Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 292

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Cái gì? Ngay cả người của Tử Minh phủ cũng đến? Lại là do thiếu phủ chủ tự mình dẫn người đến?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy khiếp sợ trong mắt đối phương.

Tử Minh phủ cũng là một trong năm thế lực lớn, mà thiếu phủ chủ bọn họ tự mình đến, vậy chứng minh nhìn trúng Linh Tháp rồi, chỉ là khi nào thì Tử Minh phủ có quan hệ tốt với viện Linh Sư như thế? Dù là hai bên quan hệ chuyển tốt, Tử Minh phủ cũng không phải vì một Linh Tháp mà điều động binh lực chứ.

Chẳng lẽ bên trong này, có nguyên do gì mà bọn họ không biết?

Vẫn duy trì thái độ nghi hoặc, mọi người đều đi ra ngoài cửa, ban đầu là những thế lực đó, bọn họ có thể tỏ vẻ giá cao, nhưng mà thiếu phủ chủ Tử Minh phủ đến, ngay cả Thạch Kiếm Lăng đều không thể không tự mình ra cửa nghênh đón.

Nói không chừng Tử Minh phủ còn yếu hơn viện Dược Sư một chút, dù sao viện Dược Sư và viện Linh Sư là hai thế lực lớn mạnh nhất năm đại thế lực.

Nhưng Tử Minh phủ muốn tiêu diệt một trưởng lão chính là ông đây, vậy đơn giản như bóp chết một con kiến, sau khi ông chết, viện Dược Sư cũng tuyệt đối sẽ không vì ông mà tìm Tử Minh phủ báo thù, chỉ là ông không rõ chuyện, vì sao yến hội của Linh Tháp lại dẫn tôn đại phật này đến?

"Các vị đường xa mà đến, là may mắn của Linh Tháp ta." Hồ Thanh ôm quyền, mặt nhìn về phía nhiều anh hùng hào kiệt, khuôn mặt đầy tươi cười, nói: "Ha ha, mời mọi người vào bên trong."

Dứt lời, vụng trộm lau mồ hôi trên trán, trong rất nhiều người và thú như vậy, có rất nhiều người không kém gì mình, nói chuyện với bọn họ lại là có thêm áp lực rất lớn.

"Này, Như Phong đâu? Bắc Ảnh gia tộc ta là đặc biệt vì nàng mà đến, nàng đâu rồi?" Bắc Ảnh Lạc Sa nhấc mày, ánh mắt xuyên qua Hồ Thanh nhìn vào trong Linh Tháp.

Theo lý thuyết, Như Phong biết mình đến đây, hẳn là phải đi ra mới đúng? Vì sao lại không có bóng dáng của nàng? Chẳng lẽ nàng đã xảy ra chuyện sao? Nghĩ một chút, trong mắt của nàng hiện lên một tia lạnh lẽo.

Ai cũng không cho phép tổn thương Như Phong, nếu không dù là Bắc Ảnh gia tộc nàng liều mạng nguy cơ bị diệt tộc cũng phải bảo hộ nàng an toàn. Mà Hạ Như Phong dùng danh nghĩa của mình truyền bán đấu giá trên yến hội ra khắp đại lục, đó chứng minh nàng nhất định cần giúp, cho nên Bắc Ảnh gia tộc mới đến.

Dù là thực lực không đủ, bọn họ cũng đến cổ vũ cho nàng.

"Như Phong nha đầu đi đâu rồi, lão nhân ta cũng đặc biệt vì nàng mà đến." Thi Văn Hoa cười ôn hòa, bởi vì mọi người Nam vực đều biết, lần này bán đấu giá tất nhiên là bán đấu giá đan dược, vì để nhằm chắc chắn, ông và gia chủ Nam Cung gia Nam Cung Diệu đều tự mình đến đây.

"Đây... Này..." Hồ Thanh lại lau mồ hôi, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết mở miệng thế nào.

"Sao? Chẳng lẽ Như Phong đại sư không ở đây sao?"

"Như Phong đại sư không phải nói trong yến hội sẽ bán đấu giá sao? Trong khoảng thời gian này ta tìm được một ít dược liệu quý hiếm, đặc biệt vì lần bán đấu giá này mà đến."

"Như Phong đại sư?"

Mọi người đều không rõ tình huống, đều vì xưng hô của nhóm người này mà ngây dại, ánh mắt dại ra, hiển nhiên cho rằng lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.

"Tiểu tử!" Linh Thú của gia tộc Bạch Hổ bước lên một bước, nắm lấy cổ áo của Hồ Thanh, nhe răng trợn mắt nói: "Ngươi cái xú tiểu tử này, dám dùng danh nghĩa của Như Phong đại nhân lừa Bạch Hổ đại gia ngươi? Có tin hay không gia tộc tứ thú chúng ta từng thú giẫm chết ngươi?"

Bởi vì Hạ Như Phong không xuất hiện, mà Hồ Thanh nói chuyện lại ấp a ấp úng, mọi người đều cho rằng hắn dùng danh nghĩa của Hạ Như Phong lừa mọi người đến đây.

"Hồ Thanh, thì ra là ngươi dùng loại phương pháp này lừa các vị anh hùng hào kiệt." Thạch Kiếm Lăng chính nghĩa đứng ra, khuôn mặt kia không làm giả phẫn nộ, người không biết còn cho rằng Hồ Thanh đoạt thê tử của ông ta, giết mẹ già của ông: "Ta sớm biết nhân phẩm của ngươi có vấn đề, không ngờ có vấn đề đến trình độ này, người như ngươi, sao lại ở La Lan thành, còn không cút ngay khỏi đây!"

Trong lúc này, chỉ có Tử Minh Dạ của Tử Minh phủ khoanh hai, khóe miệng cong lên nở nụ cười yếu ớt, lạnh nhạt nhìn một trò hay này.

Bởi vì Hạ Như Phong tự mình sai vật nhỏ đến báo tin, ông đương nhiên tin tưởng trình độ chân thật của việc này, cho rằng Thạch Kiếm Lăng đạo đức giả chính nghĩa nên rất buồn cười.

Sắc mặt của Hồ Thanh âm trầm, hung tợn trừng mắt nhìn Thạch Kiếm Lăng, lại chuyển ánh mắt về phía cường giả của gia tộc Bạch Hổ, cười xòa nói: "Các vị, tháp chủ chúng ta nàng đã mất tích, nhưng nàng sẽ rất nhanh trở về."

Tháp Chủ? Mất tích?

"Cái gì? Ngươi nói tháp chủ là Như Phong sao?" Bắc Ảnh Lạc Sa đột nhiên cả kinh, vừa định đi lên vài bước, cánh tay lại bị bên cạnh Bắc Ảnh Băng kéo lại, nàng nhướng mày: "Nhị đệ, đừng kéo ta, sao Như Phong nàng sẽ mất tích? Ta nhất định phải làm cho rõ ràng."

"Tỷ im lặng trước đã." Bắc Ảnh Băng trầm ổn bình tĩnh hơn Bắc Ảnh Lạc Sa rất nhiều, ánh mắt của hắn nhìn về phía Hồ Thanh, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: "Ngươi có thể giải thích không?"
     
Xoa mồ hôi, Hồ Thanh nhu nhược nói một câu: "Ta nghĩ, ta có thể giải thích."

"Cái gì? Giải thích?" Thạch Kiếm Lăng cười lạnh một tiếng, ánh mắt khinh thường nhìn lướt qua Hồ Thanh: "Ngươi giải thích thế nào? Ta nghe nói, tháp chủ Linh Tháp mới đến của các ngươi, là một nữ tử hơn hai mươi tuổi, tuyệt đối không phải là Như Phong đại sư trong miệng các vị kia."

Ở trong lòng Thạch Kiếm Lăng, đại sư trong miệng nhóm người này, ít nhất cũng là người đã vào trung niên, không thể là một nữ tử hơn hai mươi tuổi.

Chỉ là nghe thấy lời nói của ông, người biết Hạ Như Phong đều tin lời Hồ Thanh nói, ngược lại nhìn về phía Thạch Kiếm Lăng trong mắt chứa một tia khinh thường.

"Xảy ra chuyện gì ? Sao đều tụ tập ở cửa?" Ngay ở lúc Thạch Kiếm Lăng muốn nắm quyền chứng minh Hồ Thanh nói dối, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ phía sau đám người truyền đến.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, thân mình của mọi người Bắc Ảnh Lạc Sa không khỏi run lên, kích động quay đầu, nhìn nữ tử áo bào đỏ đón ánh sáng mặt trời mà đến.

Gió nhẹ thổi qua, tóc đen của nữ tử phất phới trong không trung, khuôn mặt của nàng tuyệt sắc khuynh thành, trên khuôn mặt trắng nõn tỏa ra tia sáng nhàn nhạt, hai mày nhíu chặt, hai mắt lạnh nhạt đảo qua mọi người, nhún vai, bất đắc dĩ thở dài: "Ta biết ta đến muộn, các ngươi cũng không cần ở đây chặn đường ta chứ?"

Có một thiếu niên y phụ đỏ theo sát bên cạnh nữ tử, khuôn mặt đầy vẻ trẻ con nở nụ cười, đôi mắt màu đỏ khẽ nhìn về phía khuôn mặt hoàn mỹ của nữ tử bên cạnh.

Vị thiếu niên y phục đỏ này chính là Vật Nhỏ được Hạ Như Phong phái đi thông tin, sau khi hắn trở về dựa vào khế ước tìm đến tung tích của Hạ Như Phong, luôn ở bên ngoài chờ nàng, cho đến khi Hạ Như Phong đi ra, mới trở về Linh Tháp với nàng.

Nhìn thấy nữ tử xuất hiện, trong mắt Thạch Kiếm Lăng xẹt qua kinh diễm, hai tay vuốt cằm, trong mắt âm hiểm hiện ra một tia thèm nhỏ dãi.

Đây chính là tháp chủ mới đến Linh Tháp? Sớm đã nghe nói viện Linh Sư có nhiều mỹ nhân, không ngờ trong hàng đệ tử hạch tâm còn cất dấu một mỹ nữ tuyệt sắc như vậy, chỉ là đáng tiếc, nàng là đệ tử của viện Linh Sư, nhưng nếu nàng bỏ gian tà theo chính nghĩa, nguyện trung thành với phó viện trưởng của viện Dược Sư, nói không chừng mình sẽ để cho nàng một con đường sống.

Nhưng mà, không đợi Thạch Kiếm Lăng hoàn hồn từ trong kinh diễm, Bắc Ảnh Lạc Sa đã bước nhanh tiến lên, nắm đấm khẽ đập vào trong ngực của Hạ Như Phong.

"Mẹ nó, Như Phong, vừa rồi ngươi đi đâu vậy? Tỷ tỷ nghìn dặm xa xôi đến gặp ngươi, ngươi đều không đi ra nghênh đón, haiz, thật sự tỷ tỷ rất thương tâm." Bắc Ảnh Lạc Sa lắc đầu thở dài, lo lắng trong ánh mắt cuối cùng cũng biến mất từ khi nàng hiện thân.

Ánh mắt của Bắc Ảnh Băng tập trung vào Hạ Như Phong, trong mắt xẹt qua một tia mịt mờ, sau đó đứng ở phía sau Bắc Ảnh Lạc Sa, từ đầu tới cuối hắn đều không nói một câu.

Thạch Kiếm Lăng đột nhiên trừng lớn hai mắt, sao... Sao có thể? Bọn họ lại thật sự là vì Linh Tháp mà đến? Rốt cuộc nữ tử này có bản lĩnh gì? Có thể bằng một câu, đã dẫn đến nhiều thế lực như vậy? Ngay cả thiếu phủ chủ Tử Minh phủ đều tự mình đến.

Chỉ sợ dù là phó viện trưởng, đều không có năng lực triệu tập như nàng đi?

Người Long tộc đến là một lão giả có chòm râu hoa râm, từ đầu ánh mắt của ông đã dừng ở trên người vật nhỏ bên cạnh Hạ Như Phong.

Trầm mặc thật lâu sau, ông bắt buộc tự mình thu lại chú ý, đi về phía Hạ Như Phong, cung kính ôm quyền nói: "Như Phong đại sư, ta đại biểu cho Long hoàng chúng ta đến thăm ngươi, Long hoàng để cho ta chuyển cáo với Như Phong đại sư, có rảnh thì đi Nam Hải làm khách, ngươi vĩnh viễn là khách quý của Nam Hải chúng ta, nếu…"

Tạm dừng lại, lão giả dời đi ánh mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh: "Nếu có người dám can đảm bất kính với Như Phong đại sư, sẽ chờ bị Long tộc trả thù, đương nhiên, đây không phải ta nói, mà là Long hoàng chúng ta cảnh cáo các vị!"

Bây giờ rồng bát giai đều không thểrời khỏi Nam Hải, nhưng dùng để uy hiếp mọi người một chút, vẫn có thể lấy được hiệu quả rất khá.

Mọi người lại ồ lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn khuôn mặt trẻ tuổi mà tuyệt sắc của Hạ Như Phong.

Nàng lại có thể được Long hoàng nhìn trúng như vậy? Tuy không có ai từng gặp qua Long hoàng, nhưng từ trong sách cổ biết, các triều đại Long Hoàng đều là chí tôn đại lục, mà Long tộc cường hãn cũng xâm nhập vào lòng người, cho dù là cường giả Thánh Linh, mạo muội tiến vào Nam Hải, đều đã không còn hài cốt.

Chỉ là Long tộc cường đại như vậy, lại có thể che chở cho một nữ tử trẻ tuổi? Đây... Đây quả thật chính là ở dọa người...

"Các vị, ta rất hoan nghênh các ngươi đến tham gia yến hội của Linh Tháp ta, bây giờ hãy theo ta vào bên trong." Nói đến đây, ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn về phía Thạch Kiếm Lăng, khóe miệng cong lên cười lạnh: "Không biết vị trưởng lão của viện Dược Sư này, có muốn vào hay không? Vừa lúc chúng ta nên thương lượng sở hữu Hỏa Linh Trì."

Bởi vì trước đó, Hạ Như Phong đã tới một lát rồi, tự nhiên nhìn thấy chuyện vừa rồi, cũng hiểu Thạch Kiếm Lăng chính là trưởng lão viện Dược Sư đối địch với Linh Tháp.

"Ha ha, nếu Như Phong tháp chủ đã mời, Thạch Kiếm Lăng ta cung kính không bằng tuân mệnh..." Thạch Kiếm Lăng cười lớn hai tiếng, trong mắt lóe ra tia âm hiểm.

Bây giờ loại tình huống này rõ ràng bất lợi với ông, cho nên ông phải nghĩ biện pháp xoay chuyển càn khôn, nắm giữ quyền chủ động ở trên tay mình.

"Bá phụ." Hạ Như Phong thản nhiên thu hồi ánh mắt, đi về phía Tử Minh Dạ, hơi cười: "Bá phụ, không ngờ người vẫn tự mình đến đây."

"Ha ha, đây là phụ thân ta tự mình cho ta nhiệm vụ, lại nói bản thân ta cũng muốn đến ủng hộ công tác của con." Khóe môi cong lên, Tử Minh Dạ cong lên một nụ cười tà khí, hai mắt đảo qua Thạch Kiếm Lăng, trong mắt tím xẹt qua một tia lạnh lẽo: "Phụ thân nói qua, nếu con có việc gì phải đi tìm chúng ta giúp đỡ, mà hình như bây giờ con gặp phải chút phiền toái, ta tự nhiên không thể ngồi xem mà mặc kệ."

Nếu không ngày sau nhi tử biết, còn không trách trách phụ thân ông sao? Huống chi ông cần nàng cứu Thường Nhi về, nhưng chủ yếu là, ông cũng thích nhi tức phụ này, sao có thể cho phép có người ăn hiếp nàng? Nhất là đám luyện dược sư mũi hếch trên trời kia.

Hai người cố ý đè thấp giọng, chỉ là mọi người ở đây, há có người nào là kẻ đầu đường xó chợ? Cho nên đối thoại của hai người đã nghe vào trong tai.

Thiếu phủ chủ Tử Minh phủ đến, cũng không phải là vì duyên cớ bản thân ông, mà là phủ chủ Tử Minh phủ giao cho ông nhiệm vụ? Nếu như dính dáng đến phủ chủ Tử Minh phủ, ý nghĩa của việc này sẽ hoàn toàn không như vậy.

"Rốt cuộc nàng là loại người nào? Đường đường là Tử Minh phủ, vì sao phải che chở cho nàng?" Thạch Kiếm Lăng tâm tư trăm quay, bỗng nhiên ông cảm giác được chuyện này khó giải quyết.

Hít sâu vào một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Như Phong, con ngươi của ông âm trầm...

Cho dù thế nào, ông đều phải được đến Hỏa Linh Trì, bằng không chắc chắn sẽ khiến phó viện trưởng bất mãn.

Sảnh yến hội Linh Tháp sớm đã có người tuyên bố cách thức, các thế lực lớn dựa theo thế lực gia tộc chỗ ngồi theo thứ tự, nhưng mà Thạch Kiếm Lăng và thế lực La Lan thành ông dẫn đến kia không có ngồi vào, tuy sắc mặt của bọn họ đều rất không tốt, nhưng ở trường hợp này cũng không dám phát tác.

"Hồ Thanh, vì sao ngươi chưa chuẩn bị chỗ ngồi cho người viện Dược Sư?" Hạ Như Phong nhíu mày, đôi mắt đen lạnh nhạt nhìn về phía Hồ Thanh đứng ở phía sau nàng.

Hồ Thanh ngừng cười, cố ý thở dài, nói: "Tháp chủ, không phải ta không chuẩn bị cho bọn họ, mà là trong khoảng thời gian này Linh Tháp chúng ta và phần đông thế lực La Lan thành đã chặt đứt lui tới làm ăn, vậy vốn không có kinh phí, cho nên đã nghèo đến cả cái bàn cũng đều không mua được."

Nghèo đến cả cái bàn cũng mua không nổi? Cho dù Linh Tháp nghèo đi chăng nữa, cũng tuyệt đối sẽ không mua không được nổi cái bàn, Hồ Thanh này rõ ràng chính là đang trả thù Thạch Kiếm Lăng.

"A? Nếu như vậy, vậy đành phải phiền các ngươi đứng rồi." Khóe miệng của Hạ Như Phong nở một nụ cười lạnh, cơ thể dựa vào lưng ghế dựa, lạnh nhạt mở miệng.

Vẻ mặt của Thạch Kiếm Lăng đột nhiên biến đổi, híp mắt, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Hồ Thanh và Hạ Như Phong: "Hừ, chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của các ngươi?"

"Khách?" Ngồi ngay ngắn, Hạ Như Phong nhàn nhạt cười: "Chúng ta là đến đàm phán, cho nên ta vẫn chưa xem bọn ngươi như khách nhân, các ngươi cũng không có tự giác của người khách, mà người ở đây, địa vị của Tử Minh phủ và Long tộc hơn ngươi, gia tộc tứ thú không bằng viện Dược Sư, nhưng cũng mạnh hơn ngươi, mà Bắc Ảnh gia tộc là bằng hữu của ta, thực lực của Thi tiền bối và gia chủ Nam Cung gia đều vượt qua ngươi, người khác không chỉ là khách nhân, hơn nữa vì bán đấu giá mà đến, bởi vậy chỉ có thể ủy khuất các ngươi."

"Bây giờ ta thầm muốn hỏi một câu, khi nào Hỏa Linh Trì giao cho chúng ta?" Vẻ mặt của Thạch Kiếm Lăng xanh mét nhìn Hạ Như Phong, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Giao cho ngươi?" Hạ Như Phong nhún vai, ánh mắt nhìn về phía Hồ Thanh đằng sau: "Hồ Thanh, ngươi đồng ý giao Hỏa Linh Trì đưa cho ông ta sao?"

"Bẩm báo tháp chủ, chính là ông ta nói bậy bạ, khi nào thì ta đồng ý qua chứ?"

"Một khi đã như vậy, viện Dược Sư có cái gì tư cách muốn lấy Hỏa Linh Trì ta?" Hạ Như Phong cười lạnh đứng lên, đôi mắt đen nhìn sắc mặt Hồ Thanh không tốt, lạnh nhạt nói: "Nhưng, ta thật ra có thể cho viện Dược Sư ngươi một cơ hội."

"Cơ hội gì?"

"Tỷ thí, ngươi có dám tỷ thí với ta không? Người thắng, là vĩnh viễn có thể có được Hỏa Linh Trì."

Thạch Kiếm Lăng nhất thời ngây ngẩn cả người, ông không thể tin được, rốt cuộc nữ tử trẻ tuổi này có cái tự tin gì dám đề nghị tỷ thí với mình?

Về tu vi, ông là Linh Tôn nhất cấp, về phương diện luyện dược, ông cũng là luyện dược sư bát phẩm cấp thấp, tuy không biết nữ tử dùng phương pháp gì mà triệu tập nhiều người đến đây như vậy, nhưng bất kì phương diện nào nàng cũng không bằng mình, vậy nàng có tự tin gì đề nghị tỷ thí với mình?

"Ha ha, ngươi muốn tỷ thí, vậy bản trưởng lão sẽ phụng bồi đến cùng, là luận võ hay là luyện dược? Đều tự ngươi nói." Thạch Kiếm Lăng ngửa đầu cười lớn, hai mắt khinh thường xẹt qua khuôn mặt lạnh nhạt của Hạ Như Phong, ông không chấp nhận là vì, nàng có thực lực gì so với mình.

Không phải Thạch Kiếm Lăng tự tin, mà nếu như Hạ Như Phong là Chân Linh hoặc luyện dược sư bát phẩm trẻ tuổi, viện Dược Sư bọn họ tuyệt đối phải nhận được tin tức của nàng, nếu không có chuyện liên quan đến tin tức của nàng, như vậy nàng cũng chỉ là đệ tử hạch tâm, đệ tử hạch tâm có vị trí siêu cao ở trong hàng đệ tử, nhưng không thể đánh đồng với trưởng lão.

"Vậy so luyện dược đi!" Hạ Như Phong thản nhiên cười, ánh mắt đảo qua mọi người ở sảnh yến hội: "Hôm nay ta muốn tổ chức hội đấu giá, lập tức tỷ thí luyện chế đan dược ngay chỗ bán đấu giá, các vị ở đây đến định giá, bình định giá trị của đan dược."

Nghe vậy, mọi người hô hấp không khỏi dồn dập lên, hai mắt sáng lên nhìn Hạ Như Phong.

Vì mục đích bọn họ đến đây, là vì trận bán đấu giá này.

"Những mọi người đó đều ở phe ngươi, sao ta có thể tin tưởng công đạo của bọn họ?" Thạch Kiếm Lăng nắm chặt nắm đấm, giọng nói lộ ra một tia âm lãnh.

"Yên tâm, ở đây không có người ngu ngốc, đan dược của ngươi hấp dẫn đủ lớn, sao bọn họ sẽ bỏ qua cơ hội này? Lúc trước, không phải ngươi dùng đan dược thu mua thế lực lớn bé trong La Lan thành sao? Ta đây là cho ngươi cơ hội thu mua mọi người." Hạ Như Phong buông tay, vẻ mặt kia của nàng thật giống như là đang suy nghĩ cho Thạch Kiếm Lăng.

Đôi mắt xoay tròn, Thạch Kiếm Lăng ngược lại cảm thấy đây cũng là biện pháp không có được.

Những người này gọi nữ tử này là đại sư, nàng khẳng định là một luyện dược sư, cấp bậc còn không thấp, ít nhất cũng ở lục phẩm hoặc là thất phẩm, nếu mình lấy ra đan dược bát phẩm, nhóm người này tất nhiên sẽ đi đến bên mình, đến lúc đó nàng ít không đánh lại nhiều, Hỏa Linh Trì chính là của ông.

Nghĩ đến đây, Thạch Kiếm Lăng yên tâm, khóe miệng cong lên một nụ cười âm hiểm.

Ông sẽ đánh bại nàng thật thê thảm, lúc đó còn không phải tự mình nói mọi thứ? Nàng phải làm cái gì? Cho dù khiến cho nàng ngoan ngoãn hiến thân, nàng cũng phải nghe theo không bỏ.

"Được, ta chấp nhận khiêu chiến của ngươi, ta sẽ khiến cho ngươi biết, ai mới là đại sư luyện dược chân chính!"

Đối mặt với khiêu khích của Thạch Kiếm Lăng, Hạ Như Phong cũng không bất mãn gì, chỉ là lạnh nhạt cười, cầm dược đỉnh từ trong giới chỉ không gian vô tận ra.

Mọi người đều nhịn không được đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai người đang giao phong...

"Haiz!" Hồ Thanh nhìn thấy Hạ Như Phong xúc động tỷ thí với Thạch Kiếm Lăng, không khỏi phát ra một tiếng thở dài: "Cái này có thể xong rồi, cho dù thế nào Thạch Kiếm Lăng cũng là luyện dược sư bát phẩm cấp thấp, cho dù tháp chủ nàng thiên tài đi nữa, cũng không thể đấu thắng ông ta, nếu để cho Tử Minh phủ hỗ trợ, không phải dễ dàng giải quyết được sao? Vì sao còn muốn tỷ thí?"

Suy nghĩ một chút, trong lòng Hồ Thanh hiện ra một tia oán niệm.

Ông biết Hạ Như Phong không lâu, cũng không rõ tính cách của nàng, với Hạ Như Phong mà nói, chỉ cần mình có năng lực giải quyết chuyện, sẽ không dựa vào người khác, một khi dựa vào, sẽ sinh ra tính ỷ lại, sẽ không hề giúp cho tu luyện về sau.
Bình Luận (0)
Comment