏa Phượng Hoàng thấy nàng bại lộ tất cả nhược điểm của mình dưới cây thương thì sắc mặt không khỏi đại biến, tức giận gầm lên một tiếng, nếu như công kích của mình thật sự hạ xuống thì nàng không chết cũng phải tàn phế.
Muốn thu hồi chiêu số, nhưng cũng đã không còn kịp rồi, Hỏa Phượng Hoàng chỉ phải cắn răng một cái và thay đổi phương hướng.
Trọng thương, chung quy tốt hơn so với chết.
Nàng không nghĩ để cho thiếu nữ mình thưởng thức cứ như thế mà chết đi.
Đột nhiên, Hạ Như Phong mở hai mắt, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, ngay khi công kích của Hỏa Phượng Hoàng đến trước mặt, nàng cầm trường côn trên tay và giơ cao lên, trong miệng quát to: "Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ sáu..."
"Ầm."
Hai đạo công kích chạm vào nhau, hai người đều là lui lại sau mấy bước.
Lần này, cư nhiên lại là lực lượng ngang nhau, chẳng qua nếu là người sáng suốt sẽ phát hiện, Hỏa Phượng Hoàng lui nhiều hơn nửa bước so với nàng.
Ngươi cũng đừng xem thường nửa bước này, nó phân biệt rõ ràng sự chênh lệch giữa hai người.
Nhưng mà Hỏa Phượng Hoàng sử dụng đều là linh kỹ Kim giai, uy lực có thể không bằng Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, nhưng dựa vào Bát Trọng Hỏa Viêm Côn tầng thứ sáu mà muốn đánh bại thì chính là không có khả năng.
Ý định ban đầu của Hạ Như Phong chỉ là muốn lãnh hội tầng thứ sáu, nếu học xong, vậy cũng là thời điểm chấm dứt trận chiến đấu này rồi.
"Ầm ầm!"
Ngay tại lúc này, trên người Hạ Như Phong bộc phát ra một cổ khí thế cường đại, linh khí trời đất không ngừng xoay quanh ở đỉnh đầu, mà cổ khí thế kia làm cho người đã từng đột phá Linh Quân nhị cấp không khỏi xấu hổ không thôi.
Nếu như thời điểm này, Hỏa Phượng Hoàng ra tay thì Hạ Như Phong phải thua không thể nghi ngờ. Nhưng mà Hỏa Phượng Hoàng lại ngừng công kích, đứng ở trên lôi đài yên tĩnh chờ đợi, cũng không có đi quấy rầy thăng cấp của nàng.
Dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, Hạ Như Phong thành công đột phá lên Linh Quân nhị cấp.
Cảm nhận được lực lượng của Linh Quân nhị cấp, trong lòng Hạ Như Phong vui vẻ, như vậy, chỉ cần sử dụng Bát Trọng Hỏa Viêm Côn tầng thứ sáu là có thể đánh bại Hỏa Phượng Hoàng.
Con bài chưa lật còn lại, có thể không vận dụng thì tận lực không đi vận dụng.
"Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ sáu..."
Sau khi hoàn thành thăng cấp, Hạ Như Phong nâng trường côn lên và đánh liên tiếp về phía Hỏa Phượng Hoàng.
Hỏa Phượng Hoàng vung cây thương có dây tua đỏ để ngăn cản, nhưng lần này, bước chân của nàng đột nhiên lui về phía sau rất nhiều bước, đến mép của lôi đài thì mới ngừng lại được.
Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm Hạ Như Phong, thật lâu sau mới nhẹ nhàng cười: "Ngươi thắng, ta không phải là đối thủ của ngươi."
Cho dù còn không có thất bại, nhưng Hỏa Phượng Hoàng hiểu được, mình không phải là đối thủ của nàng.
Một khi đã như vậy, sao cần phải chiến đấu tiếp? Trực tiếp nhận thua không phải là càng thoải mái hơn sao?
"Thắng, nàng vậy mà lại thắng?"
"Quán quân, Hạ Như Phong là quán quân!"
Nghe tiếng hoan hô dưới lôi đài, vẻ mặt Hạ Như Phong luôn nhàn nhạt, cũng không bởi vì vậy mà có bất kỳ kiêu ngạo gì.
Ngẩng đầu, tầm mắt nhìn về phía bầu trời nơi xa, nàng nhàn nhạt thở dài: "Ta rốt cục đã lấy được hạng nhất, Tà, lập tức, ta đã có thể đi tìm chàng, chờ ta..."
"Ha ha, nha đầu, chúc mừng ngươi!" Hỏa trưởng lão nhảy lên đài, vẻ mặt mỉm cười vuốt chòm râu: "Là người đứng thứ nhất, ngươi có thể đưa ra một yêu cầu, yêu cầu đó có thể là nhận được chỉ bảo của Điện chủ, hoặc là để người viện Linh Sư vì ngươi tìm cái gì đó, không biết ngươi muốn cái gì?"
"Hỏa trưởng lão, ta muốn xin phép nghỉ một đoạn thời gian, đây là yêu cầu của ta." Hạ Như Phong lấy lại sự chú ý, nhìn lão giả bên cạnh và thản nhiên nói.
"Xin phép nghỉ?" Hỏa trưởng lão đầu tiên là sửng sốt rồi nhướng mày: "Ngươi nhất định phải xin phép nghỉ sao?"
"Đúng, ta đáp ứng một người, có chuyện không thể không đi hoàn thành cùng với hắn, nếu như không thể xin phép nghỉ, như vậy ta chỉ có thể nói tiếng xin lỗi, ta không thể gia nhập viện Linh Sư."
Hỏa trưởng lão hoàn toàn ngây ngẩn cả người, phải biết rằng, viện Linh Sư là nơi mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ? Hơn nữa, với thực lực của nàng mà vào bên trong, thấp nhất cũng có thể trở thành đệ tử nội môn, nàng lại không chút do dự buông tha?
Người trong miệng nàng, rốt cuộc là ai? Ở trong lòng nàng lại chiếm một trọng lượng quan trọng như vậy.
Chỉ sợ trên đời cũng không có người sẽ giống như nàng, vì một người mà buông tha cho cơ hội không dễ có được này.
"Ai, ngươi nha đầu kia, cũng đã nói như vậy, ta còn có thể nói cái gì?" Hỏa trưởng lão lắc đầu, than nhẹ một tiếng và nói: "Ngươi yên tâm đi đi, ta sẽ giúp ngươi nói với Điện chủ bọn họ một tiếng, chỉ là ngươi thật sự không cân nhắc lại sao? Phải biết rằng, nếu như ngươi đưa ra yêu cầu được làm đồ đệ của Điện chủ hoặc là Phó viện trưởng, thì đều có thể được."
"Không cần cân nhắc, ta không thể không đi."
Nghĩ tới nam tử tà mị kia, vẻ mặt Hạ Như Phong, lúc này lại dịu xuống.
Đây là ước định giữa nàng và hắn, cho dù phải buông tha tất cả thì nàng vẫn muốn đi bên cạnh hắn, cùng hắn đối mặt với kẻ địch cường đại.