Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 47

Nơi này là cấm địa Phong Chi, cấm địa của đại lục.

Cấm địa Phong Chi, nổi danh là nơi nguy hiểm nhất đại lục, trong đó hung hiểm rõ ràng. Nhưng mà người đến cấm địa nguy hiểm này đều là một ít người không sợ chết, dong binh đoàn muốn tăng lên thực lực. Hoặc là đệ tử có tu vi trung bình của gia tộc, về phần cường giả chân chính sẽ không có tới đây.

Bởi vì bên ngoài cấm địa Phong Chi, ma thú cấp bậc cao nhất cũng chỉ là tứ giai, mà nơi này được gọi là cấm địa Phong Chi, vốn là có liên quan đến một cường giả ở nghìn năm trước.

Nghìn năm trước, một cường giả xông nhầm vào cấm địa Phong Chi, ở ngoại vi nơi này hắn còn có thể phát hiện linh thú hợp thành đàn, lại không ngờ rằng càng đi sâu vào số lượng linh thú lại càng ít, cho đến khi không còn thấy nữa. Xuất phát từ cảm giác đối với nguy hiểm, vị cường giả kia cũng không có bởi vì vậy mà thả lỏng.

Không lâu khi hắn xâm nhập, là một cường giả nổi tiếng trên đại lục, lần đầu tiên hắn cảm nhận được hương vị sợ hãi...

Gió, gió mãnh liệt nổi lên trong cấm địa Phong Chi, nơi cây cối bị thổi qua đều bị hủy sạch sẽ, linh thú bị nghiền thành phấn, ngay cả thi thể cũng không còn. Rốt cục cường giả kia đã biết vì sao linh thú ở trong này dần dần thưa thớt, đến cuối cùng ngay cả một con cũng không thấy, thì ra ở trong cấm địa Phong Chi này, lại tồn tại một loại gió lốc đáng sợ như vậy.

Trải qua cửu tử nhất sinh, rốt cục cường giả thoát khỏi cấm địa Phong Chi, cùng lúc tuyên truyền ra bên ngoài, đại lục nhất thời náo động lên, rất nhiều cường giả không tin lời hắn nói, tự mình đi trước điều tra, cuối cùng những cường giả đó đều không có trở về, lúc này mọi người trên đại lục mới tin lời hắn nói, cấm địa Phong Chi cũng bởi vậy mà nổi danh.

”Cô...”

Lúc này tại cấm địa Phong Chi, chính giữa vòng vây của mọi người, một con chim kim sắc* to lớn ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng. Lông chim kim sắc bị máu tươi nhiễm đỏ, lông chim bay lả tả khắp mặt đất, một đôi mắt hồng sắc* đau đớn đầy cừu hận đảo qua nhân loại vây quanh nó.

*kim sắc: màu vàng.

*hồng sắc: màu đỏ.

”Chết tiệt, đội trưởng, con chim này rất ương ngạnh, bị thương nặng như vậy mà còn phản kháng, nam tử trung niên mặc trường bào màu đỏ tía sẫm cắn chặt răng, sờ soạng máu loãng trên mặt, tay nắm chặt đại kiếm run nhè nhẹ, đối với con chim to lớn trước mặt, hắn vẫn còn một ít sợ hãi.

”Mặc kệ, hôm nay huynh đệ chúng ta đã chết nhiều như vậy, thú tinh của Kim Sí Đại Bằng chúng ta phải đạt được”, bên trong dong binh đoàn, một nam nhân cao lớn uy mãnh nắm chặt nắm tay, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm con chim to lớn trước mặt.

Dong binh đoàn của bọn hắn không lớn, nhưng cũng có vài đại Linh Sư, mỗi ngày đều dựa vào việc làm nhiệm vụ để nhận được thù lao, nhiệm vụ lần này đó là thú tinh của Kim Sí Đại Bằng. Bọn hắn vốn làm một cái cạm bẫy rất lớn, cũng chuẩn xác khiến cho Kim Sí Đại Bằng bị trọng thương. Lại không ngờ rằng sinh mệnh lực của nó lại ương ngạnh như vậy, trước khi chết còn có thể cắn ngược lại một cái.

”Chết tiệt, đội trưởng, chúng ta mau giết súc sinh này”, nam tử mặc trường bào màu tím sẫm lên tiếng, tay nắm kiếm càng ngày càng gấp, thanh âm còn mang theo một tia run rẩy.

Hắn biết, Kim Sí Đại Bằng đang khôi phục sức lực, chỉ cần nó khôi phục được một nửa, lại chính là một hồi tàn sát.

”Cả đội, chúng ta cùng tiến lên”, cắn răng, nam tử cao lớn cuối cùng ra lệnh.

Mấy người còn lại bước từng bước tới gần Kim Sí Đại Bằng, không che dấu được sát ý trên thân, trong nháy mắt đó, tất cả mọi người đều sử dụng linh kỹ của mình, đủ loại màu sắc tỏa ra trên mặt đất, giống như những đóa hoa diễm lệ cùng nhau nở rộ.

”Cô...”

Nhìn thấy đủ loại linh kỹ đồng thời được thi triển, đôi mắt màu đỏ của Kim Sí Đại Bằng rốt cục tràn ngập tuyệt vọng, chậm rãi nhắm lại đôi mắt, khóe mắt nó thế nhưng lại nhân tính hóa lóe ra một giọt nước mắt trong suốt.

”Ngươi cứ như vậy mà chờ chết sao? Kim Sí Đại Bằng, linh thú nổi tiếng thông minh, cường đại, còn chưa tới một khắc cuối cùng, ngươi muốn buông tay, không chống cự?”

Thanh âm bỗng nhiên rơi xuống, thế giới hắc ám trong đầu phảng phất rơi xuống ánh sáng, xua tan đi lo lắng xung quanh, thời khắc đó, thanh âm ôn hòa kia, nó nghe được là tuyệt vời nhất, êm tai nhất, người có thanh âm như thế, phải là ôn nhu thiện lương đến cỡ nào.

Nếu những người quen biết Hạ Như Phong biết có một con thú đánh giá nàng là người ôn nhu thiện lương, thật không biết sẽ có bao nhiêu người dở khóc dở cười?

Thân thể cao lớn của Kim Sí Đại Bằng đột nhiên run lên, đôi mắt chậm rãi mở ra, thiếu nữ trước mặt đưa lưng về phía ánh sáng mặt trời, ánh nắng mặt trời ấm áp làm cho quanh thân nàng trải lên một tầng ánh sáng màu vàng, khóe miệng tươi cười thản nhiên, cũng là như vậy thân thiết, làm cho nó không tự giác muốn tới gần.

Lúc này, Kim Sí Đại Bằng thật sự tưởng rằng nữ thần hạ xuống nhân gian, đến cứu vớt con thú đáng thương là nó, nhiều năm sau đó, nó vẫn như cũ nhớ lại, dưới ánh mặt trời, thiếu nữ đẹp như thiên thần, cùng với thanh âm tuyệt vời của nàng đã kéo mình trở về từ trong bóng đêm...

”A.”

Tiếng kêu đau đớn kéo suy nghĩ của Kim Sí Đại Bằng trở về, nó nâng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy phía sau thiếu nữ chạy ra một bóng dáng hồng sắc, từ miệng hồng ảnh kia phun ra ánh sáng hình xoắn ốc, trong nháy mắt các dong binh vây đánh chính mình liền bị trọng thương ngã xuống đất. Đến lúc này, nó mới thấy rõ, bóng dáng hồng sắc chính là một con sói.

Các dong binh đứng nhìn, đều là mặt xám như tro tàn, nếu vào lúc bình thường một con thú nhị giai sẽ không đủ làm cho bọn hắn sợ hãi, đáng tiếc tất cả bọn hắn đều bị thương, căn bản không phải đối thủ của nó.

”Kim Sí Đại Bằng, ta biết ngươi có thể nghe hiểu ta nói”, giọng nói của Hạ Như Phong ôn hòa mềm mại, tươi cười trên mặt rung động lòng người, nàng vươn tay hướng tới Kim Sí Đại Bằng: “Ngươi thấy không, tại mảnh đại lục này nếu không có đồng đội, khi trúng phải cạm bẫy của địch nhân sẽ không có người tương trợ ngươi, nếu lúc nãy ngươi có đồng đội, những người này căn bản không thể uy hiếp được ngươi, đồng đội, chính là có thể đem phía sau lưng giao cho đối phương, như vậy Kim Sí Đại Bằng, ngươi có nguyện ý trở thành đồng đội cùng chúng ta, tại đây dọc theo đường đi chúng ta cùng nhau đồng hành?”

Kim Sí Đại Bằng vốn sống một mình, trừ phi có một Đại Vương giả xuất hiện, nếu không bọn hắn sẽ không cùng bất luận đồng loại nào kết bạn mà đi.

Nghe được sự vô sỉ trong lời nói của Hạ Như Phong, nếu mà Hỏa Nhi biết trợn trắng mắt nó tuyệt đối sẽ nhân tính hóa trở mình xem thường, đã gặp qua vô sỉ, nhưng chưa từng thấy qua người vô sỉ đến quang minh chính đại tựa như chủ nhân.

Ôn nhu? Thật có lỗi, điều đó không thích hợp cho chủ nhân, nếu như không có chính mắt thấy, Hỏa Nhi có chết cũng không tin chủ nhân của mình còn có một mặt ôn nhu như vậy. Đương nhiên vì máu của Kim Sí Đại Bằng nên nàng còn không có tính chi phí, so sánh với máu, sức lực cùng năng lực phi hành của Kim Sí Đại Bằng cũng cực kì quan trọng.

Nhưng điều làm Hỏa Nhi hưng phấn nhất khi nhận lấy Kim Sí Đại Bằng là, trước kia đều là nó trợ giúp săn bắt thú tinh, bây giờ có Kim Sí Đại Bằng cũng đồng nghĩa với việc sẽ có thú khác thay nó bắt thú tinh rồi.

Trong mắt Kim Sí Đại Bằng tràn đầy thành kính, nhìn Hạ Như Phong giống như nhìn nữ thần trong lòng chính mình, chưa tự hỏi liền gật gật đầu, dùng cái cánh của mình nhẹ phẩy qua bàn tay mềm mại của nàng.

”Trước cho ta mượn chút máu để dùng”, Hạ Như Phong nhẹ nhàng gợi lên khóe môi, trong mắt chợt lóe quang mang kỳ lạ, lấy ra cái chai rồi bắt đầu thu thập máu Kim Sí Đại Bằng, đến khi lấy gần đầy một lọ mới thu hồi tay, đầu ngón tay bức ra một giọt máu, máu đỏ nháy mắt nhập vào trong thân thể Kim Sí Đại Bằng, một đạo quang mang nhàn nhạt vây quanh thân thể nó.

Linh thú bị thương nếu khế ước cùng Linh Sư, chỉ cần không chết liền có thể chữa khỏi thương tổn trong nháy mắt, đây là quy tắc sinh ra khi khế ước, bất luận ai cũng như vậy. Bởi vậy, hào quang tỏa ra trong nháy mắt, thương thế của Kim Sí Đại Bằng chậm rãi được chữa khỏi, nhưng mà đợi tới lúc hào quang tán đi, Kim Sí Đại Bằng lần nữa xuất hiện, cùng nguyên bản sinh ra một chút biến hóa.

Một thân lông chim kim sắc càng thêm lấp lánh tỏa sáng, mi tâm nó ẩn ẩn xuất hiện ký hiệu khế ước, nguyên bản trên đầu bóng loáng lại nhiều thêm một vương miện, là như thế bắt mắt.

”Kim Sí Đại Bằng vương?” Hạ Như Phong sửng sốt một chút, nàng biết Kim Sí Đại Bằng đạt đến tình trạng nhất định là có thể biến thành Kim Sí Đại Bằng vương, nhưng điều đó lại ít đến đáng thương, trong mười ngàn mới có một. Nhưng vì sao Đại Bằng tiến hóa lại không có dấu hiệu?

Một khi Kim Sí Đại Bằng tiến hóa thành vương, như vậy có nghĩa là nó có thể ra lệnh cho bất luận cái gì cấp bậc thấp hơn nó, hoặc là cùng nó bình trì Kim Sí Đại Bằng, nói cách khác, nàng khế ước một đầu Kim Sí Đại Bằng, tương đương với ngày sau có thể thống lĩnh đại quân Kim Sí Đại Bằng.

Ngẫm lại xem, nhiều linh thú hệ phi hành ở thiên không hoành hành như vậy, ngoại trừ Linh Quân còn ai có thể là đối thủ của bọn hắn?

”Quả nhiên như thế”, mở ra triệu hồi thư, trên mặt vài nét bút ít ỏi viết về thông tin của Kim Sí Đại Bằng vương: “Từ nay về sau, ngươi kêu là Đại Bằng!”

Giờ phút này trên mặt Hạ Như Phong mang theo tươi cười phát ra từ nội tâm, thu lại triệu hồi thư, hai triệu hồi thú không đợi nàng gọi trở về, Kim Sí Đại Bằng đã ngửa mặt lên trời kêu một tiếng rống to, hướng về phía dong binh đoàn vừa rồi lao đi, thời điểm bay qua, đôi cánh mang theo gió sắc bén, so với đao kiếm càng sắt bén hơn.

”Kim Sí đại gia, tha mạng a! Chúng ta không phải cố ý.”

”Ô ô, buông tha chúng ta đi, chúng ta về sau không dám nữa đâu.”

Dưới uy hiếp của Kim Sí Đại Bằng, các dong binh lo chạy trối chết, đáng tiếc vẫn không chạy khỏi được cái chết. Nó không có cách gì quên được bọn nhân loại nhỏ bé này đối phó chính mình thế nào, cho nên nó không sẽ bỏ qua cho bọn hắn. Không tới giây lát, các dong binh đều không một tiếng động nằm ở trên mặt lạnh như băng.

Thấy vậy, Hạ Như Phong cũng không có ngăn cản, nàng hiểu rõ lửa giận trong nội tâm Đại Bằng, dù cho ai suýt chút nữa bị giết, đều sẽ không hảo tâm buông tha người muốn thương tổn mình.

Sau khi Kim Sí Đại Bằng phát tiết xong, nguyên bản những người còn sống đều không một tiếng động ngã xuống. Nó lắc lắc cổ, ngẩng đầu đi đến trước mặt Hạ Như Phong, sau đó mới cung kính cúi đầu, gầm nhẹ một tiếng, tự giác tiến vào trong triệu hồi thư.

”Xem diễn đủ rồi chứ?” Hạ Như Phong thở dài, tầm mắt hướng về phía người đang dựa đại thụ, nam nhân tuấn mỹ đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên nàng như nghĩ đến cái gì, ánh mắt chợt thu liễm lại, không chút nào che dấu sát ý tràn ra.

Nam nhân mở mắt ra, trong đôi mắt tím hiện lên một đạo áng sáng không rõ, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên độ cong tà mị: “Ngươi yên tâm, vừa rồi, ta cái gì đều không có nhìn thấy. Hơn nữa lấy năng lực của ngươi, còn chưa đủ để giết người diệt khẩu. Có lẽ có một số việc ngươi rất nghi hoặc, ta chỉ có có thể nói cho ngươi, ta sẽ không thương tổn ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không...”

Lúc này đây trong mắt hắn chỉ toàn chân thành không một tia giả dối, không khỏi làm cho Hạ Như Phong thu liễm sát ý trên người: “Chúng ta đi thôi!
Bình Luận (0)
Comment