Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 323

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Buổi chiều ở Hạ gia, trong sân vắng vẻ yên tĩnh, lá cây phong đỏ từ trên cây rơi xuống, trôi nổi ở trong dòng suối tinh khiết ở giữa sân.

Mà lúc này có hai bóng dáng đứng ở trên bầu trời Hạ gia với nhau, gió khẽ thổi qua làm áo bào của bọn họ phất lên, chỉ thấy nam tử trong đó tuấn mỹ như thiên thần, quay đầu lại, lúc rũ đôi mắt nhìn chăm chú người bên cạnh, trong mắt tím xẹt qua một tia nhu tình: "Như Phong, qua lâu như vậy, cuối cùng chúng ta cũng trở lại Lâm Phong quốc, không biết khi nào thì nàng nguyện ý gả cho ta?"

Hạ Như Phong hơi cười, vẻ mặt nhu hòa cũng chỉ có đối mặt hắn mới có: "Chàng hẳn là biết phụ thân ta là Bạch Thần, cho nên..."

Câu nói kế tiếp chưa nói xong, ý tứ của nàng cũng đã rất rõ ràng.

"Không sao, chúng ta có thể thành thân trước, lúc đó nàng tái giá với ta một lần nữa, không phải được rồi sao?" Khóe môi cong lên, nở một nụ cười tà mị, Dạ Thiên Tà thâm trầm nhìn nữ tử bên cạnh.

Ở Minh Giới hơn hai mươi năm, có trời mới biết hắn nhung nhớ nàng bao nhiêu, tuy hắn không ngại chờ nàng, nhưng hắn càng hy vọng có thể dùng tốc độ nhanh nhất mà cưới nàng đến tay.

"A." Hạ Như Phong vuốt cằm, yên lặng chớp mắt nhìn: "Đây cũng là biện pháp không tệ, nhưng trên đời này, làm gì có ai là thành thân hai lần chứ?"

"Vậy thì chúng ta đến phá quy định này." Dạ Thiên Tà vươn tay to ra kéo Hạ Như Phong vào trong lòng, khóe miệng tươi cười càng thêm tà mị, mắt tím nóng rực nhìn chằm chằm vào Hạ Như Phong: "Bởi vì, ta đúng là có chút vội vã rồi."

Cảm nhận được hô hấp nóng rực kia của hắn, Hạ Như Phong không khỏi cảm thấy một chút khẩn trương, ngay cả nàng cũng vì cảm xúc này của mình mà cảm thấy kỳ quái, thì ra Hạ Như Phong nàng cũng sẽ có lúc khẩn trương?

Ngay lúc này, một giọng nói kinh hỉ bỗng nhiên truyền đến: "Đại... Đại tiểu thư và Dạ công tử? Gia chủ, đại tiểu thư và Dạ công tử trở lại rồi..."

"Cái gì? Như Phong trở lại? Nàng thật sự dẫn Dạ công tử trở lại?"

Sau khi người nọ nói xong, trong phòng rất nhiều bóng dáng chạy ra, ngay cả hai người Thu Phong, An Đức Lâm hai ngày này cũng chưa từng rời khỏi Hạ gia, giờ phút này nghe thấy lời nói của người nọ, cũng lập tức chạy ra. Nhất thời trong viện đầy bóng người, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía hai bóng dáng trên trời không.

Hạ Như Phong nhún vai, kéo Dạ Thiên Tà hạ xuống trong viện, ánh mắt nhìn qua nhữn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, cong khóe môi lên, nói: "Ngoại công, gia gia, mẫu thân, Thiên Nhi, Mị Nhi, Ngân Nguyệt biểu tỷ, còn có các vị, Hạ Như Phong ta đã trở lại..."

"Trở về là tốt, trở về là tốt rồi!" Hạ Lâm Lạc lau nước mắt ở khóe mắt, đôi mắt chứa đầy vui mừng nhìn về phía một đôi tình lữ trước mặt này: "Dạ công tử, lúc trước may nhờ có ngươi bảo vệ Hạ gia ta, mới khiến cho Hạ gia ta tránh được nguy cơ, hơn nữa vì bảo vệ Hạ gia mà sống chết, ta thật sự là thấy xấu hổ với ngươi."

"Hạ gia chủ không cần nói như thế." Dạ Thiên Tà tà mị cười, mắt tím nhìn sang nữ tử bên cạnh, khẽ nắm tay nàng, giọng nói lộ ra nồng đậm ôn nhu: "Đó là hứa hẹn của ta với Như Phong, ta tự nhiên sẽ giữ đúng vì nàng."

Những người còn lại cũng nhìn về phía Dạ Thiên Tà, bọn họ đều có thể cảm nhận được, tình cảm đến chết cũng không hối hận của Dạ Thiên Tà với nàng. Cho nên mọi người ở đây đều đã tiếp nhận hắn rồi, dù là Nghiêm lão luôn đối địch gì với hắn vì cướp Hạ Như Phong, cũng đều trầm mặc.

Hạ Thiên nhìn Dạ Thiên Tà và Hạ Như Phong, phát ra một tiếng thở dài, có lẽ là chỉ có hắn mới có thể bảo vệ cho Phong Phong an toàn, chỉ là không biết vì sao trong lòng có chút mất mát...

"Muội tử, xem ra một chuyến đi Minh Giới này, tựa hồ trong lúc đó các ngươi đã xảy ra một chút chuyện mà chúng ta không biết, mặc kệ thế nào, làm đại ca, ta sẽ vĩnh viễn chúc phúc cho muội." Mạc Trúc xoa đầu của Hạ Như Phong, mỉm cười chúc phúc cho chính mình, nhưng mà trong đôi mắt sáng ngời có thần kia của hắn, lại hiện lên một tia mịt mờ.

Trong lòng âm thầm thở dài, khuôn mặt tươi cười của Mạc Trúc càng thêm rực rỡ.

Với hắn mà nói, chỉ cần Hạ Như Phong có thể có được hạnh phúc như vậy là đủ rồi, mà Dạ Thiên Tà tình nghĩa với nàng, hắn đều nhìn ở trong mắt, vì vậy ngược lại là thật lòng chúc phúc cho bọn họ.

"Dạ công tử." Hạ Chi Nhược ôn nhu cười, khẽ nắm tay hai người, nói: "Ta giao nữ nhi của ta cho ngươi đến bảo vệ, mấy năm nay Phong nhi qua quá vất vả, cho nên ta hy vọng ngươi có thể che chở cho nàng thật tốt."

"Ta sẽ." Ánh mắt dịu dàng của Dạ Thiên Tà nhìn khuôn mặt của Hạ Như Phong, khóe môi cong lên, khuôn mặt tuấn mỹ kia lộ vẻ nhu hòa: "Ta sẽ dùng tính mạng của ta, đi che chở cho nàng an toàn."

Bỗng nhiên trong lúc đó, có lẽ  là Hạ Như Phong đã nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu lên, hỏi: "Mẫu thân, khi nào người và Lâu quốc sư thành thân?"

Nghe vậy, khuôn mặt của Hạ Chi Nhược hiện lên vẻ thẹn thùng, mắt nhìn nam tử tuấn mỹ bên cạnh mình, mới mở miệng: "Lần trước đã xảy ra loại biến cố này, con đến đi vội vàng, cũng không thời gian nói cho con, ta đã có thai, vẫn là tính chờ con trở về thì sẽ tổ chức hôn lễ."

"Cái gì?" Hạ Như Phong đột nhiên cả kinh, trong mắt dần hiện ra kinh hỉ: "Vậy ngày mai hai người thành thân đi, đúng rồi, chuyện của Ngân Nguyệt biểu tỷ và lục hoàng tử cũng là lúc xử lý luôn một lần, nếu không, đến lúc đó hãy tổ chức chung với nhau đi!"

Hạ Ngân Nguyệt ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống, ở trong lòng Lạc Khinh Nhiễm, vào nửa năm trước, Lạc Khinh Nhiễm đã được phong làm thái tử, nhưng mà thái tử phi cũng đều không có, cho nên các đại thần Lâm Phong quốc đều đang thúc giục, nhưng mà bọn họ đã sớm quyết định, chờ Hạ Như Phong trở về mới thành thân.

"Vậy Phong Nhi, chuyện con và Dạ công tử..."

"Con và chàng..." Hạ Như Phong nhìn về phía Dạ Thiên Tà, hơi cười, thu ánh mắt lai: "Chỉ sợ phải đợi thêm một thời gian nữa, lúc đó phụ mẫu Tà cũng sẽ đến, đúng rồi, khi nào thì cữu cữu, cữu mẫu còn có biểu ca trở về?"

"Mấy ngày trước bọn họ nghe hấy biến cố bên này, đã lên đường trở lại Hạ gia rồi, đoán chừng cũng chính là mấy ngày nay ròi."

"Được rồi, chờ bọn họ trở lại, sẽ giúp mẫu thân tổ chức hôn lễ, còn có..." Có lẽ là nhớ đến cái gì đó, khóe môi của Hạ Như Phong cong lên một nụ cười lạnh: "Nếu Nghiêm Nhân và Huyết Hoàng còn sống, vậy để cho bọn họ đến tham gia hôn lễ lần này, ta sẽ đẻ cho bọn họ nhìn thấy thành tựu của Hạ gia, và hạnh phúc của mẫu thân, mặt khác, chuyện Tạ gia kia thế nào rồi?"

"Người Tạ gia, trong vòng cửu tộc một người cũng khôn thể đào thoát, bây giờ đã bị treo ở trên tường thành và quất roi lên thi thể." Thu Phong khẽ thở dài, có lẽ là nghĩ đến cảnh tượng thê thảm của Tạ gia, không khỏi rùng mình: "Con không biết, ngày đó máu đỏ chảy khắp Tạ gia, đều nhiễm đỏ toàn bộ đại viện Tạ gia, ở trong hung tàn của chiến đội Nghịch Thiên, không có người bao che Tạ gia, nhưng với hành động của con, chỉ có một số nhân vật bất nhập lưu kia kêu gào, thế lực có danh tiếng, đều lựa chọn duy trì im lặng."

"Ha ha, không chỉ là duy trì im lặng?" An Đức Lâm nở nụ cười như hồ ly, vuốt chòm râu, lắc đầu: "Những thế lực đó, thậm chí còn giúp đỡ chiến đội Nghịch Thiên tru giết người Tạ gia, đây chính là chỗ tốt khi có đủ thực lực, ở trên đời này, không cógì chính đạo hay là tà đạo, chỉ cần ngươi có sức lực thể khiến cho người ta sợ hãi, như vậy ngươi sẽ là thần để bọn hắn sùng bái."

"Ta chỉ dùng thủ đoạn này để cho thế nhân một cảnh cáo, nếu vọng tưởng tổn thương người của ta, như vậy kết quả sẽ như Tạ gia!" Đôi mắt đen thoáng hiện qua một tia hàn ý, Hạ Như Phong từ từ nói.

Nàng cũng không phải người đặc biệt máu lạnh, nhưng vì những người nàng để ý, dù là hóa thành sát thần, giết hết người trong thiên hạ vậy thì sao? Tính mạng của người khác thì có quan hệ gì với nàng chứa? Người nhà của nàng chỉ có nhưng người bên cạnh này mà thôi.

"Phong Nhi, Dạ công tử, đại khái các con cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi trước đi!"

Nghe thấy lời nói của Hạ Lâm Lạc, Hạ Như Phong gật đầu, cáo từ với mọi người rồi đi về phía hậu viện.

Trong bóng đêm, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi trên khuôn mặt của Hạ Như Phong, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Mà Yêu Quái ở một bên ngơ ngác nhìn khuôn mặt hoàn mỹ kia, ngay lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một bóng dáng màu tím ở dưới ánh trăng từ từ đi vào trong phòng.

Hạ Như Phong mở mắt, còn chưa kịp hỏi, Dạ Thiên Tà đã đi đến bên cạnh Yêu Quái, liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi đi ra ngoài với ta."

"Như thế nào? Muốn đánh nhau ở đây?" Mắt xanh khinh thường nhìn Dạ Thiên Tà, Yêu Quái đứng lên, bàn tay vung lên, một trường thương màu đỏ xuất hiện ở trong tay hắn, y phục đỏ bay múa, cả người hắn ở trong gió đêm như yêu mỵ: "Ta đây phụng bồi."

Không có đủ thực lực, hắn không tư cách bảo vệ nữ thần của mình.

Dạ Thiên Tà có chút không thèm để ý cười, trước khi rời đi, mắt tím nhìn về phía Hạ Như Phong, bên trong chứa đầy nhu hòa: "Chờ ta, ta sẽ rất nhanh trở lại..."

Hạ Như Phong nhìn bóng dáng hai người đang đi xa, bất đắc dĩ thở dài, lại nhắm mắt tiến vào trạng thái tu luyện. Nhưng mà không qua bao lâu, nàng cảm nhận được một người đi vào phòng trong, khẽ mở hai mắt ra, đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn mỹ tà mị.

"Tà?" Hạ Như Phong sửng sốt một chút, chẳng lẽ bọn họ chiến đấu xong nhanh như vậy? Ánh mắt nhìn lướt qua phía sau Dạ Thiên Tà, hỏi: "Yêu Quái đâu?"

"Hắn thua, cho nên hắn cần biến mất một đêm." Dạ Thiên Tà tà mị cười, mắt tím chứa một tia nóng rực, thâm trầm nhìn Hạ Như Phong: "Như Phong, bây giờ sẽ không có người đến quấy rầy chúng ta nữa..."

Nhìn chăm chú vào đôi mắt tím nóng rực kia, Hạ Như Phong hạ quyết tâm, nhắm hai mắt lại, sau đó một nụ hôn dịu dàng rơi ở trên trán của nàng, lại từ từ di chuyển đến môi. Giờ phút này đừng nói là Hạ Như Phong, dù là Dạ Thiên Tà cũng khẩn trương, bởi vì hai người đã một mình nhiều năm như vậy, chưa bao giờ trải qua tiếp xúc thân mật với người khác giới.

Có thể nói, hai người đều là người đầu tiên đi vào tính mạng của đối phương, cũng là một người khác giới cuối cùng.

"Ầm!" Ngay tại thời khắc quan trọng này, cửa lại bị lực mạnh đẩy ra.

Khuôn mặt của Dạ Thiên Tà nháy mắt đen lại, nhất thời có một loại xúc động muốn phát điên, nhìn thấy sắp có được nữ tử mình yêu thầm, lại năm lần bảy lượt bị phá hỏng, sao hắn có thể chịu được ở? Mà lần này lại là tên hỗn đản nào đến phá hư việc tốt của hắn?

"Tiểu Như Phong... A, các ngươi đây là đang làm gì?"

Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn lại về phía cửa, chỉ thấy bọn người Cốc Mị Nhi, Hạ Thiên, Hạ Ngân Nguyệt, Mạc Trúc, Cổ Phi đã đến, có lẽ là bọn họ biết quấy rầy chuyện của hai người này, giờ phút này trên mặt mọi người đều không tự chủ được dần hiện ra xấu hổ.

"Chúng ta chỉ là lâu như vậy không gặp mặt Tiểu Như Phong, muốn đến trò chuyện với nàng, không phải cố ý quấy rầy các ngươi, cho nên các ngươi tiếp tục, tiếp tục..." Cốc Mị Nhi cười ngượng hai tiếng, vội vàng lui ra phía sau vài bước, đóng cửa lai, xám xịt chạy trốn.

Nhìn cửa đóng chặt, mặt Dạ Thiên Tà đã đen đến không thể đen thêm nữa, hận đến nghiến răng nghiến lợi, suýt chút nữa xé những người đó thành mảnh nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment