Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 315

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
     
Trong dịch quán tràn ngập không khí đau thương, sau khi Hạ Như Phong đi vào đã trực tiếp chạy về phía phòng của Lãnh Diễm, từ đầu tới cuối mặt của nàng đều âm trầm, tất cả mọi người có thể cảm nhận được sát ý đến từ trên người nàng.

Có thể nàng và lãnh Diễm không có giao tình, nhưng mà Lãnh Diễm cũng là người Đông Phương thành, nàng được lão thành chủ Đông Phương thành giúp đỡ, hơn nữa lão thành chủ cũng là sư phụ của nàng, cho dù thế nào nàng cũng sẽ không ngồi nhìn người của Đông Phương thành bị người khác ăn hiếp, cho nên Võ Thanh Phong phải chết!

"Cho hắn ăn viên đan dược này vào sẽ không sao nữa." Sau khi Hạ Như Phong kiểm tra tình huống cơ thể của Lãnh Diễm, giao một viên đan dược trong tay cho Đông Phương Khoảnh rồi xoay người rời đi.

Đông Phương Khoảnh cầm đan dược, ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Như Phong, nói: "Như Phong cô nương, ngươi muốn đi đâu?"

Nghe vậy, Hạ Như Phong dừng chân lại, hít sâu vào một hơi, nắm chặt nắm đấm, sát khí trong đôi mắt đen bắn ra bốn phía: "Báo thù."

"Như Phong cô nương, tỷ thí là thực sự cho phép thương vong, ngươi như vậy, hình như có chút không được tốt lắm."

"Ta biết rồi." Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tử Kinh Hiên đi theo đến, lạnh lùng hỏi: "Tử Kinh Hiên, chuyện ta là luyện dược sư cửu phẩm đã truyền ra chưa?"

Tử Kinh Hiên hơi sửng sốt, cũng hiểu nguyên do Hạ Như Phong yêu cầu lời này, lắc đầu: "Tỷ thí Linh Sư còn chưa kết thúc, thân phận của ngươi chưa truyền đến đó, nếu như ngươi định báo thù, ta và ngươi cùng đi, ai bảo ngươi là huynh đệ tốt của Tử Kinh Hiên ta."

Trong mắt Hạ Như Phong hiện ra một tia cảm kích, hơi cười, gật đầu: "Cảm ơn."

Sau khi nói xong lời này, Hạ Như Phong không để ý người phía sau đến, đi thẳng ra ngoài cửa, trong chớp mắt đã biến mất ở trong mắt mọi người.

Nhìn thấy Hạ Như Phong và Tử Kinh Hiên đều biến mất, Đông Phương Khoảnh bất đắc dĩ lắc đầu, cho Lãnh Diễm ăn đan dược vào, phân phó mấy người chăm sóc Lãnh Diễm, rồi đi ra ngoài với Đông Phương Thanh Tuấn và nhóm người tùy tùng.

Ở sân tỷ thí Linh Sư, cách quảng trường luyện dược sư không xa, lúc Hạ Như Phong đến đây, trận đấu đang tiến hành kịch liệt, nàng nhíu mày lại, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, ngay lúc này, Tử Kinh Hiên bên cạnh chỉ vào một nam tử y phục xanh đen phía trước, nói: "Như Phong, hắn chính là Võ Thanh Phong của Võ gia."

Trong đôi mắt đen hiện lên hàn ý, Hạ Như Phong bước chân đi về phía nam tử thanh sam kia.

"A, vị mỹ nhân nhi này, nàng đặc biệt đến tìm ta sao?" Võ Thanh Phong tự nhiên phát hiện Hạ Như Phong đang đi về phía hắn, bỏ qua hàn ý trong mắt nàng, khóe môi cong lên, ánh mắt bỉ ổi đánh giá nàng một phen: "Ha ha, yên tâm, bản thiếu thương hương tiếc ngọc nhất, hơn nữa đối xử với mỹ nhân nhi như cô nương đây, bản thiếu sẽ rất ôn nhu rất cẩn thận."

Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, ánh sáng mặt trời ấm áp phía chân trời không thể hòa tan hàn ý ở trên mặt của nàng, môi mở ra, nói ra lời cũng lạnh lẽo làm cho người ta kinh sợ.

"Ngươi, có dám nhận khiêu chiến sinh tử của ta không?"

"Khiêu chiến sinh tử?" Võ Thanh Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó phá lên cười: "Ha ha, nàng lại muốn khiêu chiến với ta, lại là khiêu chiến sinh tử? Mỹ nhân nhi, nàng đang chán sống sao? Ta khuyên nàng vẫn nên tiết kiệm chút lực ấy đi, loại mỹ nhân nhi như nàng, đừng luôn kêu đánh kêu giết, ngoan ngoãn theo bản thiếu trở về đi!"

"Sao, đường đường là đại thiếu Võ gia, ngay cả chút dũng khí ấy cũng đều không có?" Khóe miệng của Hạ Như Phong cong lên một nụ cười lạnh, trong đôi mắt đen biện ra khinh thường thật sâu: "Xem ra, người Võ gia thật sự là không có can đảm, ngay cả dũng khí nhận khiêu chiến của ta cũng đều không có."

"Hừ." Nghe vậy, nụ cười bên môi của Võ Thanh Phong từ từ thu lại, trong mắt hiện ra một tia lạnh lẽo: "Võ gia ta còn không đến phiên ngươi đến nói chuyện, ngươi đã muốn khiêu chiến với ta, ta đây sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi, chỉ là đáng tiếc mỹ nhân nhi như vậy gặp không nhiều lắm."

Võ Thanh Phong khẽ thở dài, đáng tiếc lắc đầu, chỉ là mặc dù hắn thích sắc đẹp, cũng không cho phép có người dám khiêu khích tôn nghiêm của hắn.

"Hả? Là nàng?" Lão giả áo bào trắng của Lạc Dương gia tộc chú ý đến Hạ Như Phong, đôi mắt hơi nheo lại: "Nàng đến đây làm cái gì? Còn có tiểu gia hỏa của Tử Kinh gia tộc kia nữa, sao lại đi chung với nàng? Chẳng lẽ tỷ thí luyện dược đã xong rồi sao?"

Ánh mắt của lão giả áo bào trắng tập trung vào Hạ Như Phong, cũng không đi ra giải quyết chiến tranh, ông ngược lại muốn nhìn một chút, tiểu gia hỏa này muốn làm cái gì.

"Được." Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng, trong mắt đầy sát ý: "Như vậy sẽ do những người ở đây làm chứng, Hạ Như Phong ta và Võ Thanh Phong Võ gia triển khai chiến đấu, sống chết do mệnh trời, dù một bên chết, cũng không liên quan đến bên kia."

Biến cố bên này đã sớm hấp dẫn người chung quanh, nghe thấy Hạ Như Phong muốn khiêu chiến sinh tử với Võ Thanh Phong, cũng không nhịn được dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Hạ Như Phong, ở trong mắt những người đó, cho dù nữ tử này tuyệt sắc khuynh thành, nhưng lập tức cũng chỉ là một thi thể.

Hơn nữa, khiêu chiến này lại do nàng đưa ra, chẳng lẽ nàng sống lâu rồi nên không nhị được mà tìm đến cái chết?

"Ha ha, mỹ nhân nhi, ta sẽ khiến ngươi phảu trả giá đại giới cho cuồng vọng của ngươi, tôn nghiêm của Võ Thanh Phong ta, không phải dễ dàng bị khiêu chiến như vậy." Võ Thanh Phong cười to hai tiếng, bay vào hư không, từ trên cao nhìn xuống Hạ Như Phong: "Ta nhường ngươi ba chiêu, thế nào?"

Khóe miệng của Võ Thanh Phong cong lên khinh thường, cũng không để nữ tử trẻ tuổi này vào trong mắt.

Hạ Như Phong cũng không nói nhiều với hắn, rút trường côn đỏ rực sau lưng ra, đánh về phía cơ thể của Võ Thanh Phong, chỉ thấy bên ngoài trường côn nổi lơ lửng một lớp hỏa diễm, xẹt lúc qua phía chân trời khắp ttrowfi không đều bị nhuộm thành màu đỏ hoa mỹ.

"Oanh ầm ầm!"

Nhìn thấy côn đến trước mặt, Võ Thanh Phong vội vàng rút đại kiếm ra ngăn cản, trong phút chốc côn kiếm chạm vào nhau, không khí xung quanh bọn họ đều bị chấn động, tạo nên gợn sóng. Mà võ thanh phong đỡ một chiêu của Hạ Như Phong, sắc mặt không khỏi đại biến, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt sắc gần trong gang tấc.

"Đây... Điều này sao có thể? Sao nàng có lực công kích cường đại như vậy?"

Nàng cũng chỉ là một Chân Linh nhị cấp mà thôi, lại có thể đấu ngang tay với một Chân Linh ngũ cấp là hắn, đây cũng thật là quá mức biến thái, thiên phú và thực lực như thế, còn hơn Lạc Dương Thiên của Lạc Dương gia tộc, loại biến thái này, rốt cuộc là ở đâu ra?

"Bát Trọng Hỏa Viêm côn, tầng thứ sáu..."

"Ầm!"

Võ Thanh Phong nắm chặt kiếm trong tay, vung kiếm chém về phía trường côn của Hạ Như Phong, nhưng mà trường côn của nàng không bị tổn hại gì, nhưng thật ra đại kiếm của Võ Thanh Phong xuất hiện một chỗ hổng, thấy vậy, Võ Thanh Phong càng thêm kinh ngạc, hắn dùng đá tự nhiên tạo thành đại kiếm, nhưng còn không bằng một cây côn?

Phải biết rằng, đá thiên nhiên ở Minh Giới, trình độ sắc bén chắc chắn gần với Minh Thạch, mà nếu vật trân quý này, còn kém hơn cây gậy kia, thì sao không khiến Võ Thanh Phong chịu đả kích?

"Nàng lại có thể đánh ngang tay với Võ Thanh Phong?"

"Mẹ nó, vậy nàng cũng quá yêu nghiệt rồi."

Tất cả mọi người bị chiến đấu trước mặt khiến cho hoảng sợ, dù là tử kinh Hiên đã sớm cho rằng chính mình hiểu rõ Hạ Như Phong, cũng kinh ngạc mở to hai mắt, lúc này mới phát hiện trên người của nàng có nhiều việc mình không biết.

"Ầm!"

Ở lúc Võ Thanh Phong đang ngây ra, trường côn của Hạ Như Phong lại quét ngang đến, đánh thật mạnh vào lồng ngực của Võ Thanh Phong, nhưng mà một kích mạnh mẽ như thế, Võ Thanh Phong chỉ lui về sau mấy bước.

Tử Kinh Hiên kém hơn hắn một cấp, Hạ Như Phong lại có thể một côn đánh bay Tử Kinh Hiên, Võ Thanh Phong chỉ lui lại mấy bước, xem ra kém một cấp này chính là cách biệt một trời.

"Cuồng Phong Trảm!"

Lúc này, Võ Thanh Phong đã phục hồi tinh thần lại, giơ cao trường kiếm lên, tung người nhảy lên, chỉ thấy gió lốc xung quanh trường kiếm nổi lên, đánh về phía Hạ Như Phong.

"Như Phong, cẩn thận!"

Tiếng quát kinh hãi của Tử Kinh Hiên truyền vào tai, Hạ Như Phong không có thời gian để ý đến hắn, hai mắt của nàng tập trung vào Võ Thanh Phong sắp đến trước mặt, đôi mắt đen kia dần sáng lên: "Đúng vậy, là phòng ngự, tuy Võ Thanh Phong cao hơn Tử Kinh Hiên một cấp, nhưng chính một cấp như vậy, đã khiến cho ta không thể phá vỡ phòng ngự của hắn."

Khẽ nhắm hai mắt lại, nhớ lại chiêu thức Bát Trọng Hỏa Viêm Côn tầng thứ bảy một lần nữa, Hạ Như Phong đột nhiên mở hai mắt ra, hét lớn một tiếng: "Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ bảy..."

"Oanh ầm ầm!"

Trường côn quét về phía Võ Thanh Phong, đánh vào phía trên đại kiếm của hắn, trong nháy mắt, Võ Thanh Phong chỉ cảm thấy một dòng khí đánh vào trong ngực, nhất thời hiện ra đường vòng cung bay ngược ra ngoài, từ trên hư không ngã xuống mặt đất, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi.

Bát Trọng Hỏa Viêm Côn tầng thứ bảy, coi thường tất cả phòng ngự bên ngoài của đối thủ, trực tiếp đánh cho đối thủ nội thương.

Hạ Như Phong từ từ đi về phía Võ Thanh Phong, giơ trường côn trong tay lên, trong mắt hiện ra sát ý mãnh liệt, lúc nàng đi đến trước mặt Võ Thanh Phong, một trận cuồng phong thổi quét trên đầu, trong lòng nàng đột nhiên cả kinh, rất nhanh lui về phía sau.

Ngẩng đầu lên, đã thấy một nam tử trẻ tuổi có khuôn mặt anh tuấn đứng trước mặt Võ Thanh Phong. Chỉ thấy nam tử mặc áo bào xám, vẻ mặt lạnh lùng không gần nhân tình, trong mắt hiện ra một tia khát máu, lạnh lùng nhìn Hạ Như Phong ở chỗ không xa.

"Như Phong, hắn là triệu hồi thú của Võ Thanh Phong, Thanh Linh Điểu bát giai bát cấp."

Bên tai truyền đến giọng Tử Kinh Hiên, vẻ mặt Hạ Như Phong âm trầm, ngưng trọng nhìn nam tử trẻ tuổi phía trước mặt.

"Thanh Linh, giết nàng!" Võ Thanh Phong từ trên mặt đất đứng lên, cắn chặt răng, ánh mắt phẫn nộ nhìn Hạ Như Phong.

Mặc kệ nữ tử này tuyệt sắc cỡ nào, khiến cho mình chịu nhục như vậy, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Thanh Linh không nói gì, hai tay vung lên, trong tay có thêm hai thanh loan đao, cơ thể lập tức như một cơn gió xông về phía Hạ Như Phong, đồng thời như thế, lưỡi đao sắc bén trong tay tỏa ra lạnh lẽo khiếp người, chém về phía cổ của Hạ Như Phong, muốn một kích giết chết.

Chỉ là hắn quá coi thường Hạ Như Phong, cho dù Thanh Linh là hệ Phong, nhưng sao có thể so với linh kỹ Mị ảnh Tiên Tung của Hạ Như Phong?

Lúc loan đao chém xuống, cơ thể của Hạ Như Phong đã biến mất ở tại chỗ, để lại dòng điện màu tím nho nhỏ, loan đao đánh thật mạnh ở trên mặt đất, nhất thời mặt đất nứt ra thành hai cái khe.

"Tăng Linh!"

Hạ Như Phong khẽ hét lên một tiếng, trên ngường của nàng đột nhiên bộc phát ra khí thế cường đại, thực lực từ Chân Linh nhị cấp đến Chân Linh tam cấp, lại từ Chân Linh tam cấp đến Chân Linh tứ cấp, cuối cùng đến Chân Linh lục cấp mới ngừng lại được, vượt qua bốn cấp.

"Đây... Đây là có chuyện gì?"

"Nàng đại khái dùng bí pháp gì đó để mạnh mẽ tăng thực lực lên, bí pháp bậc này sẽ để lại di chứng, không biết rốt cuộc nàng và Võ Thanh Phong có thâm cừu đại hận gì mà muốn giết hắn."

Mọi người đang đồng thời cảm thấy kinh hãi vì lực lượng của Hạ Như Phong, lại bất giác cảm thấy đáng tiếc, mà Tử Kinh Hiên và mọi người Đông Phương thành cũng đến sau đó, đều lo lắng nhìn nữ tử ở giữa quảng trường.

"Ngươi không phải là đối thủ của ta." Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Thanh Linh: "Cho nên, ta cho ngươi một cơ hội, một là thần phục với ta, nguyện trung thành ta là chủ nhân, hai là chết, ta có thể cho ngươi thời gian suy nghĩ, về phần chủ nhân tiền nhiệm của ngươi, hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Ngươi muốn bồi hắn cùng chết không?"

Thanh Linh trầm mặc không nói, hắn hiểu lời nói của Hạ Như Phong có lý, nếu như nàng thi triển ra một chiêu đối phó với Võ Thanh Phong vừa rồi kia, như vậy hắn tất nhiên cũng không thể đào thoát.

Thần phục? Có lẽ sẽ có một con đường sống, chống cự? Vậy chỉ có một kết cục, đó là chết!

"Thanh Linh, bái kiến chủ nhân!" Hít sâu vào một hơi, Thanh Linh thu loan đao trong tay lại, nửa chân quỳ xuống đất, cúi đầu khom người nói.

Chết tử tế không bằng vẫn còn sống, huống chi Võ Thanh Phong đối xử với hắn cũng không tốt, sao hắn phải vì hắn ta mà đánh mất tính mạng?

Hạ Như Phong nở nụ cười nhàn nhạt, xoay người đi về phía Võ Thanh Phong, giơ trường côn trong tay lên, một luồng sát ý từ xung quanh tỏa ra, hai mắt lạnh lùng nhìn Võ Thanh Phong sợ hãi ở phía trước.

"Ta là người của Võ gia, ngươi dám giết ta, Võ gia sẽ không bỏ qua cho ngươi." Bước chân của Võ Thanh Phong lui về phía sau, hoảng sợ nhìn nữ tử như diêm vương đòi mạng trước mặt này, ngay lúc này, rốt cuộc hắn cũng hiểu nghĩ mà sợ là cái gì, đáng tiếc đã quá muộn rồi.

"Ngươi đã quên, chúng ta là chiến đấu sinh tử." Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng, không nói chuyện nữa, trong giây lát, trên người của nàng nổi lên một tầng hồng diễm, cả người như nữ thần hạ xuống nhân gian, kinh diễm ánh mắt của mọi người ở đây.

Vươn tay ra, một viên châu ngọc đỏ rực xuất hiện ở lòng bàn tay của nàng, theo ý niệm của nàng, Hỏa Linh biến thành một hỏa phượng, xông về phía Võ Thanh Phong, thấy vậy, Võ Thanh Phong hoảng sợ mở to đôi mắt, không đợi hắn xoay người chạy trốn, đã bị hỏa diễm hừng hực hóa thành yên diệt.

"Hỏa Linh?" Lão giả áo bào trắng đột nhiên cả kinh, vuốt chòm râu trắng, lắc đầu: "Thiên phú của nha đầu kia không tệ, nhưng quá xúc động, giết thiên chi kiêu tử của Võ gia, Võ gia nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, lấy loại gia tộc như Võ gia, sao lại là người hết lòng tuân thủ hứa hẹn? Dù có ta làm chứng, người Võ gia cũng sẽ không ở đây tru giết nàng, nhưng ám sát cũng không phải là ít."

Lão giả áo bào trắng còn không chưa cảm thán xong, trời không bỗng nhiên truyền đến một tiếng giận dữ: "Là ai thật to gan, có can đảm tổn thương người Võ gia ta?"

Sau khi nói xong, uy áp Thánh Linh ùn ùn kéo đến, người cảm nhận được cổ uy áp này, sắc mặt đều đại biến, hô hấp cũng có chút khó khăn.

Một lão giả tiều tụy từ phía chân trời hạ xuống, hai tay đặt ở sau lưng, áo bào tro theo gió mà phất, có lẽ là phát giác hơi thở của Võ Thanh Phong biến mất, khuôn mặt của lão giả dữ tợn, hai mắt lạnh lùng nhìn bốn phía xung quanh: "Rốt cuộc là ai giết Võ Thanh Phong, cút ra đây cho ta!"

Mọi người đều lui ra phía sau một bước, kinh hãi nhìn lão giả áo bào tro, nhưng vẫn còn một người đi ra, chỉ về phía Hạ Như Phong: "Là nàng."

Lão giả híp đôi mắt lại, lạnh lùng nhìn về phía Hạ Như Phong, thấy vậy, lão giả áo bào trắng của Lạc Dương gia tộc muốn đi ra làm chứng, nhưng mà còn chưa chờ ông mở miệng, lão giả dùng tốc độ ánh sáng xông về phía Hạ Như Phong, đồng thời trường kiếm ra tay, mũi kiếm tỏa ra tia lạnh lẽo nhắm ngay vào cổ Hạ Như Phong.

"Như Phong..."

"Như Phong cô nương..."

Tử Kinh Hiên và mọi người Đông Phương thành mặt xám như tro tàn, bởi vì tốc độ của lão giả quá nhanh, căn bản không cho bọn họ có cơ hội phản ứng. Hơn nữa ở dưới uy áp của cường giả Thánh Linh, bọn họ hoạt động cơ thể đều trở nên rất khó khăn, càng đừng nói đi cứu nàng.

"Đáng chết! Đây chính là Thánh Linh sao? Quả thật là cường đại..."

Hạ Như Phong nhìn về phía lão giả áo bào tro, sắc mặt cũng không nhịn được thay đổi một chút, biết loại thời khắc này mà mạnh mẽ kháng cự cũng không có lợi cho nàng, cho dù là bại lộ Phong Tà đại lục cũng phải đi vào tị nạn.

Ngay lúc mấu chốt này, một tia sáng đen bay nhanh đến sau lưng lão giả, chứa áp bách dày đặc tập kích về phía ông ta, cảm nhận được nguy hiểm sau lưng, rốt cuộc lão giả chẳng quan tâm Hạ Như Phong, vội vàng xoay người vung kiếm ngăn cản, đồng thời như thế, một giọng nói lạnh như băng còn tràn ngập sát khí truyền đến ở phía trước ông ta.

"Nữ nhân của ta, ai dám tổn thương!"

Giọng nói quen thuộc theo gió thổi nhẹ vào tai Hạ Như Phong, cơ thể của nàng đột nhiên cứng lại, không dám tin ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy bóng dáng màu tím quen thuộc cách đây không xa, trong hốc mắt hiện ra tia kích động, toàn bộ cơ thể đều run rẩy...
Bình Luận (0)
Comment