Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 66

Dưới nắng chiều, khóe môi Hạ Như Phong hiện lên ý cười trào phúng, hai mắt thản nhiên đảo qua Nặc Ni và Lâm Lập: “Ta không nói ta không phải luyện dược sư, về phần đội thủ vệ này, thật có lỗi, từ khi bọn họ xuất hiện, ta vẫn chưa nói một câu, cũng không có hành động nào, làm sao có thể nói là vũ nhục?”

“Hừ.” Lâm Lập hừ lạnh một tiếng, ngón tay chỉ vào Hạ Như Phong: “Trước ngực ngươi không có huy hiệu luyện dược sư, có gì chứng minh ngươi là luyện dược sư? Còn có, ánh mắt vừa rồi của ngươi rõ ràng là vũ nhục đội thủ vệ chúng ta, nhiều người có thể làm chứng như vậy ngươi lại dám chối cãi.”

“Không nhìn thì là vũ nhục?” Hạ Như Phong vừa nghe nói như vậy, ra vẻ kinh ngạc kêu lên. “Nếu tốt như thế, ngươi đã bị ta vũ nhục một trăm lần.”

“Ngươi...”

“Đủ rồi.” Trên khuôn mặt hiền lành của Thanh Điền hiện lên vẻ lạnh lẽo, ngắt lời của Lâm Lập, lại dời lực chú ý tới trên người Hạ Như Phong, sau đó trên mặt hiện lên ý cười: “Có một số chuyện tiểu tử Ngô Tinh đã nói qua cho ta rồi, con là đệ tử của lão già Thu Phong? Ha ha, không tệ không tệ, thật hâm mộ lão già kia, có thể tìm được một đệ tử tốt như vậy.”

Mọi người đều cho rằng Thanh Điền sẽ làm khó dễ, không ngờ lại chứng kiến một màn như vậy, nhất là Nặc Ni và Lâm Lập, miệng mở lớn đến mức có thể nhét vừa một quả dưa hấu.

“Hả?” Hạ Như Phong sờ sờ mũi, kinh ngạc trừng mắt nhìn: “Làm sao ông biết?”

“Ha ha.” Thanh Điền vuốt ve chòm râu, khuôn mặt tươi cười mang theo vẻ đắc ý nói: “Con nghĩ rằng Công hội Luyện dược đơn giản như vậy sao? Từng Công hội Luyện dược đều có phương thức liên lạc riêng, sau khi các con rời khỏi thành Lạc Phương ta đã thu được tin tức từ thành Lạc Phương.” Nói xong, Thanh Điền không nhịn được thở dài nói: “Mười lăm tuổi đã là luyện dược sư tam phẩm cấp thấp! Nếu con không phải đồ đệ của lão gia hỏa kia, ta nhất định phải bắt con về làm đồ đệ.”

“Tam... Luyện Dược Sư tam phẩm cấp thấp...”

Lời của Thanh Điền như ném một quả bom vào đám đông, thậm chí còn gây chấn động hơn cả việc ông xuất hiện.

Thiếu nữ này, nàng lại là Luyện Dược Sư tam phẩm cấp thấp? Nàng ta mới bao nhiêu tuổi? Hoc từ trong bụng mẹ cũng không thể có tốc độ nhanh như vậy chứ?

Nặc Ni đưa tay giữ chặt cằm mình, dùng sức khép lại, ánh mắt nhìn thiếu nữ cũng tràn ngập khiếp sợ. Lúc hắn mới mười lăm tuổi còn đang làm cái gì? Có lẽ là còn đang chuẩn bị đột phá nhị phẩm đúng không? Nhưng tới từng này tuổi hắn mới chỉ đến tam phẩm? Nhưng cũng thật may mắn, dù nàng ta là thiên tài cũng chỉ là cấp thấp, mà hắn đã đạt tới cao cấp, mặc kệ thế nào cũng mạnh hơn nàng.

Nếu như để cho Nặc Ni biết, bất cứ lúc nào Hạ Như Phong cũng có thể đột phá tứ phẩm, đoán chừng sẽ trực tiếp chọn ngất xỉu, bởi vì nàng thật sự quá yêu nghiệt.

Mà lúc này Lâm Lâp sợ tới mức hai chân đều như nhũn ra, hắn không ngờ thiếu nữ này vậy mà lại là người hội trưởng quen biết. Nhưng chuyện này, dù sao với chức vụ của hắn, hội trưởng cũng sẽ không trách mắng hắn. Nhưng rõ ràng nàng là Luyện Dược Sư mà hắn lại chưa điều tra rõ đã cho rằng nàng là người tới quấy rối. Huống chi nàng còn là một Luyện Dược Sư cao hơn hắn.

Ngay lúc Lâm Lập nghĩ biện pháp cứu chữa tình hình, bên tai truyền đến tiếng nói thản nhiên của Thanh Điền: “Lâm Lập, có lẽ vị trí này không thuộc về ngươi, ngày mai ngươi cứ ở chỗ này giữ cửa thành đi!”

“Phịch!” Lâm Lập mềm nhũn chân quỳ xuống, không ngừng dập đầu: “Hội trưởng, xin hãy tha cho thuộc hạ lần này đi, thuộc hạ sai rồi, tôi thề lần sau không bao giờ như vậy nữa.”

Thanh Điền than nhẹ một tiếng, phẩy tay, giognj điệu có chút không kiên nhẫn: “Lâm Lập, đội thủ hộ tồn tại là để duy trì trật tự của Dược thành, không phải ta vì chuyện ngươi đắc tội đồ đệ của lão gia hỏa kia mà trừng phạt ngươi, chỉ vì thứ mà đội thủ hộ cần là sự công bằng. Loại người không rõ trán đen phải trái như ngươi, không thích hợp đảm nhiệm vị trí này.”

Ánh mắt Lâm Lập hiện lên vẻ đờ đẫn, ngay cả khi có người kéo hắn xuống hắn cũng không có cảm giác.

Từ đội trưởng đội thủ vệ cao quý bên người luyện dược sư bị giáng xuống làm kẻ giữ thành, điều này đồng nghĩa với việc cả đời hắn đều xong rồi...

“Nha đầu kia, chúng ta đi thôi! Đừng để sư phụ con cho rằng ta bạc đãi con, đồ đệ của người quen đến mà vẫn phải xếp hàng, ha ha.” Thanh Điền cười cười, lập tức tầm mắt đặt trên người nam tử tà mị bên cạnh Hạ Như Phong, trong lòng đột nhiên run lên. Tuy rằng nhìn không thấu thực lực của hắn ta, nhưng ông có thể cảm giác được, nam nhân này... rất mạnh.

Sau đó có Thanh Điền dẫn đường, dọc theo đường đi đều không có người dám ngăn trở, sau khi tới Công hội Luyện dược ở Dược thành thì cho người đi sắp xếp chỗ ở cho hai người. Bởi vì lần này người tới dự thi rất nhiều, công hội đặc biệt mọi người sắp xếp chỗ ở. Trong khoảng thời gian sau đó, Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà đều trôi qua trong tu luyện.

Thời gian thoáng cái đã qua, trong chớp mắt liền tới ngày diễn ra đại hội luyện đan, cũng đúng lúc này, một trận biến cố bỗng nhiên xảy ra, làm cho mọi người đều không kịp trở tay.

“Cái gì? Đại hội luyện đan bị hoãn lại?”

Ánh mắt của mọi người nhìn về phía hội trưởng Thanh Điền, trong mắt khó có thể che dấu khiếp sợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến đại hội luyện đan phải hoãn lại? Nếu như không phải chuyện quan trọng, căn bản không có khả năng hoãn lại thời gian diễn ra đại hội.

Như biết được thắc mắc của mọi người, Thanh Điền chậm rãi từ trên chỗ ngồi đứng lên, dùng giọng điệu không nóng không giận nói: “Lần này độ khó của đại hội tăng lên, cho nên đang chờ những người dự thi khác đến, chỉ là đại hội luyện đan lần này khác với lúc trước, lúc trước cần trải qua mấy kỳ thi quan trọng, vô cùng khó khăn mới có thể suy xét hơn kém để phân biệt từ hạng nhất tới hạng ba, mà lúc này đề thi của các ngươi chỉ có một. Mặt khác, phần thưởng cũng có thay đổi, ta chỉ có thể nói, phần thưởng cho người thắng lợi là một vật vô cùng thần bí, dù là ta cũng không khỏi động tâm!”

Thanh Điền là ai? Đó là cường giả Linh Quân, Luyện Dược Sư tứ phẩm trung cấp, mỗi một thân phận đều tượng trưng cho địa vị tôn quý cường đại của hắn, như vậy vật khiến hắn cũng phải động tâm sẽ là cái gì? Mọi người nghe hắn nói nội tâm đều không khỏi kích động.

Chỉ có Hạ Như Phong nhíu mi, trong suy nghĩ của nàng không có gì quan trọng hơn dược liệu băng hệ trên ngũ phẩm, đó chính là thứ có liên quan đến việc nàng thu phục Hỏa linh, dù sao trên đại lục này dược liệu ngũ phẩm không phổ biến như dược liệu nhất phẩm hay nhị phẩm, tam phẩm, ngay cả dược liệu tứ phẩm nàng cũng chỉ thấy qua một gốc Cuồng Bạo Mạn Đằng và một gốc Cửu U Thảo, nếu tự nàng đi tìm dược liệu ngũ phẩm, còn không biết đợi tới khi nào.

Nhưng nếu đã tới đây, dù sao vẫn không thể rời đi đúng không? Hơn nữa, nàng cảm thấy có chút hứng thú với vật thần bí kia.

“Đại hội luyện đan sẽ diễn ra vào một tháng sau, trong một tháng này, các ngươi có thể thỏa sức tham quan ở Dược thành.” Thanh Điền thấy bầu không khí đã bị mình kích động, lại vuốt chòm râu mỉm cười nói.

Sau đó mọi người tốp năm tốp ba rời đi, mỗi người đều thảo luận tới đề tài có liên quan đến vật thần bí kia, nhưng mà, Thanh Điền nhìn bóng lưng bọn họ lại thở dài, mức độ khó khăn của lần này đại này có lẽ chỉ có hắn biết, bởi vì đề bài kia, ngay cả hắn cũng không thể hoàn thành.
Bình Luận (0)
Comment