Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 303

Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

Thời gian như nước, năm tháng như thoi đưa, những ngày tu luyện không hề ngừng nghỉ.

Trong tháp cao, sương mù dày đặc, y phục đỏ của nữ tử bay múa, trường côn ở trong không khí xẹt qua độ cong sắc bén, kèm theo là một trận tia lửa mãnh liệt, đột nhiên, nữ tử cảm nhận được hơi thở phía sau nên vội vàng thu hồi trường côn, chậm rãi xoay người và nhìn lão giả phía trước mặt, dung nhan tuyệt sắc vẫn lộ ra nhàn nhạt sáng bóng như xưa.

"Lão sư..."

Lão giả vuốt chòm râu dài, trên dung nhan già nua nở nụ cười hài lòng rồi gật đầu nói: "Trong hai năm qua ngươi đã tiến bộ rất lớn, vậy mà trực tiếp đột phá Chân linh cách Chân linh nhị cấp cũng không xa, tu luyện tiếp nữa cũng không có tác dụng gì, ngươi có thể xuất quan, hơn nữa, ở trong tháp cao ngươi hẳn là cảm nhận được sức mạnh của một tia lĩnh vực, chuyện này rất hữu ích để ngươi đột phá Thánh linh."

"Đều là thành quả chỉ đạo của lão sư." Hạ Như Phong lắc đầu, nàng biết, nếu không có cường giả Thánh linh chỉ bảo, nàng muốn trở thành Chân linh thì cũng không có dễ dàng như vậy.

Một lão sư là cường giả Thánh linh, cho dù là phế vật cũng có thể bị hắn chỉ bảo thành thiên tài, đây cũng là lý do vì sao rất nhiều người muốn bái cường giả Thánh linh làm lão sư như vậy.

"Ha ha, chỉ dựa vào chỉ bảo của ta, nếu ngươi không có thiên phú thì như thế nào lại đột phá nhanh như vậy? Ta rốt cục cũng biết, vì sao Triệu hoán thư viễn cổ lại thừa nhận ngươi là chủ." Đông Phương lão thành chủ than nhẹ một tiếng, ánh mắt hơi vui mừng nói: "Bởi vì ngươi, có thể trọng chấn (hồi sinh hoặc khôi phục) lại huy hoàng của nó, tiểu nha đầu, kiếp này của lão nhân ta có thể có được một đệ tử như ngươi ta cũng đã cực kỳ thỏa mãn rồi, tốt lắm, tiểu nha đầu, cũng đã đến lúc người rời khỏi đây rồi."

Dứt lời, xoay người qua và đưa lưng về phía Hạ Như Phong, tay áo bay bay, bóng dáng của hắn có vẻ cô đơn mà tiêu điều.

Hạ Như Phong cuối cùng nhìn vào lão thành chủ và ôm quyền rồi rời khỏi tháp cao, khi nàng đi rồi thì lão thành chủ mới quay đầu, ánh mắt lẳng lặng nhìn bóng dáng dần dần mất hẳn của Hạ Như Phong: " Nam tử quỷ mị ở bên người nàng kia, nếu như không có đoán sai thì chính là Mị Mị thú tồn tại ở thời đại Viễn Cổ? Không nghĩ tới, ngay cả loại tồn tại cường đại này cũng sẽ thần phục với nàng, cho dù yêu quái thú thiên phú kém cõi nhất thì cuối cùng cũng sẽ trở thành Thần thú, chỉ là bộ tộc yêu quái đã sớm diệt vong, hắn đại khái chính là con yêu quái thú cuối cùng trên đời..." Thở dài, ánh mắt lão thành chủ trầm tư, sau một lát thì mới thu hồi tầm mắt, thân hình chợt lóe liền mất đi tung tích.

Trong toàn bộ tháp cao lại khôi phục yên tĩnh như trước.

Phủ đệ của phủ thành chủ, trong sân trống trải, Đông Phương Khoảnh chau mày, thần sắc đầy ngưng trọng, bất chợt nhìn thấy nam tử tuấn tú đang đi tới thì bất giác mở miệng gọi hắn: "Tuấn nhi…"

Đông Phương Thanh Tuấn dừng chân lại, hơi kinh ngạc và ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Đông Phương Khoảnh ở phía đối diện thì không hiểu hỏi: "Phụ thân, có việc?"

"Bích Du nàng đi đâu rồi?" Đông Phương Khoảnh nhíu nhíu mày, con ngươi đen khóa chặt vào Đông Phương Thanh Tuấn: "Vài ngày gần đây phụ thân cũng không có thấy nàng, ngươi cũng biết nàng đi nơi nào sao?"

"Nàng?" Đông Phương Thanh Tuấn sửng sốt một chút, lúc này mới phát hiện, mấy ngày này Lý Bích Du đều không có quấn quít lấy hắn, trong lòng chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, "Nàng có lẽ đã thất vọng đối với ta, cho nên đã trở về gia tộc của mình thôi? Phụ thân không cần lo lắng, người nào không biết Lý Bích Du chính là biểu tiểu thư của phủ thành chủ Đông Phương thành chúng ta, hoàn toàn không cần lo lắng cho an nguy của nàng."

"Có lẽ đi!" Đông Phương Khoảnh thở dài, vô luận như thế nào thì Lý Bích Du cũng là ngoại sanh nữ của hắn, hắn làm sao có thể yên tâm? Nghĩ đến đây, Đông Phương Khoảnh thu lại thần sắc và phân phó nói: "Tuấn nhi, ngươi lập tức tìm vài người đi Lý gia, ta phải biết nàng có an toàn về đến nhà hay không."

"Vâng, phụ thân." Đông Phương Thanh Tuấn gật đầu đáp ứng, nhưng khi xoay người thì lại đem việc này vứt đến sau đầu.

Để cho hắn phái người đi? Vậy không phải sẽ làm cho Lý Bích Du hiểu lầm? Đến lúc đó nàng lại ngóc đầu trở lại, hắn sẽ khổ không thể tả, dù sao nàng bình thường cao điệu, Địa Minh giới không nai không biết nàng là biểu tiểu thư Đông Phương thành, sẽ không có người lớn mật như vậy, làm ra chuyện thương tổn nàng.

Lúc này, bên ngoài gia tộc Tây Môn ở Lỵ Lâm Bình An thành, một vị nữ tử dung nhan xinh đẹp ngửa đầu nhìn phía bảng hiệu treo ở trên cao, hai hàng mày liễu nhíu lại và sải bước gần về phía bậc thang.

"Đứng lại!" Hai người gác cổng giống như môn thần đồng thời tiến lên một bước và giơ trường thương lên, chặn đường đi của nữ tử.

Nữ tử ngừng chân, mày liễu hơi nhấc lênh, hai tay chống nạnh, mắt đẹp hung tợn trừng mắt nhìn hai cái môn thần: "Mắt chó của các ngươi mù hả, ta chính là biểu tiểu thư gia tộc Đông Phương, tới nơi này thăm hỏi gia chủ Tây Môn, còn không nhanh để cho ta đi vào!"

Nghe vậy, hai người gác cổng đưa mắt quan sát Lý Bích Du giống như hàng hóa, khóe miệng nở nụ cười đáng khinh, một nam tử trong đó nói: "Mặc kệ ngươi là loại người nào, tới nơi này phải trải qua thông báo, cho dù Đông Phương gia chủ đến đây thì cũng phải đưa ra bái thiếp, huống chi chỉ là một cái biểu tiểu thư, đừng thật sự coi bản thân mình như chủ nhân, trước ở chỗ này chờ, ta đi vào thông báo một chút."

Nói xong, nam tử xoay người đi vào trong, và cũng không liếc nhìn lại Lý Bích Du ngạo mạn một cái, loại nữ nhân này, cho dù bộ dáng rất đẹp nhưng tính tình làm cho người ta không dám khen tặng.

"Ngươi…" Trong mắt Lý Bích Du dần hiện ra một chút tức giận, có lẽ là nhớ tới bản thân đến đây là có việc muốn nhờ nên đành phải kìm nén lòng tràn đầy tức giận xuống, trong lòng hung ác nói: "Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ thu thập các ngươi!"

Không cần trong giây lát, nam tử từ trong cửa đi ra, nhàn nhạt nhìn lướt qua Lý Bích Du, giọng điệu hàm chứa khinh thường: "Chủ chủ chúng ta cho ngươi đi vào."

Lý Bích Du cắn chặt môi, hung hăng trừng mắt nam tử, dùng lực dậm chân hai lần rời mới tiêu sái đi nhanh vào trong cửa.

Trong sân, nam tử lười biếng nằm ở trên ghế nằm, trái phải ôm ấp trước mỹ nhân, khóe miệng nở nụ cười thích ý, chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc sống này bất quá chỉ như vậy, quyền thế và mỹ nhân cái gì cần có đều có, nhưng tiếc nuối là, tuy mỹ nhân trong hậu viện của hắn mỗi người mỗi vẻ nhưng không có một người giống như nàng vậy...

Trong đầu, thoáng nhớ tới nữ tử tuyệt sắc lạnh lùng của hai năm trước, Tây Môn Hồng bất đắc dĩ thở dài, chắc hẳn hẳn là cực kỳ thú vị nếu chinh phục nữ tử như vậy, đáng tiếc nàng là người của Đông Phương thành, bên cạnh cũng có rất nhiều thú Thất giai Bát giai, lại còn có một nam tử quỷ mị chính mình chiêu chọc không nổi.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy phía trước có nữ tử đang đi tới, khóe miệng tươi cười càng sâu: "Không biết biểu tiểu thư Đông Phương thành tới nơi này tìm ta, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Buông mỹ nhân trong ngực xuống, Tây Môn Hồng hai chân bắt chéo, vẻ mặt mị hoặc lười biếng nhìn chăm chú vào Lý Bích Du đang đi về phía hắn, ánh mắt yêu mị đảo qua những bộ phận nổi bật của thân thể Lý Bích Du, hai tay ôm đầu, nằm ở trên nằm trên và cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Lý tiểu thư, chẳng lẽ ngươi yêu thương nhung nhớ bản gia chủ nên đến đây sao?"

Lý Bích Du dừng chân, hai má đỏ lên, nắm chặt nắm đấm, hít sâu vào một hơi: "Nghe nói Tây Môn gia chủ thích mỹ nhân, chúng ta làm cái giao dịch như thế nào?"

"A...?" Tây Môn Hồng nhíu mày, khóe môi cong lên, hơi hứng thú nói: "Lý tiểu thư có thể nói nghe một chút, nói không chừng bản gia chủ sẽ có hứng thú."

"Cái nữ tử tên là Hạ Như Phong kia, chắc hẳn Tây Môn gia chủ cũng gặp qua, nói đúng ra giao dịch này chỉ có ý tốt đối với Tây Môn gia chủ ngươi, ta sẽ giúp Tây Môn gia chủ có được nữ tử kia, như thế nào?" Lý Bích Du giơ khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mắt đẹp lóe ra ánh sáng âm lãnh, cực kỳ có tin tưởng, Tây Môn Hồng sẽ đáp ứng giao dịch của nàng.

Chỉ cần Tây Môn Hồng ra tay với nàng thì hậu quả sẽ do Tây Môn Hồng đến gánh, nàng có được kết quả nàng muốn lại hoàn toàn có thể đứng ngoài việc đó.

"Ta có thể hỏi một chút, Lý tiểu thư vì sao lại hận nàng như thế?" Tây Môn Hồng cong môi, yêu mị trong mắt hiện lên một chút mũi nhọn lạnh lẽo, từ trên ghế nằm đứng lên, dùng một ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng chiếc cằm thon của Lý Bích Du lên: "Hơn nữa, ta cũng không cho rằng toàn bộ chỗ tốt đều thuộc về ta, Lý tiểu thư, tìm ta làm việc nhưng là cần phải trả thù lao."

Môi đỏ mọng của hắn tiến đến bên tai lý Bích Du, khí nóng thở ra đập ở bên tai của nàng mang theo hơi thở ái muội, không khỏi làm trong mắt Lý Bích Du hiện lên kích động.

"Ta…" Lý Bích Du nuốt nước miếng rồi lui lại sau mấy bước, tránh thoát Tây Môn Hồng đụng vào: "Ta thừa nhận, chỗ tốt này là lẫn nhau, chỉ cần chiếm được được nàng, như vậy Tuấn ca ca sẽ không đặt ánh mắt ở trên người của nàng, ngươi cũng có thể có được mỹ nhân, Tây Môn gia chủ, ngươi không phải yêu nhất là mỹ nhân sao? Ta có biện pháp cho ngươi có được nàng."

Tây Môn Hồng như cười như không nhìn Lý Bích Du, nhưng mà Lý Bích Du lại không phát hiện, trong mắt hắn có một chút hàn quang.

" Bên cạnh nàng có một tồn tại cường đại, chẳng lẽ Lý tiểu thư có biện pháp, dưới sự che chở của vị cường giả kia còn có thể xúc phạm tới nàng sao? Huống chi, Đông Phương thành nếu biết việc này, chẳng phải là sẽ đại chiến với Tây Môn gia ta sao? Dù sao nàng cũng là người của Đông Phương thành, lúc trước Thiếu thành chủ vì nàng ngay cả mạng cũng từ bỏ."

"Nam nhân tóm lại đều là háo sắc, ta chỉ cần tìm mấy nữ tử thanh lâu đi quyến rũ hắn, làm cho hắn tạm thời rời khỏi, vậy ngươi có thể đủ đắc thủ rồi." Nghĩ đến một màn của hai năm, gương mặt của Lý Bích Du hung ác lên, khóe miệng cong lên một chút cười lạnh: "Về phần Đông Phương thành thì có quan hệ gì với ta chứ? Đông Phương Khoảnh thế nhưng giải trừ hôn ước giữa ta và Tuấn ca ca, ta hận không thể hắn đi chết đi! Tây Môn gia chủ, ngươi yên tâm, đến lúc đó ta sẽ có biện pháp làm cho Đông Phương thành không thể triển khai trả thù với các ngươi, lại nói, vì một mình nàng, Đông Phương thành cũng không nhất định sẽ gây chiến."

"Tốt, phi thường tốt!" Tây Môn Hồng vỗ xuống tay, khóe miệng giơ lên một chút tươi cười khác thường.

Lý Bích Du cho rằng hắn đáp ứng thỉnh cầu của mình rồi nên gương mặt bất giác lộ ra vui sướng, ngay khi nàng bị vây trong sự vui sướng thì hai tay Tây Môn Hồng vung lên, một luồng ánh sáng trắng bay về phía nữ tử mỹ lệ giỏi giang bên cạnh và nói: "Bảo bối, ngươi đưa thứ này cho Đông Phương thành chủ đi."

Nữ tử nhìn Tây Môn Hồng, bên môi nở nụ cười châm biếm xinh đẹp và nhìn về hắn gật gật đầu rồi vươn người nhảy lên, mũi chân điểm nhẹ ở trên mặt đất, trong nháy mắt biến mất ở trong hậu viện.

"Đây. . . Đây là cái gì..." Lý Bích Du trừng lớn hai mắt, không biết vì sao trong lòng của nàng xuất hiện cảm giác bất an.

"A..., thật có lỗi, đoạn thời gian trước, người của ta người vừa vặn đào được một ít Ký Ức Thủy Tinh ở trên quặng Thủy tinh, vừa rồi chỉ là muốn thử xem hiệu quả mà thôi, ai ngờ đem đối thoại của chúng ta ghi nhớ lại, chắc hẳn Thành chủ sẽ sinh ra hứng thú đối với những thứ này, cho nên đã đưa đi cho hắn." Tây Môn Hồng buông tay, vẻ mặt cực kì bất đắc dĩ, thật giống như cử chỉ này của hắn thật sự chỉ là vô tình mà thôi.

"Ầm vang!"

Giống như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh (sét đánh), sắc mặt Lý Bích Du chỉ một thoáng liền trắng bệch, thân thể lay động vài lần rồi ngẩng đầu lên, hai mắt cừu hận gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn của Tây Môn Hồng: "Tây Môn Hồng, cho dù ngươi không muốn giúp ta thì cũng không thể hại ta như vậy? Ngươi vì cái gì phải làm như vậy?"

Câu nói cuối cùng, nàng hét lên điên loạn.

Nếu để cho Đông Phương Khoảnh biết việc này, như vậy thì đã biết cả đời này liền xong rồi.

"Lý tiểu thư, đời này của Tây Môn Hồng ta chán ghét nhất là bị người khác tính toán muốn lợi dụng ta." Khóe miệng nở nụ cười quyến rũ, trong mắt Tây Môn Hồng cũng lóe ra hàn quang: "Cho nên, ngươi đã mạo phạm đến điểm mấu chốt của ta thì cũng đừng trách ta vô tình!"

Lý Bích Du cắn chặt môi tái nhợt, hai tay siết chặt thành trắng bệch, thu hồi hận ý trong mắt, lông mi khẽ run và nhu nhược nhìn chằm chằm Tây Môn Hồng: "Tây Môn gia chủ, ngươi vừa rồi không phải là muốn có được ta sao? Chỉ cần ngươi tìm nàng trở về, hủy Ký Ức Thủy Tinh đi, từ nay về sau ta đây sẽ là người của ngươi rồi."

Thực lực gia tộc Tây Môn cũng không kém so với Đông Phương thành, huống chi Tây Môn Hồng là gia chủ gia tộc Tây Môn, nếu như có thể thành người của hắn, với tâm kế và dung mạo của mình lo gì đứng không vững gót chân ở đây? Những nữ tử kia thì làm sao có thể đấu bằng mình chứ?

Nghe vậy, trong mắt Tây Môn Hồng xẹt qua khinh thường, đưa tay ôm mỹ thiếp bên vào trong lòng, cúi đầu ấn xuống một nụ hôn ở trên môi của nàng.

Mỹ thiếp thẹn thùng rủ đầu xuống, nhu thuận nghe lời rúc vào trong lòng Tây Môn Hồng.

"Lý Bích Du, nữ tử nào trong hậu viện của bản gia chủ mà không mạnh hơn ngươi? Ngươi sẽ không thật sự cho rằng bản gia chủ dòm ngó ngươi đi? Hơn nữa, ngươi là loại lòng dạ rắn rết, lại là nữ nhân thích ăn dấm chua, hậu viện luôn luôn yên tĩnh không tranh đấu của ta đây cũng dung không được ngươi."

"Ngươi..." Sắc mặt Lý Bích Du đại biến, ngón tay chỉ vào Tây Môn Hồng run run nói không ra lời, trong mắt của nàng hiện lên nước mắt trong suốt, lại không chiếm được chút thương hại nào của Tây Môn Hồng.

"Người tới, dẫn nàng xuống cho bản gia chủ, đừng quên tìm một vài người hầu hạ tốt cho nàng." Bên môi Tây Môn Hồng hiện lên nụ cười lạnh, khi nói câu cuối cùng thì đè nặng âm lượng, tất cả mọi người đều biết ý nghĩa trong lời này của hắn.

"Tây Môn Hồng, ngươi sẽ không sợ Đông Phương thành tìm ngươi tính sổ sao?"

"Ha ha ha." Nghe được lời của nàng, Tây Môn Hồng không kìm được mà phá lên cười, thật lâu sau mới thu liễm tiếng cười, khóe miệng khinh thường càng sâu: "Ngươi cho rằng, Đông Phương Khoảnh còn có thể quản chết sống của ngươi sao? Không ai sẽ đi cứu một người nguyền rủa chính mình chết đi."

Dứt lời, Tây Môn Hồng xoay người, đưa lưng về phía Lý Bích Du, tùy ý thủ hạ kéo Lý Bích Du vừa khóc vừa nháo xuống.

Chủ phủ ở Đông Phương thành, trong chính sảnh, ánh mặt trời ấm áp của mùa đông từ ngoài cửa chiếu vào, Đông Phương Khoảnh ngồi ở trên ghế cao nhất, hai mắt phức tạp nhìn về phía nữ tử trước mặt, trong khoảng thời gian ngắn không biết như thế nào mở miệng, nàng là đệ tử của phụ thân, vậy chính mình nên gọi nàng là sư muội, kể từ đó, Tuấn nhi nên xưng hô như thế nào với nàng?

"Thành chủ, vẫn cứ giống như trước là được rồi." Hạ Như Phong tự nhiên nhìn ra trong lòng hắn rối rắm nên cười nhạt, nhẹ giọng nói.

"Được rồi, Như Phong cô nương, thời gian hai năm nhanh đến, truyền tống trận sắp mở ra, có một số việc chú ý ta muốn nói cho ngươi." Đông Phương Khoảnh lạnh nhạt cười, từ trên chỗ ngồi đứng lên, hai tay để ở sau lưng, bước một bước và chậm rãi đi xuống: "Truyền tống trận, một lần chỉ có thể truyền tống một người, thời gian địa điểm cũng không xác định, vì vậy, tất cả mọi người sẽ bị tách biệt, chẳng qua là thường thì tất cả mọi người đều sẽ gặp nhau ở Thiên Linh thành, lúc đó ngươi có thể đi đến đó, chỉ là Truyền tống trận sẽ không trực tiếp đưa ngươi truyền tống đến Thiên Minh giới, mà phải đi vào vào không gian truyền tống, thông qua không gian truyền tống mới có thể đi đến Thiên Minh giới, ở trong không gian truyền tống, nếu như vận khí không tốt thì nói không chừng sẽ gặp phải Không Gian Phong Bạo (không gian gió lốc), nhưng mà Không Gian Phong Bạo này, mười năm mới có một lần, ngươi hẳn là sẽ không đen đuổi như vậy."

Hạ Như Phong gật nhẹ đầu, đem lời nói của Đông Phương Khoảnh ghi tạc trong đầu, cũng không biết vì sao, Hạ Như Phong mơ hồ cảm giác được, nói không chừng chính mình sẽ đen đủi gặp Không Gian Phong Bạo kia.

Đông Phương Thanh Tuấn cặp kia thanh cùng con ngươi đầu hướng về phía Hạ Như Phong, gương mặt giơ lên một chút tươi cười nhẹ nhàng: "Như Phong cô nương, lần này ta cũng sẽ cùng đi, đến lúc đó chúng ta gặp nhau ở Thiên Linh thành."

"Hừ." Mị Mị hừ lạnh một tiếng, bóng dáng màu đỏ chợt lóe và chắn trước người Hạ Như Phong, ngăn cản ánh mắt của Đông Phương Thanh Tuấn nhìn về phía Hạ Như Phong, đôi mắt hàm chứa sự đối địch chặt chẽ tập trung vào Đông Phương Thanh Tuấn, trong mắt xẹt qua một chút cảnh giác.

Tiểu Bạch bĩu đôi môi mọng lên, vậy mà lại bị Mị Mị chết tiệt này giành trước một bước.

"Thành chủ, thành chủ…" Ngay lúc này, ngoài cửa có một hạ nhân của thành chủ phủ vội vã chạy vào: "Thành chủ, tiểu thiếp của Tây Môn gia chủ đến đây cầu kiến."

"Tiểu thiếp của Tây Môn gia chủ sao?" Đông Phương Khoảnh sửng sốt một chút, vẻ mặt nghi hoặc và nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nàng đến Đông Phương thành ta là vì chuyện gì?"

Cho dù trong lòng khó hiểu với hành động của Tây Môn gia, nhưng Đông Phương Khoảnh vẫn để cho người ta dẫn nàng vào.

Nữ tử đón ánh nắng đi tới mặc một thân hồng y bó sát người, tóc vấn lên bởi một sợi dây màu đỏ, cả người đều làm cho người ta cảm giác được một loại nhẹ nhàng khoan khoái giỏi giang, làm cho Đông Phương Khoảnh cũng không thể không bội phục ánh mắt và thủ đoạn của Tây Môn Hồng, nữ tử như thế cũng có thể bị hắn chinh phục.

"Đông Phương thành chủ, ta là thay gia chủ chúng ta để cho người ta đưa tới một phần lễ vật." Nữ tử nhàn nhạt cười, tay phải vung lên, một luồng ánh sáng màu trắng bắn về phía Đông Phương Khoảnh.

Đông Phương Khoảnh giơ tay lên và tiếp được vật bay tới, khi nhìn thấy vật phẩm ở trong tay, gương mặt nghi hoặc càng sâu: "Ký Ức Thủy Tinh? Không biết vì sao Tây Môn gia chủ đưa tới cho ta vật như vậy? Cho dù Ký Ức Thủy Tinh trân quý, Đông Phương thành ta cũng không phải mua không được."

"Đông Phương thành chủ, ngươi đưa một tia linh lực vào thử xem xem." Nữ tử vẫn không nói rõ tất cả, mà là dùng một đôi mắt đẹp mỉm cười nhìn về phía Đông Phương Khoảnh.

Đông Phương Khoảnh nhướng mày, truyền một tia linh lực đưa vào trong Ký Ức Thủy Tinh, thủy tinh tản mát ra hào quang nhàn nhạt, chỉ trong giây lát, trong phòng vang lên giọng nói đối thoại của hai người, khi nghe được đoạn trò chuyện giữa hai người, sắc mặt mọi người đều đã đồng thời thay đổi.

"Cô nương, giúp ta đa tạ gia chủ các ngươi." Đông Phương Khoảnh thở dài, hắn thật sự chưa từng ngờ tới, chất nữ chính mình yêu thương như nữ nhi, vậy mà hận không thể giết chết mình, lại còn có tư tưởng ác độc như thế, có lẽ bản thân đã thật sự quá nuông chiều nàng rồi.

"Thuận tiện giúp ta nói cho Tây Môn gia chủ ngươi, Lý Bích Du thì tùy hắn xử trí, Lý gia bên kia ta sẽ đi giải thích." Đông Phương Khoảnh ngồi sững ở trên ghế, đau lòng nhắm hai mắt lại, khi chậm rãi mở mắt ra thì thần sắc của hắn lại khôi phục uy nghiêm lãnh khốc như trước. Nữ tử cười nhạt một tiếng rồi nhẹ nhàng xoay người mà đi, dường như phản ứng của Đông Phương Khoảnh đã sớm trong dự liệu của nàng.

Không khí chính sảnh yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người trầm mặc không nói, chỉ có Mị Mị chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Thanh lâu là cái gì? Nhưng vì sao phải quyến rũ ta?"

"Ngươi tên đần độn này, vậy mà ngay cả thanh lâu cũng không biết, ngươi sống nhiều năm như vậy đều đã làm những gì chứ?" Tiểu Bạch cau cái mũi đáng yêu và giả trang thành một cái mặt quỷ về phía yêu quái, đi tới bên cạnh Hạ Như Phong và giữ chặt tay nàng rồi khiêu khích nhìn phía Mị Mị.

" Đi ngủ." Yêu quái rất thành thực trả lời, chỉ là câu trả lời này suýt chút nữa làm cho Tiểu Bạch buồn bực té cắm đầu xuống đất.

Tiểu Bạch trong nháy mắt mở to hai mắt và chớp chớp mắt, vẻ mặt không thể tin: "Ngươi nhiều năm như vậy vẫn đều đang ngủ? Không có làm cái khác sao?"

Yêu quái hai tay vòng trước ngực, nhíu mày suy nghĩ trong giây lát, lại thành thực gật gật đầu: "Hình như là vậy, từ sau khi nữ thần để cho ta chờ nàng thì ta liền luôn luôn ngủ, chỉ có như vậy mới có thể làm cho thời gian trôi qua nhanh, còn có thể ở trong mộng hẹn hò với nữ thần."

Nghe vậy, Tiểu Bạch đồng tình nhìn yêu quái, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, lời nói thấm thía nói: "Yên tâm đi! Chỉ cần ngươi không vọng tưởng cướp đi vị trí bên cạnh mỹ nhân tỷ tỷ của Tà lão đại, ngươi có thể giống với chúng ta ở lại bên người của mỹ nhân tỷ tỷ."

"Không được, nữ thần chỉ là của ta." Yêu quái lúc này bất mãn nâng mắt lên, hiển nhiên lời nói của Tiểu Bạch làm cho hắn cảm thấy rất không thoải mái.

"Không đúng, mỹ nhân tỷ tỷ là của Tà lão đại, ngươi nếu như vậy, mỹ nhân tỷ tỷ chính là sẽ tức giận, như vậy ngươi ngay cả cơ hội ở lại bên cạnh nàng cũng không có." Trong mắt Tiểu Bạch chứa đầy ý cười trêu tức, chớp chớp mắt to như nước trong veo như nước và nói: " Cái nào nhẹ cái nào nặng, ngươi cần phải suy nghĩ rõ ràng."

Yêu quái chặt chẽ cau mày, mắt xanh liếc nhìn Hạ Như Phong, trầm tư nửa ngày, mới giơ dung nhan tuyệt thế lên: "Cũng không phải là không thể được, nhưng điều kiện tiên quyết là, hắn phải đánh bại ta, nếu không thì ai cũng đừng vọng tưởng cướp nữ thần với ta!"

"Tà lão đại nhất định sẽ đánh bại ngươi, ta có tin tưởng đối với hắn." Tiểu Bạch cong khóe môi lên và lộ ra hai cái răng khểnh đáng yêu, cười đặc biệt sáng lạn.

Hắn hoàn toàn không lo lắng cho Dạ Thiên Tà, với thực lực của Dạ Thiên Tà, hiện tại đánh không lại Mị Mị nhưng một ngày nào đó có thể đánh bại hắn.

"Hơn nữa, về sau, bên cạnh của ngươi h không chỉ có mỹ nhân tỷ tỷ, còn có nhiều đồng bọn của chúng ta, ngươi sẽ không lại cô đơn tiến vào vào ngủ say nữa."

"Đồng bọn? Đồng bọn là cái gì?" Yêu quái lại dùng ánh mắt mờ mịt nhìn Tiểu Bạch, trong từ điển của hắn thì chưa từng có hai chữ đồng bọn này, từ trước đến nay cũng không có ai nói qua với hắn như vậy.

"Đồng bọn? Đồng bọn chính là có thể kề vai chiến đấu, có thể đem phía sau lưng giao cho đối phương, là loại người có thể hoàn toàn tin tưởng, về sau chúng ta đều chính là đồng bọn rồi." Trong mắt Tiểu Bạch lóe ra một loại ánh sáng rực rỡ như vì sao, khóe miệng tươi cười càng phát ra sáng lạn, hai mắt kinh ngạc nhìn chăm chú vào yêu quái.

Yêu quái nghi hoặc xoay đầu qua, thời điểm nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trong mắt Tiểu Bạch, bỗng nhiên phát hiện có đồng bọn cũng không tệ. . . Ít nhất, hắn sẽ không lại một người. . .

Chẳng qua là, cho dù hắn tiếp nhận những đồng bọn này rồi, ở hắn trong lòng quan trọng nhất vẫn là nữ thần của hắn, địa vị nữ thần không người nào có thể thay thế.

Đối thoại của hai người làm cho trong lòng của Hạ Như Phong vui mừng gấp bội, ngoại trừ câu nói đầu tiên của yêu quái ra, những câu còn lại đều là thông qua trao đổi linh hồn, trừ Hạ Như Phong ra thì người khác đều không thể nghe được đối thoại của bọn hắn.

"Như Phong cô nương, đã đến thời gian truyền tống trận mở ra, ta trước đưa ngươi qua đi." Sau khi nói xong mấy lời này, Đông Phương Khoảnh đứng lên, hai mắt quét về phía Đông Phương Thanh Tuấn ở bên cạnh nói: "Tuấn nhi, ngươi đi đem Lãnh Diễm bọn họ cũng đều gọi tới."

"Vâng, phụ thân." Đông Phương Thanh Tuấn ôm quyền rồi xoay người đi về phía ngoài cửa.

Sau đó, Hạ Như Phong đều triệu hồi Mị Mị và Tiểu Bạch thu vào trong triệu hoán thư, ở dưới sự dẫn dắt của Đông Phương Khoảnh đi tới vị trí của truyền tống trận.

Truyền tống trận ở Thành chủ phủ cách sân không xa, có người chuyên trách trông coi, hai người thủ vệ kia nhìn thấy Đông Phương Khoảnh đến thì vội vàng ôm quyền, vừa định nói chuyện thì bị Đông Phương Khoảnh lạnh giọng ngắt lời: "Hẳn là đã đến thời gian mở cửa, hiện tại các ngươi liền đem truyền tống trận mở ra đi."

Truyền tống trận, mười năm mới có thể mở ra một lần, mà hôm nay chính là ngày có thể mở ra truyền tống trận.

"Dạ, thành chủ!"

Hai người nhìn nhau, đồng thời thả ra toàn bộ linh lực, trên truyền tống trận hào quang vạn trượng, nhìn thấy truyền tống trận đã bị mở ra, Đông Phương Khoảnh chậm rãi xoay người, hai tay vòng ở sau lưng nói: "Như Phong cô nương, mọi sự cẩn thận."

Hạ Như Phong hướng về Đông Phương Khoảnh cảm kích gật nhẹ đầu, sải chân và đi vào trong truyền tống trận, hào quang thánh khiết từ trời rơi xuống, bóng dáng của nàng giống như hư ảnh chậm rãi tiêu tán đi.

Nơi này, là một lối đi tối tăm vô tận, Hạ Như Phong biết, trong không gian truyền tống cũng là có thêm nguy hiểm tồn tại, vì vậy nàng tính sử dụng Mị Ảnh Tiên Tung để nhanh chóng thông qua lối đi dường như không có điểm cuối này. Nhưng ngay khi nàng thi triển linh kỹ là lúc lại phát hiện không có cách gì vận dụng linh lực.

"Chẳng lẽ không gian truyền tống cũng có cấm chế?" Hạ Như Phong hơi sửng sốt nhưng lại khôi phục bình tĩnh như trước, con ngươi đen nhàn nhạt nhìn phía trước, khóe miệng nở nụ cười nhạt: "Ta đây sẽ dùng chân của mình để thông qua không gian truyền tống."

Nàng ngay cả Phong cấm địa cũng đã đi qua? Lại như thế nào sợ hãi một cái không gian truyền tống?

Nghĩ vậy, nàng liền mở bước chân và chạy về phía tối tăm vô tận kia. Kỳ thật không gian truyền tống cách Thiên Minh giới cũng không xa, chỉ trong giây lát thì Hạ Như Phong đã nhìn thấy một chút ánh sáng trắng, trong mắt của nàng xẹt qua vui sướng, mắt thấy sẽ chạy đến cuối thì một luồng Phong Bạo màu đen bỗng nhiên từ phía trước xuất hiện, thổi quét về phía nàng: "Dựa vào, ta thật đúng là đen đủi như vậy!"

Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, chính mình thế nhưng lại xui xẻo đến loại trình độ này, lần đầu tiến vào không gian truyền tống thì đã gặp Không Gian Phong Bạo nghìn năm mới có một lần.

Mắt thấy Phong Bạo như cơn lốc thổi quét về phía nàng, Hạ Như Phong cắn chặt môi, thân thể gắt gao dán vào bên cạnh không gian, bởi vì nàng bất kể như thế nào cũng không thể buông tha cho lần cơ hội này, nếu không thì lại phải chờ mười năm nữa...

"Rào rào!"

"Ào ào!"

Phong Bạo rất nhanh đánh úp lại, cuồng phong cuồn cuộn cuối một đầu tóc đen của Hạ Như Phong lên, nàng gắt gao nắm chặt nắm đấm, gian nan đi về phía trước.

"Chỉ kém một chút, chỉ kém một chút là có thể thành công rồi..."

Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, dung nhan tuyệt mỹ tỏa ra ánh sáng kiên định sáng bóng, nàng nhất định phải tiến vào Thiên Minh giới, chỉ vì nàng muốn tra rõ ràng, tông chủ Tà Tông rốt cuộc có phải là hắn hay không.

Mắt thấy ánh sáng ngay tại trước mặt, Không Gian Phong Bạo lại giống như phát hiện sự tồn tại của nàng nên một cơn gió lớn quét về phía Hạ Như Phong, đuôi gió đánh thật mạnh vào lưng Hạ Như Phong và trực tiếp ném nàng ra khỏi không gian truyền tống. Thật lâu sau, không gian lại khôi phục an bình như trước...

Nơi này, là sơn mạch Ngải Tư bên cạnh Thiên Minh giới, dài đến vài ngàn mét, linh thú hung ác nham hiểm lại thêm thường xuyên cường đạo cướp bóc, nhưng mà nơi này có rất nhiều dược liệu, cho nên dù biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn như cũ sẽ có người đi vào.

Sơn mạch Ngải Tư lúc này, đoàn người chính là đang thật cẩn thận đi đường, trong những người đi đường kia, làm người khác chú ý nhất là một vị nữ tử áo xanh. Hấp dẫn ánh mắt tự nhiên không phải là dung mạo thanh tú của nữ tử mà những người đi đường đều xem nàng là chủ, dường như nàng chính là thủ lĩnh của nhóm người này.

"A Đạt, để cho tất cả mọi người dừng lại nghỉ ngơi một chút đi!" Nữ tử áo xanh quay người qua, khẽ mỉm cười nói: "Vì phụ thân, mấy ngày nay đã vất vả các ngươi, chỉ cần tìm được một gốc cây dược liệu cuối cùng thì có thể đi kính nhờ Thanh Xuyên đại sư, vì phụ thân luyện chế đan dược."

A Đạt nhìn đám người phía sau kia rõ ràng không đi được nữa thì nhíu mày, ánh mắt lo lắng nhìn về phía nữ tử áo xanh: "Tiểu thư, sơn mạch Ngải Tư nguy hiểm trùng điệp, chúng ta vẫn nên nhanh chút đi thôi, sớm đi tìm được dược liệu thì cũng có thể sớm vì gia chủ trị thương."

Thở dài, nữ tử áo xanh lắc đầu, cười cười: "A Đạt, tất cả mọi người mệt mỏi, nếu cứ tiếp tục đi như vậy, chưa có tìm được dược liệu thì bọn họ đã ngã xuống rồi, vẫn nên nghỉ ngơi một chút lại đi tiếp!"

A Đạt nhìn nữ tử áo xanh, trong mắt hiện ra một chút đau lòng, tiểu thư từ nhỏ không có mẫu thân, cũng không có huynh tỷ, chỉ có một đệ đệ năm nay chỉ mới sáu tuổi, khoảng thời gian trước, gia chủ tỷ thí với người khác và bị trọng thương, cho nên gánh nặng của gia tộc liền rơi vào trên vai nàng, chẳng những phải nghĩ cách trị thương cho gia chủ mà còn phải ứng phó dã tâm bừng bừng của những người trong tộc.

Trong khoảng thời gian này, vất vả nhất hẳn là tiểu thư.

" Mọi người đều dừng lại nghỉ ngơi một chút đi!" Suy nghĩ một chút, A Đạt vẫn xoay người hướng về mọi người phía sau nói.

Tất cả mọi người dừng bước, tùy tiện ngồi ở trên mặt đất, ngay lúc này, một đạo giọng nói bỗng nhiên truyền đến: " Mọi người mau tới đây, nơi này có người chết."

"Cái gì?" Nữ tử áo xanh sửng sốt, cau mày, sải bước và đi nhanh về phía người phát ra tiếng kia.

Người nọ nhìn thấy nữ tử áo xanh xuất hiện thì lui lại sau mấy bước và nhường vị trí lại cho nàng, sau đó nữ tử áo xanh mới chú ý tới nữ tử nằm ở trên thảm cỏ. Nữ tử này có dung mạo tuyệt thế, chau mày, khóe miệng tràn ra một tia máu, gương mặt tái nhợt, nhưng có thể nhìn ra là bị thương không nhẹ, nữ tử áo xanh chỉ là liếc nhìn nàng một cái thì liền thu hồi ánh mắt của mình, nhàn nhạt phân phó nói: "Còn có hơi thở tồn tại, cũng chưa chết, A Đạt, thời điểm chúng ta đi thì cũng dẫn nàng theo."
Bình Luận (0)
Comment