Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Nam tử này là ai? Vì sao có thể ôm lấy nàng? Hơn nữa bóng dáng bọn họ đứng chung với nhau, chết tiệt lại xứng đôi như vậy.
"Tà, sao chàng lại đến đây..." Hạ Như Phong khẽ cười, khí chất của nàng đã hoàn toàn xảy ra thay đổi, giọng nói dịu dàng như một làn gió nhẹ, từ từ xẹt qua bên tai.
Mắt tím âm trầm nhìn nữ tử trước mặt, khóe môi của Dạ Thiên Tà nở nụ cười tà khí cũng không mất ôn nhu: "Nương tử gặp nạn, sao vi phu có thể không đến cứu giúp? Cho dù có nguy hiểm gì, hai người phu thê chúng ta cũng phải dắt tay sóng vai, vượt qua cửa ải khó khăn."
"Nương... Nương tử?"
"Oanh ầm ầm!"
Như thiên lôi đánh ầm, tất cả mọi người há hốc mồm, nữ tử tuyệt sắc lạnh nhạt này, nàng lại đã... Xuất giá?
"Hừ, cho dù đến bao nhiêu người, hôm nay các ngươi đều khó thoát khỏi vận rủi cái chết." Ánh mắt lạnh lùng của Quang Thần đảo qua Dạ Thiên Tà, ánh mắt hắn như là đang nhìn một con kiến bé nhỏ không đáng kể, cũng không để nam tử áo bào tím tuấn mỹ tà mị này để vào mắt, quả thật, với thực lực của Dạ Thiên Tà cũng không phải đối thủ của hắn.
Vừa rồi, động tác của Quang Thần quá nhanh, thế cho nên thuộc tính Lôi Vân còn chưa kịp phản ứng lại, mà lúc này, nhìn thấy Quang Thần lại ra tay với Hạ Như Phong, nó vội vàng thả tất cả lôi điện xuống, nhất thời các loại thuộc tính lôi điện đánh về phía Quang Thần.
Nếu như là lúc trước, Quang Thần căn bản không sợ thuộc tính Lôi Vân, lúc trước hắn còn chưa chết, lôi điện đừng mơ tưởng tổn thương đến hắn chút nào.
Nhưng vấn đề là, bây giờ hắn đang ở trạng thái linh hồn, linh hồn sợ nhất là thiên lôi, nhất là thuộc tính Lôi Vân, nếu không phải hắn là cường giả Bán Thần, một thiên lôi đã đánh làm hắn hồn phi phách tán.
"Nghịch Thiên Chi Sấm, đi cho ta!"
Hạ Như Phong thoát khỏi vòng ôm của Dạ Thiên Tà, ngón tay chỉ lên trời, chỉ thấy bên cạnh thuộc tính Lôi Vân, một Lôi Vân màu tím từ từ hiện ra dấu vết của nó. Mà cái gọi là kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, hai mảnh Lôi Vân này đỏ mắt là đỏ mắt, nhưng bây giờ chúng nó lại là đồng bạn, có chung kẻ địch.
"Đây là có chuyện gì?"
"Hai mảnh Lôi Vân? Ai đang luyện chế đan dược tám phẩm sao?"
"Không, không đúng." Dược Tình lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lôi Vân màu tím phía chân trời, ánh mắt hiện ra một ia phức tạp: "Uy lực của Lôi Vân này, còn mạnh hơn Lôi Vân lúc đan dược tám phẩm xuất hiện rất nhiều, nó cũng không phải là Lôi Vân kia."
Dược Tình là luyện dược sư cửu phẩm, cũng giao tiếp với Lôi Vân không ít, tự nhiên hiểu rõ hai bên.
Rốt cuộc nữ tử này là ai? Sao lại có thực lực khống chế một mảnh Lôi Vân cường đại như vậy? Có được thực lực như vậy, nàng còn xứng gọi là người sao?
"Hả? Hai mảnh Lôi Vân?" Quang Thần cũng vì thế mà cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt nhìn Hạ Như Phong dần hiện ra một tia ngưng trọng, cuối cùng là nhìn thẳng vào nàng một cái, nhưng mà lúc này không kịp để hắn nghĩ nhiều, vô số lôi điện từ trên trời hạ xuống.
"Ầm ầm!"
"Oanh ầm ầm!"
Quang Thần nhanh chóng tránh né ở không trung, chỉ là cho dù hắn tốc độ của nhanh hơn nữa cũng đều kém hơn tốc độ của lôi điện, cho dù lôi điện nhất thời không thể khiến hắn hồn phi phách tán, nhưng lúc này Quang Thần cũng không dễ chịu, chật vật từ trong vây đánh của lôi điện trốn tránh không ngừng.
Lúc này, không ai có tâm tư chú ý Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà, đồng thời đặt ánh mắt lên trên người Quang Thần, tâm đều không tự chủ được nhấc lên.
Cho dù thế nào, Quang Thần cũng là cường giả Bán Thần, bọn họ không biết, thuộc tính Lôi Vân và vậy mảnh Lôi Vân không rõ kia, có thể liên thủ đánh chết Quang Thần hay không...
"Xem ra, ta nghĩ muốn bằng vào thuộc tính Lôi Vân và Nghịch Thiên Chi Sấm đánh bại quang thần, quả thật vẫn còn có một chút khó khăn." Hạ Như Phong thở dài, khẽ nắm chặt nắm đấm, nhướng mày, ánh mắt càng thêm ngưng trọng.
Dù sao Bán Thần cũng là Bán Thần, nếu không vì hắn đang ở trạng thái linh hồn, lôi điện muốn đến gần hắn thân cũng rất khó khăn.
Cũng bởi vì lôi điện khắc chế linh hồn, cho nên Quang Thần mới bị ép đến chật vật như vậy.
Trong lúc vô tình ánh mắt đặt ở phía trên dược đỉnh, tâm tư của Hạ Như Phong lại lung lay, bàn tay trắng nõn mở nắp lên, một viên đan dược trong suốt bay vào lòng bàn tay của nàng, ánh mắt của nàng nhìn về phía Dược Tình, hét lớn một tiếng: "Dược Tình viện trưởng, tiếp lấy."
Trong lòng Dược Tình kinh hãi, vội vàng nhận đan dược, ánh mắt trách cứ nhìn Hạ Như Phong, phải biết rằng đây chính là đan dược cửu phẩm trân quý, nàng lại cứ như vậy ném qua, quá mức phá sản rồi.
"Dược Tình viện trưởng, ăn đan dược vào là ngươi có thể đột phá Thánh Linh cửu cấp."
"Cái gì?" Bước chân của Dược Tình lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã xuống đất, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Hạ Như Phong: "Ngươi... Ngươi là nói, nó có thể giúp ta đột phá?"
Đan dược có thể giúp Thánh Linh đột phá, cấp bậc ít nhất cũng ở cửu phẩm trung cấp, vừa rồi ông còn cho rằng, nàng là luyện dược sư cửu phẩm cấp thấp, không ngờ nàng đã đột phá đến trung cấp... Đây... Đây không phải nói, nàng vượt qua chính mình, trở thành đệ nhất luyện dược sư ở đại lục?
Quá biến thái, thiên lôi, sao ngươi không đánh chết biến thái này đi?
Sau khi Dược Tình nghĩ đến có vẻ Lôi Vân cũng người là của nàng, đành phải than nhẹ một tiếng, ánh mắt hiện ra từng đợt ai oán.
Nha đầu kia thật sự là đang đả kích ông, nghĩ đến ông đau khổ cay đắng nhiều năm như vậy mới đột phá đến luyện dược sư cửu phẩm cấp thấp, mà nàng tuổi trẻ cũng đã trở thành luyện dược sư cửu phẩm trung cấp, loại đả kích này, sao ông chịu được?
May mắn Dược Tình sống nhiều năm như vậy, tâm tính không phải người bình thường có thể so sánh, nếu như người khác, đoán chừng đã trực tiếp bị đả kích ngất đi, sao còn đứng ở một chỗ như ông?
Ở dưới ánh mắt hâm mộ ghen tị của mọi người, Dược Tình kích động nuốt đan dược vào trong bụng, khi đan dược vào miệng, cơ thể của ông bỗng nhiên run lên, một hơi thở cường đại bạo phát ra, thấy vậy, Quang Thần cũng không để ý nhiều hơn, hắn cũng không biết một Thánh Linh cửu cấp, có thể nhảy ra cái dạng gì, vì toàn bộ tinh lực đều dùng ở trên tránh né.
Hơn nữa, thuộc tính Lôi Vân xuất hiện, cũng có thời gian hạn chế, qua thời gian nữa, hắn sẽ để nữ tử này biết, lừa gạt Quang Thần hắn sẽ phải nhận đại giới!
Nhưng mà Hạ Như Phong sẽ cho thuộc tính Lôi Vân cơ hội rời khỏi sao?
Cười lạnh nhạt, Hạ Như Phong lật bàn tay một cái, mấy cọng đan dược lại xuất hiện ở trong tay của nàng, cũng nên cảm ơn linh giới của bạn Quang Thần tri kỷ, bằng không muốn giết hắn, phải trả giá đại giới lớn hơn nữa. Mà khi nhìn thấy tình cảnh như vậy, sư tổ và viện trưởng bọn họ cũng chạy đến phía này rồi, cho nên đan dược nàng muốn luyện chế kế tiếp, là giúp Kha Kính Lâm đột phá.
"Cái gì? Chẳng lẽ nàng muốn tiếp tục luyện chế?"
"Cho dù nàng là luyện dược sư cửu phẩm, cũng không có khả năng mỗi lần luyện chế đều có thể thành công chứ?"
"Lần trước thành công, nói không chừng là vận may, lúc này nàng còn có thể thành công sao?"
Mọi người nhìn nhau, ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Hạ Như Phong, bọn họ cũng không thể tin tưởng, nàng vừa luyện chế thành công, lần này còn có thể tiếp tục thành công. Dù sao đan dược cửu phẩm, dù là luyện dược sư cửu phẩm, cũng sẽ có lúc thất bại.
Hạ Như Phong bỏ qua những ánh mắt hoài nghi đó, giờ phút này, tâm thần của nàng đều nhập vào trong luyện chế.
Dạ Thiên Tà yên tĩnh nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ nghiêm túc trước mặt này, khóe miệng tươi cười càng thêm dịu dàng, trong mắt tím chỉ hiện ra bóng dáng của một mình nàng, mà nhất cử nhất động của nàng đều khắc sâu vào trong mắt của hắn, như muốn cất giữ suốt đời.
Bộ dáng nghiêm túc của nàng, bất giác đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Mà nàng hoàn mỹ như vậy, là hắn người yêu, hắn là may mắn cỡ nào mới có thể hoàn toàn có được nàng?
Ánh mắt của Lam Phong đảo qua Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà, lại phát hiện, hai người này lại xứng đôi như vậy, giữa bọn họ có cảm giác hài hòa, khiến cho người khác không thể phá hư, cũng không đành lòng tiến đến phá hạoi. Khẽ thở dài, trong ánh mắt nhu hòa kia của Lam Phong, hơi hiện ra một tia cô đơn.
Đúng vậy, nàng vĩ đại như vậy, chỉ có nam nhân này mới xứng đôi, về phần hắn, chỉ là sư thúc của nàng...
Nhưng loại quan hệ này với hắn mà nói vậy là đủ rồi, so với những người không chiếm được một ánh mắt của nàng thì tốt hơn nhiều, dù sao làm sư thúc cũng là có chiếm cứ phân lượng nhất định ở trong lòng của nàng... Vậy thật sự đã đủ rồi...
Cũng ngay vào lúc này, hai người sư đồ Ma Ngạo Thiên, mọi người Tử Minh phủ, và mấy người viện Linh Sư từ ba phía bay nhanh đến.
Trong nháy mắt, bọn họ đều thấy nam tử có khuôn mặt tuấn tú chứa đầy nhu tình ở phía trước Hạ Như Phong, bọn họ có thể rõ ràng nhìn đến, trong mắt tím của nam trong chỉ có một bóng dáng bận rộn của nàng.
"Tà nhi." Tử Minh Dạ nhìn thấy Dạ Thiên Tà đến, trong mắt xẹt qua vui sướng, sau đó nghi hoặc nhíu mày: "Sao con lại đến đây? Truyền thừa không kết thúc nhanh như vậy."
Dạ Thiên Tà khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Tử Minh Dạ, cho dù Tử Minh Dạ là phụ thân, nhưng mà lấy tính tình của Dạ Thiên Tà, trừ đối xử với Hạ Như Phong sẽ có ôn nhu, người còn lại đều không thể được hắn đối xử nhu hòa. Vì vậy, khuôn mặt tuấn tú thu ôn hòa lại, lạnh nhạt cười: "Lão nhân phát hiện ra âm mưu của Phiêu Miểu Tiên và phó viện trưởng viện Dược Sư, cho nên, con mới có thể đến."
"Xú tiểu tử, kia chính là gia gia của con, sao con có thể luôn gọi ông ấy là lão nhân?" Nụ cười của Tử Minh Dạ cứng đờ, phụng phịu khiển trách, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, hơi sửng sốt một chút: "Nói như vậy, con là mạnh mẽ từ trong truyền thừa rời đi? Con... Con phải biết rằng con làm như vậy..."
"Không có trở ngại gì." Dạ Thiên Tà nhìn Hạ Như Phong trong luyện chế một cái, chặn ngang lời nói của Tử Minh Dạ: "Chờ chuyện bên này kết thúc, con tự nhiên sẽ trở về tiếp tục nhận truyền thừa."
Truyền thừa Tử Minh phủ có thể rất nhanh giúp hắn tiêu hao lực lượng của Bán Thần viễn cổ kia để lại trong cơ thể, bởi vậy hắn mới tiếp nhận truyền thừa, chỉ là sao truyền thừa có thể quan trọng hơn nàng?
"Haiz." Tử Minh Dạ thở dài thật mạnh, sao ông lại không hiểu, Dạ Thiên Tà chặn ngang lời nói của ông, là không muốn khiến cho Hạ Như Phong biết tình trạng đó?
Cắt ngang truyền thừa? Sao lại không có tổn thương? Đoán chừng hắn đã bị nội thương, hơn nữa lại tiến hành truyền thừa, tất cả thời gian đã vượt xa lần này. Hắn lại thà rằng buông tha, cũng phải đến bên cạnh nàng, phần thâm tình này, ngay cả ông những người đứng nhìn này cũng đều có thể cảm nhận rõ ràng.
"Con tiểu tử này, thật là có phong phạm lúc ta còn trẻ, không hổ là nhi tử của ta." Tử Minh Dạ cười khổ lắc đầu, nếu như Thường Nhi gặp được loại tình huống này, ông cũng sẽ đưa ra lựa chọn như Dạ Thiên Tà.
Lời nói của Tử Minh Dạ rơi vào trong tai mọi người, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Dạ Thiên Tà, trong mắt hiện ra khiếp sợ không che dấu chút nào.
Hắn chính là nhi tử thất lạc nhiều năm ở bên ngoài của Tử Minh Dạ, một đoạn thời gian trước Tử Minh phủ truyền ra thiếu gia thần bí? Nghe nói vị thiếu gia này khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất tôn quý, ngay cả thực lực cũng không yếu, có lẽ hợp với đệ nhất thiên tài của đai lục là Bách Linh tiên tử, hơn nữa thân phận thiếu gia Tử Minh phủ, hắn nghiễm nhiên chính là tình nhân trong mộng của nhiều nữ tử đại lục.
Nhưng thiên phú này không phải không tệ? Cho dù mọi người không thể cảm nhận được cấp bậc của hắn, nhưng từ tốc độ vừa rồi có thể phán đoán, ít nhất cũng là Thánh Linh nhất cấp.
Cường giả Thánh Linh, luyện dược sư cửu phẩm? Thân phận này, thật đúng là chết tiệt xứng đôi...
Đoán chừng phải nát rất nhiều trái tim của nữ tử trên đại lục, phải biết rằng, tuy thiếu gia Tử Minh phủ có vị hôn thê, nhưng rất nhiều gia tộc muốn đưa nữ tử kiệt xuất nhà mình vào Tử Minh phủ làm thiếp, nhưng ai có thể nghĩ đến, vị hôn thê của thiếu gia thần bí Tử Minh phủ, là một luyện dược sư cửu phẩm.
Bởi vì người lúc tham gia tiệc tối, đều bị áp bách của Tử Minh phủ không cho nói chuyện này ra, mọi người Phiêu Miểu Tiên bị mất mặt ở Tử Minh phủ, đương nhiên cũng không thể truyền ra việc này. Vì vậy, trừ những người đêm đó, người khác đều chỉ biết là thiếu phu nhân Tử Minh phủ và thiếu gia đều thần bí, nhưng không có ai biết được thân phận của nàng.
Hơn nữa, nhìn thấy trong mắt Dạ Thiên Tà không che dấu nhu tình và sủng nịch chút nào, đã biết trong lòng và trong mắt của hắn, đều chỉ có một mình Hạ Như Phong, sao người còn lại có thể đi vào cuộc sống của hắn? Đoán chừng còn chưa đến bên cạnh hắn, đã bị hắn đánh thành bã vụn rồi.
"Thiếu phủ chủ, người này là nhi tử của ngươi sao?" Ánh mắt kinh ngạc của Kha Kính Lâm nhìn về phía Tử Minh Dạ, khẽ nhíu mày: "Không biết nhi tử của ngươi có quan hệ gì với phó viện trưởng viện Linh Sư chúng ta?"
Lúc này Kha Kính Lâm cũng không giấu diếm, nói thân phận của Hạ Như Phong ra, lời nói của ông như một quả bom nổ ầm ầm ở trong đám người, mọi người mãn nhãn khiếp sợ nhìn về phía Hạ Như Phong.
Phó viện trưởng? Nàng không phải là đệ tử trung tâm của viện Linh Sư, mà là phó viện trưởng dưới một người trên vạn người?
Tử Minh Dạ cong khóe môi lên, đắc ý nhìn Kha Kính Lâm: "Thân gia, ngươi không nhìn ra sao?"
Kha Kính Lâm nhìn ông đắc ý tươi cười, khóe miệng đột nhiên run rẩy một chút, thật sự muốn giơ nắm đấm lên, đánh vào gương mặt anh tuấn đáng đánh đòn kia.
Ai là thân gia với ông ta? Tiểu tử chết tiệt này dám đào góc tường viện Linh Sư của ông, hơn nữa ông đã lấy phó viện trưởng viện inh Sư ra rồi, sao điều này làm cho ông chịu được, nháy mắt sắc mặt của Kha Kính Lâm đen lại, nụ cười củaTử Minh Dạ ở trong mắt ông càng xem càng khiến cho người ta căm tức.
"Đừng loạn làm thân, ta không có thân gia với ngươi." Kha Kính Lâm đảo cặp mắt trắng dã, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.
"Thân gia, ngươi cũng không thể không thừa nhận, Như Phong nha đầu chính là phó viện trưởng viện Linh Sư của ngươi, vậy ngươi tự nhiên là thân gia của Tử Minh phủ ta, nhi tử của ta và Như Phong nha đầu đã gạo nấu thành cơm, nói không chừng trong bụng Như Phong nha đầu có kết quả rồi, đều đã như vậy, rõ ràng hai thế lực chúng ta thông gia được rồi, ta cũng đã phái người đi gia tộc của Như Phong nha đầu cầu hôn."
Cái gì? Gạo nấu thành cơm? Còn đại khái sẽ mang thai?
Sắc mặt của Kha Kính Lâm thay đổi mấy lần, đột nhiên xụ mặt xuống, ông có được một thiên tài dễ dàng như vậy sao? Lại dễ dàng bị Tử Minh phủ lấy đi như vậy, thật sự là tức chết ông, người của Tử Minh phủ lại còn tà ác hơn Ma Cung, dùng loại phương pháp này đến lấy góc tường.
Nhưng đều đã gạo nấu thành cơm, còn có thể làm sao bây giờ? Xem ra, cũng chỉ có thể như thế.
"Cho dù thế nào, nha đầu cũng là phó viện trưởng của viện Linh Sư ta, cho dù gả cho Tử Minh phủ ngươi, điểm ấy cũng sẽ không thay đổi."
"Ha ha, đây là tất nhiên." Tử Minh Dạ khẽ cong khóe môi, kết quả như vậy, với Tử Minh phủ mà nói, cũng có rất nhiều chỗ tốt, cớ sao mà không làm?
Huống chi, cũng không phải sau khi Hạ Như Phong gả cho Dạ Thiên Tà, sẽ bỏ qua người của viện Linh Sư, với tính cách của nàng, không thích hợp đứng ở sau lưng nam tử, nàng sẽ sóng vai với hắn mà đi, dùng thực lực của mình đánh ra một thiên hạ.
Cũng bởi vậy, ông và phụ thân mới thưởng thức nha đầu kia như thế...
Kha Kính Lâm như còn muốn nói gì, vừa mở miệng, bỗng nhiên ánh mắt lại phát hiện một viên đan dược ở phía trước bay đến, ông còn chưa kịp ngậm miệng lại, đan dược đã bay vào trong miệng, khi vào miệng hóa thành chất lỏng, chảy vào trong cổ họng, bởi vì biết Hạ Như Phong sẽ không hại mình, Kha Kính Lâm thật sự không mạnh mẽ bức ra.
"Ầm ầm!"
Cơ thể của Kha Kính Lâm run lên, một cổ khí thế cường đại bạo phát ra, thiên địa linh khí hình thành cơn lốc xoay tròn ở trên đỉnh đầu, trong mắt ông bất giác hiện ra kinh ngạc thâm trầm.
Đây... Đây là có chuyện gì xảy ra? Sao ông lại đột phá?
"Vậy mà lại luyện chế thành công, biến thái, nàng quả thất chính là một biến thái..."
Đám người biết nguyên nhân kia, đều cười khổ lắc đầu, hôm nay bọn họ chịu đả kích cũng đủ lớn, chỉ là cũng không quản việc này, chẳng những thấy Bán Thần và hai viên đan dược được cửu phẩm xuất bản, hơn nữa còn nhìn thấy hai Thánh Linh cao cấp đột phá.
Trở về cũng có vốn để khoác lác, những đệ tử hâm mộ chết đó không thể đến tham gia tụ hội.
"Ha ha, lão tử... Lão tử đột phá..." Kha Kính Lâm ngửa đầu cười lớn hai tiếng, tâm tình đặc biệt sảng khoái, nhưng không đợi ông hưng phấn đủ, một giọng nói như dội nước lã truyền đến.
"Có cái gì mà đắc ý, ta còn đột phá trước ngươi."
Kha Kính Lâm nhất thời không lên tiếng, thu vẻ mặt hưng phấn lại, ánh mắt nhìn về phía Dược Tình. Vừa rồi tất cả lực chú ý của ông đều đặt ở trên người Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà, cho đến lúc này mới phát hiện, Dược Tình cũng đột phá đến Thánh Linh cửu cấp, lúc này trừng lớn mắt: "Ngươi... Sao ngươi cũng đột phá?"
Dược Tình liếc ông một cái, giọng nói chứa tia ghen tị: "Thật hâm mộ viện Linh Sư các ngươi, lại có một phó viện trưởng vĩ đại như vậy."
Nghe ông ta nói một câu như vậy, lúc này Kha Kính Lâm mới rõ, Dược Tình đột phá cũng có liên quan với Hạ Như Phong, bất giác kinh ngạc nhìn về phía nàng: "Nha đầu, ngươi con mẹ nó cũng quá biến thái rồi!"
Cho dù sớm biết nàng là luyện dược sư cửu phẩm, nhưng cũng không biết, nàng đột phá đến trung cấp, mà không lâu trước, có vẻ nàng vừa đột phá đến cửu phẩm đi? Tốc độ nắm giữ này cũng quá nhanh...
"Hai vị, bây giờ Quang Thần đã trở nên rất suy yếu, với năng lực Thánh Linh cửu cấp của các ngươi, có thể ngáng chân hắn." Hạ Như Phong nhún vai, nàng không có ý tốt như vậy giúp bọn họ đột phá, nếu không phải là vì để cho bọn họ hợp lực đối phó Quang Thần, nàng sẽ không vì bọn họ mà lãng phí dược liệu cửu giai trân quý.
Nếu như lúc đầu, giúp bọn họ đột phá Thánh Linh cửu cấp, để cho bọn hắn lên sân khấu, đoán chừng chỉ có bị giây đã bị giết, cường giả Bán Thần và Thánh Linh cửu cấp chỉ là kém một cấp, nhưng cũng là cách biệt một trời, mà lúc này, Quang Thần ở dưới vây đánh của Nghịch Thiên Chi Sấm và thuộc tính Lôi Vân, đã bị trọng thương, thực lực hao tổn rất nhiều, hai Thánh Linh cửu cấp, vào lúc này lại có tác dụng rất quan trọng.
Nghe vậy, ánh mắt của Kha Kính Lâm nhìn về phía Quang Thần, từ trong lời nói của Hạ Như Phong, có thể biết nam tử này là cường giả Bán Thần? Lúc này trong lòng Kha Kính Lâm bị dọa, ông nhận ra Nghịch Thiên Chi Sấm là vật sở hữu của Hạ Như Phong, giờ phút này, Nghịch Thiên Chi Sấm lại liên thủ với thuộc tính Lôi Vân, đả thương cường giả Bán Thần?
Phải biết rằng, đây chính là Bán Thần đó? Nếu hắn ở trạng thái cao nhất, thổi một hơi đều có thể một giây giết chết mình.
Cũng may hắn lấy tình trạng linh hồn để hiện thân, nếu không hôm nay bọn họ đều khó thoát khỏi một kiếp.
Mắt thấy Quang Thần ở thế hạ phong, Dược Tình và Kha Kính Lâm nhìn nhau, đồng thời tiến lên gia nhập vào trong chiến đấu, bởi vì ở trong này, chỉ có hai người bọn họ mới có thể liều mạng bản thân để đánh trọng thương Quang Thần, người còn lại lên sân khấu, chỉ có thể bị giết chết.
"Đáng chết!" Quang Thần vốn không để ý đến Dược Tình, nhìn thấy hai Thánh Linh cửu cấp gia nhập, đã bị ép không có đường lui.
Lôi điện như mọc đôi mắt, chỉ đánh lên người Quang Thần, người còn lại không bị tổn thương chút nào. Vốn Quang Thần còn có thể tránh né, nhưng sau khi Dược Tình và Kha Kính Lâm gia nhập, ngay cả cơ hội tránh né cũng đều không có, từng lôi điện hung mãnh đang vào linh hồn, tỏa ra mùi khét.
Linh hồn bị cháy thống khổ, sao người thường có thể chịu được? Quang Thần ngẩng đầu phát ra tiếng thống khổ, tiếng thê lương kia, khiến thân thể của mọi người cũng không nhịn được run rẩy một cái.
"Nếu như... Nếu như bản thần ở trạng thái cao nhất, các ngươi tuyệt đối đã sớm chết rồi!" Đôi mắt tỏa ra tia lạnh lẽo, lạnh lùng đảo qua mọi người, cuối cùng dừng ở trên người Hạ Như Phong: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Đáng tiếc, hắn không thể nghe thấy Hạ Như Phong trả lời, thân hình trong suốt kia, cũng đã chịu không nổi lực lượng của thiên lôi, biến thành một làn khói nhẹ, từ từ tiêu tán ở trong không khí...
"Rốt cuộc, đã kết thúc sao?"
"Ta nghĩ, đúng vậy..."
Tất cả mọi người đều khẽ thở phào, cơ thể mềm nhũn, đều ghé vào trên mặt đất, nguy cơ vừa rồi, suýt chút nữa hù chết bọn họ.
"Ầm ầm!"
"Oanh ầm ầm!"
Còn không chờ bọn họ thở mấy hơi thở, đại địa lại lay động, rong lòng mọi người đều cả kinh, chẳng lẽ lại có biến cố gì sao? Bọn họ không chịu nổi kinh hách lần thứ hai nữa.
Ở dưới ánh mắt khẩn trương của mọi người, chỗ Quang Thần biến mất, một viên châu ngọc thần thánh phát ra hào quang từ dưới đất xông ra, châu ngọc như cảm nhận được Quang Thần mất đi, cơ thể không ngừng run rẩy, không biết vì sao, mọi người đều phát hiện trong lòng nó sợ hãi.
"Quang Linh? Chẳng lẽ là trận pháp hoạt động đều là Quang Linh duy trì? Hơn nữa, hơn nữa Quang Linh sinh ra đã có ý thức của mình..." Trong lòng Hạ Như Phong nhất thời mừng rỡ, đây xem như là thu hoạch lớn nhất sau khi nàng tiến vào trận pháp, nghĩ đến đây, Hạ Như Phong nâng giới chỉ Không Gian Vô Tận trên tay lên, nói: "Nếu ngươi muốn không đi vào kết quả chủ nhân trước của ngươi, thì ngoan ngoãn tiến vào phương diện này cho ta, nhưng nếu như vật bên trong của ta bị một chút tổn hại, ngươi sẽ biến mất trên thế gian như chủ nhân tiền nhiệm của ngươi."
Có lẽ là Quang Linh nghe hiểu lời nói của Hạ Như Phong, "Hưu" một tiếng, tự chui vào trong giới chỉ Không Gian Vô Tận.
Ngay cả Bán Thần cũng đều bị nàng diệt, huống chi là Quang Linh gần đây mới sinh ra ý thức? Cho nên Quang Linh không chút do dự đưa ra một quyết định chính xác nhất.
Quang Linh nháy mắt biến mất, trận pháp dần bắt đầu tán loạn, đại địa lại khôi phục yên tĩnh, trong chớp mắt bọn họ đã trở lại quảng trường ban đầu, nếu không phải trên mặt đất lưu lại những thi thể đó, đoán chừng bọn họ sẽ xem một khúc này trở thành cõi mộng.
"A, Nhược Nhiên, Nhược Nhiên ngươi làm sao vậy?" Một bóng dáng bay đến, bế thi thể của lý Nhược Nhiên lên, trong mắt bắn ra tia hung tàn: "Là ai, là ai giết người Lý gia ta?"
Lý Phong cũng không ở chung một chỗ với đám người Hạ Như Phong, ông ta ở một chỗ khác trong trận pháp, cho dù cũng thấy thuộc tính Lôi Vân, nhưng lại cho rằng là Dược Tình đang luyện chế đan dược cửu phẩm. Tất nhiên cũng không biết, Hạ Như Phong là một luyện dược sư cửu phẩm.
Vốn muốn đi tìm Dược Tình che chở, còn chưa đi đến đó, trận pháp đã thất bại, theo ông, đây đều là công lao của viện trưởng, những thế lực viện Linh Sư đó nên cảm ơn bọn họ.
"Chính là ngươi, nhất định chính là ngươi giết Nhược Nhiên." Lý Phong run rẩy vươn tay chỉ, chỉ về phía Hạ Như Phong có vẻ mặt lạnh nhạt, ông cũng biết Lý Nhược Nhiên thích nữ nhân này, nhất định là nữ nhân này thẹn quá thành giận, đánh chết Lý Nhược Nhiên.
Lý Nhược Nhiên này là tôn tử ông thương yêu nhất, cũng là người thiên tài nhất ở Lý gia, lại bị giết ở viện Dược Sư ông...
"Lý Phong trưởng lão, ông đừng ngậm máu phun người." Chiến Cuồng Phong ưỡn ngực đi ra, ánh mắt khinh thường đảo qua Lý Phong, nói: "Lý gia Lý Nhược Nhiên các ngươi là chết ở trong ảo cảnh trận pháp, có liên quan gì với Như Phong chứ? Đừng cho là viện Linh Sư ta dễ ăn hiếp."
Lời nói của Chiến Cuồng Phong khiến mọi người đều suýt chút nữa vỗ tay trầm trồ khen ngợi, dù là người của viện Dược Sư, đều rất chán ghét Lý gia bá đạo, huống chi trải qua chuyện trong ảo cảnh, bọn họ rõ ràng tôn Hạ Như Phong làm thần tượng nhân sinh, thần tượng bị người vu hãm, trong lòng bọn họ đều căm giận bất bình.
"Hừ, còn dám nói sạo." Lý Phong hừ lạnh một tiếng, sau khi đôi mắt âm lãnh nhìn qua mọi người, quay đầu nhìn về phía Dược Tình, ánh mắt oan ức nói: "Viện trưởng đai nhân, ngươi cần phải làm chủ cho ta! Nữ nhân thối này giết người Lý gia ta, nếu ngươi không giết nàng, sao có thể làm cho chúng thuộc hạ tin phục? Lý Phong ta xin viện trưởng thay ta làm chủ."
Cho dù Lý Nhược Nhiên không phải là nàng giết, cũng phải cần có người cung cấp để mình trút giận, không thể nghi ngờ người của viện Linh Sư chính là lựa chọn tốt nhất.
Ông tin tưởng, viện trưởng sẽ không bỏ qua cho nàng, dù sao mình ở viện Dược Sư có địa vị rất lớn, sau khi Lệ Nham làm phản, rất có thể mình sẽ thay thế được ông ta trở thành phó viện trưởng, cho nên ông tin tưởng viện sẽ hội làm ra quyết định khiến ông vừa lòng.
Về phần viện Linh Sư...
Lý Phong lạnh lùng cười, sao người của viện Linh Sư có thể vì một đệ tử, mà lựa chọn đối địch với viện Dược Sư của ông?
Nữ tử này phải chết, ông sẽ để linh hồn của nàng vào Minh Giới, làm bạn với tôn tử của mình, như vậy tôn tử nhất định sẽ rất vừa lòng...