Ta Quá Tra Nam Phụ Đều Hắc Hóa

Chương 36.2

Trong phòng ngủ bên kia, nha hoàn cẩn thận nhìn Thời Lễ qua gương trang điểm: "Phu nhân, vừa rồi có người bên tiền viện tới báo, đại nhân đi thư phòng, có lẽ là nghỉ ở đó."

"Đại nhân có tắm gội chưa?" Thời Lễ hỏi.

Nha hoàn lắc đầu: "Tạm thời chưa có."

Thời Lễ lên tiếng, ánh mắt dừng ở bình sứ nhỏ trước mặt.

Nha hoàn nhìn theo ánh mắt của cô, không khỏi nuốt nước bọt: "Phu nhân, nô tỳ đã hỏi thăm, thứ này là để cho những tên công tử ăn chơi trác tán trị những hoa nương không nghe lời, ngài nói phải đối phó với học sinh.. Là với ai vậy ạ?"

Nàng ta trước sau đều cảm thấy thứ này không đứng đắn, nếu không hỏi rõ ràng, vạn nhất sau này phu nhân làm ra việc gì lớn, nàng ta làm nha hoàn chỉ sợ sẽ phải chịu phạt đầu tiên.

Thời Lễ giống như biết được suy nghĩ trong đầu nàng ta: "Yên tâm đi, ta sẽ không làm ra chuyện gì khác người hết, cũng sẽ không có ai lấy việc này làm cái cớ để phạt ngươi."

"Vậy, vậy nô tỳ đều dựa vào phu nhân chiếu cố." Nha hoàn thấy cô không nói gì nữa, biết mình sẽ không thể hỏi ra cái gì, chỉ có thể ấp úng nói một câu nịnh nọt.

Thời Lễ mỉm cười nhìn về phía nàng ta: "Nhưng ngươi phải giữ bí mật, người khác mới không phạt ngươi biết không? Nếu như người khác biết ta mua thứ này, cũng sẽ tra ra được là ngươi đi mua.."

"Nô tỳ đã hiểu, đa tạ phu nhân chỉ điểm, tuyệt đối sẽ không nói ra ngài có thứ này." Nha hoàn cuối cùng cũng thông minh ra.

Thời Lễ thấy đã không sai biệt lắm, gật gật đầu, tiếp tục nhìn gương đồng trang điểm.

Nha hoàn thấy cô làm không thuần thục, liền giúp đỡ vấn búi tóc, một bên vấn một bên hỏi: "Phu nhân, đã tối rồi, đại nhân cũng không tới, ngài sao lại muốn trang điểm đẹp như vậy?"

"Tất nhiên là muốn lôi ngài ấy về đây." Thời Lễ thong thả ung dung nói. Nếu Thẩm Kinh Diễn đêm nay không tới tìm cô xin lỗi, chứng minh rằng đã suy nghĩ cẩn thận những lời cô nói lúc đó đều là ngụy biện, cô đêm nay khẳng định sẽ không để hắn đợi được, nếu như càng nghĩ càng thông suốt thì làm sao bây giờ?

Rèn sắt khi còn nóng, việc cô bỏ trốn, việc hắn ở trên giường làm quá tệ, dứt khoát nên cùng nhau giải quyết, đỡ phải giữ như mấy quả bom, thỉnh thoảng lại nâng giá trị cừu hận lên vài nốt.

Vẻ mặt Thời Lễ chắc chắn, ngầm liếc mắt nhìn khuôn mặt ngây thơ của nha hoàn ở phía sau, không nhanh không chậm nói: "Trong phòng có chút ngột ngạt, ngươi mở hết cửa sổ ra đi."

"Vâng ạ." Nha hoàn thuận theo đi.

Thời Lễ tranh thủ lúc nàng ta vừa rời đi, từ dưới bàn trang điểm cầm ra một hộp tinh dầu bạc hà nhỏ, lấy tay quệt lên bôi dưới mí mắt, nước mắt nhanh chóng chực trào ra.

Nha hoàn sau khi mở xong cửa sổ trở về, thấy đôi mắt đỏ bừng của cô liền hoảng sợ: "Phu nhân, ngài làm sao vậy?"

"Không có việc gì, chỉ là nhớ tới một chút chuyện thương tâm." Thời Lễ một bên nói, một bên trộm đem hộp nhỏ thả về chỗ, đồng thời ngửi ngửi mùi hương trên người, cảm thấy vô cùng vừa lòng. Hộp bạc hà này là Thẩm Kinh Diễn gọi người đưa tới cho cô, bôi vào trên người vô cùng mát lạnh, lại không nồng đậm hương vị bạc hà, được coi như thứ giải nhiệt vương tôn quý tộc thích dùng nhất.

Nha hoàn nhìn Thời Lễ vô cùng khó hiểu, không hiểu phu nhân vừa rồi vẫn còn tốt, lúc này không hiểu vì sao lại thấy bi thương đau buồn. Nhưng nàng ta nhanh chóng cũng không rảnh lo nhiều về vấn đề này, bởi vì đang bận quỷ khóc sói gào lôi kéo Thời Lễ không cho đi, một bên gọi người đi mời Thẩm Kinh Diễn.

Thẩm Kinh Diễn nhanh chóng bị tình hình nơi hậu viện làm cho kinh động, cau mày đi đến, thấy Thời Lễ đang khoác một cái tay nải, sắc mặt tức khắc thay đổi: "Ngươi muốn đi đâu?"

"Rời khỏi nơi này, về lại nhà tranh của ta." Hốc mắt Thời Lễ càng ngày càng hồng, nước mắt tí tách rơi xuống.

Cô trời sinh đã là mỹ nhân, hiện giờ hốc mắt hồng hồng lại sưng cũng không khó coi, thay vào đó nước da trắng ngần lại càng tôn lên vẻ đẹp, làm người khác muốn cắn cho hai miếng.

Thẩm Kinh Diễn nhìn bộ dạng đáng thương nhu nhược của cô, còn chưa mở miệng thì tức giận nơi đáy lòng đã vơi đi một nửa, trách cứ uy hiếp cũng không nói ra được câu nào.

Hắn lạnh mặt cướp đi tay nải của Thời Lễ, vốn định đem người bế về phòng, kết quả Thời Lễ lại lui lại một bước, thương tâm tuyệt vọng nói: "Ta vẫn chưa lấy tài sản của Thẩm gia, trong đó đều chỉ là mấy bộ xiêm y, ta nếu không mang theo, những người khác cũng không thể dùng, một chút vật này đại nhân cũng không muốn cho ta sao?"

".. Chưa nói không cho ngươi, ngươi trước tiên theo ta về phòng." Lời nói vủa Thẩm Kinh Diễn cơ hồ là truyền ra từ kẽ răng.

Thời Lễ chịu đi theo hắn trở về mới lạ, hắn tiến một bước cô lùi một bước, hai người làm trò như vậy trước mặt hạ nhân, một người tiến một người lui, nhìn qua có chút buồn cười.

".. Ngươi lại đây cho ta!" Thẩm Kinh Diễn không thể nhịn được nữa.

Thời Lễ hít hít mũi, chóp mũi trắng trắng lộ ra chút hồng hào đáng yêu: "Dừng lại đi, đại nhân, ngài đừng đi qua nữa."

Nói xong, cô tiêu sái quay người rời đi, Thẩm Kinh Diễn buồn bực đuổi theo khiêng người lên vai, Thời Lễ tức khắc vùng vẫy.

Cô tuy rằng nhỏ gầy, nhưng dù sao cũng trên dưới một trăm cân*, cho dù sức lực của Thẩm Kinh Diễn lớn hơn cô rất nhiều, nhưng cũng không có cách nào hoàn toàn chế trụ, trong lúc nhất thời có chút chật vật.

* 1 kg bên Trung = 0, 5 kg bên Việt

Thẩm Kinh Diễn ra một thân mồ hôi, ngẩng đầu thấy bọn hạ nhân nhìn họ chằm chằm, không khỏi đem hỏa khí nhịn cả ngày xả lên người bọn họ: "Nhìn cái gì mà nhìn! Cút!"

Mọi người trăm lệnh nghe theo cút xa, khuôn mặt Thẩm Kinh Diễn đen xì khiêng Thời Lễ về phòng, trực tiếp ném ở trên giường. Thời Lễ đã sớm làm tốt chuẩn bị, thời điểm bị hắn vứt thì điều chỉnh tư thế, dừng ở trên giường còn không quên lăn vài vòng, lập tức thối lui đến góc xa nhất trong giường.

"Ngươi thật to gan, ta cho phép ngươi đi?" Ánh mắt Thẩm Kinh Diễn nặng nề.

Thời Lễ mím môi, một chữ cũng không nói, nước mắt như hạt châu rơi xuống. Cô nháo làm người khác vô cùng bực bội, mà khi cô an tĩnh ngồi một chỗ khóc, lại làm người khác không khống chế được thương xót.

Thẩm Kinh Diễn phí rất nhiều sức lực mới giữ được mặt ngoài tức giận: "Về sau ta sẽ không nhắc tới việc ngươi bỏ trốn nữa, ngươi cũng không được rời đi, nếu không ta sẽ đem ngươi nhốt lại, đừng mong nghĩ có ngày được ra ngoài!"

Thời Lễ tiếp tục diễn vai một người nữ nhân buồn bã thương tâm.

Thẩm Kinh Diễn hít sâu một hơi: "Nói chuyện!"

Thời Lễ lúc này mới liếc hắn một cái, tiếp theo bi thương cúi đầu: "Cho dù không đề cập tới thì trong lòng ngài không phải vẫn còn nhớ tới sao.. Ngài khinh thường ta, cảm thấy ta ô uế, vậy thì cần gì phải làm khó chính mình?"

".. Ai khinh thường ngươi? Ai cảm thấy ngươi ô uế? Ngươi không cần phí tâm tư chuyển mấy thứ đó lên người ta." Thẩm Kinh Diễn nghĩ cả đêm, giờ này tuyệt đối sẽ không bị cô dắt mũi đi.

Thời Lễ cắn cắn môi: "Ta không chăm sóc ngài chu đáo.. Ta chỉ là không thích ngài đi hoa lâu."

"Ta nói, về sau ta sẽ không đi." Ngữ khí Thẩm Kinh Diễn tuy cường ngạnh, nhưng trong lời nói lại lộ ra một chút thỏa hiệp.

Thời Lễ nhìn ý cười, hừ một tiếng quay mặt đi: "Vậy thì sao, ngài không đi, trong lòng sẽ càng thêm mất cân bằng, tất nhiên sẽ nghĩ đủ kiểu, ta còn có thể bỏ trốn, vậy mà ngài đến hoa lâu cũng không thể đi, dựa vào cái gì? Càng nghĩ như vậy, trong lòng ngài sẽ càng nhìn ta không vừa mắt."

"Đi không được, không đi cũng không được, ngươi rốt cuộc muốn ta làm thế nào?" Thẩm Kinh Diễn buồn bực nói.

Thời Lễ cảm thấy cơn nóng gần hết, liền vô tội nhìn về phía hắn: "Ta nghĩ kỹ rồi, ngài đi đi."

Thẩm Kinh Diễn: "?"

"Nhưng sẽ chỉ cho đi một lần, tìm một hoa nương sạch sẽ ngủ lại một đêm, coi như chúng ta hòa nhau." Thời Lễ nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt trong veo.

Thẩm Kinh Diễn ngẩn người, sau đó một mặt tức giận: "Ngươi muốn ta đi tìm hoa nương?"

"Đúng vậy, còn không phải ngài cảm thấy ta bỏ trốn cùng người khác, cho nên cần phải xin lỗi ngài sao, ta hiện tại cũng cho ngài xin lỗi ta một lần, ngài đi đi, nhưng dù sao cũng nên nhớ kỹ, trước kia một đầu ngón tay của nam nhân kia ta cũng chưa từng động dù chỉ một chút, nhưng ngài lần này sẽ chạm vào một hoa nương từ trong ra ngoài, cho nên nói lại vẫn là ngài nên xin lỗi ta nhiều hơn, ta cũng sẽ không cùng ngài so đo," Thời Lễ giả vờ như không nhìn thấy hắn sắp tức đến điên rồi, nghiêm trang tiếp tục nói, "Chỉ cần ngài có thể hoàn toàn buông đi suy nghĩ ta từng bỏ trốn là được."

Thẩm Kinh Diễn tức giận vô cùng, nhưng vẻ mặt lại giả vờ bình tĩnh, sau khi nhìn chằm chằm mặt cô một lúc lâu, châm chọc cười một tiếng: "Phu nhân nhà ta đúng thật là hào phóng, thế nhưng lại muốn ta chủ động đi tìm hoa nương."

Thời Lễ mím môi.

"Ta nếu như đi, thì ngươi sẽ có nửa phần khó chịu? Hay vẫn chỉ là cảm thấy chúng ta đang hòa nhau, không duyên cớ cảm thấy áy náy?" Thẩm Kinh Diễn đến gần cô.

Khóe miệng Thời Lễ cong lên, lại muốn khóc.

Đáy mắt Thẩm Kinh Diễn nồng đậm tự giễu: "Ngươi đêm nay nháo đến lớn như vậy, cũng chỉ là muốn chúng ta "hòa nhau" đúng không? Nhưng ngươi nghĩ kỹ đi, nếu như ta đi, chúng ta có thể chân chính hòa nhau? Ngươi có thể đối xử với ta như ta đối với ngươi?"

Hắn đã từng coi cô hơn cả sinh mệnh, nhưng cô thậm chí lại cảm thấy chán ghét cùng hắn gần gũi, hiện tại chỉ muốn cho trong lòng mình dễ chịu, cô tình nguyện đẩy hắn cho người khác, chỉ chút tình cảm đóng góp bất bình đẳng như vậy, cô có quyền gì nói bình đẳng với hắn?

Thời Lễ nghe hắn nói vậy trong lòng vừa động, biết hắn đang ám chỉ cái gì.

Thẩm Kinh Diễn thấy cô không có phản ứng, biểu tình trên mặt dần dần biến mất: "Nếu ngươi muốn đẩy ta cho nữ nhân khác như vậy, vậy ta sẽ như ngươi mong muốn."

Hắn nói xong, xoay người liền đi ra ngoài, kết quả đi chưa được vài bước, phía sau đã truyền đến một loạt tiếng động va chạm, thân mình hắn cứng đờ, chỉ cảm thấy một hơi thở nóng từ phía sau đem hắn ôm chặt lấy.

"Không cho đi, ta sẽ không giao ngươi cho người khác." Thời Lễ ôm chặt eo hắn nức nở nói.

Thẩm Kinh Diễn trong lòng nhoáng lên, tức giận không tiền đồ mà giảm đi ba phần, chỉ là lời nói ra vẫn lạnh lùng như cũ: "Không phải vừa mới nói sao?"

"Ta, ta bởi vì ta không muốn chúng ta xa cách thêm nữa, cho rằng ngài mỗi khi nhớ đến ta, oán hận lại nhiều hơn tình cảm, cho nên mới nói như vậy.. Nhưng trong lòng ta, một chút cũng không muốn đem ngài nhường cho người khác." Thời Lễ khóc chít chít.

Thẩm Kinh Diễn tức giận lại mất đi ba phần, nhưng cũng không dễ dàng bị cô dụ dỗ như vậy: "Lời hay ý đẹp lại nói rất dễ nghe, nếu ngươi thật sự để ý ta, vì sao, vì sao vẫn luôn bài xích ta?"

Hắn vừa dứt lời, liền cảm thấy người phía sau cứng lại, chính là đang thừa nhận chọc đúng chỗ đau, Thẩm Kinh Diễn cười lạnh một tiếng: "Thừa nhận đi, ngươi căn bản không thích ta, nếu cho ngươi một cơ hội tốt, ngươi cũng sẽ tuyệt đối không chọn ta làm phu quân."

Thời Lễ lặng lẽ buông hắn ra, Thẩm Kinh Diễn lập tức cảm thấy thắt lưng trống rỗng, ngay cả trái tim cũng trống rỗng theo.

Thời Lễ liếc mắt nhìn, thấy hắn không quay lại, liền xoay người đi tới bàn trang điểm, cầm lấy cái bình nhỏ, làm trò trước mặt Thẩm Kinh Diễn hỏi: "Phu quân có biết đây là thứ gì không?"

Thẩm Kinh Diễn bị một tiếng gọi "phu quân" của cô làm hoảng loạn, sau khi bình tĩnh mới nhìn về phía bình sứ. Trên bình không có gì đặc biệt, thuộc về loại đồ hay bán trên đường, hắn nhìn một lát không ra manh mối gì, thờ ơ nói: "Nhìn không ra."

* * * Tất nhiên không thể nhìn ra rồi. Trong lòng Thời Lễ cười nhạt một tiếng, tâm tình cũng tốt lên hơn, nếu như hắn là khách quen của hoa lâu, khẳng định sẽ biết được loại đồ vật này, nếu hắn không biết, liền chứng minh hắn thật sự không hay đến địa phương đó.

Cô nên nói sao, một nam nhân đến thị thiếp trong nhà cũng không chạm tới, sao có thể sẽ thích đi chạm vào nữ nhân bên ngoài. Thời Lễ nhịn ý cười, mở nắp bình sứ: "Phu quân, hãy uống đi, ngài uống xong ta sẽ nói cho ngài, vì sao vẫn luôn bài xích ngài đụng chạm."

Nam phụ này có tâm tư chín khúc uốn cong mười tám lần, nếu như cô trộm hạ dược cho hắn, cho dù giải trừ hiểu lầm, về sau khả năng cũng sẽ sinh ra nghĩ ngờ với cô, cho nên cô dứt khoát công khai lấy ra để cho hắn trực tiếp uống. Còn vì sao lúc trước muốn nha hoàn giữ bí mật.. Nếu không giữ bí mật, mọi người đều sẽ biết cô đi hoa lâu mua thứ này, Thẩm Kinh Diễn sẽ cảnh giác trước, không muốn uống thì làm sao?

Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, nhíu mày hỏi: "Đây là cái gì?"

"Uống đi, không có độc," Thời Lễ nói xong do dự một chút, "Nếu ngài không tin, vậy gọi người đưa châm thử độc tới, chúng ta nghiệm trước.."

Nói còn chưa dứt lời, Thẩm Kinh Diễn đã lấy đi uống hết một hơi, Thời Lễ không nghĩ tới hắn lại qua loa như vậy, trong lúc nhất thời có chút dại ra.

"Uống xong rồi, hiện tại có thể nói." Thẩm Kinh Diễn mặt vô cảm.

Thời Lễ nuốt nước miếng: "Chờ, chờ một chút." Cô phải đợi dược hiệu phát tác, bằng không chút nữa nói ra sự thật, hắn nhịn không được đánh chính mình thì làm sao bây giờ?

Thẩm Kinh Diễn nhíu mày, vừa muốn hỏi chờ cái gì, liền cảm giác cơ thể dần dần mệt mỏi, vẻ mặt hắn trầm xuống, trong lòng lại không chút hoảng sợ: "Thứ ngươi cho ta uống rốt cuộc là gì?"

"Là, chỉ là một thứ bình thường, làm ngài không có cách nào phản kháng, nhưng yên tâm sẽ không ảnh hưởng đến mặt khác." Thời Lễ tận tình giải thích.

Thẩm Kinh Diễn: "..."

Sao nghe không thấy đứng đắn?

"Đúng vậy, thứ này không được đứng đắn cho lắm, bởi vì ta mua nó ở hoa lâu." Thời Lễ thành thật nói cho hắn.

Cô thật sự như vậy, Thẩm Kinh Diễn ngược lại không biết nên phát hỏa thế nào, chờ sau khi bị cô lấy một ngón tay chọc ngã xuống giường, không nói nên lời hỏi cô: "Vì sao lại hạ loại thuốc này cho ta?"

"Bởi vì ta muốn chứng minh, ta không phải bài xích ngài." Thời Lễ nghiêm túc giải thích xong liền bắt đầu cởi xiêm y của hắn.

Thẩm Kinh Diễn hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ hành động, đại não bỗng trở nên trống rỗng, đến khi phản ứng lại, xiêm y gần như đã bị cởi ra, phần lớn cơ thể lộ ra ngoài không khí.

Đôi tay nhỏ bé của cô làm loạn trên người hắn, nhưng cô lại không nhận ra, chỉ tiếp tục cởi quần áo của hắn, khiến hắn nóng người, gần như sắp thiêu cháy bản thân.

Đầu sỏ gây tội đem hắn lột sạch sẽ, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn vượt lên trên người hắn ngồi xuống, thân thể Thẩm Kinh Diễn dường như sắp muốn nổ tung ngay lập tức.

".. Hồ nháo." Thẩm Kinh Diễn không có nữ nhân khác, đương nhiên sẽ không có ai làm càn như cô.

Thời Lễ hít sâu một hơi, bỏ qua gương mặt càng lúc càng hồng, nghiêm túc mở miệng: "Ngài không phải muốn biết vì sao ta bài xích ngài sao, ta bây giờ nói cho ngài biết, bởi vì ngài.. Quá lớn."

Cô không ngốc như vậy, trực tiếp nói cho hắn biết việc không được, mà là thay đổi một góc độ khác cùng hắn giải thích.

Một góc độ mà nam nhân rất dễ chấp nhận.

Quả nhiên, Thẩm Kinh Diễn sau khi nghe được lời cô nói cả người tức khắc ngây ngẩn, trên mặt không thấy xuất hiện tức giận.

"Mỗi lần hành phòng, ta đều rất đau, hơn nữa nhiều lần phải nghỉ mấy ngày mới có thể xuống giường, ngài chỉ nói rằng ta không đối xử với phu quân như những phu nhân khác, nhưng ngài có từng nghĩ tới hay không, phu nhân nhà khác cũng sẽ không giống ta, mỗi lần hành phòng đều giống như đang chịu hành hình." Thời Lễ nói đến việc này, quả thật là vô cùng bực mình.

Thẩm Kinh Diễn ngơ ngẩn nhìn cô, giống như hoàn toàn không biết nên làm ra phản ứng gì.

Thời Lễ hừ nhẹ một tiếng, cúi người gối lên ngực hắn, tóc cô cào nhẹ trên mặt hắn có chút ngứa, nhưng hắn đến sức lực để giơ tay cũng không có.

"Ngài trước kia không phải hỏi ta, vì sao Hoàng Thượng sẽ tin lời ta nói sao?" Giọng nói Thời Lễ hạ xuống, "Ta chỉ nói vết đỏ trên người, vẫn chưa nói cho ngài, những ma ma đó sau khi xem xong thân thể của ta, biết ta bị thương rất nặng, còn tưởng rằng ngài cố ý làm ngục ta, mới có thể kết luận ngài bất đồng với người bình thường, ngài nếu như muốn đi tra, tất nhiên sẽ tra ra được."

Hầu kết Thẩm Kinh Diễn giật giật: "Ta đã tra, chỉ là không hỏi cẩn thận.."

"Phu vi thê cương*, phu quân muốn làm cái gì, thê tử nên phối hợp mới là đúng, ta vẫn luôn rất đau, cũng không dám nói cho ngài biết, chỉ có thể yên lặng chịu đựng, nhưng ta cũng là người, cũng sẽ biết đau, vậy mà ngài lại oán ta đối với ngài không tốt," Thời Lễ càng nói trong lòng càng ủy khuất, "Ngài còn muốn ta đối với ngài như thế nào mới là tốt?"

"Ta không biết.." Thẩm Kinh Diễn vẫn còn trong cảm xúc khiếp sợ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì. Trước kia chỉ cần Thời Lễ nói dối, mười lần thì có chín lần hắn chỉ cần liếc mắt qua là có thể nhìn ra được, cô cũng nói thật theo cách đó, cho nên hắn vô cùng chắc chắn, hiện giờ cô không hề nói dối.

"Ta vốn dĩ không muốn nói, là ngài vẫn luôn bức ta," Thời Lễ buông tiếng thở dài, ngẩng đầu hôn lên môi hắn, một bên hôn một bên thấp giọng nói, "Ta vì trả lời vấn đề cửa ngài, cũng vì giải quyết chuyện này, cho nên cố ý xem rất nhiều thoại bản, biết loại việc này rất đau, có đôi khi là bởi vì ngài dùng quá sức, cho nên khi hôm nay đi hoa lâu tìm ngài, mới hỏi các cô nương bên trong về loại thuốc này, để có thể làm giảm bớt sức lực của ngài, để ta tới thử xem.."

Thẩm Kinh Diễn còn chưa phản ứng lại, màn giường đã hạ xuống, che khuất khung cảnh bên trong.

Sự thật chứng minh khi ở trên sẽ khá mệt, Thời Lễ cố gắng lắm cũng chỉ nỗ lực được nửa canh giờ, liền có loại cảm giác eo như bị chặt đứt, cũng may lúc sau dược hiệu của Thẩm Kinh Diễn biến mất, cuối cùng hóa bị động thành chủ động.

Lời nói của cô dường như đã được hắn ghi nhớ, không còn giống như trước kia cậy mạnh, bây giờ đã biết chú ý đến cảm xúc của cô, cô hơi chút chau mày, hắn sẽ dừng lại không dám động, có thể nói tương đương với.. Khó chịu.

Cũng may năng lực học tập của Thẩm Kinh Diễn cũng không tồi, lăn lăn lộn lộn, cũng đã nhận ra hương vị khác hẳn lúc trước, đem Thời Lễ lăn qua lộn lại ăn đến sạch sẽ.

Thời Lễ hôm sau vẫn đến buổi trưa mới tỉnh, mở to mắt thì Thẩm Kinh Diễn đã không còn bên cạnh, nhưng lại thấy nha hoàn vẻ mặt khẳn trương nhìn chằm chằm cô, cô dừng một chút yên lặng cúi đầu, nhìn xiêm y trên người đã được thay đổi sạch sẽ, yên lặng nhẹ nhõm một hơi.

"Phu nhân, ngài có gì không thoải mái không?" Nha hoàn khẩn trương hỏi.

Thời Lễ hoạt động một chút, ngoại trừ đau nhức bình thường thì không có gì khác lạ, căn bản sau khi làm xong sẽ có địa phương không thoải mái, nhưng hiện giờ lại không còn cảm giác đau đớn như trước kia nữa.

"Ta khá tốt, làm sao vậy?" Thời Lễ nghi hoặc hỏi.

Nha hoàn thở nhẹ một hơi, lúc này mới giải thích: "Là đại nhân muốn nô tỳ nhìn kỹ ngài, nếu ngài không thoải mái sẽ mời đại phu vào xem bệnh, bây giờ ngài không có việc gì vậy thì nô tỳ sẽ tiễn đại phu về."

".. Đại phu vẫn luôn chờ ở bên ngoài sao?" Thời Lễ cạn lời hỏi.

Nha hoàn gật gật đầu: "Đúng ạ, đại nhân sáng nay ra khỏi cửa đã cho người đi gọi đại phu."

Thời Lễ bật cười, một lát sau nghĩ đến một vấn đề: "Vẻ mặt lúc ra ngoài của đại nhân như thế nào?"

Nha hoàn nghĩ nghĩ: "Cũng không khác ngày thường lắm, nhưng có thể cảm giác được tâm tình khá tốt, thời điểm nô tỳ tiễn đại nhân, ngài ấy còn thưởng cho nô tỳ một thỏi bạc." Nha hoàn nói xong giống như hiến vậy quý lấy ra cho Thời Lễ xem.

Thời Lễ cảm thấy nàng ta rất đáng yêu, cũng thưởng thêm một thỏi bạc, nha hoàn vui vẻ cầm lấy bạc liền chạy đi.

Thời Lễ ở trên giường quay cuồng một vòng, tâm trạng cũng không tệ. Cô cho rằng để Thẩm Kinh Diễn hiểu ra cũng sẽ mất một khoảng thời gian dài, dù sao cũng có một số thói quen không thể sửa được trong thời gian ngắn, ai biết nhân gia lại thông minh, còn có chí tiến thủ, nếu đã biết sớm thì cô cũng không cần phải chịu tội lâu như vậy.

Thời Lễ than nhẹ một tiếng, một mình đi dùng cơm trưa, tiếp theo lại về phòng ngủ ngủ tiếp. Bây giờ thời tiết càng ngày càng nóng, trong phòng ngủ tuy có để băng nhưng vẫn thấy ngột ngạt, cô nằm không bao lâu liền ra đầy mồ hôi, đến ngủ cũng không còn yên ổn.

Khi cô còn đang giãy giụa tỉnh dậy, trên thân lại có một khoảng mát lạnh, lông mày Thời Lễ giãn ra, lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cô ngủ một giấc này vô cùng sảng khoái, khi tỉnh lại thì đã là chạng vạng, Thời Lễ chán nản than thở, biết đêm nay lại không thể ngủ được rồi.

"Tỉnh?" Giọng nói của Thẩm Kinh Diễn vang lên.

Thời Lễ dừng một chút nhìn về phía hắn, đôi mắt nháy mắt phát sáng.

Nam phụ giá trị cừu hận: 35%

Chỉ trong một đêm, giảm cũng quá nhanh rồi. Thời Lễ nhìn đôi mắt đen của hắn, không khỏi lộ ra một nụ cười tươi.

Trâm trạng Thẩm Kinh Diễn cũng không tệ, đi đến cạnh cô ngồi xuống: "Không cảm thấy trong phòng có gì khác biệt sao?"

* * * Có cái gì khác lạ? Thời Lễ khó hiểu nhìn hắn, sau một lúc lâu đột nhiên nghĩ ra: "Trên người hình như mát hơn rất nhiều."

"Là công hiệu của chiếc chăn nàng đang đắp." Thẩm Kinh Diễn giải đáp nghi hoặc của cô.

Thời Lễ sửng sốt một chút, nhìn cái chăn bạc đang đắp trên người, đột nhiên mở to hai mắt nhìn.

"Loại vải này làm bằng tơ ve sầu, sờ vào sẽ lạnh, nàng sợ nhất là nóng, vậy dùng chăn này trước, chờ một đoạn thời gian sau ta sẽ gọi người đổi đồ trong phòng ngủ sang vật liệu này." Thẩm Kinh Diễn chậm rãi nói.

Thời Lễ nhìn hắn không nói nên lời: "Có thể không cần không?"

"Nàng không thích?" Thẩm Kinh Diễn nhíu mày.

Thời Lễ: "..."

Thích kiểu gì chứ? Cô còn nhớ rõ trong nguyên văn, Thẩm Kinh Diễn đó là bởi vì cấu kết với hoàng thương, lén chế tạo loại vải dệt hao tốn này, lại giao giá cao bán cho những người quyền thế, cuối cùng bị nam chính phát hiện, sau đó tìm thêm được các bằng chứng hắn cấu kết bè phái, kết quả mạnh mẽ tố giác hắn.

Thứ này đâu phải một cái chăn bình thường chứ, rõ ràng là quỷ lấy mạng thì có.
Bình Luận (0)
Comment