Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 287

Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

"Minh Dạ!" Sắc mặt của Phủ chủ càng thay đổi, ánh mắt đau thương nhìn chăm chú vào nam tử, giọng điệu bất đắc dĩ thở dài: "Minh Dạ, ngươi là người thừa kế của Tử Minh phủ ta, trên người của ngươi có trọng trách ngươi phải gánh vác, vì một người nữ nhân mà ngươi sa sút tinh thần suốt hơn hai mươi năm, lại vì tìm nàng mà bản thân gặp phải hiểm cảnh, biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này, ngươi đây lại là tội gì chứ? Làm thiếu phủ chủ của Tử Minh phủ thì muốn cái dạng nữ nhân gì mà không có, làm gì..."

"Phụ thân." Tử Minh Dạ ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn mỹ tái nhợt giống như bạch ngọc, khóe miệng nở nụ cười chua sót: "Nhiều nữ nhân hơn nữa thì cũng không sánh bằng với một cọng tóc của nàng, hai mươi mấy năm tìm kiếm đều không có tung tích của nàng, ta nghĩ, nàng sớm không còn ở nhân thế, nếu không ta làm sao có thể không tìm được nàng? Nếu nàng đã chết thì ta cũng không còn cần thiết phải sống tiếp, cho nên ta buông tha cho trị liệu."

Phủ chủ gắt gao nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm gương mặt kiên quyết của nam tử, cuối cùng vẫn hóa thành một tiếng than nhẹ.

Những năm gần đây, Tử Minh Dạ vẫn đều sống trong tra tấn thống khổ, mà nhìn thấy cái dạng này của nhi tử, là phụ thân thì làm sao lại không đau lòng?

Chỉ là tính khí nhi tử quật cường, hắn đã hiểu rõ từ lâu, một khi hắn nhận định chuyện hoặc là người, cho dù là biển cạn đá mòn thì cũng sẽ không thay đổi.

Phần chấp nhất này của hắn nếu dùng ở trên tu luyện thì tội gì đến bây giờ vẫn chỉ là tu vi Chân linh chứ? Dù sao thì thiên phú của hắn là người đứng đầu ở Tử Minh phủ hàng ngàn năm nay, lại trải qua nổ lực bồi dưỡng lớn. Đáng tiếc sự chấp nhất của hắn lại dùng sai chỗ.

"Thiếu phủ chủ, ngươi nói như vậy chẳng phải là làm cho Phủ chủ thương tâm sao? Những năm gần đây, ngươi thừa nhận hành hạ thì Phủ chủ cũng khó chịu giống như vậy, hắn vì chuyện của ngươi hao tổn nhiều tâm tư như vậy, ngươi cứ nhẫn tâm để cho Phủ chủ người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao? Người chết thì cũng đã chết rồi, vì sao không quý trọng người trước mặt chứ?" Quản gia lau nước mắt, đau lòng nhìn về phía nam tử tuấn mỹ đang suy yếu kia.

Cơ thể Tử Minh Dạ run lên, ngẩng đầu lên và nhìn lão giả một đầu tóc bạc, lại nhớ tới bộ dáng hăng hái của hắn hai mươi mấy năm trước thì trong lòng không khỏi hiện ra một chút chua xót.

"Phụ thân, thật có lỗi, là hài nhi bất hiếu, làm cho phụ thân lo lắng rồi." Tử Minh Dạ xấu hổ cúi đầu, những năm gần đây, vì tìm kiếm nàng mà hoàn toàn coi nhẹ cảm nhận của phụ thân.

Đúng vậy, những năm gần đây, hắn chịu khổ sở thì người bên cạnh sao có thể dễ chịu? Vì để cho mình an tâm đi tìm nàng, lúc đầu phụ thân muốn giao Tử Minh phủ cho mình xử lý nhưng người lại một lần nữa gánh lấy gánh nặng, bản thân lại có thể nào lại lại thương tổn trái tim phụ thân chứ?

"Ngươi có thể hiểu được như vậy thì tốt, nhóm Luyện dược sư này là ta tìm tới, ta hy vọng ngươi có thể phối hợp để bọn họ trị liệu..." Phủ chủ khẽ thở dài, ánh mắt từ ái nhìn chăm chú vào Tử Minh Dạ, giống như là nói với hắn, một câu nói này của Tử Minh Dạ đã làm cho hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Là ai nói, thế lực càng lớn thì càng không có tình thân? Nhưng mà nhóm người ở đây, đều từ trong tình phụ tử này cảm nhận được tình thân sâu sắc.

"Còn thỉnh các vị đi xem tiểu nhi, rốt cuộc là bị bệnh gì vậy!" Phủ chủ tránh ra một bên, hai tay để ở sau lưng, hai mắt lãnh khốc nhìn về phía nhóm Luyện dược sư ở phía sau.

Giọng điệu của hắn tuy lễ độ nhưng hành vi trái lại lại không có cung kính đáng nói, dù sao hắn là người cầm quyền của một trong những thế lực đứng đầu ở đại lục, nhóm Luyện dược sư này cũng không dám nhận cung kính của hắn.

Trong lúc đó, chỉ có vẻ mặt của Hạ Như Phong vẫn lạnh nhạt như cũ, cặp con ngươi đen kia chặt chẽ nhìn chằm chằm Tử Minh Dạ, lông mày hơi nhíu lại, trong mắt không dấu vết xẹt qua một chút ánh sáng khác thường.

Các vị Luyện dược sư lần lược tiến lên, sau khi kiểm tra bệnh tình của Tử Minh Dạ cong thì đều tiếc hận lắc đầu, không thể giúp được làm cho trái tim của Phủ chủ không khỏi bị nâng cao lên.

Các vị Luyện dược sư vây quay cùng một chỗ và thảo luận trong chốc lát, cuối cùng vẫn là một vị Luyện dược sư lớn tuổi đi ra, thật cẩn thận liếc nhìn Phủ chủ nói: "Phủ chủ, thứ lỗi cho chúng ta thực lực yếu kém, thật sự nhìn không ra Thiếu phủ chủ rốt cuộc là bị cái bệnh gì, vẫn là để cho Triệu Kình đại sư chẩn đoán bệnh cho Thiếu phủ chủ đi."

Nhất thời, tất cả các ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Triệu Kình, ngay cả Phủ chủ và quản gia cũng không ngoại lệ.

Có lẽ Triệu Kình là hy vọng duy nhất của bọn họ đến bây giờ, bởi vì viện Dược sư hoàn toàn sẽ không ra tay cứu trị giúp bọn họ.

"Phủ chủ đại nhân, ta đã kiểm tra qua bệnh tình của Thiếu phủ chủ, chỉ là, ngay cả ta cũng không biết Thiếu phủ chủ tại sao lại bị như vậy." Sau khi Triệu Kình dùng tinh thần lực dò xét Tử Minh Dạ thì nhíu mày, cao ngạo kia của hắn, vào lúc này đều biến mất không thấy.

Chẳng qua bởi vì không có người nhìn ra rốt cuộc Tử Minh Dạ bị bệnh gì, cho nên hắn cũng không cảm nhận được bao nhiêu xấu hổ.

"Cái gì, ngay cả Triệu Kình đại sư cũng không biết bệnh tình của Thiếu phủ chủ là gì? Vậy xem ra cũng chỉ có Viện trưởng của viện Dược sư, một Luyện dược sư cửu phẩm và trưởng lão Lý gia thân là Luyện dược sư bát phẩm cao cấp mới có năng lực này."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ngay cả Triệu Kình cũng không thể chữa khỏi cho Tử Minh Dạ, huống chi nhóm bọn họ lại không bằng Luyện dược sư Triệu Kình này?

"Chẳng lẽ mạng của con ta thật sự phải ngừng ở đây sao?" Phủ chủ dường như lập tức gì đi mấy trăm tuổi, trên trán đầy nếp nhăn, một cỗ không khí bi thương tràn ngập khắp phòng ốc.

Gương mặt tuấn mỹ tái nhợt của Tử Minh Dạ hiện ra một chút tươi cười suy yếu, đôi mắt màu tím nhìn về phía gương mặt bi thương của lão giả trước mặt và trấn an nói: "Phụ thân, ta đã sớm nhìn thấu sinh tử, ngươi không cần quá mức bi thương."

Hai mắt của Phủ chủ đau xót nhìn thật sâu nhi tử chính mình yêu thương, hai tay thủ đều đã run rẩy lên, mệt hắn còn là Phủ chủ của Tử Minh phủ, cuối cùng lại ngay cả nhi tử của mình cũng không có cách gì cứu trị.

"Cái gì...." Hạ Như Phong sờ sờ mũi và nhìn Tử Minh Dạ, khóe miệng khẽ nâng lên một chút tươi cười: "Ta nghĩ, ta có biện pháp cứu hắn."

Giọng nói nàng nhàn nhạt hấp dẫn lực chú ý của mọi người, nhất thời, tất cả ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía dung nhan tuyệt sắc của nữ tử.

Có lẽ là vẻ ngoài của nàng còn trẻ, làm cho người ta không thể nào đem nàng và đại sư luyện dược liên hệ cùng một chỗ, vì vậy bất luận kẻ nào cũng không có đem nàng tính vào trong đó.

Vô luận như thế nào, bọn họ cũng sẽ không tin tưởng, nữ tử còn trẻ này có biện pháp cứu Tử Minh Dạ.

"Đùa giỡn cái gì? Ngay cả Triệu Kình đại sư cũng không có thể nhìn ra bệnh tình của Thiếu phủ chủ, một nữ tử vừa hai mươi tuổi, thì sao dám khoe khoang ba hoa khoác lác?"

"Có lầm hay không, nàng xem mình như như là Luyện dược sư bát phẩm sao? Cho dù là Luyện dược sư bát phẩm thì cũng không có cái thực lực này đi?"

Mọi người đều cảm thấy khinh thường thật sâu đối với sự đứng ra của Hạ Như Phong, một nữ tử vừa hai mươi tuổi thì có thể đạt được cái thành tựu gì? Có lẽ thiên phú của nàng cực kỳ trác tuyệt, nhưng so sánh với nhóm Luyện dược sư thành danh đã lâu của bọn họ đây, lại quá mức nhỏ bé không đáng kể.

Thiên tài dù sao cũng là thiên tài, làm sao có thể so sánh với cường giả?

"Hừ, ngay cả ta cũng không có nhìn ra bệnh tình của Thiếu phủ chủ, dựa vào ngươi? Còn dám nói có thể cứu trị Thiếu phủ chủ?" Triệu Kình khinh thường hừ lạnh một tiếng, ngẩng cao cằm lên, kiêu ngạo liếc nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Hạ Như Phong.

Không thể phủ nhận, nữ tử này có bộ dạng tuyệt sắc, khí chất toàn thân kia cũng không có người nào có thể đuổi kịp, chẳng qua hắn cũng không tin thực lực của nàng vượt qua mình.

"Ngươi không có năng lực này thì không có nghĩa là người khác cũng không có, dù sao các ngươi đều không có cách gì cứu hắn, vậy không bằng xem ngựa chết làm thành ngựa sống để chữa trị, tin tưởng ta thì vẫn còn có một đường sức sống..." Hạ Như Phong lạnh nhạt cười, vẫn không bởi vì Triệu Kình khinh thường mà cảm thấy phẫn nộ, từ đầu tới cuối nàng đều là mặt không đổi sắc.

Nữ tử này, không đơn giản. Phần trầm ổn kia của nàng không phải bất luận kẻ nào đều có thể có được, nhất là người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo.

Phủ chủ sờ cằm và trầm tư lại, con mắt nhìn về phía Hạ Như Phong xẹt qua một chút ánh sáng khác thường, cuối cùng ông cũng nhìn thẳng vào nữ tử trẻ tuổi bị chính mình xem nhẹ kia.

"Tốt, vậy bây giờ ta sẽ tin tưởng ngươi, hy vọng ngươi có thể như lời ngươi nói, chữa khỏi chọn nhi tử ta, lúc đó ta đáp ứng bất kỳ một yêu cầu nào mà ngươi đưa ra."

Hạ Như Phong lạnh nhạt cười và đi về phía Tử Minh Dạ, một cỗ tinh thần lực được phát ra và tỉ mỉ kiểm tra thân thể Tử được nguyên nhân bệnh của Thiếu phủ chủ."

"Là cái gì?" Vào lúc này, ánh mắt mọi người đều không chuyển mắt nhìn chằm chằm Hạ Như Phong.

"Nếu ta không có đoán sai, tinh lực (tinh thần và thể lực) của Thiếu phủ chủ từng trải qua một lần tẩu hỏa nhập ma, đúng không?" tầm mắt của Hạ Như Phong nhìn về phía Phủ chủ và nhàn nhạt hỏi ra tiếng.

Phủ chủ sửng sốt một chút, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người mà chậm rãi gật đầu: "Không sai, đó chính là chuyện của mười mấy năm trước rồi."

"Vậy là được rồi, nguyên nhân bệnh của hắn chính là vì lần tẩu hỏa nhập ma đó."

"Cái gì?" Phủ chủ đột nhiên cả kinh, chau mày: "Lúc ấy được sự giúp đỡ của ta, hắn đã thức tỉnh lại, mà còn là chuyện của mười mấy năm trước, vì sao lại liên quan đến nguyên nhân bệnh của hiện tại?"

"Cho dù từ trong tẩu hỏa nhập ma tỉnh lại, nhưng sức chống cự của hắn cũng sẽ trở nên yếu đi, đoạn thời gian trước, Thiếu phủ chủ hẳn là ngửi được hương cỏ U Hồn Cỏ, cái loại hương cỏ này là chuyên môn nhằm vào người đã từng bị tẩu hỏa nhập ma, trở thành ác mộng trong lòng bọn họ, cho nên Thiếu phủ chủ mới có thể thống khổ như vậy."

Nghe vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào gương mặt hoàn toàn tự tin kia của Hạ Như Phong.

"Chê cười! Cái gì U Hồn Cỏ, chúng ta nghe cũng chưa từng có nghe nói qua, ai biết ngươi có phải hay không bịa chuyện lung tung?" Triệu Kình biến sắc, hai tròng mắt hung tàn nhìn chằm chằm Hạ Như Phong.

Nếu như lời nói của Hạ Như Phong là thật, như vậy, hắn đã đánh mất toàn bộ mặt mũi. . .

"Có một loại đan dược tên là Thanh Hương đan, là chuyên môn trị liệu loại nguyên nhân bệnh này, cho nên có chính xác hay không, các ngươi có thể đợi để nhận xét ngay lập tức tức..." Hạ Như Phong nhàn nhạt quét mắt nhìn Triệu Kình, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, giọng nói lạnh nhạt truyền đi khắp trong phòng.

Tử Minh Dạ kinh ngạc nhìn Hạ Như Phong, nhướng mày và suy yếu nói: "Vị cô nương này, ngươi nói, phải chăng là một gốc cây màu sắc u ám, phía trên cỏ nhỏ có hoa văn hình con nhện?"

"Đúng vậy, đây chính là U Hồn Cỏ!"

Nghe được đối thoại của hai người, Phủ chủ có chút tin tưởng lời nói của Hạ Như Phong, ánh mắt nhìn về phía nàng cũng ôn hòa lại và hỏi: "Cô nương, những hiểu biết đó của ngươi là từ đâu mà biết."

"Là ta nhìn thấy từ trên sách cổ." Hạ Như Phong thản nhiên nhìn phía Phủ chủ, còn về nguyên nhân thật sự bản thân biết U Hồn Cỏ thì cũng không có nói với bọn họ: "Luyện chế Thanh Hương cần một ít dược liệu, còn phiền toái Phủ chủ chuẩn bị một chút."

Dứt lời thì liên tục báo ra vài loại dược liệu, chỉ là nghe xong những loại dược liệu nàng báo, Phủ chủ thở dài một tiếng và nói: "Cô nương, nếu ta không đoán sai thì đan dược này hẳn là đan dược bát phẩm, nếu không thì ngươi cứ viết phương thuốc ra rồi để cho Triệu Kình luyện chế, với thực lực của ngươi thì làm sao luyện chế đan dược bát phẩm được? Yên tâm, thiệt thòi của ngươi thì Tử Minh phủ ta sẽ bồi thường cho ngươi."

Nhưng mà, Hạ Như Phong lại là lắc đầu, giọng điệu đạm mạc như gió: "Không cần, ngươi lấy dược liệu đến cho ta là được."
Bình Luận (0)
Comment