Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 334

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Ầm ầm!"

Tạ gia ở gần Thiên Phong thành, ánh chiều tà chiếu vào trong nhà, mọi người đều tề tựu ở phòng, bỗng nhiên một tiếng nổ ầm vang lên ở trong sân, mọi người đều lâm vào ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau, không rõ biến cố đột phát này, cuối cùng vẫn là dưới dẫn dắt của một lão giả tóc trắng đi ra ngoài cửa.

Vị lão giả tóc trắng này là đệ đệ ruột của Tạ Tranh Tạ Bạch, là đương gia chủ của Tạ gia, cũng là cường giả Chân Linh còn sót lại của toàn bộ Tạ gia.

Với chuyện của ba người Tạ Lăng, ông cũng một rõ hai ràng, cho nên thấy ba người thật lâu không về, cả ngày đều lo lắng đề phòng, lúc này lại có người đánh đến, sao ông có thể không bị dọa sợ?

Lúc này trong đại viện Tạ gia, nữ tử đón gió mà đứng, y  phục đỏ ở trong gió phất phới, khuôn mặt tuyệt sắc hiện ra vẻ lạnh lùng, trong đôi mắt lóe ra tía sát ý dày đặc, lạnh lùng nhìn mọi người từ trong phòng chạy ra.

Tay nữ tử cầm trường côn, như nữ thần giáng thế, không tự giác lay động ánh mắt của mọi người, trong mắt bọn họ cũng không kiềm chế được xẹt qua tia kinh diễm.

Ở phía sau nữ tử có thiếu nữ tóc bạc mắt bạc theo sát, thiếu nữ kia khẽ ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt to, nhìn mọi người dưới nàng một cái, trong mắt lóe ra ánh sáng màu bạc, hơi chu môi hồng, rồi thu ánh mắt của mình về.

Nhan sắc của thiếu nữ này, cho dù kém hơn nữ tử tuyệt sắc ở phía trước mặt rất nhiều, nhưng vẫn khiến cho người ta không thể bỏ qua.

"Không biết hai vị cô nương đến Tạ gia ta, là có gì chỉ giáo?" Trong mắt Tạ Bạch xẹt qua tia nghi hoặc, chỉ là khi nhìn thấy đối phương chỉ là hai cô nương đều còn trẻ tuổi, cũng không để ý nhiều: "Nếu như, các ngươi đến Tạ gia ta làm khách, Tạ gia ta tất nhiên hoan nghênh, nếu đến gây sự, Tạ gia ta cũng không phải đễ ăn hiếp!"

Đôi mắt màu đen lạnh lùng của Hạ Như Phong nhìn về phía Tạ Bạch, khuôn mặt vẫn hiện ra một vẻ lạnh nhạt, khuôn mặt tuyệt sắc vẫn không bởi vì lời nói của Tạ Bạch, mà cảm thấy gì không vui.

"Nếu như ta nói... Ta là đến diệt cả nhà Tạ gia ngươi thì sao?"

"Ầm ầm!"

Lời nói của Hạ Như Phong như một tiếng sấm, nổ ầm ầm ở trong đám người.

"Ha ha, tiểu cô nương tuổi không lớn, khẩu khí lại rất cuồng vọng, bây giờ ta lại muốn nhìn, ngươi có năng lực gì có thể đến diệt cả nhà Tạ gia ta?" Tạ Bạch ngửa đầu cười lớn hai tiếng, giọng nói chứa đầy ý trào phúng, cũng không để lời nói của Hạ Như Phong ở trong lòng.

Ông không tiếp nhận là vì, chỉ bằng hai cô nương này, sao có thể diệt cả nhà Tạ gia ông.

"Ta đây sẽ cho ngươi nhìn xem, ta có thực lực này không." Hạ Như Phong lạnh nhạt cười, ngón tay chỉ ở trong không khí một cái, ở xung quanh đầu ngón tay của nàng, tạo ra lớp sóng gợn, không cần trong giây lát, một quyển vương miện triệu hồi thư xuất hiện ở trước mặt của nàng: "Các bạn, tất cả đi ra cho ta."

Sau khi nàng nói xong, trong triệu hồi thư dần hiện ra màu ánh sáng khác nhau, ở trong những hào quang đó, một nhóm thú biến hóa đập vào trong mắt của mọi người.

"Bát giai, hai thú biến hóa bát giai, còn lại cũng đều ở thất giai..." Nhìn thấy nhiều thú biến hóa như vậy, Tạ Bạch hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt khẽ biến, nắm chặt nắm đấm, hỏi: "Cô nương, rốt cuộc ngươi là người phương nào? Có thâm cừu đại hận gì với Tạ gia ta? Vì sao phải đuổi tận giết tuyệt Tạ gia?"

Nghe vậy, Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng, một cỗ sát ý dày đặc từ quanh người tràn ra, giọng lạnh như băng nói: "Muốn trách, thì chỉ trách người Tạ gia các ngươi vọng tưởng bắt đi người thân của ta, hơn nữa bởi vậy mà hại chết người ta yêu, cho nên, nếu các ngươi không chết, sao có thể bình ổn lửa giận trong lòng ta?"

"Cô nương, không phải là ngươi lầm chứ, Tạ gia chúng ta cũng không bắt người thân của ngươi." Tạ Bạch sửng sốt một chút, nhíu mày, thật sự nghĩ không ra, trong khoảng thời gian này người nào Tạ gia đi trêu chọc người cường đại như vậy? Nữ tử này có thể có được nhiều thú thất giai bát giai như vậy, sao gia tộc của nàng có thể bình thường? Tạ gia bọn họ, há có thể trêu chọc? Vì vậy, nhất định là nàng nhầm rồi.

Nghĩ đến đây, Tạ Bạch khẽ thở ra, chỉ cần giải thích với nàng, như vậy chắc là sẽ không có vấn đề gì.

"Chẳng lẽ ngươi quên, Tạ gia các ngươi phái người đến Tây Huyễn đại lục?" Hạ Như Phong thấy được đáy lòng của ông ta thả lòng thở phào, bất giác cong lên một nụ châm chọc, nếu để cho ông ta chết, như vậy, nàng cũng sẽ khiến cho bọn họ được chết rõ ràng.

"Cái gì?" Tạ Bạch đột nhiên trừng lớn hai mắt, bởi vì hoảng sợ, toàn bộ thân thể đều run rẩy.

Tây Huyễn đại lục, nàng lại là người của Tây Huyễn đại lục, mà Tạ gia cũng thật sự phái người đến Tây Huyễn đại lục bắt một số người, không ngờ bây giờ khổ chủ lại tìm đến cửa... Như vậy nói cách khác, ba người Tạ Lăng đã thất thủ?

Không, không thể, nữ tử từ Tây Huyễn đại lục, sao có thể có được nhiều thú cao cấp bảo vệ như vậy?

Sau đó, Hạ Như Phong hạ một hành động, trực tiếp khiến cho Tạ Bạch trợn tròn mắt.

Chỉ thấy nàng giơ tay lên, bỗng nhiên bên cạnh có thêm một đám người hung thần ác sát, đám người kia đang dùng ánh mắt hung ác nhìn bọn họ, khiến cho tất cả mọi người có một cảm giác bị bầy sói nhìn chăm chú.

Tạ Bạch từ trong cảm nhận được, hơi thở của mấy người trong đó đều không yếu hơn mình được bao nhiêu, nhưng tuổi của bọn họ, phần lớn đều ở hơn ba mươi tuổi, khi nào thì đại lục lại có một đám biến thái như vậy? Những biến thái đó, lại nghe theo chỉ huy của một nữ tử?

Chủ yếu hơn là, vừa rồi đám người hung thần ác sát này, là từ đâu xuất hiện? Chẳng lẽ bọn họ có được Thuật ẩn Thân trong truyền thuyết? Nghĩ đến đây, tóc gáy của mọi người đều dựng thẳng lên, trong mắt hiện ra hoảng sợ.

"Người Tạ gia, một người cũng không giữ!" Phất áo bào đỏ, Hạ Như Phong từ từ xoay người, đưa lưng về phía mọi người, giọng nói lạnh lẽo từ miệng của nàng khẽ phát ra, lại khiến cho người ta cũng không nhịn được rùng mình.

Rất khó tưởng tượng, một nữ tử tuyệt sắc như vậy, lại có thể mặt không đổi sắc nói ra lời nói khát máu này.

"vâng, chủ nhân ( tiểu thư )."

Mọi người hoặc thú trăm miệng một lời nói, trong nháy mắt, bọn họ đều nhằm về phía đám người Tạ gia, triển khai một trận chém giết cực kỳ tàn ác.

Máu thoáng chảy qua từ lòng bàn chân, tiếng khóc la, cầu xin tha thứ vang lên liên tiếp, nhưng không vì thể khiến cho mọi người đồng tình một chút nào.

Hạ Như Phong thì không cần phải nói, nàng sẽ không đồng tình với người đã tổn thương đến người nhà của mình, các triệu hồi thú cũng sẽ không đồng tình với nhân loại, ở trong lòng của bọn nó, chỉ có một Hạ Như Phong. Về phần chiến đội Nghịch Thiên, đường bọn họ phải đi, đó là sát phạt, mà bọn họ cũng nhất định cả đời ở trong giết chóc, chỉ chém giết vì một người là Hạ Như Phong.

Người khác thế nào, có quan hệ gì với bọn họ chứ? Cho dù giết hết người trong thiên hạ, bọn họ cũng sẽ không có một tia nương tay.

Dưới ánh chiều tà, màu máu tươi đặc biệt diễm lệ, trong sân to như vậy, thi thể nằm nằm lộn xôn, lục phủ ngũ tạng đều rơi đầy mặt đất, cũng có những người chết vô cùng thê thảm, đầu bị chặt hơn phân nửa, óc và máu tươi chảy ra, tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc.

Người Tạ gia, trên tay người nào mà không có mạng người?

Ai ở Thiên Phong thành mà không biết? Chỉ cần trêu chọc người Tạ gia, cho dù là một câu nói sỉ nhục, đều bị Tạ gia diệt cả nhà, Tạ gia bá đạo sớm xâm nhập vào lòng người, bởi vì có Tạ Tranh ở viện Linh Sư, mọi người đều giận mà không dám nói gì.

Chỉ là Tạ gia không thể ngờ rằng, một ngày kia bọn họ cũng sẽ bị người diệt môn.

Ác có ác báo, thiện có thiện báo, đây cũng là do làm nhiều việc ác, nên phải thừa nhận kết quả này.

"Tỷ tỷ Tạ Tranh của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, bà ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi..." Tạ Bạch nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Hạ Như Phong, trong mắt bắn ra hận ý dầy đặc: "Bà là trưởng lão viện Linh Sư, quyền cao chức trọng, ngươi diệt Tạ gia ta, bà ấy sẽ giết cả gia tộc của ngươi, nhất định sẽ!"

Hạ Như Phong nhìn Tạ Bạch, khóe môi cong lên, cong lên một nụ cười lạnh: "Rất xin lỗi, Tạ Tranh... Đã đi trước một bước chờ các ngươi rồi."

Nghe vậy, toàn thân Tạ Bạch đều cứng lại, ông không muốn tin lời nói của Hạ Như Phong, là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của Tạ gia, sao lại ngã xuống? Không thể nào, đây là giả ...

"A!" Tạ Bạch ôm đầu, ngửa đầu hét to, bỗng nhiên trong lúc đó, phía trước một ánh sáng đỏ chiếu vào đôi mắt của ông, ông đưa ánh mắt qua, đã thấy một ngọn lửa hóa thành hỏa phượng đánh về phía ông, hỏa phượng kia mở mồm to như bồn máu ra, một ngụm đã nuốt ông ta xuống...

Chiến đội Nghịch Thiên và triệu hồi thú ở trong chém giết, người Tạ gia cũng không có một ai đắc ý đào thoát.

"Các ngươi trở về đi, Lý Nột, ngươi ở lại, chúng ta đi tham gia tụ hội năm thế lực lớn, lần này, nói không chừng sẽ gặp lại người Lý gia." Sau khi Hạ Như Phong thu chúng thú và chiến đội Nghịch Thiên vào, rồi chuyển ánh mắt về phía Lý Nột ở lại duy nhất, lạnh nhạt mở miệng.

Trong lòng Lý Nột không khỏi kích động, hắn rõ ràng, đây là Hạ Như Phong tính trút giận vì hắn.

"Cảm ơn tiểu thư." Lý Nột cung kính ôm quyền, thật lòng cảm ơn nói.

"Đi thôi, bây giờ chúng ta đi tham gia tụ hội năm thế lực lớn, thời gian chắc là cũng đủ." Hạ Như Phong nhạn nhạt cười, thu ánh mắt của mình lại, tun người nhảy lên hư không.

Nhìn bóng dáng nàng rời đi, Ngân Luyến và Lý Nột đồng thời đuổi theo, biến mất ở phía chân trời đầy ánh chiều tà, phía dưới vẫn còn đống hỗn độn đầy đất, đợi cho Tạ gia bị phát hiện diệt môn, đã là mấy giờ sau, mà người diệt Tạ gia, đã bị liệt vào nhân vật thần bí, nhưng cư dân Thiên Phong thành đều ôm thái độ may mắn với Tạ gia bị giết.

Thiếu đi Tạ gia, cuối cùng bọn họ cũng có thể sống yên ổn qua mấy ngày rồi...

Năm thế lực lớn tụ hội, được cử hành ở Dược Sư thành viện Dược Sư, dược sư thành cũng ở trung tâm Đông vực, cách viện Linh Sư cũng không xa, chỉ là Hạ Như Phong đến Thiên Phong thành, lại từ Thiên Phong thành nhanh chóng trở về, đã trôi qua ba ngày.

Ngoài Dược Sư thành, ba người Hạ Như Phong từ trên trời hạ xuống, đáp xuống trước cửa thành, nàng vuốt cằm, đôi mắt tinh tế đánh giá cửa thành cao ngất trong mây, lạnh nhạt nói: "Dược Sư thành cũng không hổ là nươi để một trong năm thế lực lớn viện Dược Sư đứng, so với những thành khác, từ bề ngoài là có thể khiến cho người ta cảm giác rung động lòng người."

Không biết vì sao, đi đến ngoài Dược Sư thành, trong lòng của nàng lờ mờ có một cảm giác bất an, cảm thấy lần tụ hội này, cũng không đơn giản như bề ngoài...

"Là hắn!" Ánh mắt của Lý Nột nhìn về phía trước, trong mắt không che dấu sát ý chút nào: "Lúc trước hắn đã đuổi ta ra khỏi Lý gia, hơn nữa đả thương phụ mẫu của ta."

Theo ánh mắt của Lý Nột, Hạ Như Phong trông thấy một bóng dáng già nua phía trước, khẽ nhíu mày: "Những người đó, chính là người Lý gia của viện Dược Sư?"

Không xa chỗ này, lão giả vuốt chòm râu hoa râm, chuyện trò vui vẻ với người kahsc, bên cạnh ông ta là một nam tử thanh sam tay cầm quạt giấy, thường xen vào hai câu, bỗng nhiên, hắn cảm nhận được một ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, ngẩng đầu lên, nhìn qua đám người Hạ Như Phong.

Sau khi để ý đến nhan sắc của Hạ Như Phong và Ngân Luyến, trong mắt xẹt qua tia kinh diễm, khóe miệng tươi cười càng sâu, tiến đến bên tai lão giả, nhỏ giọng nói vài câu, lão giả nghe thấy lời nói của hắn, cũng ngẩng đầu lên, sau đó mấy người đồng thời nhìn về phía ba người Hạ Như Phong đã đi đến.


Bình Luận (0)
Comment