Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 284

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Như Phong, chúng ta đã bế quan được nửa năm rồi, cũng đã đến lúc trở về nội viện, hơn nữa, sư phụ cũng nên trở lại rồi." Trong sơn cốc, nam tử đón gió mà đứng, một áo bào trắng khẽ tung bay, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn nở nụ cười ôn hòa như nước, khẽ thở dài một tiếng: "Cũng không biết Chiến Cuồng Phong tên kia chạy đi đâu rồi."

“Vậy chúng ta đi thôi!" Hạ Như Phong cười nhàn nhạt, ngẩng đầu lên, nhìn về phía trời xanh trong sạch, như ở trên bầu trời nhìn thấy một khuôn mặt tà mị tuấn mỹ.

Tà rời đã rất lâu rồi, đại khái hắn đã sớm về Tây Huyễn đại lục, nhưng nàng tin tưởng, rất nhanh bọn họ có thể gặp lại, chỉ cần thực lực của nàng đến một trình độ, nàng sẽ trở về Tây Huyễn đại lục.

"Hả?" Đột nhiên, Hạ Như Phong dừng chân lại, đôi mắt đen lạnh nhạt nhìn về phía mấy bóng dáng đang giao chiến kia.

Trong mấy người kia, có mấy bóng dáng quen thuộc, một người trong đó chính là Trưởng Tôn Ô Tịnh, còn có một người đã từng gặp mặt một lần Kim Ni Nhĩ.

"An Phỉ Lạc, ngươi đê tiện!" Kim Ni Nhĩ nắm chặt cung tiễn trong tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm khuôn mặt cao ngạo của An Phỉ Lạc: "Chẳng những tìm nhiều giúp đỡ như vậy, còn ám toán chúng ta, An Phỉ Lạc, ngươi thật sự là tiểu nhân đê tiện."

"Ha ha, đê tiện thì thế nào? Kim Ni Nhĩ, Kim Ni Toa, hôm nay là ngày chết của các ngươi!" An Phỉ Lạc tùy tiện cười lớn hai tiếng, đầu tóc dài bay về phía sau, ánh mắt đảo qua tỷ đệ Kim gia, dừng lại trên người Trưởng Tôn Ô Tịnh: "Trưởng Tôn công tử, đây là chuyện của ta và tỷ đệ Kim gia, ngươi không cần nhúng tay vào."

"Buồn cười!" Trưởng Tôn Ô Tịnh cười lạnh một tiếng, cao ngạo ngẩng đầu lên, vẻ mặt khinh thường nhìn An Phỉ Lạc: "Ta là tổ đội với bọn hắn tiến đến Tĩnh U Cốc, mà Trưởng Tôn Ô Tịnh ta sao có thể là người bỏ đội ngũ rời đi? An Phỉ Lạc, ngươi ít nói nhảm đi, muốn đánh thì đánh, chẳng lẽ ta còn phải sợ các ngươi sao?"

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngươi cho rằng, ba người các ngươi sẽ là đối thủ của chúng ta sao?" An Phỉ Lạc cong khóe môi, trong ánh mắt chứa tia kiêu ngạo bất tuân: "Trưởng Tôn Ô Tịnh, ta thừa nhận ngươi rất vĩ đại, đối ta không thể không cam bái hạ phong với ngươi, nhưng ngươi thiên tài như thế nào đi nữa, cũng không thể so sánh với những thiên tài lâu năm của viện Linh Sư, nếu ngươi nhúng tay vào, hôm nay Tĩnh U Cốc sẽ là nơi táng thân của ba người các ngươi."

Trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, ý cười trào phúng ở khóe miệng của An Phỉ Lạc càng sâu.

"Bọn họ là ai? Ngươi biết?" Lam Phong nhún vai, đôi mắt ôn nhu nhìn về phía nữ tử bên cạnh.

Tuy mọi người Kim Ni Nhĩ là nhân vật trong bảng thiên tài ở Đông vực, nhưng với thân phận như Lam Phong, không biết bọn họ cũng là điều đương nhiên.

"Ừ." Hạ Như Phong hơi cười, ánh mắt dừng ở sân phân tranh không xa chỗ này: "Giữa hai người kia có người ta biết."

Một người trong đó Trưởng Tôn Ô Tịnh, cho dù thế nào, Trưởng Tôn Ô Tịnh đã ở trước mặt người Tạ gia tiếp nối bảo vệ nàng, hơn nữa đã nhắc nhở nàng thực lực của Tạ Đình, cho nên cho dù quan hệ của hai người cũng không phải là bằng hữu rất tốt, nhưng cũng không kém.

Mà một người khác lại là Kim Ni Nhĩ nàng từng gặp mặt một lần, lúc trước ở thời điểm thí luyện, hắn ra tay cưỡng chế di dời những người dự thi cướp bóc đó, tuy rằng đây là một hành động trong lúc vô tình, với thực lực của nàng cũng không cần Kim Ni Nhĩ giúp, nhưng người khác giúp qua nàng, nàng sẽ không có cảm giác quá kém với hắn.

"An Phỉ Lạc, ngươi hỗn đản!" Kim Ni Toa vươn tay chỉ, chỉ vào cái mũi của An Phỉ Lạc, chửi ầm lên nói: "Ngươi không phải ỷ vào nhiều người thôi sao, có cái gì hơn người chứ? Sao Kim Ni Toa ta có thể bại bởi tiện nhân ngươi như vậy, An Phỉ Lạc, ta nói cho ngươi biết, hôm nay không phải ngươi chết thì là ta vong! Ngươi không ra tay ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Bị người khác chỉ vào mũi mắng tiện nhân, sắc mặt của An Phỉ Lạc không khỏi trầm xuống, khóe miệng cong lên cười hung ác: "Một nữ hài tử, mỗi ngày như người đàn bà chanh chua, thì ra đây là giáo dưỡng của Kim gia các ngươi? Thật đúng là để cho ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa, Kim Ni Toa, nếu ngươi nguyện ý thần phục ta, nói không chừng ta ngược lại sẽ cho ngươi giữ lại một con đường sống."

"Phi!" Kim Ni Toa nhổ một ngụm nước miếng xuống mặt đất, hai tay chống nạnh, con ngươi màu vàng hung tợn nhìn An Phỉ Lạc: "Để cho Kim Ni Toa ta thần phục loại tiện nhân như ngươi? Ngươi đang nằm mơ sao? Cũng không nhìn xem bản thân ngươi, có điểm nào đủ tư cách để khiến ta thần phục?"

Dứt lời, Kim Ni Toa cao thấp đánh giá An Phỉ Lạc, trong đôi mắt màu vàng xẹt qua khinh thường.

"Kim Ni Toa!" An Phỉ Lạc nắm chặt nắm đấm, sắc mặt xanh mét nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia: "Nếu ngươi muốn chết như vậy, ta không tiễn ngươi một đoạn đường, sẽ không phải cô phụ tâm ý của ngươi sao?"

"Hừ!" Kim Ni Toa thoáng nhìn, trong lỗ mũi khéo léo tinh xảo phát ra một tiếng hừ lạnh.

An Phỉ Lạc lạnh lùng nhìn Kim Ni Toa, xoay người, ôm quyền với mọi người phía sau hắn nói: "Chư vị sư huynh, bọn họ giao cho các ngươi, An Phỉ Lạc ta nói được thì làm được, sau khi việc thành, không hề thiếu chỗ tốt cho chư vị sư huynh, đan dược các ngươi cần, ta nhất định đúng giờ đưa đến cho các ngươi."

"Ha ha, An sư đệ nói đùa rồi, sao chúng ta có thể không tin An sư đệ chứ." Một nam tử trong đó ngáp một cái, sau đó ánh mắt nhìn về phía mọi người Kim Ni Toa, bờ môi nở một nụ cười âm hiểm: "Các ngươi là tự mình đứng để cho chúng ta chém, hay là phản kháng rồi bị chúng ta chém chết? Ta khuyên các ngươi, vẫn là đừng chống cự vô vị, như vậy sẽ chết càng thêm tàn nhẫn."

"Trừ phi là ngu ngốc, mới đứng cho các ngươi chém." Trưởng Tôn Ô Tịnh cười lạnh một tiếng, nhưng mà đối mặt với nhiều cường địch như vậy, vẻ mặt của hắn cũng nghiêm trọng.

Sau đó đám người phía sau An Phỉ Lạc, đồng thời đi lên, vây quanh ba người ở chính giữa.

Chiến tranh hết sức căng thẳng, ngay vào lúc này, một giọng nói lạnh nhạt, bỗng nhiên từ sau lưng truyền đến: "Các ngươi như vậy tính là đấu võ sao?"

Nhất thời, mọi người đều xoay người, ánh mắt nhìn nơi truyền đến giọng nói.

Trong rừng cây, nữ tử nhẹ bước từ từ đi đến nơi này, khuôn mặt của tuyệt sắc, chiếu sáng đôi mắt của mọi người, trong ánh mắt của nữ tử lộ ra một phần đạm mạc, đôi mắt đen lạnh nhạt, thật giống như tất cả mọi người đều không nhập vào được mắt của nàng.

"Chính là ngươi?" Trong mắt Trưởng Tôn Ô Tịnh hiện lên kinh ngạc, hắn thế nào cũng không ngờ rằng, nàng sẽ xuất hiện ở trong này.

Từ nửa năm trước, sau khi nàng và Lâm Gia La đại chiến, đã gia nhập nội viện, cho nên dù là Trưởng Tôn Ô Tịnh có tâm muốn lãnh giáo để nàng chỉ điểm mấy chiêu, đều không thể tìm được tung tích của nàng.

Kim Ni Nhĩ, Kim Ni Toa, An Phỉ Lạc đều tiến vào viện Linh Sư với Hạ Như Phong, với quán quân tỷ thí lần đó, đương nhiên đều cảm thấy vạn phần quen thuộc, nhưng đám người An Phỉ Lạc tìm đến cũng không biết Hạ Như Phong.

"Vị sư muội này, vừa rồi ngươi nói vậy là có ý tứ gì?"

"Không có ý tứ gì cả." Hạ Như Phong lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Nhưng, trong bọn họ nên có thêm một người là ta, mới tính là chiến đấu bắt đầu."

Trưởng Tôn Ô Tịnh hơi sửng sốt, hắn thật sự không hiểu, vì sao nữ tử này phải trợ giúp nhóm người mình? Với tính cách đạm mạc của nàng, căn bản không phải loại người gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, nếu nàng trực tiếp tránh ra, vậy mới phù hợp với tác phong của nàng.

Chẳng lẽ là một lần kia lời mình nói ở trước mặt Tạ gia, và nhắc nhở nàng?

Nghĩ đến đây, Trưởng Tôn Ô Tịnh lại nhiều thêm một phần hiểu biết với nàng.

"Sư muội, ngươi cần phải suy xét cho rõ ràng, chúng ta cũng sẽ không bởi vì ngươi là nữ tử mà thủ hạ lưu tình." Nam tử nhướng mày, cảnh cáo nhìn Hạ Như Phong.

Cho dù nữ tử phong hoa tuyệt đại, nhưng ở đây là viện Linh Sư cường giả vi tôn, dù có xinh đẹp cũng không có tác dụng.

"Nói đủ chưa?" Hạ Như Phong thản nhiên xoay người, rút trường côn sau lưng ra, giơ côn vào trong không khí, lạnh lùng nâng mí mắt lên: "Nếu nói đủ rồi, vậy thì đánh đi!"

Nói xong, cũng không cho mọi người cơ hội phản ứng, trường côn đảo qua, như cái chổi quét về phía mọi người, mà nơi trường côn của nàng quét qua, tất cả mọi người lập tức bay ra ngoài, ngã thật mạnh ở trên mặt đất, nhấc lên bụi đất đầy đất.

Bọn họ kinh ngạc nâng hai mắt lên, vẻ mặt dại ra nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng tuyệt sắc của Hạ Như Phong.

Mà An Phỉ Lạc, sau khi nhận ra Hạ Như Phong đã vụng trộm trốn đi.

Bọn họ không biết Hạ Như Phong, nhưng An Phỉ Lạc thế nào lại không biết nàng? Tuy nửa năm đó, An Phỉ Lạc cũng không thấy Hạ Như Phong, nhưng cũng từ trong viện Linh Sư nghe đến đôi câu vài lời, tự nhiên biết nàng đã vào nội viện, trở thành một đệ tử hạch tâm.

Để cho một đệ tử nội môn chiến đấu với đệ tử hạch tâm, vậy có khác gì muốn chết chứ?

Nhưng, tuy hắn chạy trốn, nhưng ngày kế tiếp cảu hắn cũng không hề dễ chịu, bởi vì nhóm đệ tử nội môn này bị hắn lừa bịp, nhất định không sẽ bỏ qua cho hắn.

"Còn không nhanh cút!" Hạ Như Phong thu trường côn như hỏa lại, lạnh lùng lên tiếng, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn đám đệ tử nội môn kia.

Lời của nàng như đại xá, mọi người rất nhanh đứng lên, giống như một trận gió, trong chớp mắt đã mất đi bóng dáng.

"Vừa rồi... Cảm ơn ngươi." Trưởng Tôn Ô Tịnh ngẩng đầu lên, trong mắt hiện ra một chút cảm kích, kiêu ngạo thuộc về hắn, lúc nhìn nữ tử cũng biến mất vô tung vô ảnh.

Ở trước mặt nàng, hắn không dám kiêu ngạo? Nữ tử này, quả thực chính là biến thái.

Hạ Như Phong đi về phía trước một chút, y phục đỏ tung bay, đưa lưng về phía Trưởng Tôn Ô Tịnh, thản nhiên nói: "Ngươi không cần cảm ơn ta, việc này với ta mà nói, chỉ là nhấc tay mà thôi."

Hôm nay ra tay giúp đỡ, chỉ vì lúc trước hắn thiện ý nhắc nhở một phen, nếu không nàng quả quyết không có khả năng ra tay giúp đỡ hắn. Mà nàng cũng chỉ giới hạn nhấc tay thôi, dù sao quan hệ giữa nàng và Trưởng Tôn Ô Tịnh, còn không đến mức để cho nàng vì cứu hắn à trả giá đại giới thật lớn.

Dứt lời, cũng không quay đầu đi về phía Lam Phong, hai người nhìn nhau cười, rời khỏi Tĩnh U Cốc.

"Cũng là thời điểm sư phụ trở lại, ta dẫn ngươi đi gặp bà!" Sau khi đi ra khỏi Tĩnh U Cốc, Lam Phong quay đầu, khẽ cười với nữ tử bên cạnh, nói.

Hạ Như Phong vuốt cằm, khẽ gật đầu, nói thật, nàng cũng nổi lên hưng thú với sư tổ trong truyền thuyết kia. . .

Trong sân yên tĩnh, mỹ phụ nằm ở trên ghế quý phi, hai chân bắt chéo, bờ môi mê người nở nụ cười thích ý. Có lẽ là cảm nhận được động tĩnh phía trước, mỹ phụ từ từ mở mắt đẹp còn buồn ngủ ra, lúc trông thấy bóng dáng màu trắng xuất hiện ở trong viện, khóe miệng tươi cười càng thêm mị hoặc.

"Yêu, cuối cùng Tiểu Phong Nhi nhà chúng ta cũng trở lại, nhưng lại mang về một mỹ nhân nhi, Tiểu Phong Nhi con có bản lĩnh lớn đấy, không tệ, không tệ, mỹ nhân nhi này xứng đôi với Tiểu Phong Nhi nhà ta."

"Sư phụ." Lam Phong nhất thời đầu đầy hắc tuyến, có chút đau đầu nhìn mỹ phụ: "Người có thể thu liễm chút không?"

"Làm đệ tử, lại giáo huấn sư phụ của mình, haiz, lão sư rất đau lòng." Mỹ phụ tay vuốt bộ ngực cao ngất, nhíu mày, như thật sự cảm thấy đau lòng vì lời nói của Lam Phong.

Lam Phong xoa huyệt thái dương, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, bất đắc dĩ nhún vai: "Đây là sư phụ của ta Doãn trưởng lão."

Sau khi Hạ Như Phong nhìn thấy người gọi là sư tổ của mình tđã rực tiếp trợn tròn mắt, du thế nào nàng cũng không ngờ rằng, sư tổ lại là một nữ nhân, nhưng lại là bộ dáng này...

"Được rồi, không nói giỡn với các ngươi nữa." Doãn Nhân từ trên ghế quý phi đứng lên, thu trêu tức trong mắt đẹp lại, khóe miệng khẽ cong, nhìn Hạ Như Phong nói: "Nói vậy ngươi chính là người tiểu tử Thu Phong kia nhắc đến? Không ngờ tiểu tử kia thiên phú nát như vậy, lại thu được một nha đầu kiệt xuất như vậy."

"Thiên phú của sư phụ nát, vậy vì sao sư tổ phải thu ông làm đệ tử?" Hạ Như Phong nhíu mày, lạnh nhạt lên tiếng hỏi.

Doãn Nhân che môi mọng, quyến rũ cười: "Hì hì, tiểu nha đầu, con bảo vệ hắn ta đã nghe ra, chỉ là ta nói cũng là nói thật, ta xem như từng có giao tình với mẫu thân của hắn, nên mới nhận hắn làm đệ tử, đáng tiếc hắn thăng cấp quá chậm, tuy thiên phú của hắn ở Tây Huyễn đại lục xem như không tệ, nhưng nếu đi vào Đông Linh đại lục, chỉ có thể trở tồn tại ở dưới đáy."

Hạ Như Phong trầm mặc không nói, nàng biết, Doãn Nhân nói là sự thật.

"Đúng rồi, Lam Phong, tiểu nha đầu, các ngươi đến vừa đúng lúc, vừa vặn có một nhiệm vụ muốn các ngươi đi hoàn thành, tuy chuyện này là do Tạ Tranh nói ra, nhưng cũng chính là tâm nguyện của sư phụ ngươi, hắn sớm đã báo tin cho ta, để cho ta tìm cơ hội rèn luyện ngươi." Doãn Nhân cong khóe môi, ngón tay vuốt mái tóc trên trán: "Haiz, làm sư tổ, ta tự nhiên cũng muốn suy xét cho con, cho nên ta để cho Lam Phong đi với con, nhưng trước đó, tiểu nha đầu, con tới kêu một tiếng sư tổ nghe một chút."

Nghe vậy, Hạ Như Phong đầu đầy hắc tuyến, không nói gì nhìn Doãn Nhân.

"Người nói, chuyện này là do Tạ Tranh nói ra?" Như nhớ đến cái gì, Hạ Như Phong nhướng mày, trịnh trọng lên tiếng hỏi.

"Đúng vậy, làm sao vậy?" Doãn Nhân chớp mắt đẹp, thưởng thức móng tay đỏ tươi, nghi hoặc nhìn sắc mặt ngưng trọng của Hạ Như Phong.

Hạ Như Phong khẽ thở dài, sau đó nói từng ân oán của mình và Tạ Tranh ra, sau khi nghe lời của nàng, khuôn mặt tươi cười của Doãn Nhân biến mất.

"Vừa rồi ta đã cảm thấy không thích hợp, vì sao Tạ Tranh cực lực tiến cử, thì ra là thế." Doãn Nhân cười lạnh một tiếng, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo: "Tiểu nha đầu, con yên tâm đi! Ta tự có an bài."

Hạ Như Phong hơi cười, nàng cũng không sợ Tạ Tranh, mặc kệ ông ta có âm mưu gì, sức lực so ra đều kém tuyệt đối.

Tuy bây giờ nàng đánh không lại Tạ Tranh, nhưng nàng có được Phong Tà đại lục, huống chi Hạ Như Phong nàng vốn không phải người sợ việc, nếu không lúc trước cũng sẽ không giết Tạ Đình.

Sau khi Hạ Như Phong và Lam Phong rời đi, Doãn Nhân lại nằm ở trên ghế quý phi, khóe miệng cong lên một nụ cười, lạnh lùng nói hai chữ: "Tạ Tranh..."
Bình Luận (0)
Comment