Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 340

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Người sáng tạo Sát Thánh Trận! Quang thần! Cường giả Bán Thần!

Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, bị thân phận của Quang Thần dọa sợ, dù thế nào ông cũng đều không thể ngờ rằng, nam nhân này có lai lịch lớn như vậy, một cường giả Bán Thần, cho dù là Dược Tình mạnh nhất trong bọn họ, cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn.

Chẳng lẽ hôm nay bọn họ sẽ chôn thân ở trong trận pháp này?

"Các con kiến, các ngươi từ từ hưởng thụ một khắc cuối cùng này đi, chờ ta rút linh hồn của các ngươi ra, các ngươi sẽ là thực ăn của ta." Ánh mắt của Quang Thần theo thứ tự nhìn qua mọi người, cuối cùng dừng ở trên người Vật Nhỏ: "Bây giờ, ta sẽ nếm thử một chút mùi vị của Long thần trước, không biết linh hồn Long thần có gì khác các ngươi."

Nhìn tham lam thèm nhỏ dãi trong mắt Quang Thần, trái tim của Hạ Như Phong chợt co rút nhanh, không chờ nàng nói chuyện, đã cảm giác không khí xung quanh bị giam cầm, khiến cho nàng không thể nhúc nhích.

"Đây chênh lệch với Bán Thần sao?" Hạ Như Phong nắm chặt nắm đấm, vào giờ phút này, nàng cảm giác được vô lực trước nay chưa từng có: "Quả thật Bán Thần rất cường hãn, bậc thực lực này đã không thể bị gọi là người, cũng chỉ là một bước xa với Thần Linh..."

Làm sao bây giờ? Nếu tiếp tục nữa, bọn họ đều sẽ chết ở đây.

Quang Thần giơ ngón tay lên, chỉ về phía ngực Vật Nhỏ, trên đầu ngón tay tụ ra một kiếm sắc bén, ánh sáng thần thánh chiếu sáng những đôi mắt hoảng sợ, ở dưới chú ý của mọi người, thanh kiếm lấy khí thế sét đánh đâm về phía Vật Nhỏ.

"Vật Nhỏ!" Trong lòng Hạ Như Phong căng thẳng, dùng sức muốn thoát khỏi giam cầm, dưới nguy cơ như thế, đôi mắt đen của nàng dần hiện ra một tia bối rối: "Dừng tay, nếu ngươi có can đảm tổn thương hắn, ta sẽ khiến ngươi hối hận, nhất định sẽ khiến ngươi hối hận!"

Một câu cuối cùng là nàng hét to ra, giọng nói đều chứa một tia run rẩy, hai mắt tỏa ra lạnh lẽo vô tận.

"Ha ha, hối hận?" Nghe vậy, Quang Thần phá lên cười, tiếng cười của hắn tràn đầy khinh thường: "Chỉ bằng ngươi sao?"

Nhưng mà sau khi Quang Thần nói xong, bóng dáng màu bạc như tia chớp bay vụt ra, ở trong khiếp sợ của mọi người, một mình chắn ở trước mặt Vật Nhỏ, lúc này, thiếu nữ mất đi phần nhát gan lúc trước, trong mắt bạc chứa một tia kiên quyết.

"Phụt!"

Thanh kiếm hung hăng đâm vào ngực của nàng, máu tươi phun ra, gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ tái nhợt như giấy trắng, thanh kiếm kia ở trước ngực của nàng để lại một lỗ máu, mà xung quanh lỗ máu lờ mờ hiện ra ánh sáng trắng noãn.

"Ngân... Ngân Luyến... Ngươi vì sao..."

Toàn bộ thân thể của Vật Nhỏ cứng đờ, không dám tin nhìn thiếu nữ từ từ rơi xuống đất, muốn đưa tay đỡ thân thể mềm mại của nàng, nhưng bước chân đều không thể di chuyển.

"Hả? Ngân Long này lại không bị không gian của ta giam cầm?" Trong mắt Quang Thần hiện lên một tia kinh ngạc, nhíu mày trầm tư, mọi chuyện trước mặt quả thật ngoài dự kiến của hắn, Ngân Long này cũng không đơn giản như bề ngoài như vậy.

"Ầm!"

Thân thể của Ngân Luyến ngã xuống mặt đất, máu đỏ tươi từ miệng vết thương chảy ra, đôi mắt bạc của nàng dần mất đi ánh sáng, ảm đạm trống rỗng, ngẩng đầu nhìn về phía Vật Nhỏ gần đấy, khuôn mặt nở một nụ cười cay đắng: "Long thần đại nhân là hy vọng của Long tộc, không thể có việc..."

Không biết vì sao, lúc này Ngân Luyến nói ra lời nói lại là nối liền như vậy, không có một chút lắp bắp nào.

Có lẽ là dùng khí lực cuối cùng để nói xong một câu này, Ngân Luyến khẽ nhắm đôi mắt lại, lỗ máu trước ngực vẫn chảy máu ròng ròng, mà Ngân Luyến lại ngã vào giữa vũng máu này...

"Trước giết một người cũng tốt, ta sẽ nhấm nháp linh hồn của ngươi trước đi!" Quang Thần khinh thường cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Ngân Luyến, chỉ là vừa nhìn cxung không khỏi trợn tròn mắt: "Sao lại thế này? Sao nàng lại không có linh hồn? Sao có thể?"

Cho dù là nhân loại, hay là Linh Thú, đều có được linh hồn thuộc về chính mình, nhưng Ngân Long này, nàng lại không có linh hồn, đây quả thạt vượt qua hiểu biết của hắn.

"Không có linh hồn, vậy có thể nói rõ, nàng không phải là Linh Thú, không phải là Linh Thú, vậy sẽ là cái gì?" Trong mắt Quang Thần hơi suy nghĩ sâu xa, sau khi trầm tư một lát, mới như bừng tỉnh đại ngộ: "Ta đã biết, nàng chính là... Chính là..."

Đúng vậy, chỉ có như vậy, mới có được giải thích nàng không có linh hồn.

Chả trách, nó có thể thoát khỏi không gian giam cầm của mình, không ngờ rằng nàng lại là thứ như vậy...

"Ngân Luyến, ngươi tên ngu ngốc này, ngươi đứng lên cho ta!" Trong hốc mắt hiện ra nước mắt, vật nhỏ rống lớn nói với Ngân Luyến ngã trong vũng máu, cho dù thế nào, Ngân Luyến cũng không thể nghe thấy lời nói của hắn, nắm chặt nắm đấm, bỗng nhiên Vật Nhỏ ngửa đầu hét to: "Rống! Rống rống!"

Phát tiết đủ, hắn thu ánh mắt của mình về, lạnh lùng nhìn về phía Quang Thần, sát khí trong mắt bắn ra bốn phía: "Ta muốn giết ngươi báo thù cho Ngân Luyến!"

"Ha ha ha." Quang Thần khinh thường cười lớn tiếng, nói thật, hắn còn không để Vật Nhỏ vào mắt: "Nếu ngươi là Long thần trước kia, ngược lại thật đúng là có thể tìm ta báo thù, nhưng mà chỉ bằng ngươi bây giờ? Có tư cách kia sao? Một đầu ngón tay của ta, là có thể nghiền ngươi tan xương nát thịt."

"Ngươi..." Vật Nhỏ cắn chặt răng, trong mắt không che dấu hận ý chút nào.

Báo thù! Hắn muốn báo thù! Bây giờ hắn chỉ có một ý niệm như vậy trong đầu...

"Chậm đã." Nhưng vào lúc này, Hạ Như Phong đột nhiên mở miệng gọi hắn: "Ngươi xem Ngân Luyến..."

Vật Nhỏ hơi sửng sốt, nhìn thiếu nữ tóc bạc ngã vào bên chân của mình, chỉ thấy miệng vết thương trước ngực thiếu nữ đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được phục hồi như cũ, nếu như không phải y phục bạc và máu tươi xung quanh, đoán chừng không có ai tin tưởng, vừa rồi thiếu nữ này bị thương trí mạng.

"Đây... Đây là có chuyện gì..."

Mọi người cũng phát hiện ra một màn này, đều kinh ngạc cứng lưỡi, thương thế của nàng lại có thể tự động khôi phục? Còn có chuyện gì khiến cho người ta kinh ngạc hơn việc này sao?

Tóc bạc như tơ lụa rải ở trên mặt đất, ánh sáng màu trắng nhàn nhạt bao vây thân thể của nàng, sắc mặt tái nhợt của thiếu nữ dần khôi phục màu sắc, đôi mắt bạc kia khẽ mở, nghi hoặc từ trên mặt đất dứng dậy, xoa đầu: "Không phải ta đã chết rồi sao? Vì sao..."

Vì sao nàng vẫn ở trong trận pháp? cảm giác đau đớn trước ngực cũng biến mất sạch sẽ.

"Ngân... Ngân Luyến, ngươi... Ngươi không có việc gì?" Trong mắt Vật Nhỏ hiện ra tia kích động, từ khi hắn sinh ra đến bây giờ, đều không vui sướng như hôm nay như vậy.

Nàng không có việc gì, đây thật sự là quá tốt rồi...

"Đại nhân, sao ngươi lại với lắp bắp giống ta vậy?" Ngân Luyến chớp mắt màu bạc, ngón tay che môi đỏ, hiển nhiên trạng thái còn chưa phản ứng lại, bỗng nhiên nàng như nhớ đến cái gì, cơ thể đột nhiên run lên: "Lắp bắp của ta? Cuối cùng lắp bắp của ta cũng tốt rồi."

Cuối cùng nàng cũng có thể nói ra một câu liền mạch, đây coi như là nhân họa đắc phúc sao?

Bây giờ Vật Nhỏ lại lắp bắp còn nàng thì không lắp bắp? Hơn nữa vào thời điểm này hắn lại cảm thấy, Ngân Luyến lắp bắp cũng rất đáng yêu...

"Hừ? Sống lại thì thế nào? Ta sẽ đối phó với một mình ngươi cuối, giờ phút này ta đói bụng, trước tiên hưởng dụng một ít linh hồn đã." Khóe môi của Quang Thần nở một nụ cười lãnh ý, lướt qua Vật Nhỏ và Ngân Luyến, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, hơi híp mắt: "Không biết tư vị của ngươi thế nào?"

Nhìn thấy Vật Nhỏ và Ngân Luyến bình an vô sự, Hạ Như Phong khẽ thở phào trong lòng, không sợ hãi nâng khuôn mặt tuyệt sắc lên, cười lạnh một tiếng: "Quang Thần, không biết đường đường là Bán Thần, vì sao phải lưu lạc đến tận đây? Hàng năm bị nhốt ở trong trận pháp do chính mình chế tạo ra."

"Ngươi thì biết cái gì?" Ánh mắt của Quang Thần lạnh lùng, không nhịn được nắm chặt nắm đấm: "Sau khi người khác chết, linh hồn có thể đi vào Minh Giới, mà nếu Bán Thần chúng ta chết, thì không thể đi vào cổngMinh Giới, chỉ đành phải ở đại lục tan thành mây khói, ta là vì giữ lại linh hồn, nên mới ở trong trận pháp, chỉ cần ta đột phá đến Thần Linh, ta đây là có thể tạo ra thân thể, lúc đó, ta sẽ có thể quay về đại lục, rời khỏi địa phương quỷ quái này, ha ha... Đến lúc đó, trên đại lục còn ai vào đây là đối thủ của ta?"

Nghĩ đến đây, Quang Thần ngửa đầu phá lên cười, trong mắt hắn tràn đầy dã tâm và dục vọng.

Hắn muốn thống trị khắp đại lục, muốn mọi người phủ phục ở dưới chân hắn, cho dù là những cường giả Bán Thần đó, hay là ma nhân đều đánh không lại hắn, trên đời này, hắn mới là mạnh nhất. Ai không phục tùng hắn, chỉ có một cái kết, đó chính là chết!

Nghe thấy lời nói của hắn, trong lòng Hạ Như Phong khẽ động, một chủ ý âm hiểm nổi lên trong lòng.

"Ngươi muốn tạo lại thân thể?" Cong khóe môi lên, Hạ Như Phong che lạnh lẽo ở sâu trong đáy mắt, lạnh nhạt nói: "Ta có một phương pháp có thể giúp ngươi."

"Cái gì?" Quang Thần đột nhiên cả kinh, đôi mắt nghi hoặc nhìn về phía Hạ Như Phong: "Ngươi nói là thật?"

"Tự nhiên là thật, trong lúc vô ý ta có được một đan phương từ trong thần tích viễn cổ, chỉ cần luyện chế viên đan dược kia, ngươi sẽ có biện pháp tạo lại thân thể."

"Ngươi có chứng cớ gì?" Trong lòng nổi lên ý mừng nhàn nhạt, nhưng mà trong lòng Quang Thần vẫn duy trì thái độ nửa tin nửa ngờ.

Hắn không tin, những người này chỉ có cấp Chân Linh, có thể có thực lực kia giúp mình đắp nặn thân thể.

"Phương pháp kia... Nói thật, ta cũng không biết có thành công hay không, hơn nữa đan phương là một người tên là Bạch Thần để lại." Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày một cái, chớp mắt, hỏi: "Bạch Thần kia là loại người nào? Ngươi biết không? Bởi vì ta chưa thử qua, tất nhiên cũng không thể phân rõ thật giả."

Vẻ mặt của nàng không giả bộ chút nào, khiến cho Quang Thần tưởng thật, không khỏi vui vẻ cười lớn hai tiếng: "Thật tốt quá, thì ra là Bạch Thần để lại phương pháp, vậy nhất định là sự thật, cho dù đều là cường giả Bán Thần, Bạch Thần cũng là mạnh trong Bán Thần, lời nói của hắn tuyệt đối sẽ không sai."

Hạ Như Phong cong khóe môi lên nhàn nhạt, chỉ cần Quang Thần tin lời của nàng, như vậy lập tức nàng tất nhiên sẽ khiến cho hắn hồn phi phách tán, trọn đời không thể siêu sinh.

"Nha đầu kia, tuyệt đối không thể giúp hắn." Thấy vậy, trong lòng Dược sốt ruột, đôi mắt nổi lên từng lớp lo lắng: "Nếu hắn có thể rời khỏi nơi này, đại lục sẽ gặp họa! Dược Tình ta thà chết ở đây, cũng tuyệt đối không để cho hắn đi gây họa cho bá tánh."

"Con kiến câm miệng cho ta!" Ánh mắt của Quang Thần lạnh lùng bắn qua, nhận ánh mắt của hắn, Dược Tình cảm thấy một bàn tay bóp ở cổ của mình, sao cũng không thể nói ra một chút tiếng, đành phải dùng đôi mắt chứa mấy phần lo âu nhìn Hạ Như Phong.

Mọi người còn lại nhìn về phía Hạ Như Phong tràn đầy khinh thường, dù thế nào bọn họ cũng không ngờ rằng, nữ tử này lại sợ chết như vậy, vì mạng sống mà không để ý an nguy của bá tánh đại lục.

Chỉ có Lam Phong, Vật Nhỏ hiểu biết con người của Hạ Như Phong, mới vẫn duy trì tâm tính lạnh nhạt, ở trong nhận thức của bọn họ, cho đến bây giờ nàng đều không phải là một người vì mạng sống mà lựa chọn chịu thua, nếu nàng làm như vậy, như vậy nàng nhất định có lý do của mình.

Bọn họ có thể làm, chỉ là tin tưởng nàng thôi.

Hạ Như Phong không để ý đến lời nói của Dược Tình, nhún vai: "Muốn luyện chế viên đan dược kia, cần một ít dược liệu, những dược liệu đó ta đều không có, cho nên..."

"Đây là trước kia ta cất chứa, ngươi cầm đi." Vì có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này, Quang Thần không đau lòng vứt tất cả gia sản cho Hạ Như Phong, ánh mắt nhìn nàng, cuối cùng là chứa một tia thân thiện: "Tiểu nha đầu, nếu ngươi có thể giúp ta, như vậy về sau, ta sẽ cho ngươi theo giúp ta nhìn xuống chúng sinh."

Hạ Như Phong tiếp nhận đưa vào linh giới, tinh thần lực đảo qua, khóe miệng tươi cười càng sâu.

Không hổ là cường giả Bán Thần, phần lớn trong linh giới đều là dược liệu cửu giai, cũng có rất nhiều vô cùng trân quý, nếu như Quang Thần biết cuối cùng mình tiền mất tật mang, không biết sẽ tức giận đến hộc máu hay không.

Dù sao, làm kẻ địch của nàng, thì phải là lừa ngươi không thương lượng.


Bình Luận (0)
Comment