Huyết tình khiến cho người ta ghê tởm lan ra bốn phía, đám người sợ hãi chạy trốn.
Từng giọt từng giọt máu tí tách nhỏ xuống từ tay Thủy Nhan, nàng vứt tàm ti trong tay, ánh mắt dại ra nhìn vào lớp tro cốt mầu trắng trên mặt đất, nàng từ từ quỳ xuống, bi ai tuyệt vọng hiện tõ lên khuôn mặt, nhưng trước sau không hề rơi nước mắt.
Khi Diêm Phổ Hạo đến nơi, có vài tên hạ nhân, chuẩn bị dùng gậy đánh nàng, hắn nhìn mặt đất đầy máu, nhìn đến Thủy Nhan ngốc lặng ở một bên, lại không lộ chút biểu tình nào.
”Đưa nàng tống giam đi.” Diêm Phổ Hạo lạnh nhạt mở miệng, thanh âm cũng chẳng hiện ra chút cảm xúc nào.
Bọn hạ nhân tiến tới, cố gắng trói thật chặt Thủy Nhan, Thủy Nhan không hề phản kháng, không giãy dụa, nhưng ánh mắt không hề rời đi lớp tro cốt trên mắt đất.
****
Địa lao hôi hám, bẩn thỉu, dấu nung đỏ rực, ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ các loại hình cụ, thật khiến cho người ta không rét mà run.
Thủy Nhan dựa mình vào một góc tường sáng sủa nhất, mệt mỏi tự đầu vào vách tường, nhưng ánh mắt nàng lạ chẳng có chút cảm xúc nào, cứ dại ra như thế.
Mười năm trước nàng vì cha mà bán đi bản thân, mười năm sau cũng vì cha mà giết một người không được chủ nhân chỉ định....... Chuyên này thật là nực cười.
Xích sắt, bị thả rơi trên nền đất, Diêm Phổ Hạo bước tới gần Thủy Nhan, nhưng Thủy Nhan vẫn như cũ không hề động đậy.
Hắn thong thả lại gần nàng, nắm lấy cằm nàng, ép buộc ánh mắt vô thần của Thủy Nhan nhìn thẳng vào hắn.
” Ngươi nói ta phải xử lý ngươi thế nào đây?” Thanh âm trầm thấp, dụ hoặc, nhưng đến bên Thủy Nhan lại hiện nên tiếu ý (ý cười), khàn khàn cười cợt.
” Giết người đền mạng, gia giết ta đi.” Thủy Nhan bình thản mở miệng, kết cục của bản thân ra sao cũng đã sớm lường trước.
Diêm Phổ Hạo nhếch nhếch khóe môi “ Giết ngươi?”
Thủy Nhan gật đầu, ánh mắt chợt xa xăm hướng vào khoảng không:“ Nhưng cảm phiền gia, thông báo lại Vương gia (ý chỉ Quý Lăng Dương) một tiếng, nói Thủy Nhan vô dụng, để hắn phải thất vọng rồi, nếu có kiếp sau, Thủy Nhan sẽ trở lại làm tỳ nữ cho hắn.
Từng lời Thủy Nhan thốt, nàng lại cảm nhận rõ cằm mình có bao nhiêu đau đơn, tựa hồ muốn đem xương cằm nàng bóp vỡ ra.
” Ngươi xem ra đã quên, ta mới là chủ từ của ngươi, mạng của ngươi là do ta định đoạt.” Diêm Phổ Hạo cúi đầu, hơi thở của hắn phun lên mặt Thủy Nhan, nhưng Thủy Nhan nghĩ muốn cười, lại chẳng thể phát ra tiếng.
” Vì thế hiện tại ta sẽ không để ngươi chết!”
Diêm Phổ Hạo buông Thủy Nhan ra, xoay mình tiều sài, bước ra khỏi địa lao.
” Giam nàng ba ngày, không cấp cơm nước“. Diêm Phổ Hạo bước tới bên cạnh thị vệ, lãnh đạm mở miệng, nhưng khóe môi lại mở ra nụ cười thị huyết.
***
Địa lao lạnh lẽo, ẩm ướt lại hôi thối, cho nàng ở bên trong ngây ngốc ba ngày, bỏ đói nàng ba ngày, thời điểm nàng được thả ra, liền bị ánh mặt trời chiếu đến làm đau mắt.
Thủy Nhan không biết có nên cảm tạ Diêm Phổ Hạo tha mạng cho nàng hay không, hay nên cảm tạ hắn, khiến cho tro cốt của cha nàng, bị coi như là uế vật, vứt vào trong hố tiểu.
Thủy Nhan rất muốn hận, rất muốn oán, nhưng cũng tự hiểu mình không có cái tư cách này, dù sao mình cũng đã giết một người vô tội là Khổng Tước, nhưng điều khiến Thủy Nhan không ngờ được là, từ khi nàng từ ngục giam trở về, nàng lo công việc trước kia của Khổng Tước, được ngủ ở trên giường ấm áp của Khổng Tước.
Mỗi ngày nàng làm những công việc của Khổng Tước trước đây, ngoại trừ việc giường chiếu mờ ám kia.
Mọi người trong Diêm phủ, đều dị nghị về Thủy Nhan, nói rằng nàng chiếm được sủng ái của Diêm Phổ Hạo, cho nên mơi không xử tử nàng. Còn nói nàng sẽ trở thành tiểu thiếp trong phủ, cũng nói nàng chính là kẻ giết người thành tính, nhưng tất cả đề e sợ nàng.
Thủy Nhan hằng ngày hầu hạ Diêm Phổ Hạo rất cẩn thận, rất sợ mắc phải sai lầm, nàng cũng không biết tại sao, nhưng nàng có chút sợ nam nhân này, hắn không giết nàng nhưng việc hắn làm lại khiến nàng khó chịu hơn cả chết.
Mỗi đêm nàng trằn trọc trên chiếc giường của Khổng Tước, hễ nàng nhắm mắt lại là lại hiện lên khuôn mặt đầy máu của Khổng Tước, mà cả chủ từ của nàng là Diêm Phổ Hạo, trong lúc nàng làm việc, cũng sẽ làm như vô tình mà nói” Tước nhi làm cái này rất tốt.... ngươi không cẩn thận bằng Tước nhi”
Cái tên Tước nhi, gương mặt của nàng ta, từ sau khi Thủy Nhan từ địa lao trờ về, trở thành danh xưng nàng được nghe nhiều nhất, mà gương mặt của nàng ta cũng là thứ khiền nàng suy nghĩ đến nhiều nhất.
Thủy Nhan cuôn tròn cơ thể ở trên giường, nàng không biết mục đích mình ở đây vì cái gì, càng không rõ mình có hoàn thành được việc Quý Lăng Dương giao cho?
Cho đến hôm giao thừa, sự xuất hiện của một người, phá vỡ lo lắng và bất an trong lòng nàng mấy ngày nay...
Mục tiên sinh, danh la đến thăm hỏi Diêm Phổ Hạo, thực chất là bọn hắn chờ tới sốt ruột, vần không có tin tức của Thủy Nhan, nên hắn phải đính thân tới đây.
Ngay khi Mục tiên sinh gặp Thủy Nhan, hắn liền cho nàng một bạt tai.
Thủy Nhan ôm mặt, lảo đảo suýt đứng không vững, bên khóe môi hiện nên dòng máu đỏ tươi.
Mục tiên sinh nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Thủy Nhan, lơn tiếng mắng:“ Nhưng như vậy mà ở đây hường thụ cuộc sống an nhàn, việc Vương gia giao phó cho ngươi liệu có thể hoàn thành, ngươi có biết Diêm Phổ Hạo hiện nay đang âm thầm thâu tóm quân đội?”
Những câu gặng hỏi của Mục tiên sinh, chỉ làm Thủy Nhan càng thêm mê võng, và châm biếm.
Thủy Nhan cúi người, lấy tay ôm má, hiện tại thái độ của Diêm Phổ Hạo đối với nàng, đối với lời nói của nàng, làm có thể để cho nàng tìm hiểu đến cái gì, nàng làm sao để đi tìm hiểu hắn.
Nếu thật để ý tới nàng, làm sao có thể mang tro cốt của cha nàng đổ vào hố nước tiểu đây, lại càng không ở trước mặt nàng nhắc đến Khổng Tước - điều khiền nàng khủng hoảng nhất như vậy.
Vương gia, việc ngươi giao cho ta, Thủy Nhan có lẽ thật sự không thể hoàn thành..