Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 254

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Đã chết... Người của Thánh cung, vậy mà lại chết...

Lúc này mọi người đều không tự chủ được cứng lưỡi, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Hồ lão đại dường như còn chưa thỏa mãn.

Nó lại trong vòng một giây giết chết cường giả Thánh Cung, mà nữ tử bên cạnh lại có triệu hồi thú mạnh như thế? Sao có thể chứ? Triệu hồi thú cường đại như vậy, sao có thể cam tâm tình nguyện nghe theo mệnh lệnh của nữ tử có thực lực yếu hơn mình?

Đây cũng quá giả đi? Chẳng lẽ nàng là người trong thế lực lớn gì sao? Nếu không khó có thể giải thích tất cả việc này.

"Hồ lão đại, Hồ lão nhị, nhanh chóng giải quyết người của Thánh Cung." Hạ Như Phong nhíu mày, giọng nói chứa tia không kiên nhẫn, quay đầu nhìn về phía Bắc Ảnh Dao đang khiếp sợ, nói: "Bắc Ảnh lão tiền bối, dư đảng của Thượng Quan gia giao cho các ngươi xử lý."

Nói xong, nàng đi đến bên cạnh Dạ Thiên Tà.

Hai người nhìn nhau cười, yên lặng nhìn một trận chiến đấu này.

Mùi máu tươi nồng nặc truyền đến, không cần trong giây lát thi thể ngổn ngang khắp nơi, vận số của Thượng Quan gia đã hết, kết quả sớm đã định, nếu lúc đầu không phải Thượng Quan Yên Thần và Tùng Trì trêu chọc Hạ Như Phong, chỉ sợ Thượng Quan gia cũng sẽ không bị diệt môn nhanh như vậy.

Nhưng thế lực hai nhà, ít nhiều cũng để cho Hạ Như Phong có chút hiểu biết với Thánh Cung.

Nàng nhìn ra, thế lực của Thánh Cung không bằng Liên Minh Bắc Vực, nhưng ít nhất còn khống chế hai nhà ở phía trên.

Với thực lực bây giờ của bọn họ, hoàn toàn không thể chân chính đối địch với Thánh Cung, như thế tăng thực lực lên cũng trở nên khẩn cấp, xem ra, sau khi chuyện của Bắc Ảnh gia kết thúc, nàng nên đi tìm thuộc tính hệ linh còn lại, hoặc tìm kiếm tài liệu giúp huynh đệ Hồ gia tăng đến bát giai.

Với thực lực của bọn họ, đối chiến với Chân Linh nhất cấp, hoàn toàn không có vấn đề.

Nhưng nếu đối thủ vượt qua Chân Linh nhất cấp, phần thắng cũng rất khó đoán trước, huống chi, làm cung chủ Thánh Cung, sao lại không có triệu hồi thú cường đại chứ?

Vì vậy, nàng sẽ không hoàn toàn dựa vào hai thú, ít nhất nàng và Tà cũng cần phải tăng thực lực lên.

"Bắc Ảnh lão tiền bối." Hạ Như Phong thả lỏng mày đang nhíu chặt, mặt quay về phía Bắc Ảnh Dao, lạnh nhạt nói: "Không biết lão tiền bối có biết hệ linh ở đâu không?"

"Hệ linh?" Bắc Ảnh Dao sửng sốt một chút, lắc đầu: "Loại thiên tài dị bảo hệ linh này, nếu ta biết thì đã sớm thu phục nó rồi, cho nên, ta cũng không biết ở đâu sẽ có hệ linh."

Bắc Ảnh Dao trả lời ở trong dự kiến của Hạ Như Phong, nàng cũng không có bao nhiêu thất vọng.

"Vậy không biết chỗ nào có thể tìm ra mấy dược liệu này..."

Lập tức, Hạ Như Phong báo ra tên mấy dược liệu, đó đúng là chuẩn bị để hai thú tăng cấp.

"Rất xin lỗi Như Phong đại sư, ngươi nói những dược liệu đó ta đều không có nghe nói qua." Bắc Ảnh Dao lại lắc đầu, vẻ mặt xấu hổ: "Nhưng qua đoạn thời gian nữa chính là giao dịch hội Nam vực, khắp nơi đại lục sẽ có rất nhiều người chen chúc đến, nơi đó, nói không chừng sẽ có thứ ngươi cần."

Giao dịch hội Nam vực? Dù sao, mù quáng tìm kiếm cũng rất lãng phí thời gian, không bằng đi vào trong đó thử vận khí.

Ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn về phía Dạ Thiên Tà, hỏi: "Tà, chàng tính làm như thế nào?"

"Như Phong, không phải trong lòng của nàng đã có quyết định sao? Việc này, căn bản không cần hỏi đến ý kiến của ta." Dạ Thiên Tà nhún vai, khuôn mặt tuấn mỹ hiện vẻ tà mị, trong đôi mắt tím kia đầy nhu tình.

"Vậy được rồi, chúng ta lập tức khởi hành đi Nam vực trước, tham gia lần giao dịch hội này."

Hạ Như Phong ngẩng đầu nhìn trời không đầy ánh nắng chiều, khẽ thở dài, hy vọng ở trong giao dịch hội sẽ có vật nàng cần.

"Như Phong đại sư, không nên gấp gáp, lần giao dịch hội này, Bắc Ảnh gia tộc chúng ta cũng sẽ đi, sắc trời hôm nay đã tối rồi, lúc này nên nghỉ ngơi, ngày mai đi giao dịch hội với Băng Nhi, không biết ý đại sư thế nào?"

Rõ ràng lời nói của Bắc Ảnh Dao có lý, Hạ Như Phong gật đầu đáp ứng, nếu có chút thân phận của Bắc Ảnh gia tộc này, mình đi giao dịch hội cũng làm được việc.

Những dược liệu đó nàng là cần phải giành được, bởi vì cái này liên quan đến hành động tiếp theo của nàng.

Hôm sau trời sáng, ở dưới đưa tiễn của Bắc Ảnh Dao, Hạ Như Phong và đoàn người Bắc Ảnh gia đi đến cửa, nhưng mà không có bóng dáng của Dạ Thiên Tà.

Trong mắt Bắc Ảnh Dao chứa tia nghi hoặc, nhíu mày, nói: "Như Phong đại sư, vị bằng hữu của ngươi kia..."

"Hắn có việc rời khỏi trước rồi." Hạ Như Phong nhàn nhạt cười, cũng không có nói rất rõ ràng.

Mà lúc này, Dạ Thiên Tà đang ở trong Phong Tà đại lục tu luyện, ở đây hắn có thể đột phá nhanh hơn, Hạ Như Phong đã để cho hắn đi vào trong đó tu luyện.

Nhu cầu cấp bách của Dạ Thiên Tà là thực lực, không cự tuyệt ý tốt của nàng, đơn giản là càng có thực lực cường đại, mới có thể bảo vệ nàng.

Phong Tà đại lục tồn tại, trừ người bên cạnh nàng, người còn lại đều không biết, bởi vậy, Hạ Như Phong mới không nói với Bắc Ảnh Dao chỗ của Dạ Thiên Tà.

"A." Trong lòng của Bắc Ảnh Dao có hoài nghi, nhưng không hỏi ra, từ trong lòng bà lấy ra một linh giới, đưa đến trước mặt Hạ Như Phong: "Ta cũng không có vật quý gì đưa cho Như Phong đại sư, nghe nói Như Phong đại sư là đến từ Tây Huyễn đại lục, đại khái còn không có linh tệ đúng không? Cho nên, ở đây có một triệu linh tệ, và một ít dược liệu của Bắc Ảnh gia ta, ta đưa cho Như Phong đại sư chút vật này."

Hạ Như Phong hơi cười, nhận linh giới, tinh thần lực lướt qua, sau khi nhìn thấy dược liệu trong linh giới, âm thầm chậc lưỡi, xem ra, lần này Bắc Ảnh gia lấy ra lượng máu rất lớn.

Trong những dược liệu có vài cây dược liệu bát giai, cầm những dược liệu đó bán đấu giá, đều có thể lấy được giá trên trời. Bà ấy lại không đau lòng đưa cho mình.

"Bắc Ảnh tiền bối, cảm ơn." Hạ Như Phong để linh giới vào trong giới chỉ không gian vô tận, ôm quyền nói: "Ta ở đây tạm biệt, sau này còn gặp lại!"

Dứt lời, bắt đầu xuất phát đi Nam vực với người của Bắc Ảnh gia.

Dù sao đường từ Bắc vực đến Nam vực, cần trải qua một sơn mạch Linh Thú, nơi này hung hiểm dị thường, thời điểm có linh thú hung ác đi ra kiếm ăn, nếu như một mình đi qua, chắc chắn đến xương cốt cũng không còn.

Lúc này sơn mạch Linh Thú truyền đến một trận tiếng bước chân.

Chỉ thấy đoàn người đi ở trong bụi cỏ, mà đi ở phía trước là hai nam một nữ, trong đó nam tử bên trái mặt không chút thay đổi, có một cỗ lạnh lùng ngăn người ở ngoài nghìn dặm, con ngươi đen như là che bằng một tầng lá mỏng, khiến người ta không thể thông qua đôi mắt của hắn mà nhìn ra gợn sóng trong lòng của hắn.

Khuôn mặt của nam tử tuấn mỹ, ngũ quan rất tinh xảo, mày kiếm nằm ngang, mũi thẳng môi mỏng, dáng người rắn rỏi, nam tử như vậy, cho dù đi đến đâu cũng đều không tự chủ được hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Nữ tử đi bên cạnh không kém nam tử chút nào, còn đẹp hơn mấy phần.

Mặc kệ là khuôn mặt của nữ tử xuất chúng, nhưng khí chất vẫn không ai có thể đuổi kịp, đều đã định không có ai có thể so với nàng.

Một thân y phục đỏ như lửa, trên lưng treo một trường côn đỏ rực, vẻ mặt lạnh nhạt như thường, hai mắt của nàng cũng lạnh nhạt ngăn cản người thăm hỏi.

Chỉ là tuy nữ tử thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng không phải ngăn người ở ngoài nghìn dặm như nam tử.

Lạnh của nàng chỉ ứng với người xa lạ, nữ tử như vậy, một khi được nàng để ý, đó là một đời một kiếp.

"Mỹ nhân tỷ tỷ, hình như ta cảm thấy một hơi thở quen thuộc."

Bên phải nữ tử, thiếu niên khuôn mặt còn non nớt nhăn mày lại, khuôn mặt mất đi vui đùa ầm ĩ thuộc về hắn, mà lại trở nên đặc biệt ngưng trọng.

Nâng hai mắt lên, nhìn phía chỗ núi rừng không xa, hắn cảm giác cổ hơi thở quen thuộc kia từ đó truyền đến...

"Tiểu Bạch?" Hạ Như Phong hơi sửng sốt, trong mắt xẹt qua kinh ngạc: "Hơi thở quen thuộc? Vậy là cái gì?"

Tiểu Bạch lắc đầu, ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt chứa vẻ nghiêm túc.

"Không phải rất rõ ràng, nhưng nếu ta không đoán sai, nhà của ta hẳn là ở chỗ này, mỹ nhân tỷ tỷ, ta có việc muốn rời khỏi đây, ngươi ở đây chờ ta."

Nói xong, cũng không nhìn phản ứng của Hạ Như Phong, trực tiếp tung người nhảy lên, biến mất ở trước mặt của nàng.

"Tiểu Bạch!" Hạ Như Phong đột nhiên cả kinh, nắm chặt hai đấm, hai mắt âm trầm nhìn nơi Tiểu Bạch biến mất.

Bắc Ảnh Băng nhướng mày, mắt lạnh nhìn về phía Hạ Như Phong, dường như đang chờ quyết định của nàng.

"Chúng ta tiếp tục đi về phía trước, đi tìm Tiểu Bạch, hắn cách nơi này sẽ không quá xa." Hạ Như Phong thở dài, thu ánh mắt lại, giọng kiên định nói.

Nàng sẽ không bỏ mặc Tiểu Bạch một mình tiến vào nơi nguy hiểm kia.

Cho dù hắn nói, nhà của hắn ở đấy...

Bởi vì khế ước, nàng có thể cảm nhận được chỗ của Tiểu Bạch, vì thế, ngay lập tức đuổi theo Tiểu Bạch bước vào trong chỗ sâu của linh thú sơn mạch.

Nơi nguy hiểm nhất trong linh thú sơn mạch, đừng đi vào trong chỗ sâu, dù là cường giả Chân Linh, cũng đều không thể may mắn sống sót.

Nhưng để cho Hạ Như Phong thấy lạ là, một đường đi đến, đừng nói là Linh Thú cường đại, ngay cả một con kiến cũng không nhìn thấy, khắp nơi lộ ra một tia quỷ dị khác thường.

Ngay lúc này, Hạ Như Phong cảm nhận được khế ước trong đầu thuộc về Tiểu Bạch dần phai nhạt, vẻ mặt của nàng không khỏi đại biến, vội vàng tăng thêm tinh thần lực để khống chế.

"Hả?"

Không xa chỗ này, lão giả ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên kinh ngạc, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh: "Lại có thể chống đỡ được? Ngươi cho rằng, làm như vậy là ta không có biện pháp sao? Tộc thú Bạch Hổ gia tộc ta, sao có thể khế ước với nhân loại?"

Trong giây lát, trên người lão giả bộc phát ra khí thế cường đại, ở dưới khí thế kia, người bên cạnh ông ta đều phải cúi đầu.

"Phụt!"

Hạ Như Phong bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, nàng vội vàng muốn cảm nhận tồn tại của Tiểu Bạch, nhưng lại phát hiện, khế ước thuộc về Tiểu Bạch đã biến mất.

Cơ thể đột nhiên run lên, Hạ Như Phong triệu hồi ra triệu hồi thư, làm nàng nhớ đến một hy vọng cuối cùng là mở triệu hồi thư ra, tin tức của Tiểu Bạch lại biến mất ở trong triệu hồi thư.

Chỉ để lại một trang trống.

Thời khắc đó, sắc mặt của Hạ Như Phong hiện vẻ tái nhợt, khuôn mặt cũng chứa vẻ bi thương.

Bắc Ảnh Băng sửng sốt một chút, tuy hắn biết nàng không lâu, lại biết nàng là một nữ tử kiên cường còn có dũng khí, không ngờ rằng nữ tử như vậy, cũng sẽ lộ ra cảm xúc như thế.

Có lẽ, tiểu thiếu niên kia chiếm phân lượng quá lớn ở trong lòng của nàng.

"Tiểu Bạch!" Nắm chặt hai tay, bi thương từ từ rút đi, trong đôi mắt của nàng nổi lên một tia lạnh lẽo và kiên định.

Ở trong lòng của nàng, Tiểu Bạch như là một đệ đệ đáng yêu, là đệ đệ nàng nguyện ý bảo vệ cả đời, huống chi mấy ngày nay, Tiểu Bạch ỷ lại và bảo vệ cho nàng, nàng cũng cảm nhận được.

Cho nên, nàng quyết không cho phép bất kì kẻ nào bắt Tiểu Bạch rời khỏi nàng.

Trừ phi Tiểu Bạch tự nguyện, nếu không, cho dù mạnh mẽ liều mạng, nàng cũng muốn cướp Tiểu Bạch về!

"Bắc Ảnh Băng, ngươi dẫn người của Bắc Ảnh gia nhanh chóng rời khỏi nơi này, ra bên ngoài chờ ta, ta sẽ rất nhanh trở về." Hạ Như Phong ngẩng đầu nhìn về phía trời xanh trong sạch, trong ánh mắt hiện ra tia kiên định: "Tiểu Bạch, chờ ta, ta rất nhanh sẽ đưa ngươi trở về, không có bất kì kẻ nào có thể bắt buộc ngươi!"

Dứt lời, nàng bay lên hư không, trong nháy mắt biến mất ở ánh mắt mọi người.

Bắc Ảnh Băng nhìn bóng dáng của nàng, thấy những người này không thể giúp được nàng cái gì, cho nên hắn cũng không do dự dẫn mọi người rời khỏi chỗ sâu trong linh thú sơn mạch. 

Lúc này, ở chỗ sâu trong linh thú sơn mạch, lão giả đánh giá khuôn mặt trẻ con của Tiểu Bạch, trên khuôn mặt già nua kia đầy tươi cười, ông vừa lòng gật đầu.

"Tiểu tử kia, ngươi có thể nói với trường lão gia gia hay không, sao ngươi vẫn còn là vị thành niên mà đã trở thành thú lục giai?"

Tiểu Bạch hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, cũng không để ý lão giả trước mặt này.

"Ách?" Lão giả sửng sốt một chút, sờ mặt của mình, chẳng lẽ mình không vui sao? Bằng không vì sao tiểu gia hỏa này không quan tâm đến mình?

"Tiểu tử kia, Trường lão gia gia hỏi ngươi vấn đề, sao ngươi không trả lời?"

"Lão nhân hư hỏng, cút ngay cho ta!" Tiểu Bạch hung hăng nhìn ông, trong mắt chứa tia thù địch: "Chờ mỹ nhân tỷ tỷ và Tà lão đại ta đến đây, ngươi sẽ xong đời, nhất định bọn họ sẽ dẫn ta rời khỏi đây."

Lão giả vẫn không vì lời nói vô lễ của Tiểu Bạch mà cảm thấy tức giận, khuôn mặt vẫn nở nụ cười như cũ, khổ tâm khuyên: "Tiểu tử kia, ngươi tuổi còn nhỏ, không biết lòng người hiểm ác, nhân loại là sinh vật giảo hoạt nhất vô tình nhất trên đời này, bọn họ không xem ngươi làm đồng bạn? Chỉ lợi dụng ngươi mà thôi, chân chính đối tốt với ngươi, chỉ có đồng tộc của ngươi."

"Ngươi nói bậy!" Tiểu Bạch tức giận đứng lên, hai tay chống nạnh, phồng má: "Ngươi căn bản là không biết mỹ nhân tỷ tỷ và Tà lão đại, sao có thể biết bọn họ không tốt? Bọn họ là người tốt nhất trên đời này, là người quan trọng nhất với ta, ngươi dám nói xấu bọn họ, cẩn thận ta cắn chết ngươi!"

Cắn chết ông? Lão giả cứng lưỡi không thôi, đánh giá tiểu thiếu niên trước mặt, ông thật sự muốn biết, hắn cắn chết mình thế nào.

"Ha ha, tiểu tử kia, nhân loại đều là ích kỷ, nếu chủ nhân của ngươi biết, vì ngươi mà đối mặt với là gia tộc Bạch Hổ chúng ta, nàng khẳng định sẽ không muốn ngươi nữa, tuy Bạch Hổ gia tộc ta gần trăm năm đã xuống dốc rất nhiều, nhưng không phải một tiểu nhân vật có thể đắc tội được." Nheo đôi mắt lại, lão giả cười vô cùng tự tin.

Ông vẫn cho rằng, nhân loại ích kỷ giảo hoạt, vĩnh viễn không thể lựa chọn vì hắn mà hy sinh.

"Ta không phải tiểu hài tử không biết đạo lí đối nhân xử thế, ta biết, trong nhân loại có rất nhiều người bởi vì tư dục của bản thân, mà ngay cả phụ mẫu huynh đệ đều có thể tàn sát, nhưng mỹ nhân tỷ tỷ nàng tuyệt đối không phải là người như thế."

Tiểu Bạch thu tức giận trên khuôn mặt lại, nâng mắt nhìn ra trời xanh phía ngoài cửa sổ, nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ đối xử với địch nhân, cho đến bây giờ đều tâm ngoan thủ lạt, xuống tay vô tình, những người xa lạ đó đừng hòng có được cái nhìn của nàng, có thể nói, nàng thật sự là một nữ tử rất lạnh lùng vô tình."

Trong mắt lão giả chứa đầy ý cười, xem ra, nhân loại vốn là như thế, lạnh lùng mà vô tình.

"Nhưng mà…" Tiểu Bạch ngừng lại một chút, có lẽ là nghĩ đến Hạ Như Phong, khóe môi không khỏi cong lên một nụ cười: "Mỹ nhân tỷ tỷ nàng là một bằng hữu và là một người liều lĩnh, sau khi ta biết nàng thì mới phát hiện ra, trên đời lại có một người kiên cường như vậy, là nữ tử dũng cảm có khí phách, tuy nàng đối xử với người xa lạ rất lạnh lùng, nhưng nếu một người được nàng đặt ở trái tim, nàng sẽ dùng hết tất cả mà đi bảo vệ, mà nàng cũng rất bao che khuyết điểm, những người tổn thương qua thân nhân bằng hữu của nàng, đều bị rơi vào màn trả thù tàn nhẫn của nàng, nàng như vậy, đáng giá để ta đi bảo bệ, cho dù vì nàng mà buông tha tính mạng, vì nàng mà đối địch với thế giới này, ta cũng sẽ tuyệt đối không hối hận!"

Vào giờ phút này, khuôn mặt non nớt  của Tiểu Bạch lóe ra tia sáng rực rỡ, trong mắt chứa tia kiên định, không tự giác làm dao động mắt người khác.

"Tiểu tử kia." Lão giả thở dài, sờ đầu Tiểu Bạch, lắc đầu nói: "Tiểu tử kia, lòng người hiểm ác, ngươi vẫn không thể hiểu biết, nhìn việc, không thể chỉ nhìn mặt ngoài, trong nhân loại, không thể có người tốt tồn tại."

"Như vậy, lão nhân, chúng ta đánh cuộc thế nào?" Tiểu Bạch không nổi trận lôi đình như vừa rồi, trong mắt hắn hiện lên một tia đùa bỡn, khóe miệng cong lên cười: "Ta cá là mỹ nhân tỷ tỷ sẽ đến dẫn ta rời khỏi đây, cho dù biết đối mặt với bộ tộc Bạch Hổ, cũng sẽ không lui về phía sau nửa bước, nếu như ta thắng, ngươi sẽ thả ta đi, cũng cam đoan không tổn thương nàng chút nào."

"Được, ta sẽ cho ngươi nhận rõ sự thật." Lão giả hơi cười, trong lòng ông cũng rất có nắm chắc.

"Trước đó…" Tiểu Bạch đang nói chợt ngừng lại, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên, nói từng chữ một: "Ta muốn tuyên bố, các ngươi không thể tổn thương nàng, bằng không, cho dù tự bạo, ta cũng muốn kéo bộ tộc Bạch Hổ mấy người đi chôn cùng!"

Lão giả sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt trẻ con lại lộ ra vẻ kiên định của Tiểu Bạch.

Ông không rõ, rốt cuộc nhân loại kia có sức quyến rũ gì, khiến cho tộc thú bộ tộc Bạch Hổ của ông nguyện vì nàng mà làm đến nông nỗi như thế này...

Nhân loại đều rất ích kỷ, giảo hoạt, là sinh vật đạo đức giả.

Cho dù thế nào, ông cũng đều không tin, một nhân loại xem mình là công cụ chiến đấu, đẩy bản thân vào tình hình nguy hiểm. Ông sẽ làm việc thực tế để cho tiểu gia hỏa này thấy rõ lòng người hiểm ác.


Bình Luận (0)
Comment