Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 271

Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

Gian phòng trong mật thất không hề rộng rãi, vừa vặn chứa được một người, Hạ Như Phong đi vào trong phòng, xem xét một vòng, lông mày không khỏi nhíu lại, nàng rõ ràng cảm nhận được khí tức ở nơi này khác với bên ngoài.

Dường như là lớn hơn nhiều, có một loại sức mạnh khiến cho người ta hít thở không thông.

"Đây là..." Hai mắt nhíu lại, ánh mắt của nàng nhìn thẳng hạt châu màu thủy lam ở phía trước kia.

"Thủy linh? Không, không đúng, theo cách nói của quản gia kia, đây chỉ là một phần nhỏ của Thủy linh, nhưng mà một phần nhỏ cũng đã có lực lượng khổng lồ như vậy, vậy Thủy linh hoàn chỉnh thì sẽ là cái dạng như thế nào?"

Thông qua một phần Thủy linh, Hạ Như Phong rõ ràng cảm giác được, lực lượng của Thủy linh này mạnh hơn so với tất cả những Linh khác mà mình đã hấp thu qua trong quá khứ, ít nhất sẽ không yếu hơn Ám linh của Dạ Thiên Tà.

Khó trách, ngay cả Long hoàng cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn được Thủy linh.

Chỉ là không nghĩ tới vận khí của mình tốt như vậy, vậy mà đã chọn đi đến căn phòng này, chẳng qua đây đối với nàng mà nói cũng là một cơ hội.

"Hả?" Lão quản gia nhìn thấy Hạ Như Phong đi vào căn phòng đặc biệt an bài thì khóe miệng nở nụ cười lạnh: "Ta từ đầu đã khuyên qua ngươi, ngươi lại không nghe lời khuyên của ta, như vậy cho dù chết thì cũng không thể đổ lỗi cho ai."

Long tộc, từ trước đến nay tới đều là sinh vật cao ngạo, bọn họ khinh thường kẻ yếu, với thực lực của Hạ Như Phong thì rất khó để cho hắn coi trọng. Mà khi nhìn về phía Long Ngọc Nhi thì vẻ mặt lạnh như băng của lão quản gia từ từ dịu đi, vuốt chòm râu thưa thớt và mỉm cười: "Đại khái, nàng có thể kiên trì hơn ba ngày, hy vọng nàng đừng làm cho ta thất vọng, ha ha, ta cũng muốn biết, thực lực của Long Ngọc Nhi thế nào, trong trăm năm qua, nàng chính là người thứ hai chỉ dùng năm mươi năm mà đã có thể tiến vào thất giai, hơn nữa trước khi ăn Long Thánh quả mà đã hóa thành rồng."

Người thứ nhất, tự nhiên chính là Long hoàng bệ hạ vĩ đại của bọn họ.

Lúc này, trong phòng, Hạ Như Phong chăm chú nhìn chằm chằm Thủy linh, thật lâu sau mới phát ra một tiếng than nhẹ: "Chỉ có thời gian ba ngày, hấp thu toàn bộ nó là không còn kịp rồi, ta không nghĩ bởi vì đạt được Thủy linh này mà buông tha cho cơ hội tiến vào Long cung, cho nên chỉ có thể thừa dịp ba ngày này tu luyện dưới Thủy linh, hy vọng có thể mượn lần này để đột phá đến Linh tôn."

Nghĩ đến đây, Hạ Như Phong khoanh chân ngồi xuống, linh khí màu lam lưu chuyển ở khắp người, sau khi trải qua tinh lọc của vòng tay thì một tia linh khí tinh thuần bị đưa vào trong cơ thể, chuyển hóa thành lực lượng của bản thân.

Nếu là người khác, sợ rằng vẫn không thể tu luyện dưới Thủy linh, nhưng mà Hạ Như Phong từng hấp thu qua Hỏa linh và Ám linh nên cũng không sợ lực lượng của Thủy linh này.

Dù sao, nó không phải là Thủy linh hoàn chỉnh, nếu đối mặt là Thủy linh hoàn chỉnh thì ngay cả Hạ Như Phong cũng không có nắm chắc sẽ may mắn còn sống tiếp.

Thời gian ba ngày thoáng một cái đã qua, trong vòng ba ngày này, đã có rất nhiều người rời khỏi khảo hạch, còn lưu lại cũng chỉ có mười người, trong đó bao gồm Hạ Như Phong và Long Ngọc Nhi.

"Ầm ầm!"

Bỗng nhiên, trong phòng, một cổ linh khí cường đại bùng nổ mà ra, xung quanh Hạ Như Phong sinh ra linh lực cực lớn như gió lốc, linh lực gió lốc này duy trì liên tục nửa nén hương mới chậm rãi ngừng lại.

Lười biếng duỗi thắt lưng, Hạ Như Phong cảm nhận được lực lượng thuộc về Linh tôn kia, khóe miệng giơ lên một chút tươi cười: "Linh tôn, rốt cục cũng đến, chỉ có đạt tới Linh tôn thì mới xem là chân chính tiến vào Đông Linh to lớn này. . ."

Bởi vì cấu trúc của căn phòng vững chắc lại hạ cấm chế, cho nên, Hạ Như Phong đột phá cũng không có sinh ra cái ảnh hưởng gì đối với bên ngoài.

"Chư vị, các ngươi có thể rời khỏi gian phòng của mình rồi."

Ngay lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên trong mật thất, mọi người đều ngẩn ra và thức tỉnh tinh thần, mở cửa gian phòng và đi ra ngoài.

Hai tay lão quản gia để ở sau lưng, mắt lạnh đảo qua mọi người, khi nhìn thấy Hạ Như Phong thì trong mắt lóe lên một chút khác thường, hiển nhiên không dự đoán được, đã qua ba ngày mà nàng vẫn còn sống, hắn còn cho rằng nữ tử này đã ngã xuống ở trong gian phòng.

"Các ngươi đều đã thông qua khảo hạch, hiện tại thì đi theo ta yết kiến Long hoàng bệ hạ."

Dứt lời thì xoay người rời đi, chỉ là trước khi rời đi thì lại nhìn thật sâu Hạ Như Phong, trong mắt kia chứa ý tứ hàm xúc không rõ.

Long tộc không hổ là chủng tộc yêu thích nhất là bảo bối, ngay cả hoàng cung cũng xa xỉ khiến người khác không dời mắt được.

Cung điện chỉ dùng thủy tinh sang quý mà tạo thành, giống như một mặt gương, toàn bộ đường thông đạo gắn đầy dạ minh châu, mà Tị Thủy châu trân quý trên thế gian nhưng ở nơi này lại chỉ để làm trang sức và đặt bên cạnh dạ minh châu.

Nhìn thấy Long cung xa hoa, mọi người đều líu lưỡi không thôi, âm thầm bội phục của cải của Long hoàng.

Chỉ có vẻ mặt của Hạ Như Phong và Long Ngọc Nhi thủy chung vẫn như cũ, cũng không cảm thấy kinh hãi bởi vì những thứ này...

Lão quản gia dẫn bọn họ tới một tòa cung điện xa hoa tinh xảo hơn, khi tiến vào cung điện thì liền nhìn thấy Thủy Tinh Long ngồi ở phía trên, nam tử đẹp đến kinh diễm.

Nam tử tay chống đầu, một đầu tóc xanh đổ xuống như thác nước, nhìn giống như một tấm tơ lụa màu xanh thượng đẳng, bóng loáng mà chói mắt.

Lúc này hai mắt nam tử nhắm lại, da thịt trắng nõn tản mát ra trắng sáng và sáng bóng, lông mi được che đậy ở dưới mí mắt, sống mũi cao thẳng phủ lên một viên Thủy châu trong suốt, mà bờ môi duyên dáng kia bất cứ lúc nào cũng lộ ra sức hấp dẫn, có lẽ là cảm nhận được có người tới nên nam tử chậm rãi mở mắt.

Đó là một đôi mắt như thế nào? Mắt xanh như biển, ôn hòa lại không mất uy nghiêm khí phách, làm cho người ta không biết nên dùng cái từ ngữ chuẩn xác gì để đi hình dung hắn.

Nam tử như vậy không thể nghi ngờ là xinh đẹp đến rung động lòng người, hắn, cũng không hổ là tình nhân trong mộng của rất nhiều long mẫu (là rồng cái - mình để vậy cho hay) ở trong Long tộc...

"Quản gia, rồng đều đã mang tới chưa?"

Nam tử khẽ mở môi mỏng, giọng nói của hắn tuyệt đẹp êm tai, phảng phất như dòng suối mát trong cuộn cuộn chảy vào tim, nhưng lại làm ấm áp trái tim của mọi người.

Trong nháy mắt kia, tất cả Long tộc bao gồm cả Long Ngọc Nhi đều dùng ánh mắt khát khao nhìn chăm chú vào nam tử kinh diễm tuyệt luân này.

"Long hoàng bệ hạ, bọn họ chính là người thông qua lần khảo hạch này." Lão quản gia vẻ mặt không chút thay đổi đảo qua mọi người trước mặt, cung kính ôm quyền và nói.

Long hoàng chống lên tay vịn đầu rồng và đứng lên, mắt xanh nhìn lão quản gia, giọng nói ôn hòa lại vang lên: "Tốt lắm, ta đã biết, quản gia, ngươi có thể đi xuống rồi."

"Dã, Long hoàng bệ hạ." Ôm quyền lần nữa, lão quản gia cung kính lui ra khỏi cung điện.

Sau khi quản gia rời khỏi, ánh mắt Long hoàng nhìn lướt qua người của mọi người trước mặt và nói: "Chắc các ngươi cũng biết mục đích bổn hoàng cho các ngươi đến đây, trấn áp Thủy linh, nó khác xa so với tưởng tượng đơn giản của các ngươi, ngay cả Long cung có nhiều cao thủ cũng không thể trấn áp được nó, cho nên nhiệm vụ lần này tràn ngập nguy hiểm, đương nhiên, nếu muốn rời khỏi thì bổn hoàng cũng sẽ không ngăn cản, hiện tại các ngươi là có thể rời khỏi."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng cuối cùng không một người rời khỏi.

"Tốt, tốt lắm, các ngươi đều là kiêu ngạo của Long tộc ta." Long hoàng vừa lòng gật đầu và lộ ra tươi cười ôn hòa, cặp mắt xanh kia cũng tản ra hào quang sáng ngời.

Ngay lúc này, lão quản gia vội vã chạy vào và thở hổn hển nói: "Bệ hạ, bệ hạ, việc lớn không tốt rồi."

Long hoàng nhướng mày, mắt xanh nhìn về phía lão quản gia, giọng điệu lộ ra một cỗ ngưng trọng: "Phát sinh chuyện gì rồi hả?"

"Bệ hạ..." Lão quản gia liếc nhìn mọi người, đi tới bên tai Long hoàng nói nhỏ vài câu.

Lúc này, Long hoàng biến sắc, mắt xanh cũng trở nên thâm thúy hơn và nhìn về phía mọi người: "Các vị, nơi ở của các ngươi đã được bố trí tốt lắm, trước tiên cứ nghỉ ngơi ở Long cung một đêm, ngày mai chúng ta lại hành động."

Dứt lời, phất trường bào và đi tới về phía bên ngoài cửa cung, mà lão quản gia cũng đi theo phía sau hắn.

"Bệ hạ, vừa rồi ta nhìn thấy thú tinh của Long thần trên đài tế Long thần phát ra dị tượng, ngài nói, có phải là mật thất sâu thẳm..." Lão quản gia cung kính đứng ở sau lưng Long hoàng, trước mặt bọn họ là một viên thú tinh đỏ rực hình thoi tản ra nhàn nhạt sáng bóng, ánh sáng đỏ rực chiếu rọi lên gương mặt tuấn mỹ của Long hoàng, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc của Long hoàng lúc này, mắt xanh sâu thẳm nhìn chằm chằm viên thú tinh đỏ rực ở trên đài cao kia.

"Thú tinh Long thần là vật còn sót lại của Long thần, cũng là tượng trưng cao nhất của Long tộc ta, nó phát ra dị tượng là đã nói lên Long thần đã xuất hiện." Long thở dài thật sâu, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng kỳ dị và nhẹ giọng nói.

"Cái gì? Long thần?" Trong lòng lão quản gia đột nhiên run lên, cau mày: "Bình thường thú tinh Long thần rất im lặng, vì sao sau khi những con rồng kia tiến vào Long cung thì phát ra dị tượng chưa bao giờ có, bệ hạ, chẳng lẽ nói…"

"Có lẽ vậy!" Long hoàng nhìn thú tinh đỏ rực rồi chậm rãi xoay người, mắt xanh đặt ở trên người lão quản gia, giọng điệu nghiêm túc nói: "Quản gia, cư dân bị lựa chọn kia, liệu có cái gì đặc biệt?"

Lão quản gia suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, con mắt sáng lên: "Ở trong cư dân đó, có một nữ tử có vẻ đặc biệt."

"A…?" Long hoàng nhíu mày, tiếng nói hàm chứa một tia nghi hoặc.

"Thực lực của nàng chỉ ở Thất giai nhất cấp, nhưng lại có thể thông qua khảo hạch, hơn nữa, gian phòng nàng chọn chính là gian phòng có một phần nhỏ Thủy linh kia, nếu nói đặc biệt thì cũng chỉ có nàng thôi."

Long hoàng vuốt cằm và trầm mặc lại, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên, hai tay đặt ở sau lưng, mắt xanh như nước nhìn về phía chỗ không lối đi xa chỗ kia, trong miệng phát ra một tiếng thở dài: "Hazz, những năm gần đây, bởi vì cấm chế của vị đại nhân kia, chúng ta cũng không có cách nào rời khỏi Nam Hải, nếu không thì có thể tự mình đi tìm tung tích của Long thần, đúng rồi, quản gia, số lượng Long Thánh quả không còn nhiều lắm đi?"

Tầm mắt nhìn lão quản gia, Long hoàng nhẹ giọng hỏi, mắt xanh lại khôi phục ôn hòa như trước.

"Đúng, bệ hạ, Long Thánh quả... Chì còn lại năm quả. " Gương mặt lão quản gia đầy lo lắng, ý nghĩa của Long Thánh quả đối với Long tộc có thể nói là rất quan trọng, nếu như không có Long Thánh quả thì Long tộc nhất định sẽ từ chủng tộc cao nhất hạ xuống.

"Bệ hạ, không có Long Thánh quả thì Long tộc cũng không có cách nào hóa hình, nếu không, phái Cự long đi đại lục bắt vài luyện dược sư về…"

Nghe được lời nói của lão quản gia, Long hoàng lắc đầu, gương mặt tuấn tú hiện lên sầu lo: "Bởi vì nguyên do cấm chế, rồng từ Bát giai trở lên thì đều không thể rời khỏi Nam Hải, mà trong nhân loại cũng không thiếu cường giả, rồng Thất giai thì làm sao hàng phục được nhân loại chứ? Nếu như số lượng lớn xuất hiện thì sẽ khiến cho mấy đại thế lực ở đại lục kia bao vây, mất nhiều hơn được."

"Chẳng lẽ, thật sự là trời muốn diệt Long tộc chúng ta sao?" Cả người lão quản gia đều suy sụp xuống, dường như trong nháy mắt già đi mấy trăm tuổi.

"Cũng không nhất định, nếu như Long thần có thể xuất hiện, nói không chừng sẽ hóa giải lần nguy cơ này." Long hoàng ngẩng đầu lên, trong mắt xuất hiện một chút thành kính và khao khát: "Ngài ấy là thần của Long tộc chúng ta, bổn hoàng tin tưởng, chỉ cần có thể tìm được ngài ấy thì tất cả nguy cơ đều có thể hóa giải."

"Long thần, ngài ấy thật sự sẽ xuất hiện ở chỗ này sao?"

Long hoàng mỉm cười, không biết vì sao, hắn có một loại cảm giác, Long tộc bọn họ sẽ không cứ như vậy mà diệt vong.

"Quản gia, trước tiên hãy đi chuẩn bị nhiệm vụ cho ngày mai, bọn họ đều là thiên tài của Long tộc, vạn lần không thể để cho bọn họ gặp phải nguy hiểm... "Dạ, bệ hạ."

Quản gia ôm quyền và xoay người rời khỏi mật thất, chỉ lưu lại một mình Long hoàng ngẩn người đối mặt với thú tinh Long thần.

Mắt xanh lóe ra tia sáng kỳ dị, khóe miệng Long hoàng nhẹ nhàng giơ lên với một độ cong mê người, giọng điệu kiên định nói: "Long thần, ta tin tưởng, ta có thể tìm được ngài, chỉ có ngài mới có thể làm cho Long tộc trở thành chủng tộc huy hoàng nhất."

Có lẽ là vì đáp lại tâm tình của hắn, thú tinh tỏa ra hào quang rực rỡ, làm cho gian mật thất đều bị hào quang đỏ rực chiếu rọi rực rỡ đến loá mắt...

"Chủ nhân, ta cảm thụ được, nơi đó có một vật gì đó đang triệu hồi ta."

Phòng cho khách tinh xảo xa hoa, Hạ Như Phong khoanh chân mà ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, trong linh hồn truyền đến giọng nói non nớt của Vật nhỏ, nàng chậm rãi mở hai mắt và nhướng mày: "Triệu hồi ngươi?"

"Không biết, vật kia, thật giống như vật kia vốn dĩ phải hóa thành một thể với ta, nó cho ta một loại cảm giác rất thân thiết."

Ngay cả giọng nói của bản thân Vật nhỏ cũng tràn ngập nghi hoặc, nó hiển nhiên cũng không biết, rốt cuộc là cái gì triệu hồi nó.

Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, xuyên qua cửa sổ đang mở và nhìn ra ngoài, gương mặt tuyệt sắc lóe ra ánh sáng chói mắt, thật lâu sau mới hạ mắt xuống mà nói: "Vật nhỏ, nếu không có thấy rõ bản chất của những con rồng này, ta tạm thời sẽ không cho ngươi xuất hiện, dù sao Long thần mất đi đã lâu, ai có thể cam đoan cảm tình của Long tộc đối Long thần vẫn như trước, nhưng vật triệu hồi ngươi kia, ta nhất định sẽ lấy đến cho ngươi."

Hành trình Nam Hải, một cái mục đích trong đó, chính là vì Vật nhỏ.

Cũng may, cũng không có đến không, hơn nữa nàng có một loại cảm giác, Vật nhỏ sẽ bởi vì vậy mà sinh ra biến hóa long trời lỡ đất.

"Ầm ầm!"

Ngay lúc này, Long cung phát ra chấn động mãnh liệt, tất cả mọi người đều vội vàng chạy khỏi phòng, không rõ nguyên do mà nhìn Long cung đang lắc lư.

"Đây. . . Phát sinh chuyện gì rồi sao? Chẳng lẽ Thủy Linh lại bắt đầu cáu kỉnh rồi hả?"

Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, kinh ngạc liếc nhìn bốn phía vách tường thủy tinh ở trước mặt.

"Thủy linh?" Hạ Như Phong sửng sốt một chút, so với Long tộc thì nàng là lần đầu tiên cảm nhận được bạo động của Thủy linh: "Thủy linh này hẳn là có ý thức của mình, nhưng một Thủy linh mà có ý thức thì không biết đã phải trải qua bao nhiêu năm mới có thể sinh ra."

Chẳng qua mặc kệ có hung hiểm (nguy hiểm đáng sợ) bao nhiêu, nàng đều sẽ đi thử một lần, Thủy linh nàng tuyệt đối sẽ không buông tay.

Lúc này, trong mật thất, Long hoàng cảm nhận được mặt đất chấn động, tâm trạng đột nhiên chợt tắt, mày gắt gao nhíu chặt lại, vẻ sắc là ngưng trọng trước nay chưa có: "Xem ra, lực lượng của Thủy linh lại tăng lên nên mới lại phát ra khiêu chiến, nếu để cho nó thoát khỏi khống chế, như vậy toàn bộ Nam Hải đều sẽ bị nó cho quấy cho long trời lở đất, lúc đó sẽ có không ít Long tộc ngã xuống, cho nên hôm nay, cho dù là chết thì cũng muốn trấn áp nó xuống, tuyệt đối không để cho nó có cơ hội bỏ chạy!"

Lực lượng của Thủy linh quá mức cường đại, ngay cả hắn cũng không có cách nào trấn trụ nó, huống hồ là những Long tộc nhỏ yếu này?

Vì vậy, Long hoàng đã tính vứt bỏ tính mạng, cũng cần phải loại bỏ triệt để tai họa về sau này...


Bình Luận (0)
Comment