Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 75

Edit: Tử Liên Hoa 1612

"Biểu muội, chính là nơi này, Cốc Tâm Nhi là Linh Sư thất cấp, cho nên nàng ta học ở đây." Hạ Ngân Nguyệt dừng bước trước cửa một phòng học, chỉ vào bên trong nói.

Hạ Như Phong không nói gì, khóe miệng nhếch lên thành độ cong lạnh lùng, nhấc chân đi vào bên trong phòng học. Một khắc khi nàng tiến vào phòng học này, ánh mắt của tất cả đồng loạt nhìn về phía nàng.

"Vị mỹ nữ này là ai? Có chuyện gì mà tới phòng học của chúng ta vậy nhỉ?"

"Phía sau nàng chẳng phải là Hạ Ngân Nguyệt trong bảng thập đại mỹ nữ sao?"

"Hừ, ở cùng một chỗ với Hạ Ngân Nguyệt, khẳng định cũng là bình hoa, đồ củi mục, chỉ uổng phí cho khuôn mặt xinh đẹp kia."

Lời bàn tán từng tiếng từng tiếng đâm vào lòng Hạ Ngân Nguyệt, nàng siết chặt nắm tay, căm giận trừng mắt nhìn nữ tử nói nàng là bình hoa, nàng kia không ngờ Hạ Ngân Nguyệt lại có dũng khí trừng nàng, cười lạnh một tiếng: "A, lá gan cũng lớn lắm, chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Ngươi vốn là là hoa..."

"Ầm."

Một đầu trường côn đánh lên vách tường, lún sâu vào, từng lớp bụi bay múa, nữ tử còn đang mở miệng châm chọc há to miệng, cả người đều run lẩy bẩy bởi vì trường côn chỉ cách đầu của nàng ta có một millimet. Nàng ta biết nếu lại chếch đi một hút xíu nữa, bị đập ra lỗ thủng không phải là vách tường nữa mà chính là đầu của nàng ta.

"Tốt nhất ngươi câm miệng vào, bằng không, lần sau đập vỡ chính là đầu của ngươi." Hạ Như Phong thu gậy, cặp mắt lạnh như băng liếc nàng ta một cái, sau đó nhìn quanh phòng học một vòng, "Ai là Cốc Tâm Nhi, lăn ra đây cho ta."

Lời của nàng khiến một thiếu nữ phía dưới biến sắc, "Ầm" một tiếng từ chỗ ngồi đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn khuôn mặt hoàn mỹ khiến mình phải ghen tị của Hạ Như Phong: "Ngươi vừa rồi nói ai lăn ra?"

"Ngươi là Cốc Tâm Nhi?" Khóe môi Hạ Như Phong cong lên, trường côn trong tay chỉ về phía nàng ta, "Tốt lắm, ngươi dám đánh với ta một trận không?"

Chỉ là Hạ Như Phong vừa dứt lời, những người còn lại lập tức cười vang, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập đồng tình.

"Thật sự là nữ nhân không biết tốt xấu, còn dám khiêu chiến Cốc Tâm Nhi, không biết lại là đứa nhà quê chui từ đâu ra."

"Cốc Tâm Nhi là Linh Sư hệ phong, nắm ưu thế về tốc độ, ngay cả Linh Sư bát cấp cũng có thể đánh một trận, dựa vào nàng ta? Chỉ sợ còn không qua nổi một chiêu trong tay Cốc Tâm Nhi đâu."

"Khụ khụ." Ngay lúc này, một tiếng ho khan truyền đến, một số đệ tử nhìn thấy người đi tới thì lập tức ngậm miệng lại, nhưng vẫn có một số người ỷ vào quyền thế trong nhà, không hề sợ hãi nhỏ giọng bàn luận.

"Chắc ngươi không phải là đệ tử trong học viện chúng ta đúng không? Đã không phải người của học viện chúng ta, các ngươi, lập tức cút ra ngoài cho ta, đến lớp học của chúng ta khiêu chiến, các ngươi còn chưa có tư cách!" Mái tóc dài của nữ tử bay bay, gót sen khẽ bước, y phục màu trắng mặc ở trên người nàng ta khiến cho người ta cảm nhận được cảm giác lạnh như băng. Mà lúc này, nàng ta đầy kiêu ngạo nhìn Hạ Như Phong, môi son hé mở, trong giọng nói mang theo chút khinh thường.

Hôm nay Bạch Băng vô cùng tức giận, nàng ta vì lấy lòng Cốc Tâm Nhi nên mới đi tìm Phí Lam, bảo hắn trục xuất Hạ Ngân Nguyệt ra khỏi học viện, như vậy Cốc Tâm Nhi mới có thể giải quyết Hạ Ngân Nguyệt, chỉ vì ở học viện không được giết người, ngay cả Cốc Tâm Nhi cũng không dám vi phạm quy định này. Nhưng tên khốn Phí Lam kia, không chỉ không trục xuất Hạ Ngân Nguyệt, thậm chí còn lôi viện trưởng ra uy hiếp nàng. Hừ, thật là nực cười, viện trưởng đại nhân tôn quý cỡ nào, ngài sẽ để ý đến một con tôm tép như thế sao?

Hơn nữa, Cốc Tâm Nhi là ai? Đó chính là nhân vật thiên tài của Cốc gia, vị hôn thê của Lục hoàng tử, cũng là đối tượng các lão sư bình thường trong học viện lấy lòng. Vì một kẻ nhà quên mà đắc tội Cốc Tâm Nhi? Đầu óc tên Phí Lam kia bị rút gân rồi chăng?

Cho nên vừa tìm Phí Lam xong, nàng ta trở lại phòng học thì lại thấy Hạ Ngân Nguyệt khiến mình căm hận, lại thêm thiếu nữ dám khiêu chiến Cốc Tâm Nhi kia nữa, nàng ta mới tức giận đến như vậy.

“Nếu ta nói không thì sao?” Hạ Như Phong mím môi. Đối với loại người chỉ biết bợ đỡ nịnh hót này, nàng không hề có một chút thiện cảm nào.

"Cái gì, ta không nghe lầm chứ? Nàng dám cãi lại Bạch Băng lão sư? Bạch Băng lão sư chính là lão sư của học viện Linh Phong chúng ta, một kẻ nhà quê lại dám nói với Bạch Băng lão sư như vậy."

"Chắc đầu nàng ta hỏng rồi, nếu không làm sao lại có lá gan ấy."

"Đúng vậy đúng vậy, Bạch Băng lão sư của chúng ta đã là Đại Linh Sư lục cấp, chỉ một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết nàng."

Phía dưới, những nữ đệ tử ghen tị với dung mạo của Hạ Như Phong đều mở miệng khinh miệt, trên mặt là vẻ vui sướng khi người gặp họa. Ngược lại, nhóm nam đệ tử lại nhìn Hạ Như Phong bằng ánh mắt đồng tình, nhưng bọn họ không phải Cốc Tâm Nhi, không có thế lực như Cốc gia, cho dù không đành lòng nhìn thiếu nữ tuyệt thế này máu tươi đương trường cũng sẽ không cầu xin thay nàng.

"Ha ha, một con nhãi không quyền không thế mà cũng dám nói chuyện với ta như vậy..." Bạch Băng giận quá hóa cười, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo. Nàng ta không nghĩ sau lưng Hạ Như Phong có thế lực gì, người có quan hệ với người tới từ thành trấn nhỏ như Hạ Ngân Nguyệt này, khẳng định cũng là tôm tép nhỏ nhặt không đáng kể, loại tiểu nhân vật này chết thì chết, sẽ không ai ra mặt giúp đỡ.

Trên tay Bạch Băng hiện lên một lớp khí buốt lạnh, lại lúc này, một giọng nói bén nhọn truyền đến, ngăn hành động của nàng ta lại: "Lão sư, nàng ta đã khiêu chiến với ta, vậy thì để ta cho nàng biết, chênh lệch giữa ta với nàng lớn nhường nào, hừ, đối phó nàng, một tay của ta là đủ rồi."

Ánh mắt của Cốc Tâm Nhi như lợi kiếm bắn tới, nở nụ cười tàn nhẫn, nàng ta muốn để thiếu nữ này hiểu rõ, khiêu chiến nàng ta? Ả còn chưa có tư cách đấy.

"Này, các ngươi nghe chưa? Có một thiếu nữ khiêu chiến với Cốc Tâm Nhi lớp Linh Sư thất cấp rồi."

"Ta nghe một bằng hữu ở lớp Linh Sư thất cấp nói, nghe nói thiếu nữ này rất đẹp, thậm chí vượt qua đệ nhất mỹ nữ của học viện chúng ta, hơn nữa, hình như nàng ấy còn quen biết Hạ Ngân Nguyệt xếp thứ sáu bảng xếp hạng mĩ nữ, chắc là muốn giúp Hạ Ngân Nguyệt hả giận nhỉ! Ha ha, thật thú vị, Cốc Tâm Nhi là vị hôn thê của Lục hoàng tử, Nhưng mà quan hệ giữa Hạ Ngân Nguyệt với Lục hoàng tử cũng không bình thường..."

"Ngươi nói xem, giữa các nàng ai sẽ thắng?"

"Đương nhiên là Cốc Tâm Nhi, nàng ta đã là Linh Sư thất cấp, lại còn là một Triệu Hồi Sư, hình như thiếu nữ kia còn rất trẻ nhỉ? Làm sao có thể so bì được với Cốc Tâm Nhi?"

“Dù sao bây giờ cũng không có chuyện gì, chúng ta cùng đi xem nhanh lên!”

Tin tức này nhanh chóng truyền ra khắp học viện dưới sự cố tình lan truyền của Cốc Tâm Nhi. Đệ tử trong học viện đều kéo về phía lôi đài. Ở học viện có một nơi để các đệ tử khiêu chiến, một khi lên lôi đài sẽ bị ngăn cách, những người khác không thể nào hỗ trợ, hơn nữa luận bàn giữa các đệ tử thế này đều cấm ra tay giết người.

Dù sao tới học viện là để học tập, nếu trong này xảy ra chuyện thương vong thì còn ai dám cho đệ tử trong gia tộc tới đây học tập? Vì vậy, nếu cố ý giết hại đối thủ sẽ bị học viện trừng phạt nghiêm khắc.

Lúc này, hai thiếu nữ đang giằng co trên lôi đài, trong đó có một thiếu nữ còn chút ngây thơ nhưng đã lộ ra thần thái tuyệt thế, nàng đứng trong gió thu, tóc đen nhảy múa, cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác. So sánh với nàng, thiếu nữ còn lại thua kém rất nhiều, cho dù là dung mạo hay khí chất đều không đọ được, điều này khiến cho nàng ta phải cắn môi ghen tị.

“Nguyệt Nhi, đang có chuyện gì vậy?”

Hai người còn đang đối đầu, phía dưới lôi đài có một thanh niên tuấn tú đi tới trước mặt Hạ Ngân Nguyệt, vẻ mặt khi nhìn nàng là dịu dàng trước nay chưa từng có. Những nữ tử bên cạnh thấy thanh niên đã đến, để ý tới vẻ dịu dàng trong mắt y thì tất cả đều oán hận trợn mắt với Hạ Ngân Nguyệt, ánh mắt ấy giống như là muốn nuốt nàng vào bụng.

“Lục... Lục hoàng tử?” Cơ thể Hạ Ngân Nguyệt chợt run lên, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên màu đỏ bừng, nàng cắn chặt môi không nói một lời.

“Nguyệt Nhi, không phải đã nói không cần gọi ta là Lục hoàng tử sao? Gọi tên của ta, Khinh Nhiễm.” Lạc Khinh Nhiễm hơi cong môi, nhìn thấy vẻ thẹn thùng của Hạ Ngân Nguyệt thì rung động trong lòng, ngay cả ánh mắt cũng càng dịu dàng hơn. “Đúng rồi, ta nghe nói ở đây đang có đối chiến nên tới. Nguyệt Nhi, ở đây đã xảy ra chuyện gì?”

“Là... Là Mị nhi tỷ tỷ bị thương.” Không biết vì sao mỗi lần đối diện với Lạc Khinh Nhiễm nàng đều không kìm được mà thấy khẩn trương, nói cũng không nói nên lời. “Biểu muội, nàng ấy... Như Phong biểu muội tới đây, quan hệ của muội ấy với Mị Nhi tỷ tỷ tốt lắm, muội ấy... Sau khi muội ấy biết chuyện đã rất tức giận, cho nên... cho nên...”

Hạ Ngân Nguyệt cúi đầu, khẩn trương tới mức xoắn xoắn vạt áo, suýt hút nữa dúi cả đầu xuống đất.

Nụ cười của Lạc Khinh Nhiễm càng lớn hơn, trong mắt cũng đầy ý cười. Y đưa tay vò vò tóc Hạ Ngân Nguyệt, nói: “Ha ha, Nguyệt Nhi thật là quá đáng yêu!”

“A?” Hạ Ngân Nguyệt sửng sốt ngẩng đầu lên, ánh vào mắt chính là vẻ mặt tươi cười của Lạc Khinh Nhiễm, lại nhớ tới hành động vừa rồi của hắn, hai gò má bùng phát đỏ rực như máu.

Nếu... Nếu cả đời đều có thể như thế thì thật là tốt biết bao. Nhưng Lục hoàng tử chính là hoàng tử, hơn nữa mới mười chín tuổi đã tới Đại Linh Sư nhát cấp, mà người có thể đột phá Đại Linh Sư trước hai mươi tuổi chính là tương lai vô hạn. Còn mình thì sao? Chỉ là một đệ tử chi thứ trong Hạ gia ở một Hỏa Vân thành nho nhỏ, cùng là mười chín tuổi lại mới chỉ tới Linh Sĩ cửu cấp...

Nở nụ cười chua sót, ánh mắt nàng hơi tối lại. Lúc này, Lạc Khinh Nhiễm đã nhìn về phía lôi đài nên không hề phát hiện sự thay đổi của nàng.

“Hừ, ngươi tới là vì muốn báo thù cho hai tiện nhân Hạ Ngân Nguyệt và Cốc Mị Nhi sao? Tốt lắm, ta muốn cho ngươi biết có một số người là không thể đắc tội.” Cốc Tâm Nhi hếch cằm, giọng điệu cao ngạo không ai bì nổi giống như không thèm để tâm tới Hạ Như Phong.

Hạ Như Phong lạnh nhạt liếc nàng ta một cái, vươn một ngón tay lắc lắc trước mặt Cốc Tâm Nhi: “Một chiêu.”

“Cái gì?”

“Ta nói, đối phó ngươi chỉ cần một chiêu.”

“Ồ ồ ồ.......” Tất cả mọi người hít vào một hơi, nàng dám kiêu căng như thế sao? Cốc Tâm Nhi là ai? Một Linh Sư thất cấp đấy, mà nhìn thiếu nữ này chắc còn nhỏ tuổi hơn Cốc Tâm Nhi, nhỏ như thế thì liệu có thể đạt được năng lực lớn tới đâu, lại dám nói lời ngông cuồng rằng đối phó với Cốc Tâm Nhi chỉ cần một chiêu?

“Ngươi muốn chết!” Cốc Tâm Nhi biến sắc, vẫn luôn là nàng ta làm nhục người khác, bây giờ bản thân lại bị người nhục nhã, sao có thể chịu được? Vì thế nàng ta rút kiếm nhằm về phía Hạ Như Phong, đồng thời hô lớn: “Phong Nhận Trảm!”

“Trời ạ, là Phong Nhận Trảm, linh kỹ ngân giai trung cấp, lần trước Cốc Tâm Nhi đã dựa vào Phong Nhận Trảm này và việc bản thân là Linh Sư hệ phong nên có tốc độ, chiến thắng một Linh Sư bát cấp đấy.”

“Vừa mới bắt đầu mà Cốc Tâm Nhi đã dùng tới Phong Nhận Trảm, thiếu nữ này nhất định là xong rồi.”

Có một số người không đành lòng nhìn cảnh tượng tàn nhẫn, nhắm chặt hai mắt lại. Dù sao Hạ Như Phong cũng không phải là đệ tử của học viện Linh Phong, giết chết cũng không bị phạt, cho nên vừa bắt đầu Cốc Tâm Nhi đã muốn ra tay giết người, nghĩ rằng một chiêu giết chết luôn.

Nhưng sau đó mọi người thấy gì? Chỉ thấy thiếu nữ xinh đẹp vẫn ung dung đứng đó như cũ, tóc đen bay lượn trong gió, trước mặt là lưỡi kiếm xé gió lao tới mà ngay chả chân nàng cũng không thèm nhúc nhích, sau đó giơ hai ngón tay lên. Mọi người đều trợn tròn mắt, chẳng lẽ nàng có bản lĩnh muốn dùng tay không bắt lấy thanh kiếm kia?

“Ầm!”

Kiếm rơi, kích thích bụi đất bay mù mịt, che mờ bóng người màu đỏ khuynh thành kia.

“Đã.... Đã chết rồi sao?”

“Phải không? Ngay cả Linh Sư cửu cấp như ta cũng không chắc đã tiếp được đòn tấn công ấy.”

Ngay khi một vài người còn đang tiếc hận, trên lôi đài mịt mù bụi đất truyền tới một giọng nói vang vọng tới tận chân trời, rơi vào tai từng người: “Công kích cua rngươi chỉ có chút sức lực như vậy thôi sao?”

Bùi đất dần tan đi, để lộ ra lôi đài rộng rãi, thiếu nữ đứng đó, giữa hai ngón tay là lưỡi kiếm bị kẹp chặt. Mọi người nhìn mà líu lưỡi, giống như không thể tin được một chiêu đầy uy lực như thế mà lại bị nàng dùng tay không đón lấy, hơn nữa còn là chỉ dùng hai ngón tay. Chuyện này.... Chuyện này là sao?

“Hừ.” Hạ Như Phong hừ lạnh một tiếng, hai ngón tay kẹp chặt, trên kiếm kia nứt ra một cái khe, cuối cùng “Cạch” một tiếng gãy rời, biến thành mảnh nhỏ rơi xuống đất.

Cốc Tâm Nhi sửng sốt, trong mắt thoáng qua vẻ kinh hãi, sau đó tự ổn định tâm trạng, vung tay gõ vào không khí, bắt đầu triệu hồi ra Triệu Hồi Thư. Nhưng sao Hạ Như Phong lại cho nàng ta cơ hội, lập tức cầm lấy trường côn, cây gậy quét ngang về phía Cốc Tâm Nhi nhanh như gió: “Địa Viêm Phẫn Thân.”

“Bốp!”

Gậy đánh trúng bụng Cốc Tâm Nhi, nàng ta còn chưa kịp gọi được Triệu Hồi Thư đã bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất phát ra một tiếng trầm đục.

“Ta nói rồi, đối phó với ngươi chỉ cần một chiêu.” Thu trường côn lại, vẻ mặt nàng vẫn lạnh nhạt như trước, ở sâu đáy mắt là vẻ coi thường.

Những người phía dưới ngây ra, run run rẩy rẩym không ngờ thiếu nữ này lại khủng bố đến vậy, chỉ dùng một chiêu đã đánh bại Linh Sư thất cấp như Cốc Tâm Nhi. Tuy đánh bại Cốc Tâm Nhi cũng chẳng có gì mới lạ, Nhưng đừng quên thiếu nữ này mới chỉ tầm mưới lăm tuổi.

Cốc Tâm Nhi ngẩng đầu, nhìn thiếu nữ mặt đầy lạnh lẽo đang bước lại gần mình thì không khỏi kinh hoảng kêu lên: “Ngươi.... Đứng lại đó! Nói cho ngươi biết, cha ta là gia chủ Cốc gia, mẫu thân là muội muội của Tần vương, quận chúa điện hạ đương triều. Nếu ngươi làm hại ta, nhất định bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Bước chân hơi ngừng lại, thấy thế, Cốc Tâm Nhi nhẹ nhàng thở ra, trên mặt là nụ cười đắc ý. Thực lực mạnh hơn thì đã sao, chẳng phải cũng sẽ khiếp sợ trước gia tộc ta đấy thôi?

“Cốc gia? Nữ nhi của quận chúa?” Khóe môi nhếch lên, trong con ngươi màu đen chỉ có khinh thường. “Thế thì sao? Ta quản chó nó là Cốc gia hay Mạch gia, ta chỉ biết, khiến bằng hữu của ta bị thương, dù có là thiên vương lão tử* tới đây cũng phải đánh với ta một trận.”

(*Thiên vương lão tử: chỉ người tối cao, có thẩm quyền nhất.)

“Xôn xao.”

Vừa nghe được lời ấy, đám người bên dưới trở nên nhốn nháo, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ trên kia. Bọn họ không hiểu phải có dũng khí cùng tình bạn thế nào mới có thể khiến nàng nói ra lời như vậy? Thiếu nữ này rốt cuộc là người ra sao, vì một người bằng hữu mà ngay cả quái vật lớn như Cốc gia cũng dám xúc phạm?

Vì thế ánh mắt mọi người đều thay đổi, dù là những nữ đệ tử đang ghen tị cũng không thể không bội phục thiếu nữ nhỏ tuổi kia.

“Dừng tay!”

__________

Lời editor: Cầu soi lỗi chính tả~~~~~
Bình Luận (0)
Comment