Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 276

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Lần này hai người kia xong rồi, haiz, ai bảo bọn họ trêu chọc phải Thánh Cung."

"Đệ đệ kia chính là người của Thánh Cung, không phải là nhìn trúng nữ nhân của hắn thôi sao, nữ nhân mà thôi, cho hắn ta đi, hành động đắc tội với Thánh Cung cũng không phải rất sáng suốt."

Nghe tiếng nghị luận xung quanh, mặt của Dạ Thiên Tà vẫn không chút thay đổi như cũ, mắt tím nhìn về phía nữ tử bạch y trước mặt, khóe miệng cong lên, chứa một chút lãnh ý.

Hắn và Thánh cung, đã sớm nhất định không chết không ngừng! Cho nên cho dù xảy ra chuyện này hay không, hắn vẫn sẽ không bỏ qua cho Thánh Cung!

"Tà." Hạ Như Phong bước chân đi đến bên cạnh Dạ Thiên Tà, quay đầu sang, tuy cái gì cũng chưa nói, nhưng vẻ mặt của hắn đã nói ra hết tất cả.

Nếu khó tránh khỏi đại chiến với Thánh Cung, như vậy mặc kệ Thánh Cung cường đại thế nào, bọn họ đều đối mặt với nhau.

"Hừ." Nữ tử nở nụ cười lạnh lẽo, hét lên một tiếng, vươn bàn tay ra, một mảnh vải trắng như di động quấn về phía hai người.

Dạ Thiên Tà nhíu mày, khóe miệng cong lên một chút châm chọc, ngay ở lúc hắn định ra tay, phía sau vang lên một tiếng quát lạnh lùng.

"Dừng tay cho ta!"

Nghe vậy, thân thể mềm mại của nữ tử bỗng nhiên run lên, vội vàng thu công kích lại, xoay người nhìn người phía sau, cung kính ôm quyền nói: "Phó cung chủ."

"Phó cung chủ? Thì ra là phó cung chủ Thánh cung, sao bà ấy tự mình đi ra?"

Nhóm lai khách hai mặt nhìn đều nhau, hiển nhiên không rõ ràng, là người phương nào đại giá đến chơi, để cho phó cung chủ Thánh Cung tự mình đi ra nghênh đón.

"Vị này là khách nhân tôn quý nhất của Thánh Cung chúng ta, ai cho phép ngươi vô lễ như thế?" Ánh mắt của Lý Minh Tuyết lộ ra một tia lãnh ý, sau khi liếc nữ tử một cái, rồi thu trở về, đặt ánh mắt ở trên người Hạ Như Phong, khẽ cười nói: "Như Phong đại sư đại giá đến chơi, là vinh hạnh của Thánh Cung ta."

Dứt lời, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Dạ Thiên Tà bên cạnh Hạ Như Phong, trong mắt chợt lóe sát ý lập tức biến mất, nhưng vẫn là bị bà nhanh chóng che dấu tốt.

Với Thánh Cung mà nói, Dạ Thiên Tà là sỉ nhục của bọn họ, cho nên, bọn họ quyết không cho phép hắn sống sót.

Nhưng bây giờ hắn ở bên cạnh Hạ Như Phong, người Thánh Cung muốn giết hắn cũng không có cách gì, dù sao một luyện dược sư bát phẩm, cũng đủ để Thánh Cung mượn sức bất kể đại giới.

"Như Phong đại sư?"

Những người có mặt đều vì lời nói của Lý Minh Tuyết làm cho kinh sợ, nhất là nữ tử phát ngôn bừa bãi muốn thiêu cháy Hạ Như Phong kia, để cho nàng đến minh giới làm nữ nô cho đệ đệ của mình, thân thể mềm mại hoảng sợ run rẩy không thôi.

Nàng rất yêu đệ đệ của mình, nhưng nàng càng yêu chính mình hơn, sớm biết như thế, nói cái gì cũng sẽ không báo thù cho đệ đệ.

"Như Phong đại sư, ta có thể mạo muội hỏi một câu không, ngươi và vị công tử bên cạnh ngươi này là quan hệ gì thế?"

Ánh mắt của Lý Minh Tuyết nhìn chằm chằm Dạ Thiên Tà, ngay cả sát ý trong mắt cũng che dấu rất tốt, nhưng vẫn bị Hạ Như Phong bắt được, nàng thản nhiên cười, nói: "Chàng là tướng công của ta, sao, Thánh Cung còn muốn hỏi đến việc tư của người khác sao?"

Dạ Thiên Tà hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên Hạ Như Phong trả lời người khác, nhất là trước mặt địch nhân, chính miệng thừa nhận quan hệ của hai người, tuy hai người chỉ là phu thê giả mạo.

Không khỏi mục đích bản thân, mắt tím của Dạ Thiên Tà nhu hòa đi, ôn nhu nồng đậm nhìn chăm chú gương mặt hoàn mỹ của nữ tử bên cạnh.

"Như Phong đại sư nói đùa." Trong mắt Lý Minh Tuyết xẹt qua kinh ngạc, cười gượng hai tiếng, nói.

Đôi mắt khi chuyển động không ngừng, khiến cho người ta không có cách gì đoán ra, nàng lại đang tự hỏi âm mưu quỷ kế gì.

"Chư vị, hoan nghênh đến làm khách của Thánh Cung ta, bây giờ xin vào bên trong." Thu lại tâm tư, Lý Minh Tuyết nâng đầu lên, dùng linh khí tăng giọng nói mở rộng phạm vi, nhất thời những người có mặt đều nghe rõ lời nói của Lý Minh Tuyết.

Hạ Như Phong xoa mũi nhìn Dạ Thiên Tà, cũng theo Lý Minh Tuyết đi vào.

Về phần nữ tử gì kia muốn giết Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà, dường như bị tất cả mọi người lãng quên ...

Sảnh yến hội, sớm đã có người Thánh Cung bày món ngon mỹ vị, sau khi Lý Minh Tuyết dẫn theo mọi người đi vào, thì để cho người ta dẫn bọn họ đến vị trí của mình. Sau đó ánh mắt nhìn về phía hai người Hạ Như Phong, hơi cười, nói: "Hai vị, các ngươi hãy đi theo ta!"

Hạ Như Phong gật đầu, rồi đi theo Lý Minh Tuyết đến thủ tọa dưới ghế chủ.

"Cung chủ giá lâm!"

Ngay sau khi hai người vừa ngồi xuống, ngoài cửa vang lên một tiếng hét lớn.

Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi đều nhìn ra phía ngoài cửa.

Phía trên chân trời, đóa hoa màu trắng lay động theo gió, rơi xuống mặt đất, ở dưới đóa hoa màu trắng, mỹ phụ một thân áo bào trắng, từ từ bước đến.

Một đầu tóc bạc kia đã lộ ra tuổi của mỹ phụ, nhưng có lẽ là bảo dưỡng quá tốt, khuôn mặt của bà không có dấu vết già nua gì.

Một nhóm nữ tử áo bào trắng tay cầm trường theo sát ở phía sau mỹ phụ, không hề ngoại lệ, mặt của những người đó đều không chút thay đổi, trong mắt lộ ra một loại cao ngạo vượt trên mọi người.

Kể cả mọi người trong đó có phó cung chủ, ở khoảnh khắc mỹ phụ xuất hiện đều đứng lên, trong lúc đó chỉ có hai người Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà vẫn ngồi ở trên ghế như cũ, cũng không có hành động gì.

Ánh mắt của mỹ phụ nhìn về phía hai người Hạ Như Phong, nhướng mày, tiếp tục bước chân, dưới ánh mắt kính ngưỡng của mọi người đi đến chỗ chủ vị, phất bạch y ngồi xuống, nói: "Chư vị đều mời ngồi, hôm nay là ngày sinh của bản cung, mọi người tận tâm là được, không nên khách khí như thế." 

Cuối cùng, ánh mắt của cung chủ Thánh Cung Thánh Nhược Lan nhìn về phía Hạ Như Phong, giọng lạnh nhạt nói: "Ngươi đó là Như Phong đại sư sao? Ta muốn mời ngươi gia nhập Thánh Cung, ngươi có bằng lòng hay không? Nếu ngươi tiến vào Thánh Cung, sẽ là luyện dược sư cấp cao của Thánh Cung, có được quyền lợi ngnag với phó cung chủ, địa vị chỉ ở dưới ta, ý của ngươi thế nào?"

Nghe vậy, mọi người ở sảnh yến hội, đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Hạ Như Phong.

Đây được gọi là dưới một người trên vạn người, quyền lợi ngang với phó cung chủ, đây có lẽ chính là nhiều người cầu cũng đều cầu không được.

Không ngờ vận khí của nữ tử này tốt như vậy, lại có thể được cung chủ Thánh Cung tự mình mời về, chỉ có ngu ngốc mới có từ chối chuyện tốt như vậy.

"Rất xin lỗi, ta chưa bao giờ cam chịu phải ở dưới người khác..." Vẻ mặt của Hạ Như Phong đầy lạnh nhạt, khóe môi cong lên nhợt nhạt: "Đương nhiên, nếu như ngươi giao vị trí cung chủ Thánh Cung cho ta, có lẽ ta sẽ suy nghĩ một chút."

Nghe thấy lời nói của Hạ Như Phong, tất cả mọi người đều kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

Cái gì, bọn họ không có nghe lầm chứ? Cung chủ thánh cung mời, nàng lại ngu ngốc từ chối? Hơn nữa, còn muốn để cho cung chủ Thánh Cung giao vị trí của mình cho nàng? Nàng xác định mình không điên rồi chứ?

Cho dù thế nào, cung chủ Thánh Cung sống hơn trăm năm, đều sẽ không như đệ tử Thánh Cung khác, lời nói của Hạ Như Phong mang theo khiêu khích, nàng lại vẫn không đổi sắc mặt.

"Như Phong đại sư, ta thưởng thức năng lực của ngươi, mới muốn mời ngươi gia nhập Thánh Cung ta, là việc bao nhiêu người mơ ước tha thiết, vì sao ngươi phải từ chối?"

Khóe miệng cong lên một nụ cười trào phúng, ánh mắt khinh thường của Hạ Như Phong dừng ở khuôn mặt xinh đẹp của cung chủ Thánh Cung.

Bà ta vẫn xem Thánh Cung mình là quan trọng hả? Chẳng lẽ Thánh Cung bà có cường giả bán thần, hay là Thánh Cung vì thế lực đệ nhất đại lục? Bà ta thật sự là quá để mắt đến nàng rồi.

"Chúng ta là người chính đại không nói tiếng lóng, nếu ta lấy ra thân phận luyện dược sư bát phẩm, đi đến đâu cũng đều có vị trí riêng, dù là Liên Minh Bắc Vực, hay là Linh Đại đế quốc đều không có khả năng từ chối gia nhập của ta, một Thánh cung, sao có thể giữ được ta?"

Luyện dược sư bát phẩm? Lời nói của Hạ Như Phong lại khiến mọi người kinh sợ.

Chả trách hai vị cung chủ Thánh Cung đều khách khí với nàng như thế, thì ra nàng lại là một luyện dược sư bát phẩm quả thật như lời nàng, thân phận luyện dược sư bát phẩm, dù là Liên Minh Bắc Vực hay Linh Đại đế quốc đều cố gắng mượn sức nàng.

"Vậy ngươi muốn như thế nào mới gia nhập Thánh Cung ta?" Thánh Nhược Lan nhíu mày, bà ngược lại đã xem thường tâm cơ của tiểu nha đầu này rồi.

"Muốn ta gia nhập, không phải là không thể được." Hạ Như Phong ngừng một chút, khóe miệng lập tức cong lên một độ cong nhàn nhạt: "Trừ phi, người Thánh Cung các ngươi đều tự sát tập thể..."

Dù là với tâm tính của Thánh Nhược Lan, khi nghe thấy câu này của Hạ Như Phong, sắc mặt cũng không nhịn được đại biến, giọng trầm xuống: "Nói như thế là ngươi không muốn?"

"Địa phương như Thánh Cung này không tự do, ta vẫn không nên tiến vào thì tốt hơn, huống chi ta có tướng công, tiến vào Thánh Cung, thì không phải nhất định phải rời khỏi hắn sao?"

"Đó là tất nhiên, cho dù thân phận của ngươi đặc biệt, quy định của Thánh Cung ta cũng sẽ không thay đổi, người của Thánh Cung, bất kì kẻ nào cũng không thể lập gia đình, vốn người lập gia đình là không thể tiến vào Thánh Cung, nhưng với Như Phong đại sư ngươi có thể ngoại lệ." Thánh Nhược Lan ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hai người Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà.

"Cho nên ta nói, loại địa phương này, thật sự không muốn đi vào." Hạ Như Phong lạnh nhạt cười, ánh mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử bên cạnh: "Hơn nữa, để cho ta rời khỏi hắn, tuyệt đối không thể!"

Ánh mắt của Dạ Thiên Tà càng thêm nhu hòa, thật giống như muốn dùng nhu tình của mình bao lấy Hạ Như Phong.

Có câu này của nàng, như vậy là đủ rồi...

"Như Phong đại sư, nữ tử như ngươi không nên bị nam nhân liên lụy..." Thánh Nhược Lan nhìn ra kiên quyết của Hạ Như Phong, lại còn muốn khuyên bảo cuối cùng, bởi vì thuật luyện dược của Hạ Như Phong, có thể khiến cho Thánh Cung sinh ra biến hóa long trời lỡ đất, bà không muốn buông tha như vậy.

"Là người, sẽ gặp có tâm, có được tâm sẽ có tình, mà người vô tâm vô tình như ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu hết toàn bộ."

Đúng vậy, vì có tâm, cho nên Dạ Thiên Tà trả giá vì nàng, nàng đều nhìn ở trong mắt, ghi nhớ ở trong lòng, cho đến cuối cùng bị hắn cảm động, chân chính tiếp nhận hắn người này rồi.

Nhưng Thánh Nhược Lan sẽ không tự suy nghĩ đến tình cảm đó, chỉ do bà ta căn bản là không có tâm.

"Hừ!" Vẻ mặt của Thánh Nhược Lan biến đổi, nắm chặt nắm đấm, nhất thời trầm mặc: "Như Phong đại sư, hôm nay chỉ sợ không phải do ngươi, ngươi đã đến Thánh Cung của ta, tuyệt đối không có đạo lý thả ngươi rời đi, ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý."

"Thật không?" Hạ Như Phong chớp mắt, cười lạnh một tiếng: "Vậy muốn xem ngươi, có được năng lực này hay không."

"Ha ha, nha đầu cuồng vọng, bây giừo ta sẽ nói cho ngươi, ta là có năng lực phải hay không!"

Thánh Nhược Lan vừa dứt lời, bên ngoài sảnh yến hội, một nữ tử Thánh Cung hoang mang rối loạn chạy vào: "Cung chủ, cung chủ đã xảy ra chuyện rồi!"

Nữ tử Thánh Cung kêu lên, không khỏi làm khóe miệng của Hạ Như Phong cong lên cười nhàn nhạt.

"Như Phong, cười chuyện gì mà vui như vậy?" Mắt tím nhu hòa của Dạ Thiên Tà nhìn về phía Hạ Như Phong, gương mặt tuấn tú đó hiện vẻ tà mị.

Hạ Như Phong trừng mắt nhìn, chỉ về phía nữ tử Thánh Cung kia: "Vừa rồi nàng ta nói là, cung chủ đã xảy ra chuyện."

"Ha ha..." Dạ Thiên Tà hiểu ý tứ của Hạ Như Phong, cúi đầu cười hai tiếng, mắt tím cũng ngưng tụ đầy ý cười.

Hai người cũng không cố ý đè thấp tiếng, vì vậy Thánh Nhược rõ ràng nghe thấy đối thoại của bọn họ, lúc này khuôn mặt đã thay đổi, ánh mắt đầu nhìn về phía nữ tử Thánh Cung sắc mặt xanh mét, trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì, khiến cho ngươi kích động như thế?"

Nữ tử Thánh Cung thấy nói lỡ, cắn cánh môi, ánh mắt yếu ớt nhìn Thánh Nhược Lan: "Là một đám thú biến hóa tiến công vào, trong đó cường đại nhất là thú biến hóa thất giai cửu cấp."

"Hóa Hình Thú, ngươi xác định?" Trong lòng Thánh Nhược Lan trầm xuống, có thể có Linh Thú biến hóa, chỉ có những gia tộc Linh Thú cường thịnh đó, không biết Thánh Cung bà, trêu chọc gia tộc Linh Thú lúc nào?

Chỉ bằng Hóa Hình Thú, không đến mức khiến cho bà lo lắng, nhưng gia tộc Linh Thú cường hãn, bà từng hiểu rất rõ.

Những gia tộc Linh Thú đó, yếu nhất cũng vượt qua Thánh Cung bọn họ.

"Ta xác định, bởi vì là Linh Thú đó, là cưỡi Thanh Long và Chu Tước xuất hiện, sau khi những Thanh Long và Chu Tước đó hạ xuống đất, cũng biến thành người, một lời không nói đã bắt đầu tấn công Thánh Cung." Trong mắt nữ tử Thánh Cung xẹt qua một tia kinh hãi, hiển nhiên nhóm Linh Thú xuất hiện đã dọa nàng sợ.

Những Linh Thú đó, khí thế hung mãnh, chỉ sợ lúc này có rất nhiều đệ tử Thánh Cung ngã xuống.

"Thanh Long, Chu Tước?" Sắc mặt của Thánh Nhược Lan chỉ một thoáng trắng bệch, nắm chặt nắm đấm đứng lên: " chẳng lẽ là gia tộc tứ thú? Sao Thánh Cung chúng ta có thể có người trêu chọc bọn họ?"

Ánh mắt của bà ta nhìn về phía Lý Minh Tuyết, bị ánh mắt của bà nhìn, Lý Minh Tuyết đứng lên, lắc đầu: "Cung chủ, Thánh Cung chúng ta cũng không ai trêu chọc gia tộc tứ thú."

"Cũng không ai trêu chọc bọn họ, vậy vì sao bọn họ đến Thánh Cung ta gây sự?" Lòng Thánh Nhược Lan trăm quay, cuối cùng cắn chặt răng, nói: "Các vị, theo ta cùng nhau đi ra xem đến tột cùng là gì, ta ngược lại muốn biết, bọn họ có thâm cừu đại hận gì với Thánh cung ta, lại tấn công Thánh Cung, sĩ có thể chết không thể chịu nhục, tuy gia tộc tứ thú cường đại, nhưng người Thánh Cung cũng không phải dễ ăn hiếp!"

Ở trong lúc toàn bộ mọi người đi theo Thánh Nhược Lan rời đi, Hạ Như Phong nhún vai, lạnh nhạt cười: " xem ra bọn họ đều đã đến đây rồi, Tà, chúng ta cũng đi ra thôi!"

Máu tươi nhiễm đỏ vách tường tuyết trắng của Thánh Cung, sát khí giết chóc dày đặc tràn ngập khắp Thánh Cung.

Thánh Nhược Lan vừa mới đi ra khỏi sảnh yến hội, đã nhìn thấy tình cảnh như thế, sắc mặt không khỏi đại biến, lớn tiếng quát: "Đều dừng tay cho bản cung!"

Chém giết nháy mắt đình chỉ, nhất thời tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Thánh Nhược Lan.

"Không biết các vị gia tộc tứ thú đại giá đến chơi, không có tiếp đón từ xa, nếu mọi người là vì ngày sinh của bản cung mà đến, bản cung tự nhiên hoan nghênh, nhưng các ngươi vừa đến Thánh Cung ta, đã có ý giết hại người Thánh Cung, chẳng lẽ thật sự cho rằng bản cung là quả hồng mềm, có thể tùy tiện xoa nắn?" Giọng nói lạnh lùng của Thánh Nhược Lan, từ từ vang lên ở trong sân nhỏ yên tĩnh.

Chúng thú ngây ngẩn cả người, đều dùng một ánh mắt không thể tin nhìn vào Thánh Nhược Lan.

"Này, Đại Hổ, thật lâu rồi không có ai dám nói chuyện với chúng ta như vậy?" Một vị nam tử trung niên của gia tộc Bạch Hổ dùng cánh tay đụng vào tay người bên cạnh, khiếp sợ trừng lớn hai mắt: "Người này có lá gan rất lớn, dám đồng thời khiêu khích tộc tứ thú chúng ta gia, bà ta cho rằng mình rất cường đại sao? Nếu trưởng lão trong tộc đến đây, một chưởng là có thể đánh chết bà ta rồi."

Tộc thú tên là Đại hổ của tộc Bạch Hổ đảo cặp mắt trắng dã, sau đó ánh mắt nhìn về phía Thánh Nhược Lan: "Ai bảo các ngươi trêu chọc vào người không nên trêu chọc."

Hạ Như Phong là người nọ trong truyền thuyết, mọi người gia tộc Bạch Hổ đều biết, huống chi Hạ Như Phong còn mang Hóa Hình Đan đến giải trừ nguy cơ của gia tộc tứ thú, cho nên người của gia tộc Bạch Hổ, cũng không có đối địch như lúc đầu, mà vẫn duy trì một phần kính sợ trong lòng với nàng.

"Không nên trêu chọc người khác? Không biết vị ấy là ai?" Thánh Nhược Lan lại nhíu mày, trong ánh mắt lộ ra thâm trầm không hiểu.

Chúng thú của gia tộc tứ thú cũng không trả lời bà, mà đi thẳng về phía Hạ Như Phong.


Bình Luận (0)
Comment