Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 289

Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

Có thể là nhớ tới nam tử tuấn mỹ tà mị kia, khóe miệng Hạ Như Phong nở nụ cười mềm nhẹ, khí thế khắp người bỗng nhiên đã xảy ra thay đổi, cặp con ngươi màu đen kia cũng tràn đầy ánh sáng nhu hòa.

Phủ chủ và Tử Minh Dạ cũng không nhịn được mà sửng sốt một chút, Hạ Như Phong ở trong mắt bọn họ là lạnh nhạt trầm ổn, lại chưa từng có loại thời điểm nhu hòa như vậy, có lẽ nàng như vậy càng giống nữ tử hơn, nhưng chỉ khi nàng nghĩ về người nam tử mà mình thích thì mới sẽ lộ ra một khía cạnh khác.

Như thế, chẳng phải là càng đáng quý?

"Chàng, quả thật là một người cực kỳ ưu tú." Thu hồi ánh sáng trong mắt, Hạ Như Phong cười nhẹ, gương mặt tuyệt mỹ đầy đường nét nhu hòa: "Thế nhân vĩnh viễn sẽ không hiểu rõ chàng, nhưng chỉ cần ta hiểu chàng, như vậy là đủ rồi."

Lúc trước, hắn nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước) vì nàng mà ra tay giết chết thân nhân, mà nàng cũng không do dự vì hắn huyết nhiễm Hoàng thành.

Còn ở trong mắt thế nhân bọn hắn như thế nào, cùng bọn họ lại có quan hệ gì đâu? Chỉ cần người bên cạnh hiểu mình, như vậy đã là đủ rồi.

"Ha ha, Hạ cô nương, xem ra, ngươi cực kỳ thích nam tử kia." Trên gương mặt già nua kia của Phủ chủ hàm chứa một chút tươi cười, chỉ là tươi cười kia thấy miễn cưỡng như thế nào.

Thật sự là đáng tiếc, một nữ tử thiên tài như vậy lại không phải là người của Tử Minh phủ bọn họ, thật hâm mộ nam nhân có được trái tim của nàng, nếu không hắn thật đúng là muốn để nàng trở thành nhi tức của mình, chẳng qua nếu nàng đã có nam nhân nàng yêu, như vậy chính mình cũng chỉ có thể buông tha, nếu như quá mức cường ngạnh thì chỉ biết rước lấy ác cảm của nàng.

Mặc dù không thể làm thông gia, vậy duy trì quan hệ hữu hảo cũng không tệ, nói không chừng, sau khi nàng trở thành Luyện dược sư cửu phẩm thì mình còn cần nàng trợ giúp.

"À, đúng rồi, chàng và Thiếu phủ chủ có chút giống nhau." Hạ Như Phong nhíu mày, tầm mắt nhìn về phía Tử Minh Dạ, trong mắt không dấu vết xẹt qua một chút ánh sáng.

Phủ chủ và Tử Minh Dạ nhìn nhau liếc mắt một cái, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra nghi hoặc, sau đó chuyển tầm mắt, nhíu mày và hỏi: "Lời này của Hạ cô nương là có ý tứ gì?"

"Ta muốn hỏi hai vị một chút, mắt màu tím là có rất phổ biến sao? Ở Đông Linh, ngoại trừ Thiếu phủ chủ ra thì còn có người nào có được mắt màu tím không?"

Tử Minh Dạ tò mò nhìn về phía Hạ Như Phong, gương mặt tuấn mỹ trắng nõn hiện lên vẻ không hiểu, giọng điệu lộ ra nghiêm cẩn (chặt chẽ cẩn thận): "Mắt tím không có khả năng phổ biến, bởi vì đại chính là đại biểu cho huyết mạch tinh thuần nhất của Tử Minh phủ, khắp Đông Linh đại lục, ngoại trừ Tử Minh phủ ra thì sẽ không còn có người nào có được mắt tím, mà Tử Minh phủ có thể có mắt tím, nghìn năm qua cũng chỉ có một người là ta."

Hạ Như Phong khẽ sửng sốt, không ngờ tới, mắt tím vậy mà còn có một tầng ý tứ này nên không khỏi ngửng một chút: "Người mà ta đã nói… Hắn cũng có một đôi mắt tím."

"Cái gì?"

Phủ chủ và Tử Minh Dạ đồng thời cả kinh và đồng loạt đứng lên, bởi vì động tác của bọn họ qua lớn nên dẫn tới sự chú ý của mọi người trong yến hội.

"Hạ cô nương, chúng ta đi địa phương khác nói đi!" Phủ chủ nhìn xuống mọi người đang ngồi thì nhướng mày, nhìn Hạ Như Phong và nói: "Mộc Linh Thánh Hoa ngươi muốn cũng đã lấy ra nên đi thư phòng nói chuyện một chút, như thế nào?"

"Được rồi!" Hạ Như Phong lạnh nhạt đứng dậy, nàng cũng không có hứng thú ở dưới sự chú ý của nhiều người như vậy mà nói chuyện.

Cửa thư phòng chậm rãi đẩy ra, dưới sự dẫn dắt của Phủ chủ, Hạ Như Phong đi vào, nhưng mà Tử Minh Dạ đi ở cuối cùng lại trầm tư, cặp mắt tím kia toả ra ánh sáng rực rỡ khác thường.

Nếu nói, trên đời này có thể có được mắt tím thì chỉ có một khả năng ...

"Hạ cô nương, lời ngươi vừa nói đúng là sự thật? Trên đời này, lại còn có người có được mắt tím!" Phủ chủ gắt gao nhíu mày, thần sắc đầy trang trọng nghiêm túc.

Hạ Như Phong dừng bước chân, ngửa đầu nhìn gương mặt đầy gài nua của Phủ chủ, khóe miệng nở nụ cười nhạt: "Hắn quả thật có một đôi mắt tím, hơn nữa, lần đầu tiên nhìn thấy Thiếu phủ chủ, ta lại cảm giác được dung mạo hắn hơi quen thuộc, sau đó mới nhớ tới, gương mặt hai người bọn họ có mấy phần tương tự."

Cơ thể Tử Minh Dạ ngẩn ra, những lời của nàng đã biểu lộ rõ ràng ý tứ bên trong của nàng.

Phủ chủ nhìn ánh mắt kích động của Tử Minh Dạ thì lại nhíu mày và hỏi: "Hạ cô nương, không biết ngươi có được đồ vật của nam tử kia, tốt nhất là có linh hồn lực."

Không phải hắn không tin lời nói của Hạ Như Phong, mà tất cả mọi người đều có lòng cảnh giác, hắn muốn có chứng thực chuẩn xác hơn nên cũng không gì đáng trách.

"Linh hồn lực?"

"Đúng vậy, người của Tử Minh phủ chúng ta có chút đặc biệt, chỉ cần ngươi có được đồ vật gì đó mà có ấn ký của linh hồn là có thể biết được, hắn có phải là huyết mạch của Tử Minh phủ ta hay không."

Hạ Như Phong trầm tư trong giây lát, lại bỗng nhiên nhớ tới vật giống như vậy.

Dạ Thiên Tà đã từng giao cho nàng một cái thủy tinh, trong thủy tinh kia có phong ấn một mảnh nhỏ linh hồn của hắn, lúc trước hắn để cho nàng thời điểm có nguy thì bóp nát thủy tinh, hắn có thể lập tức đến bên cạnh nàng, chỉ là cho tới bây giờ nàng không sử dụng qua thôi, không biết liệu có còn công dụng hay không.

"Vật phẩm có được linh hồn, ta quả thật là có một cái..."

Nói xong thì mở tay ra, trong lòng bàn tay của Hạ Như Phong nhất thời xuất hiện một viên thủy tinh màu tím.

Thủy tinh lóe ra hào quang chói mắt, chiếu rọi gương mặt tuyệt sắc của Hạ Như Phong có vẻ sáng rỡ động lòng người hơn.

"Đây là... Tử linh thạch?" Khi nhìn thấy thủy tinh màu tím thì cả người Tử Minh Dạ đều cứng lại, trong mắt hiện ra ánh sáng kích động: "Đúng vậy, là Tử linh thạch, là Tử linh thạch mà ta đã từng cùng với Thường nhi phát hiện, lúc ấy, chúng ta còn khắc tên của chúng ta lên trên mỗi viên Tử linh thạch."

Tử Minh Dạ vội vàng cầm thủy tinh qua, lật lại thì ở trong góc không dễ thấy của thủy tinh quả nhiên tìm thấy hai chữ viết nhỏ như hạt gạo: Dạ, Thường.

"Thường nhi, thật sự là Thường nhi..." Tử Minh Dạ không kìm chế được mà run rẩy lên, hai tay dùng sức bắt được bả vai của Hạ Như Phong nói: "Thường nhi nàng ở đâu, còn có nhi tử của ta và nàng ở đâu? Ngươi mau nói cho ta biết."

"Minh Dạ, ngươi bình tĩnh một chút!" Phủ chủ nhướng mày và quát to một tiếng: "Ngươi để cho Hạ cô nương nói xong đã."

Lúc này Tử Minh Dạ mới phát hiện chính mình quá mức xúc động, nhanh chóng buông tay xuống và nói: "Thật xin lỗi, ta chỉ là quá mức kích động mà thôi, Hạ cô nương có thể nói cho ta biết là bọn họ đang ở đâu hay không?"

"Tà không ở mảnh đại lục này, còn mẫu thân của Tà... Nàng đã, đã chết."

Mặc dù Hạ Như Phong không muốn nói chuyện này với Tử Minh Dạ, nhưng hắn có quyền được biết, dù sao biết được việc này, chung quy còn tốt hơn cứ mù quáng tìm kiếm.

"Ngươi nói cái gì?" Sắc mặt Tử Minh Dạ chỉ một thoáng liền trắng bệch, mắt tím từ từ trở nên trống rỗng vô thần: "Thường nhi đã chết, nàng như thế nào lại chết? Không, không có khả năng, Thường nhi nàng sẽ không chết, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là ai hại chết nàng, rốt cuộc là ai!"

Tử Minh Dạ lúc này, cả người đều tản ra một loại hơi thở u ám, gương mặt tuấn mỹ cũng từ đau xót muốn chết ban đầu mà biến thành nồng đậm sát ý.

Tuy trong lòng hắn đã sớm có suy đoán này, nhưng mà khi nghe được chân tướng thì vẫn không có cách gì thừa nhận.

Nữ nhân âu yếm đã chết, như vậy, hắn liền muốn là những người thương tổn nàng cũng phải trả giá đau đớn thảm khốc!

"Thánh cung." Nhàn nhạt thở dài, Hạ Như Phong liếc nhìn Tử Minh Dạ và nhẹ giọng nói.

"Thánh cung!" Nắm chặt nắm đấm, sắc mặt Tử Minh Dạ âm trầm lại, trong mắt tím lóe ra sát khí: "Ta muốn bọn hắn chết không có chỗ chôn!"

"Không cần, Thánh cung đã bị ta và Tà liên thủ tiêu diệt, mối thù của ngươi cũng đã báo rồi." Hạ Như Phong nhẹ nhàng nhíu mày, nếu là người bình thường thì nàng có thể không cần, nhưng mà Tử Minh Dạ lại là phụ thân của Dạ Thiên Tà, như vậy nàng không thể mặc kệ như vậy tiếp được.

Nói không chừng, có một ngày hắn thật sự sẽ buông tha cho sinh mệnh của mình.

"Thiếu phủ chủ, ngươi không cần quá mức bi thương, tuy rằng nàng đã chết nhưng không có nghĩa là sẽ không thể cứu nàng."

"Cái gì?" Cảm xúc của Tử Minh Dạ dần dần ôn hoà lại, nhìn Hạ Như Phong, khóe môi nở nụ cười khổ: "Ta biết năng lực của ngươi, nhưng cho dù ngươi mạnh mẽ đến đâu thì cũng không có cách gì làm người chết khởi tử hồi sinh."

"Điều đó thì chưa hẳn." Hạ Như Phong cười nhạt, tươi cười của nàng có vẻ đặc biệt tự tin: "Hôm nay Phủ chủ hẳn là nhìn thấy năng lực của ta, nếu ta có thể khống chế sấm, như vậy thì không có gì là ta không thể làm, chỉ là hiện tại năng lực của ta còn thấp thôi."

Mặc dù Hạ Như Phong nói như vậy, nhưng thực ra trong lòng của nàng cũng không có một chút nắm chắc.

Vì để cho Tử Minh Dạ không đến mức tự tử, nàng không thể không lừa gạt hắn.

Có lẽ, còn có biện pháp cổ quái khác. . .

Trong lòng Hạ Như Phong vừa động, nhớ tới trước kia sinh vật cường đại từ Minh Giới đến, nếu như nói có thể có biện pháp thì có lẽ chỉ có hắn, nhưng lúc trước không có cùng khế ước nên hiện tại cũng không có cách gì để liên hệ với hắn, chỉ là yêu quái từng nói, bọn họ còn có thể gặp lại, không biết đến khi nào mới có thể nhìn thấy yêu quái?

Vô luận như thế nào, hắn cũng là đến từ Minh Giới, hẳn là sẽ có phương pháp làm cho người khác khởi tử hồi sinh.

"Đúng vậy, Minh Dạ, ta tin tưởng lời của nàng, ngay cả thiên lôi cũng bị nàng khống chế thì huống chi chỉ là làm cho một người chết sống lại mà thôi." Phủ chủ nhìn thấu ý nghĩ trong lòng của Hạ Như Phong, nhẹ nhàng thở dài, cũng thuận theo nàng lừa gạt Tử Minh Dạ: "Minh Dạ, cho dù ngươi không tin lời nói của Hạ cô nương, cũng không tin phụ thân sao? Phụ thân khi nào đã nói dối ngươi chưa? Nàng nhất định sẽ trở về."

Bởi vì chỉ có như thế, mới có thể tạm thời để cho hắn bỏ xuống bi thương.

"Phụ thân, ngươi là nói thật?" Ánh mắt Tử Minh Dạ sáng lên, trong lòng không nhịn được mà tin tưởng lời nói của hai người: "Hạ nha đầu, ta có thể biết một chút tin tức của nhi tử ta được không?"

Mắt tím của hắn nhìn về phía Hạ Như Phong, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong.

"Hắn sau khi được sinh ra thì đã mất đi mẫu thân, bị Dạ gia ở Thương Lang quốc của Tây Huyễn đại lục thu dưỡng, từ nhỏ được ngợi khen là thiên tài, cũng bởi vì vậy mà dẫn tới sự chú trọng của Thánh cung, dưới sự hãm hại của Dạ gia và Thánh, bị đánh gãy gân mạch..." Nghe được lời nói của Hạ Như Phong, trong mắt của Tử Minh Dạ và Phủ chủ đều xẹt qua một chút hàn ý. Thánh cung, Dạ gia, các ngươi thật đúng là muốn chết, ngay cả người của Tử Minh phủ mà cũng có can đảm thương tổn!

"May mắn, về sau Tà gặp được một cường giả, chiếm được truyền thừa của hắn nên mới có thành tựu đến hôm nay, đây cũng là vì họa được phúc."

"Nếu biết sớm như vậy, lúc trước, ta nên dẫn Thường nhi về Tử Minh phủ." Tử Minh Dạ gắt gao nắm chặt nắm đấm, trong mắt xẹt qua hận ý: "Chỉ là lúc trước, mấy lão gia hỏa kia của Tử Minh phủ lại muốn ta cưới nữ nhân kia, ta sợ Thường nhi bị thương tổn nên mới vẫn lưu lại ở bên ngoài, hơn nữa cũng không có nói với qua nàng thân phận của ta, sau khi Thường nhi mang thai thì ta đã tính dẫn nàng về Tử Minh phủ, cho nàng một danh phận, nhưng khi đó lại gặp một ít chuyện phiền toái, cứ như vậy bị trì hoãn, ai ngờ…"

Nói tới đây lại đột nhiên ngừng lại, nhưng cuối cùng vẫn biến thành một tiếng thở dài.

"Minh Dạ, là phụ thân có lỗi với ngươi, nếu lúc trước ta nỗ lực chống lại sắp xếp của bọn họ, nói không chừng ngươi có thể làm theo suy nghĩ của ngươi, nhưng thời điểm đó, chống đỡ Tử Minh phủ ngoại trừ ta ra thì còn có mấy cái trưởng lão kia, chỉ là hiện tại, ta đã không cần quan tâm đến mấy lão gia hỏa này nữa, ngươi muốn làm cái gì thì đi làm đi, ha ha, ta đối với tôn tử kia của ta trái lại cảm thấy rất hứng thú, có cơ hội thì dẫn về Tử Minh phủ, cũng là lúc ta nên đem vị trí phủ chủ truyền lại cho ngươi, về phần vị trí Thiếu phủ chủ thì ngươi để lại cho nhi tử của ngươi đi!"

Phủ chủ vuốt chòm râu, gương mặt tươi cười càng sâu, có lẽ nàng không trở thành nhi tức của mình được, nhưng có thể trở thành tôn tức của hắn, đây không phải là người của Tử Minh phủ sao?

"Thiếu phủ chủ, chờ ta sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ đi với ngươi đến Tây Huyễn đại lục." Hạ Như Phong xoa nhẹ mũi, bờ môi nở nụ cười nhạt.

Nếu Tà biết mình còn có một người phụ thân, nhất định sẽ rất vui vẻ đi?

"Hạ nha đầu, ngươi như thế nào lại vẫn gọi ta là Thiếu phủ chủ?" Tử Minh Dạ nhíu mày, mắt tím nhìn về phía Hạ Như Phong, giọng điệu ra vẻ nghiêm túc nói: "Ngươi hiện tại không phải cũng nên gọi ta là phụ thân sao?"

Phụ… Phụ thân? Đây là cái gì?

Khóe miệng Hạ Như Phong hơi kéo lên, im lặng đảo cặp mắt trắng dã, nhưng cuối cùng vẫn hô một tiếng: "Bá phụ."

"Haiz, quên đi, cũng không làm khó dễ nha đầu ngươi, dù sao, ngươi là nhi tức tương lai của ta là chuyện không thể nào thay đổi." Tử Minh Dạ nhún vai, sau đó trong miệng phát ra một tiếng than nhẹ: "Không nghĩ tới, ta không những có nhi tử mà ngay cả nhi tức cũng rất nhanh sẽ có, nói không chừng lập tức còn muốn ôm tôn tử, thời gian qua đi thật nhanh, ta vẫn cảm thấy như mình đang ở hai mươi sáu năm trước, năm ta hai mươi tuổi cũng là ngày đầu tiên gặp được Thường nhi. Thật hy vọng, nàng có thể nhanh chóng trở lại bên người ta."

Nhìn gương mặt hơi thương cảm của Tử Minh Dạ, Hạ Như Phong bỗng nhiên cảm thấy chính mình áp lực rất lớn. . .

"Ha ha, Hạ nha đầu, về sau ngươi cũng đừng gọi ta cái gì Phủ chủ, nếu như không ngại thì gọi ta một tiếng Tử gia gia đi! Chỉ là không biết ngươi tới nơi này là vì hoàn thành cái nhiệm vụ gì?"

"Là nhiệm vụ đệ tử hạch tâm của viện Linh Sư."

"Viện Linh Sư? Đệ tử hạch tâm?" Trong mắt Phủ chủ và Tử Minh Dạ đồng thời hiện ra khiếp sợ, hoà hoãn lại cảm xúc kinh ngạc, Phủ chủ trầm tư trong giây lát rồi mới mở miệng hỏi: "Hạ nha đầu, vì sao ta lại nhìn không ra cấp bậc của ngươi? Ngươi chắc là có mang theo bảo vật che dấu cấp bậc đi? Không biết thực lực của ngươi là bao nhiêu?"

Hạ Như Phong nhìn hai người, nhàn nhạt nói một câu: "Linh tôn ngũ cấp."

"Cái gì? Linh tôn ngũ cấp?"

Hai người đồng thời đều bị kinh sợ, ngẩn người tại chỗ, nói không ra lời. . .


Bình Luận (0)
Comment