Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 250

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Tà, lâu rồi chúng ta không trở về, cũng không biết Tiểu Bạch hắn thế nào."

Trời cao trong xanh phảng phất như được nước gột rửa, sạch sẽ không nhiễm một tia tạp chất.

Lúc này phía chân trời, hai người sóng vai bay về phía xa, chỉ thấy trong hai người kia, nữ tử bên trái tuyệt sắc khuynh thành, áo bào đỏ rực ở trời không xẹt qua, lưng treo một trường côn đỏ rực, mái tóc lười nhác rơi ở sau lưng, theo gió mát từ từ lay động.

Nữ tử quay đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ tà mị bên cạnh cười dịu dàng, có thể nói nụ cười rất phong hoa tuyệt đại.

Nam nhân mặc trường bào tử kim, hiện vẻ tôn quý mà tà mị, ngón tay thon dài phủi áo bào, mà đôi nắt tím tà khí nhìn nữ tử lại không mất nhu tình.

"Tiểu tử Tiểu Bạch kia luôn rất giảo hoạt, cho dù hơn nửa năm này nó gặp phải địch nhân cường đại, đánh không lại, chạy trối chết cũng không phải vấn đề, bởi vì hắn am hiểu nhất chính là chạy trốn."

Khuôn mặt tuấn tú cong lên cười tà mị, nam nhân nhẹ giọng nói.

Hai người này chính là Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà rời khỏi Phong Tà đại lục trở về.

Hơn nửa năm, Hạ Như Phong thành công nuốt hóa Ám Linh, bởi vì uy lực của Ám Linh còn hơn hệ linh khác, hơn nữa lực lượng của Ám Linh rất lớn, mượn dùng nó, Hạ Như Phong đã đột phá đến Linh Quân thất cấp.

Mà không chỉ như thế, nàng lại cảm giác được, mình đã đến Linh Quân thất cấp cao nhất, chỉ kém một kỳ ngộ là có thể đột phá.

"Tà, đến đây hơn nửa năm, chàng đã đột phá đến Linh Tôn nhị cấp rồi." Hạ Như Phong thâm trầm nhìn nam nhân tà mị bên cạnh này, chuyện này không thể nghi ngờ để cho nàng khiếp sợ.

Dạ Thiên Tà nhún vai, không thèm để ý cười, nói: "Bởi vì ta và nàng khác nhau, là do ta vô tình nhận được truyền thừa của một người, chỉ cần phân truyền thừa kia rồi luyện hóa là có thể đột phá, ta phát hiện, ở trong thế giới của nàng, tốc độ ta luyện hóa nhanh hơn so với bên ngoài, cho nên mới đột phá hai cấp."

Hạ Như Phong sửng sốt một chút, xem ra đúng như theo lời của Bạch Thụy, hắn là người thừa kế của người nọ.

Nhưng vậy thì thế nào? Hắn là hắn, Tà là Tà, dù sao bọn họ không phải là một người.

Người nọ phản bội Bạch Thần, nhưng nàng tin tưởng, Tà vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội mình...

"Nhưng…" Dạ Thiên Tà thu nụ cười lại, mắt tím thâm tình nhìn Hạ Như Phong, lời nói dịu dàng vang lên: "Cho dù ta lợi hại thế nào đi nữa, cũng xa xa không bằng Như Phong nàng, có lúc ta đều suy nghĩ, rốt cuộc nàng có phải nữ nhân hay không? Lại có nữ tử nào sẽ như nàng, có nghị lực cường hãn như vậy, cả khí phách không thua gì nam nhi kia nữa, đôi khi, đối mặt với nàng ta đều có chút mặc cảm."

"Nhưng nếu không phải Tà, nói không chừng ta đã sớm chết rồi." Hạ Như Phong hơi cười, trong đôi mắt vốn lạnh nhạt của nàng kia lóe ra tia chói mắt.

Ở một đường đi này, Dạ Thiên Tà giúp nàng bao nhiêu thứ? Lại cứu nàng và thân nhân của nàng bao nhiêu lần chứ?

Nếu không phải là hắn, tam ca sớm chết ở trong tay Huyết Hoàng, cũng nếu không phải hắn lấy thân chặn kiếm, có lẽ trong lăng mộ Linh Tôn nàng sẽ chôn thân...

Sau đó đại bỉ giữa ba đại gia tộc, Minh Nguyệt thành, và âm mưu Dạ gia...

Đều bởi vì có hắn bảo vệ, nàng mới có thể sống sót.

Thì ra cả đoạn đường này, nàng lại thiếu hắn nhiều tình nghĩa như vậy, có lẽ này món nợ tình nghĩa này, nàng chỉ có thể dùng cả đời để trả lại.

"Như Phong, chúng ta đến rồi..."

Dạ Thiên Tà ngẩng đầu lên, đạp vào mắt tím của hắn là đại môn của Bắc Ảnh gia tộc không xa chỗ này.

Hai người từ trên trời hạ xuống trước cửa Bắc Ảnh gia tộc, làm cho người ta nghi hoặc là, ngoài cửa Bắc Ảnh gia tộc lại không có người trông coi.

Nhìn nhau, bọn họ đều phát hiện nơi này bất thường.

"Hình như chúng ta không ở đây một thời gian, Bắc Ảnh gia tộc xảy ra chút tình trạng." Hạ Như Phong vuốt cằm, ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuyệt mỹ chứa một vẻ suy nghĩ sâu xa, nhẹ giọng thì thầm nói.

Trong giây lát, một bóng trắng trong cửa đánh tới, Hạ Như Phong không kịp phòng đã bị nhào vào trong lòng, chờ nàng phục hồi tinh thần lại, Tiểu Bạch đã mở to đôi mắt to trong veo như nước đáng thương nhìn chăm chú vào nàng.

"Mỹ nhân tỷ tỷ, cuối cùng ngươi cũng trở lại, ngươi biết không, ngươi không ở đây trong khoảng thời gian này, người của Bắc Ảnh gia tộc bị Thượng Quan gia tộc đối phó."

"Thượng Quan gia?" Hạ Như Phong nhướng mày: "Xảy ra chuyện gì?"

"Cường giả Chân Linh của Bắc Ảnh gia bị lão gia hỏa Thượng Quan gia ám toán." Tiểu Bạch cong môi, vẻ mặt căm giận nói: "Còn có các trưởng lão của Bắc Ảnh gia kia nữa, dám chỉ trích mỹ nhân tỷ tỷ và Tà lão đại, nhưng Bắc Ảnh Lạc Sa bọn họ ra sức bảo vệ các ngươi, mỹ nhân tỷ tỷ, nể mặt Bắc Ảnh Lạc Sa, phải thay cường giả Chân Linh Bắc Ảnh gia trị liệu một chút, bà ấy khôi phục lại, còn có người có thể đối phó với lão gia hỏa Thượng Quan gia kia."

"Hai thế lực lớn thực lực không sai biệt lắm, vậy chân linh Bắc Ảnh gia và Thượng Quan gia cũng có thể là ngang nhau, nhưng vì sao lại dễ dàng bị ám toán như vậy?"

Hạ Như Phong không hiểu nâng lên đôi mắt, cho dù bắc ảnh gia chân linh cường giả không bằng vậy lão giả, cũng không nên như thế dễ dàng bị ám toán, nếu không, liền không phải chân linh cường giả .

"Lão gia hỏa Thượng Quan gia này là Linh Sư hệ hắc ám, bản thân am hiểu ẩn nấp, ông ta lại dùng máu tươi để tế tuyệt chiêu đánh lén, nên mới đả thương người nọ của Bắc Ảnh gia, chỉ là chính ông ta cũng có thể bị thương không nhẹ."

Tiểu Bạch chớp hai mắt, giọng nói ngây thơ ở dưới bầu trời từ từ vang lên.

"Thì ra là thế." Hạ Như Phong gật đầu, trong mắt hiện lên sát ý, nàng lại không thể quên, lão nhân kia từng hạ sát khí với bọn họ.

Nếu ông ta không muốn mình sống, vậy sao mình lại để cho ông ta sống sót?

Chỉ bằng điểm này, nàng cũng sẽ không để cường giả Chân Linh Bắc Ảnh gia ngã xuống.

Huống chi, Bắc Ảnh gia còn có một Bắc Ảnh Lạc Sa, khiến cho nàng rất có thiện cảm, chủ yếu là, dù sao việc này cũng là bởi vì từ mình mà nổi lên, nàng không muốn làm liên lụy đến bằng hữu.

Những người còn lại nàng có thể không cần, nhưng mà, Bắc Ảnh Lạc Sa nguyện vì mình mà đối địch với Thượng Quan gia, nàng không thể ngồi nhìn không quan tâm.

Trong chính sảnh Bắc Ảnh gia truyền đến dày đặc không khí bi ai.

Lão bà ngồi ở trên ghế cao, khuôn mặt tái nhợt đầy sâu nếp nhăn, đôi mắt trong suốt kia lướt qua trên mặt những người trong chính sảnh, nắm đấm đưa lên bờ môi, ho khan hai tiếng.

Từ trên mặt trái xoan của lão bà, vẫn có thể phát hiện mấy phần tư sắc lúc còn trẻ, rõ ràng, lúc bà còn trẻ cũng có vẻ tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành.

Chỉ tiếc, năm tháng thúc giục người già, tao nhã lúc còn trẻ sớm theo thời gian trôi qua mà biến mất rồi.

"Xuyên Lạc." Ánh mắt dừng ở trên người Bắc Ảnh Xuyên Lạc, lão bà thản nhiên cười: "Lập tức, ta lại đi đại chiến với lão gia hỏa Thượng Quan Diệt kia, nếu... Ta bất hạnh ngã xuống, con phải thề dẫn dắt Bắc Ảnh gia ta trốn đi, cho đến khi Bắc Ảnh gia lại xuất hiện một cường giả Chân Linh, thì hãy báo thù cho Tuyết Hận."

"Mẫu thân..."

Trong lòng Bắc Ảnh Xuyên Lạc cả kinh, ông rõ ràng, mẫu thân của mình là ôm ý nguyện hẳn là chết.

"Nãi nãi, không thể." Bắc Ảnh Phong nóng nảy, đi vài bước đến trước mặt Bắc Ảnh Dao, cầm tay già nua của Bắc Ảnh Dao, vẻ mặt ưu sầu: "Nãi nãi, chúng ta cũng không thể không có người."

"Nãi nãi, tam đệ nói đúng, có cái gì chúng ta cùng nhau đối mặt, sao có thể để cho nãi nãi một mình mạo hiểm vì chúng ta?" Bắc Ảnh Lạc Sa rút kiếm trong vỏ kiếm ra, lúc này, cả người tỏa ra một loại hơi thở bá đạo: "Không phải chỉ là một Thượng Quan gia thôi sao, chẳng lẽ Bắc Ảnh Lạc Sa ta lại phải sợ bọn họ?"

Bắc Ảnh Băng gương mặt lạnh lùng đứng ở bên cạnh Bắc Ảnh Lạc Sa, dùng hành động biểu lộ quyết tâm của mình.

"Ha ha, nãi nãi biết ba các con đều là hài tử ngoan." Ánh mắt trấn an của Bắc Ảnh Dao lướt qua ba người, khuôn mặt nhu hòa: "Nhưng các con đều còn trẻ, còn có rất nhiều cơ hội, nãi nãi đã già rồi, giao mạng già này ra thì thế nào? Băng Nhi, trong đây thiên phú của con là mạnh nhất, ta muốn con đáp ứng nãi nãi, trước khi con không đủ nắm chắc báo thù, không cho phép đi ra, con là hy vọng lớn nhất của Bắc Ảnh gia chúng ta...."

Môi của Bắc Ảnh Băng giật giật, hắn nâng hai mắt lên nhìn về phía Bắc Ảnh Dao.

Thời khắc đó, hắn rõ ràng xem thấy kiên định của Bắc Ảnh Dao, trong lòng không khỏi loạn như ma, không đáp ứng sẽ làm nãi nãi lo lắng, nếu như đáp ứng rồi, hắn lại không làm được, chẳng phải càng có lỗi với bà sao?

Đối mặt với kẻ thù, sao hắn có thể ẩn nhẫn xuống?

"Băng Nhi..."

"Nãi nãi, con đáp ứng người." Bỗng nhiên Bắc Ảnh Băng mở miệng đáp, lúc này, vẻ mặt của hắn khôi phục lại lạnh lùng, trong đôi mắt kia tràn đầy bi thương nặng nề.

Nói xong lời này, hắn cảm giác trong nháy mắt sẽ mất đi tất cả sức lực.

"Nhị ca..."

"Nhị đệ..."

Bắc Ảnh Phong và Bắc Ảnh Lạc Sa đồng thời kêu lên, bọn họ đều không rõ quyết định của Bắc Ảnh Băng, hắn như vậy, không phải là để cho Bắc Ảnh Dao đi ra chịu chết sao?

"Nếu toàn bộ chúng ta đi, sẽ chỉ là toàn quân bị diệt mà thôi." Bắc Ảnh Băng nhìn hai người một cái, trong mắt hắn hiện lên một tia sát ý lạnh lẽo: "Như vậy còn có thể báo thù thế nào? Chỉ là hy sinh vô ích, cho nên ta sẽ sống sót, chỉ vì báo thù, kiếp này, không phải ta chết thì đó là Thượng Quan gia vong, ta và Thượng Quan gia nhất định không chết không ngừng!"

Lúc này mặt của Bắc Ảnh Băng không chút thay đổi, trong mắt lóe ra sát khí dày đặc 

"Nãi nãi, vậy người rời khỏi đây với chúng con được không?" Bắc Ảnh Phong không buông tha cầm tay Bắc Ảnh Dao, hai mắt chứa tia khẩn cầu, khuôn mặt tuấn tú đầy bi thương.

"Không, ta phải đi kiềm chân Thượng Quan Diệt, bây giờ ta căn bản không phải là đối thủ của ông ta, nếu có thể liều mạng thì ta có thể kiềm chân ông ta trong giây lát, đến lúc đó, các con nhanh chóng rời khỏi Bắc vực, trước khi không đủ thực lực, trăm ngàn lần không được trở về."

Bắc Ảnh Dao lắc đầu, mỉm cười cự tuyệt thỉnh cầu của Bắc Ảnh Phong, trong mắt của bà cũng biện ra tia không nỡ.

Cuối cùng, bà vẫn khẽ thở dài một tiếng, mạnh mẽ thu ở cảm xúc không nỡ ở trong lòng lại.

"Mẫu thân..."

"Xuyên Lạc, không cần phải nói, ý ta đã quyết." Từ trên ghế đứng lên, ánh mắt của Bắc Ảnh Dao lộ tia kiên định.

Khuôn mặt mọi người đều nhiễm cảm xúc đau buồn, một lão giả hoa bào trong đó vẻ mặt phẫn hận nói: "Việc này đều do hai người kia, nếu không phải là bọn họ, sao Bắc Ảnh gia chúng ta sẽ dẫn đến tai họa này?"

"Ngươi im miệng!" Bắc Ảnh Lạc Sa hung hăng trừng mắt nhìn, tức giận hét lên một tiếng: "Chuyện này căn bản không phải là lỗi của Như Phong, chỉ trách nữ nhân Thượng Quan Yên Thần đó rất háo sắc."

Ám Linh của Thượng Quan gia là bí mật, cho nên Thượng Quan Diệt tấn công Hạ gia là dùng lý do tiểu thư Thượng Quan gia bị ăn hiếp, tìm đến bọn họ để báo thù.

Dù sao chuyện kia, cho dù thế nào cũng không thể để người còn lại biết được.

"Được rồi Hoa Lâm, ngươi thật nghĩ như thế sao? Chúng ta và Thượng Quan gia ngoài mặt là thế giao, kỳ thật hai nhà chúng ta làm sao không nghĩ nuốt trọn đối phương, ta đoán, lúc này bọn họ chỉ dùng chuyện kia để lấy cớ, đến tấn công Bắc Ảnh gia tộc ta, dù chuyện đó không xảy ra, sớm muộn gì đại chiến này cũng xảy ra."

"Lão phu nhân..." Hoa Lâm nhướng mày, ông cũng biết, lời nói của lão phu nhân có lý.

Vì đệ tử Thượng Quan gia bị ăn hiếp cũng không phải kiệt xuất nhất? Lão tổ tông tự mình đi ra thay nàng báo thù? Có lầm hay không vậy? Đây căn bản chính là không có khả năng, vậy cũng chỉ là Thượng Quan gia lấy cớ.

Mà nếu quả không phải hai người kia, Thượng Quan gia muốn lấy cớ chỉ sợ cũng khó, nói đến cùng, đều là lỗi của bọn họ.

Ngay lúc này, ba bóng dáng ngoài cửa nhẹ nhàng đi vào, tiếp theo mà đến, còn có một giọng nói thanh đạm như gió: "Lạc Sa, ta nghe nói dạo này Bắc Ảnh gia tộc đã xảy ra chút nguy hiểm?"

Nghe thấy lời ấy, thân thể mềm mại của Bắc Ảnh Lạc Sa đột nhiên run lên, lúc xoay người, khuôn mặt tuyệt sắc của nữ tử đập vào mắt.

"Như Phong, sao ngươi lại trở lại?" Bắc Ảnh Lạc Sa sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng cau mày lại, thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ngươi nghe thấy những việc này thì không nên trở về."

"Lạc Sa, nếu vì việc ta và Tà mà xuất hiện, vậy ta tự nhiên sẽ đến giải quyết." Hạ Như Phong hơi cười, giọng lạnh nhạt nói.

"Hừ, giải quyết? Ngươi giải quyết như thế nào? Chỉ bằng ngươi, còn có thể đối kháng với Thượng Quan gia tộc sao?"

Một giọng nói âm dương quái khí truyền đến, Hạ Như Phong nhướng mày, nhìn lại nơi phát giọng nói kia, đập vào mắt là một lão giả mặc hoa bào, trong mắt lão giả, chứa địch ý không che dấu chút nào.

Trừ Bắc Ảnh Lạc sa, Bắc Ảnh Phong, và Bắc Ảnh Băng mặt không chút thay đổi ra, thì những người còn lại hoặc nhiều hoặc ít vẫn duy trì địch ý.

"Bởi vì ta có thể chữa khỏi thương thế của bà ấy." Hạ Như Phong chỉ về phía Bắc Ảnh Dao, ở lúc tiến vào cửa ánh mắt đầu tiên nàng đã nhìn ra Bắc Ảnh Dao bị thương.

Bà bị thương rất nặng, thực lực phát huy không đến bảy tầng, cho dù sức lực lúc này cũng rất khó đối kháng với người nọ của Thượng Quan gia.

"Ha ha, thật sự là buồn cười, ngay cả luyện dược sư cấp cao của Bắc Ảnh gia tộc chúng ta đều không thể trị liệu cho lão phu nhân, không biết tại sao ngươi lại tự tin, dám ăn nói khoác lác như vậy."

Khóe môi Hoa Lâm cong lên khinh thường, ánh mắt đầy hèn mọn, ông không thừa nhận là vì nàng không có thực lực này.

"Như Phong, ngươi... Ngươi nói là thật áo?" Bắc Ảnh Lạc Sa đột nhiên run lên, vội vàng cầm bả vai Hạ Như Phong, nuốt nước miếng, hỏi: "Ngươi có bao nhiêu nắm chắc."

Hạ Như Phong nhíu mày suy nghĩ trong giây lát, rất bảo thủ nói một câu: "Chín mươi phần."

Hít sâu vào một hơi, Bắc Ảnh Lạc Sa xoay người nhìn về phía Bắc Ảnh Dao, khuôn mặt trắng nõn lóe ra tia kiên định: "Nãi nãi, con tin tưởng nàng, xin nãi nãi để cho nàng chữa trị."

Ngay cả Bắc Ảnh Lạc Sa cũng không biết vì sao lại tin tưởng nàng như thế, thậm chí giao tính mạng thân nhân vào trong tay nàng.

Có lẽ là nàng không tự chủ được, sẽ làm cho người bên cạnh tin tưởng vào thực lực của nàng...

"Hừ, ai biết nàng luyện chế rốt cuộc là dược trị thương hay là độc dược? Sao lão phu nhân có thể để cho một người xa lạ trị liệu?" Hoa Lâm hừ lạnh một tiếng, giọng nói có chút không tốt.

Vẻ mặt của Bắc Ảnh Lạc Sa âm trầm, lạnh lùng nói: "Hoa Lâm, ngươi muốn hại chết nãi nãi sao? Đây là hi vọng cuối cùng của bà, chẳng lẽ Phạm Thần đại sư của Bắc Ảnh gia tộc chúng ta không thể trị liệu, người khác đều không thể luyện chế ra dược trị thương trị liệu cho nãi nãi sao? Ngươi đây là cái logic gì? Vì sao cuối cùng ta cảm thấy ngươi không có ý tốt?"

"Ngươi..." Hoa Lâm biến sắc, hai mắt bắn ra tia tàn nhẫn: "Đại tiểu thư, vì sao ngươi khắp nơi giúp đỡ một người ngoài nói chuyện? Rốt cuộc ngươi có phải là người của Bắc Ảnh gia không."

"Ngượng ngùng, ta họ Bắc Ảnh, mà ngươi họ Hoa, muốn nói không phải người của Bắc Ảnh gia, cũng chỉ có thể là ngươi."

"Đủ rồi, các ngươi đừng ầm ĩ nữa." Bắc Ảnh Xuyên Lạc lớn tiếng chặn ngang hai người tranh cãi, ánh mắt nhìn về phía Bắc Ảnh Dao, nói: "Tất cả việc này, đều do mẫu thân tự mình làm chủ."

Bắc Ảnh Dao đánh giá Hạ Như Phong, thật lâu sau mới mím môi cười.

"Vậy... Thử xem đi!"

"Lão phu nhân." Trong lòng Hoa Lâm nóng nảy, mấy người này lai lịch không rõ, ai biết bọn họ có âm thầm giết hại lão phu nhân hay không? Sao lão phu nhân có thể đi tin tưởng một người xa lạ?

"Nếu ta không thể cứu bà, ta sẽ xách đầu đến gặp." Hạ Như Phong không kiên nhẫn nhíu mày, cười lạnh đảo qua mọi người trong phòng, một tia trào phúng ở khóe miệng của nàng lan ra: "Chẳng lẽ, các ngươi nhiều người như vậy, còn có thể sợ ba người chúng ta sao?"

"Được, đây chính là ngươi nói đấy, nếu như ngươi không thể cứu lão phu nhân, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt."

Hoa Lâm cắn răng hộc ra một câu này, nắm chặt hai tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mấy người Hạ Như Phong.


Bình Luận (0)
Comment