Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 264

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Ánh nắng chiều rực rỡ, chiếu vào trong toàn phòng rộng lớn xa hoa.

Lúc này không khí Lâm gia rất khác thưòng, trong chính sảnh, Thi Văn Vũ nắm tay Lâm Ngọc Đồng, hình như đang bắt chuyện gì đó với gia chủ Lâm gia Lâm Phàm, trong giây lát, ngoài cửa phát ra một tiếng ầm ầm.

"Ầm ầm."

Tiếng kia bất ngờ xảy ra, khiến cho mọi người ở đây đều sửng sốt.

"Là người nào dũng cảm như thế, dám đến Lâm gia ta gây sự?" Sắc mặt Lâm Phàm trầm xuống, ánh mắt hung ác nhìn ra ngoài cửa, phất hoa bào, đứng lên, bước chân đi ra.

Thi Văn Vũ nhanh nhíu mày lại, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, không biết đi ra về nguyên nhân gì, hắn cũng đi theo bước ra.

Trong đình viện Lâm gia, nữ tử đón gió mà đứng, y phục đỏ như lửa, không thể hòa tan khuôm mặt lạnh lẽo của nàng, cả người đều tỏa ra hơi thở lạnh lẽo đến xương, khiến người khác cũng không dám đến gần nàng.

Ở bên cạnh nữ tử, khuôn mặt nam tử tuấn mỹ, tà mị thuộc về hắn biến mất vô tung vô ảnh, trở thành một mảnh âm u lãnh khí, mắt tím híp lại, bên trong lóe ra sát khí dày đặc.

Tiểu Bạch rất quan trọng với hai người bọn họ, bọn họ tuyệt đối không cho phép, có người tổn thương bằng hữu của bọn họ.

Mà Dạ Thiên Tà đã sớm tính đối phó với Lâm gia, nhưng ở đoạn thời gian Hạ Như Phong tu luyện kia, hắn cũng tiến vào Phong Tà đại lục tu luyện, cho đến khi biết được Tiểu Bạch gặp nạn, mới xuất hiện với Hạ Như Phong cùng nhau đối mặt.

"Tìm được rồi!"

Hạ Như Phong nhắm hai mắt lại cảm nhận trong giây lát, rốt cuộc phát hiện ra một tia hơi thở mỏng manh của Tiểu Bạch, đôi mắt nàng đột nhiên mở ra, trong mắt hiện lên tia sắc bén.

"Tà, ta biết Tiểu Bạch ở đâu rồi."

Nắm chặt hai đấm, khuôn mặt tuyệt sắc của Hạ Như Phong càng thêm lạnh lùng.

Nếu như Tiểu Bạch bị một chút tổn thương nào, nàng muốn toàn bộ Lâm gia lâm vào vạn kiếp bất phục!

Ngay ở lúc hai người có động tác, bỗng nhiên đập vào mắt là nhóm người, đi ở phía trước rõ ràng là ba người đó là gia chủ Lâm gia Lâm Phàm, Thi Văn Vũ và Lâm Ngọc Đồng.

Khi trông thấy bóng dáng đỏ quen thuộc ở chỗ không xa, Thi Văn Vũ nhất thời sửng sốt một chút.

Sao lại là nàng? Vì sao nàng phải đến Lâm gia gây sự?

"Các ngươi là ai, ai cho các ngươi lá gan đến Lâm gia ta gây sự?" Lâm Phàm hấp tấp đi đến trước mặt Hạ Như Phong, kiêu căng ngẩng đầu lên, hai mắt hung ác lạnh lùng bắn nhìn hai người.

Lạnh nhạt nhìn Lâm Phàm, đôi mắt của Hạ Như Phong ẩn chứa hàn ý vô tận, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ở dưới ánh nắng chiều càng thêm tuyệt mỹ, lấp lánh rực rỡ rung động lòng người.

"Chờ ta tìm được Tiểu Bạch, sẽ tiếp tục tính sổ với các ngươi!"

"Tiểu Bạch gì?" Lâm Phàm nhướng mày, mắt lạnh nhìn qua Hạ Như Phong, nói: "Ngươi tính là cái quái gì, dám nói chuyện với ta như vậy? Các ngươi muốn tìm người, dựa vào cái gì đến Lâm gia ta, thật cho là Lâm gia ta có thể bắt nạt như thế sao?"

"Như Phong, cần gì phải nói nhiều với một đám ngu ngốc này? Những người này, trực tiếp giết chết." Dạ Thiên Tà lười biếng ngáp một cái, khóe miệng cong lên một chút cười lạnh, khuôn mặt tuấn mỹ đầy vẻ âm lạnh, đôi mắt tím kia hiện lên một tia sát khí.

Lúc đầu Lâm Ngọc Đồng nhìn thấy Dạ Thiên Tà, trong mắt xẹt qua tia kinh diễm, sau đó nghe thấy lời nói của nam tử tuấn mỹ, thân thể mềm mại bất giác run lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Dạ Thiên Tà.

Vì sao nam tử này, lại có thể bình tĩnh nói ra lời máu tanh như thế?

Nhưng tính cách như vậy, rất được Lâm Ngọc Đồng yêu thích, so với Thi Văn Vũ ôn nhuận khiêm tốn, hiển nhiên tính cách của nam tử này càng dễ dàng đạt được tâm của nữ tử.

Đáng tiếc, hắn vĩ đại cỡ nào đi nữa, cũng không bằng địa vị thái tử của Thi Văn Vũ, nếu không phải như thế, lúc trước nàng cũng sẽ không dùng tâm kế để đoạt được lòng của Thi Văn Vũ.

Hạ Như Phong nhướng mày, lúc này, nàng không nhàn rỗi vô nghĩa với những người đó.

Nghĩ đến Tiểu Bạch nguy hiểm sớm tối, lòng của Hạ Như Phong chợt căng thẳng, lạnh lùng lên tiếng: "Cút ngay!"

"Có can đảm đẩ!" Lâm Phàm biến sắc, khuôn mặt xanh mét nhìn Hạ Như Phong: "Đã lâu rồi không có ai dám nói chuyện với ta như vậy, không thể không nói, lá gan của ngươi rất lớn, nhưng nhất định ngươi sống không lâu, người đâu, bắt bọn họ lại." 

Nghe thấy lời ấy, Thi Văn Vũ sửng sốt một chút, ánh mắt hơi phức tạp nhìn Hạ Như Phong, thở dài, đẩy tay Lâm Ngọc Đồng đang nắm lấy hắn ra, bước ra.

"Lâm gia chủ, từ đã!"

"Thái tử điện hạ?" Lâm Phàm thu âm lãnh trong mắt lại, không hiểu nhíu mày: "Không biết thái tử điện hạ có chuyện gì muốn nói?"

Thi Văn Vũ mỉm cười, mở quạt giấy ra, giọng nói ôn nhuận như nước: "Lâm gia chủ, vị Hạ cô nương này là bằng hữu của ta, cho nên các ngươi không thể tổn thương nàng."

Hắn vừa dứt lời, mọi người đều dùng ánh mắt không thể tin nhìn về phía Thi Văn Vũ.

Lâm Ngọc Đồng kinh ngạc há to miệng, trong mắt xẹt qua một chút đau xót, nàng lắc đầu, căn bản không muốn tin tưởng tất cả những gì nghe được trước mặt này.

Có người tìm đến Lâm gia gây sự, thái tử điện hạ còn muốn che chở nàng? Vì sao, vì sao hắn phải bảo vệ nàng?

Lại ở trong chính gia tộc của mình, che chở cho nữ tử khác, điều này làm cho nàng sao mà chịu nổi? Ngay cả những người đó sợ hãi thủ đoạn của mình, không dám lớn tiếng nghị luận, nhưng trong lòng khẳng định sẽ cho rằng mình mất sủng ái.

"Hạ cô nương, ngươi yên tâm, có ta ở đây, sẽ không có ai tổn thương ngươi, mà Tiểu Bạch công tử mất tích, cũng không phải người Lâm gia làm, bọn họ sẽ không làm ra chuyện như vậy, Hạ cô nương nên đi địa phương khác tìm Tiểu Bạch công tử xem."

"Thái tử, không phải ngươi quá mức tin tưởng với Lâm gia chứ." Hạ Như Phong lạnh nhạt cười, giọng châm chọc nói: "Hôm nay, ta ắt phải lật ngược Lâm gia lên tận trời, nếu ngươi giúp đỡ Lâm gia ngăn cản, như vậy, cho dù ngươi là thái tử, ta cũng tuyệt đối xuống tay không lưu tình với ngươi!"

"Hừ, ngươi nghĩ ngươi là ai? Dám nói chuyện như vậy với thái tử điện hạ, thái tử điện hạ chỉ cần nới một câu, ngươi sẽ bị ngũ mã phanh thây." Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng, hai tay đặt ở sau lưng, trào phúng nhìn Hạ Như Phong một cái.

"Ha!" Hạ Như Phong cười nhẹ một tiếng, khóe miệng từ từ cong lên: "Thi Văn Vũ, ngươi có nhớ rõ ta đã từng nói với ngươi, nếu trắc phi của ngươi có can đảm tổn thương Tiểu Bạch, như vậy cho dù đối địch với Linh Đại đế quốc của ngươi, ta cũng sẽ vì Tiểu Bạch mà trút giận! Cho nên, Linh Đại đế quốc có năng lực thế nào? Ai cũng đừng nghĩ tổn thương người của ta!"

Thi Văn Vũ chỉ một thoáng ngây ngẩn cả người, hắn không biết, tại sao nữ tử này lại có khí phách, có thể nói ra lời như vậy?

Có lẽ một số nam nhi cũng không bằng nàng, nữ tử xuất sắc như thế, nhất định sẽ trở thành tồn tại vạn chúng chú ý.

Bất tri bất giác, ánh mắt của Thi Văn Vũ nhu hòa đi, ngay cả hắn cũng không phát hiện ra, trong mắt hắn hiện lên một tia nhu tình rõ ràng có thể thấy được.

Hắn không cảm giác được, mà Lâm Ngọc Đồng vẫn luôn chú ý hắn, lại rõ ràng phát hiện ra.

Thì ra, thái tử điện hạ thật sự thích nàng ta.

Khuôn mặt tươi cười của Lâm Ngọc Đồng chợt thay đổi, nắm chặt hai tay, con ngươi phẫn hận hung hăng nhìn Hạ Như Phong.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Hạ Như Phong sớm bị nàng giết mấy lần rồi.

"Hạ cô nương, có phải ngươi có chút hiểu lầm không, Ngọc Đồng không phải là người như thế, Tiểu Bạch công tử mất tích sẽ không liên quan đến nàng." Thi Văn Vũ ôn nhuận cười, khuyên giải Hạ Như Phong.

Dường như hắn còn muốn dùng phương pháp đơn giản nhất, để hóa giải trận đấu tranh này.

"Như Phong, ta ngăn cản bọn họ, nàng đi tìm Tiểu Bạch đi." Dạ Thiên Tà nắm chặt liêm đao trong tay, ngọn lửa màu đen ở trôi nổi quanh thân, vây quanh áo bào tím kia, trong tà mị chứa một chút hương vị quỷ dị.

Cuồng phong nổi lên, gió thổi tóc khẽ bay, lúc này Dạ Thiên Tà như tu la khiến cho người khác cảm giác một loại kinh sợ.

"Tà, chàng được không?"Hạ Như Phong nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Dạ Thiên Tà: "Ta để cho Hồ lão đại và Hồ lão nhị ở lại giúp chàng."

"Không cần, Như Phong, nàng phải tin tưởng thực lực của ta." Dạ Thiên Tà lắc đầu, mắt tím đầy chân thành tha thiết: "Nơi đó, có lẽ cũng chưa biết nguy hiểm thế nào, bọn họ vẫn nên bảo vệ an toàn cho nàng là được rồi."

Thâm trầm nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Thiên Tà, nhưng Hạ Như Phong vẫn lựa chọn tin hắn.

Một khi Tà đã nói như vậy, như vậy, hắn vẫn có thể nắm chắc.

Trong hầm Lâm gia, thân mình thiếu niên dán chặt vào mặt tường, tay chân bị xiềng xích giam cầm chặt chẽ, khuôn mặt non nớt kia hiện vẻ tái nhợt.

Khóe miệng của hắn từ từ chảy ra dòng máu đỏ tươi, một thân bạch y như tuyết, cũng bị máu tươi nhiễm lên, mà vết roi tím đỏ chỗ tay chân có thể thấy được rõ ràng.

Chỉ là, tiểu thiếu niên vẫn cắn chặt môi như cũ, không nói một tiếng, hai mắt như sao sáng lóe ra tia quật cường.

"Hừ, thật đúng là quật cường, nếu không phải muốn dùng ngươi dẫn nữ tử kia đến, thì ta đã sớm giết ngươi rồi." Nam tử cao gầy tay trường tiên, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn, hiển nhiên là Tiểu Bạch như thế, làm cho hắn có chút thoải mái.

Ai bảo thiếu niên chết tiệt này lại đánh bại mình!

"Ha ha." Tiểu Bạch bỗng nhiên ngửa đầu cười ha hả, tóc dài hỗn độn rơi ở sau lưng, hắn cắn răng, nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ đã đến đây rồi, các ngươi nhất định phải chết!"

"Ta ngược lại muốn nhìn xem, nàng có bản lĩnh này hay không." Nam tử cao gầy cong môi lên, giọng nói đầy khinh thường: "Còn vọng tưởng tranh giành thái tử với đại tiểu thư của chúng ta, cũng không nhìn xem nàng xứng sao?"

"Đừng cho rằng ai cũng đều ngu ngốc như Lâm gia các ngươi." Giọng của Tiểu Bạch có chút vô lực, hắn ngẩng đầu lên, hai mắt phẫn hận nhìn chằm chằm hai người trước mặt.

Ngay lúc này, có lẽ là Tiểu Bạch cảm nhận được cái gì đó, khuôn mặt trẻ con không khỏi nở một nụ cười tươi.

"Các ngươi chết chắc rồi, ha ha ha..." Trong giây lát, Tiểu Bạch lại ngửa đầu cười lớn: "Mỹ nhân tỷ tỷ đã đến đây, các ngươi chết chắc rồi..."

"Muốn chết!" Sắc mặt của nam tử cao gầy chợt biến đổi, tay cầm một cây đao, chém về phía cánh tay phải của Tiểu Bạch: "Tuy muốn dùng ngươi để dẫn nữ tử kia, nhưng ngươi quá cuồng vọng và quật cường, trước hết ta sẽ để cho ngươi nếm thử thống khổ một chút, cái cánh tay kia, coi như là báo ứng vì ngươi nói mạnh miệng!"

Lợi đao chém về phía Tiểu Bạch, "Ầm vang" một tiếng, hầm cửa bỗng nhiên bị mở ra.

Trong lòng nam tử cao gầy ngẩn ra, vội vàng thu đao lại, hai mắt kinh ngạc nhìn về phía nữ tử y phục đỏ lạnh lùng xuất hiện kia.

Từ lúc đầu, ánh mắt của Hạ Như Phong đã đặt ở trên người Tiểu Bạch, lúc nhìn thấy bộ dạng chật vật của Tiểu Bạch, trong lòng nổi lên căm giận ngút trời, không nhịn được mục đích bản thân, quanh người bốc cháy hỏa diễm hừng hực.

"Ầm ầm!"

Lực lượng của Hỏa Linh, khiến tường đá xung quanh đổ ầm ầm, trên người Hạ Như Phong tỏa ra hàn ý vô tận, hai mắt lạnh như băng hiện lên một tia sát ý, ngăn chặn lửa giận mãnh liệt trong lòng, cơ thể chợt lóe đã đến trước mặt Tiểu Bạch.

Hỏa diễm quanh người đều thu lại, hai tay Hạ Như Phong vung lên, bốn thanh chủy thủ đồng thời bắn ra, chặt đứt xiềng xích đang trói chặt Tiểu Bạch.

Mất đi trói buộc, hai chân Tiểu Bạch mềm nhũn, ngã xuống mặt đất lạnh lẽo.

Hạ Như Phong vội vàng vươn tay ra ôm lấy thân thể của Tiểu Bạch, trong đôi mắt hiện ra đầy áy náy.

"Thật xin lỗi, Tiểu Bạch, ta đã đến chậm, làm hại ngươi chịu khổ..."

"Mỹ nhân tỷ tỷ, ta không sao, ngươi không cần lo lắng." Tiểu Bạch lắc đầu, thản nhiên cười, giọng nói của hắn vô cùng suy yếu, không tràn đầy sức sống như Tiểu Bạch trước kia.

Hạ Như Phong ôm chặt Tiểu Bạch, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía hai người bên cạnh, trong nháy mắt, trên người nàng tỏa ra hàn ý làm người ta tim đập nhanh.

"Là các ngươi đả thương Tiểu Bạch?" Từ từ đứng lên, Hạ Như Phong nâng khuôn mặt tuyệt mỹ lên, hỏa diễm cháy hừng hực kia, lúc này từ trên người của nàng tỏa ra, vây quanh một thân y phục đỏ, khiến người ta không rõ rốt cuộc là áo bào đỏ, hay là hỏa diễm.

Nhưng cho dù nhiệt độ của hỏa diễm cao đến đâu, cũng không thể hòa tan vẻ mặt lạnh lùng của nữ tử.

"Ta sẽ khiến các ngươi, trả giá đại giới thê thảm vì việc làm của mình!"


Bình Luận (0)
Comment