Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 332

Edit: THiên Hạ Đại Nhân

Quanh người nữ tử nổi lơ lửng hỏa diễm, từ trên trời bay xuống, như là một viên hỏa cầu cực nóng, ngay cả người xung quanh đều cảm nhận được nhiệt độ khiến người ta hít thở không thông đến từ trên người của nàng kia.

Nhưng mà, khuôn mặt tuyệt sắc của nàng lại hiện ra vẻ lạnh lẽo vô tận, đôi mắt đen tỏa ra sát ý mãnh liệt, những mũi tên tiếp cận đến xung quanh nàng, đã bị ngọn lửa đỏ rực nổi lơ lửng trên người của nàng đốt thành tro tàn, từ từ tiêu tán ở trong không khí.

Nữ tử ngẩng đầu lên, ngọn lửa đỏ trôi nổi, tôn nàng lên như nữ thần lãnh ngạo, môi hé mở, lời nói ra cũng lãnh mạc xúc động lòng người: " Hạ Như Phong ta còn chưa chết, hôm nay ta ngược lại muốn nhìn một chút, các ngươi ai có lá gan dám tổn thương sư tổ của ta!"

Từ khi Hạ Như Phong xuất hiện, trong mắt đẹp của Doãn Nhân đã hiện ra tia kích động.

Nàng đã trở lại, cuối cùng nàng đã trở lại...

"Như Phong." Đôi mắt của Lam Phong đặt ở trên người Hạ Như Phong, vẻ mặt như kỳ tích nhu hòa xuống, dung giọng ôn nhu nói: "Như Phong, ngươi, trở lại..."

"Đúng, Hạ Như Phong ta đã trở lại." Hạ Như Phong lạnh nhạt cười, lúc đôi mắt đen nhìn về phía Tạ Tranh, một cổ sát ý cường đại phát ra: "Tạ Tranh! Ta đã từng nói qua, không diệt cả nhà Tạ gia ngươi, ta thề không làm người!"

Chẳng những Tạ Tranh làm hại Lam Phong bị trọng thương, hơn nữa để cho người Tạ gia đi bắt người thân của nàng, khiến cho Dạ Thiên Tà vì bảo vệ Hạ gia mà tiêu hao toàn bộ sinh mệnh lực để tăng thực lực lên.

Nam nhân tà mị kia, vì nàng mà yên lặng làm nhiều như vậy, cuối cùng còn bảo vệ Hạ gia mà chết, cho dù cuối cùng nàng đi vào Minh Giới, mượn ưu thế Nghịch Thiên Quyết mà cứu hắn trở về, hơn nữa bởi vì chuyện này, khiến cho nàng hoàn toàn thấy rõ tình cảm của mình với hắn, nhưng mà món nợ này, nàng vẫn muốn tính rõ ràng với Tạ Tranh.

Nếu ai tổn thương nam nhân của Hạ Như Phong nàng, nàng nhất định sẽ khiến cho bà ta sống không bằng chết! Huống chi bây giờ lại thêm một món nợ...

"Chân Linh lục cấp, lại là Chân Linh lục cấp, đây... Điều này sao có thể?" Cảm nhận được linh lực dao động quanh người Hạ Như Phong, Tạ Tranh đột nhiên trừng lớn đôi mắt, toàn thân đều nhịn không được run rẩy, trong đôi mắt đục ngầu kia chứa đầy hoảng sợ.

Một đoạn thời gian trước, nàng mới là Linh Tôn thất cấp, trong thời gian ngắn không gặp, nàng lại thăng cấp đến Chân Linh lục cấp... Vượt qua vẻn vẹn tám cấp, quả thật là vượt qua khỏi tưởng tượng của bọn họ.

Biến thái, nàng hoàn toàn là một biến thái, nàng có còn dám biến thái thêm một chút hay không? Vì sao không có một trận sấm hạ xuống đánh chết biến thái này. Nếu như, cho biến thái này không gian trưởng thành, nàng nhất định có thể trở thành người cao nhất đại lục, lúc đó còn ai vào đây, là đối thủ của nàng?

Nghĩ đến đây, trong lòng Tạ Tranh tràn đầy sợ hãi, cho dù thế nào, cũng sẽ không cho nàng cơ hội tiếp tục trưởng thành nữa.

Nữ tử này phải chết, nếu không tương lai nhất định là Tạ Tranh bà sẽ chết.

"Các vị, nữ tử này cũng là phản đồ của viện Linh Sư, hôm nay Tạ Tranh ta, ngay cả phản đồ này cũng giết." Thu lại hoảng sợ trong mắt, Tạ Tranh híp mắt, tung người nhảy lên, mũi chân điểm nhẹ ở trong không khí, nhảy lên trời không, trong tay toa ra ánh sáng màu xanh, đón đầu đánh về phía Hạ Như Phong.

Từ từ ngẩng đầu lên, y phúc đỏ khẽ bay, vẻ mặt của Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn bàn tay đang đánh đến, từ đầu đến cuối, khuôn mặt của nàng đều chứa vẻ thản nhiên sáng bóng, không hề sợ hãi.

Ngay lúc bàn tay sắp đến gần, tay của Hạ Như Phong đặt ở trường côn sau lưng, khẽ rút ra, chỉ giơ tay lên, đã chặn công kích của Tạ Tranh, bàn tay của Tạ Tranh cũng không thể tiến thêm chút gì nữa.

"Này... Điều này sao có thể..."

Mắt của Tạ Tranh lộ tia hoảng sợ, bà thân là một Chân Linh bát cấp, lại còn không thể tiếp cận nàng, đây con mẹ nó cũng quá biến thái, rốt cuộc có phải nàng là Chân Linh lục cấp không?

"Đến lượt ta chưa?" Hạ Như Phong lạnh nhạt ngẩng đầu lên, giọng nói nhạt như gió, chỉ là trên người kia lại tỏa ra sát ý dày đặc: "Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ sáu..."

"Ầm ầm!"

Trường côn giơ cao từ không trung, đánh thật mạnh vào trong ngực Tạ Tranh, trong nháy mắt, Tạ Tranh như diều đứt dây, thân thể không nghe sai khiến bay ngược ra.

"Ầm!"

Lúc ngã ở trên mặt đất đã nổi đầy bụi đất, trong miệng Tạ Tranh phun ra một ngụm máu tươi, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt sắc lạnh nhạt kia, nhất thời, trong lòng của bà lại sinh ra vạn phần hối hận, vì sao lúc ấy phải vì một Tạ Đình mà đối địch với loại biến thái này?

Nàng căn bản không phải là người, so với yêu nghiệt còn yêu nghiệt hơn, vì sao đại lục này, lại xuất hiện một nhân vật biến thái như nàng như vậy?

Nhân vật như vậy, thật sự là Tạ Tranh bà có thể là địch sao?

Cùng lúc đó, người còn lại cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía nữ tử trong sân, như thế nào bọn họ cũng đều không thể ngờ rằng, Tạ Tranh trưởng lão lại không thể địch lai một chiêu của nữ tử trẻ tuổi này.

"Tạ Tranh!" Hạ Như Phong bước chân từ từ đi về phía Tạ Tranh, trong mắt của nàng chứa sát ý dày đặc: "Nếu ngươi muốn giết chỉ là ta, như vậy có lẽ ta sẽ không muốn diệt cả nhà Tạ gia ngươi, nhưn chính là ngươi lại phái người đi Tây Huyễn đại lục, tổn thương người thân của ta, món nợ này, cho dù thế nào ta cũng phải thanh toán với ngươi."

"Ngươi... Ngươi nói bậy!" Trong lòng chợt căng thẳng, Tạ Tranh chỉ vào Hạ Như Phong, giọng run rẩy nói.

Chuyện này tuyệt đối không thể để cho người khác biết, nếu không bà sẽ gặp phải trừng phạt của năm thế lực lớn, cho nên mặc kệ thế nào, bà đều tuyệt đối không thể thừa nhận.

"Phải không?"

Hạ Như Phong lạnh nhạt cười, bàn tay vung lên, chợt bên cạnh của nàng có thêm một người, người nọ chính là Tạ Lăng ở trước khi đi Minh Giới đã bị Hạ Như Phong bắt được, lúc này Tạ Lăng thấy Tạ Tranh như gặp cứu tinh, vội vàng xông qua, nhưng mà ông ta còn chưa đi được mấy bước, đã bị Hạ Như Phong xách ở trong tay.

"Tạ Tranh trưởng lão, cứu ta, ta đây đều là làm việc cho ngươi, ngươi không thể bỏ mặc ta." Tạ Lăng người đầy chật vật, máu tươi nhiễm áo bào thanh sam, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tạ Tranh, bởi vì bây gờ Tạ Tranh đã là ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng của ông, sao có thể buông tha?

Đáng tiếc ông không biết, Tạ Tranh đã tự thân khó bảo toàn.

"Ngươi nói bậy!" Trong mắt Tạ Tranh hiện ra một tia kích động, bà có thể rõ ràng nhìn thấy đối địch đến từ trong mắt mọi người xung quanh.

Trái với quy định cả năm thế lực lớn, dù là phó viện trưởng, cũng không thể bảo vệ được bà, trừ phi phó viện trưởng và phó viện trưởng viện Dược Sư đã đắc thủ, nhưng lúc này sao phó viện trưởng còn có thể để ý đến một Chân Linh nhỏ bé chứ?

"Nói bậy?" Hạ Như Phong trào phúng cười, giơ trường côn trong tay lên, đánh thật mạnh xuống, côn đỏ tươi đập vào cột sống của bà ta, Tạ Tranh mở miệng, đã phun ra một ngụm máu đỏ tươi: "cho dù ngươi thừa nhận hay không thừa nhận, hôm nay, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!"

Hạ Như Phong nàng có nghịch lân của nàng, những người được nàng bảo vệ ở dưới cánh chim, há là người khác có thể tổn thương?

Nếu ai tổn thương người thân của nàng, vậy phải thừa nhận lửa giận của nàng!

"Ầm!"

Trường côn lại đánh ở trong ngực Tạ Tranh, nhất thời bà ta bay ngược về phía sau, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi. Ngay lúc Hạ Như Phong đánh xuống chiêu thứ ba, một tiếng hét lớn từ trên không đột nhiên truyền đến: "Là ai lớn mật như vậy, dám đến viện Linh Sư ta quấy rối?"

"Ầm ầm!"

Một cổ hơi thở cường đại đánh úp lại, cho dù Hạ Như Phong tránh kịp, nhưng vẫn là bị ảnh hưởng đến, bước chân lui về phía sau, khóe miệng tràn ra một vết máu, lúc nàng ngẩng đầu lên, một lão giả tóc trắng xoá đáp xuống trước mặt của nàng, dùng ánh mắt xem kỹ đánh giá nàng một cái.

"Thánh Linh thất cấp!" Hạ Như Phong nắm chặt quyền, hít sâu vào một hơi, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía lão giả tóc trắng.

"Ngươi là ai?" Lão giả tóc trắng đánh giá Hạ Như Phong, trong mắt xẹt qua tia tinh nhuệ: "Chẳng lẽ, ngươi là đồng lõa của hai phản đồ này?"

"Ta là..." Hạ Như Phong thu ánh mắt của mình lại, vươn tay ra, lòng bàn tay của nàng có ngọc bài nằm ngang: "Không biết ngươi có biết vật này, ta là phó viện trưởng mới nhậm chức của viện Linh Sư, bây giờ quyền lợi của ta cũng không nhỏ so với ngươi, ta xem ai có lá gan tổn thương sư tổ của ta!"

"Cái gì?" Lời của nàng khiến cho mọi người đều nghị luận ồn ào, việc này chỉ có ba người viện trưởng, Doãn Nhân, Hạ Như Phong biết, ngay cả bọn người Lam Phong và Lam Đồng cũng vì vậy mà ngây ngẩn cả người.

Trong mắt của Tề Cộng hiện lên kinh ngạc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vật trong tay Hạ Như Phong, nhíu mày, đột nhiên ông ta nở nụ cười: "Ngươi cho rằng, tùy tiện lấy ra một ngọc bài, là có thể giả mạo phó viện trưởng của viện Linh Sư? Vì sao ta lại không biết chuyện này? Lệnh bài này, chính là vật ngươi giả mạo."

Ánh mắt của Hạ Như Phong lạnh lùng, cho dù thế nào nàng cũng không ngờ rằng, Tề Cộng lại không tiếp nhận lệnh bài phó viện trưởng, lấy nhãn lực của ông ta, không thể không nhìn ra thật giả, nói cách khác, đây là ông ta cố ý làm...

"Nhưng ta thấy ngươi cũng là một thiên tài, ta có thể cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi bái ta làm sư phụ, ta sẽ để lại cho ngươi một con đường sống, thế nào?" Tề Cộng vuốt chòm râu, mặt đầy ý cười mở miệng nói, giọng nói kia của ông, hoàn toàn là dùng giọng bố thí.

Nghe vậy, Hạ Như Phong khinh thường khẽ nơ nụ cười, đôi mắt lạnh như băng đảo qua Tề Cộng và Tạ Tranh, lạnh giọng nói: "Làm sư phụ của ta, ngươi cũng không có tư cách này! Hôm nay chỉ cần ta còn sống, ta xem các ngươi ai dám động vào một sợi lông của sư tổ!"

Cái gì? Phó viện trưởng muốn thu nhận nàng làm đệ tử, nàng lại từ chối? Nghe thấy lời nói của Hạ Như Phong, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía nàng.

Thật sự không rõ, phải có bao nhiêu khí phách, mới làm được tình trạng như nàng này...

"Hừ, cho dù ngươi chết, cũng không hối hận?" Sắc mặt của Tề Cộng âm trầm, ông hoàn toàn không thể ngờ rằng, nữ tử này không biết tốt xấu như thế, một khi đã như vậy, nàng cũng không cần thiết phải sống, người ngỗ nghịch với mình, vậy sẽ chết chung với Doãn Nhân bọn họ.

"Như Phong nha đầu, Phong nhi, các con đi đi, đi mau!" Khuôn mặt của Doãn Nhân đầy vẻ lo lắng, bà vốn cho rằng, Hạ Như Phong trở về là có thể hóa giải nguy cơ, ai có thể nghĩ đến phó viện trưởng lại không thừa nhận thân phận của nàng, lấy thực lực của nàng, sao có thể là đối thủ của Thánh Linh.

"Như Phong." Lam Phong bước chân đi đến trước mặt Hạ Như Phong, nở một nụ cười ôn nhu: "Có một sư điệt như ngươi, ta cảm thấy rất vui mừng, hôm nay nếu ta và sư phụ chết ở đây, nhớ kỹ, chờ khi ngươi có thực lực, tiếp tục đến báo thù cho chúng ta."

Nàng còn có không gian trưởng thành, cho nên Lam Phong tin tưởng, chỉ cần nàng có thể an toàn thoát đi, vậy nhất định sẽ có một cơ hội báo thù rửa hận cho bọn họ.

Nhưng nếu nói là quan hệ sư thúc sư điệt, bọn họ ngược lại càng như là bằng hữu...

Nhưng mà, Hạ Như Phong vẫn không di động nửa bước, mặt không đổi sắc nhìn về phía Tề Cộng: "Người ta muốn bảo vệ, cho dù là thần đến, cũng đừng muốn cướp đi tính mạng của bọn họ!"

Lúc này, mọi người đều cảm nhận được kiên định tín niệm trong lòng Hạ Như Phong, đều từ đáy lòng bắt đầu khâm phục nữ tử này, có lẽ nếu là bọn họ, căn bản sẽ không bình tĩnh thong dong khi đối mặt với cái chết như vậy, bằng vào phần lạnh nhạt kia, nàng nhất định có thể sải bước đến đỉnh cao.

Đáng tiếc, hôm nay nàng lại phải chôn thân như thế.

"Nữ tử này không thể giữ." Trong lòng Tề Cộng tràn ngập sát khí, ông cũng cảm nhận được Hạ Như Phong có thể gây uy hiếp cho ông, cho nên cho dù thế nào, nàng đều phải chết ở đây.

Ngay ở lúc Tề Cộng vừa muốn động thủ, bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ hơi thở quen thuộc từ sau lưng đánh đến, ông nhất thời sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên kích động: "Viện trưởng... Sa vào đúng lúc này viện trưởng lại trở về? Xong rồi, lần này đều không được làm gì, hơn nữa còn có thêm một kẻ thù có tính nguy hiểm."

Ông ta vừa nghĩ trong lòng, một bóng dáng màu trắng từ trời không hạ xuống, đáp xuống ở giữa quảng trường, chỉ thấy hai tay lão giả đặt ở sau lưng, rất có hương vị tiên phong đạo cốt, sau khi ông lạnh nhạt nhìn lướt qua Doãn Nhân và Hắc Linh bị trói ở trên cột, rồi đưa ánh mắt nhìn về phía Tề Cộng: "Ai có thể nói cho ta, một đoạn thời gian ta không ở đây đã xảy ra chuyện gì không?"
Bình Luận (0)
Comment