Hoàn thành tốt mọi thứ, Thủy Nhan lại đến bên Quý Lăng Dương lấy ra hà bao( túi thơm), bên trong tỏa ra mùi mai vàng, thơm ngát. Cẩn thận mang bên hông hắn, sao đó lại lấy 1 chiếc áo lông cừu, giúp hắn mặc vào, Thủy Nhan mở cửa phòng, cung kính nói:
- Vương gia, đi đường cẩn thận.
Quý Lăng Dương có chút sửng sốt, vuốt nhẹ gò mà Thủy Nhan, nhẹ giọng nói:
- Chờ ta trở về!
Đầu ngón tay ôn nhu vuốt trên gò má Thủy Nhan,làm nàng xấu hổ đỏ bường mặt, chút phấn hồng trên ngò mà giờ lại càng khiến gương mặt đỏ hơn.
Quý Lăng Dương vuốt lại cần cổ áo choàng,bước nhanh ra khỏi phòng, Thủy Nhan nhan nhìn vào bóng lưng thanh mảnh của nam nhân vừa bước vào tuyết trắng, khóe miệng gương lên chút vui vẻ
Mười năm nay, nàng cùng chủ tử cùng ăn cùng ngủ,không có chút chểnh mảng công việc cùng bổn phận của mình,trong mười năm này nàng cuối cùng cũng hiểu rõ thân phận của Quý Lăng Dương. Tuy rằng vương vị là của hắn, nhưng ở trong vương phủ này hắn cũng là tứ diện sở ca (bốn bề đều có địch- ý bảo xung quanh luôn có người hãm hai anh này). Ai ai cũng mong hắn nhanh nhanh chết sớm đi một chút. Đặc biệt là vị di nương năm đó. Tuy hài tử của nàng không có 1 chút ảnh hưởng tới vương vị. Có điều đối với vị Vương gia do chính thất sở sinh này. Vẫn là căm hận tới tận xương tủy.
Dung mọi biện pháp, sở hết mọi thủ đoạn để lật độ vương vị này. Trong khi huynh đệ khác của Quý Lăng Dương cùng chằm chằm chằm nhìn vào vị trí đó. Thủy Nhan thật sự không hiểu danh vị vương gia này thì có gì hay? Chẳng lẽ có nó sẽ hạnh phúc hơn sao?
Trong 10 năm này, nàng chỉ cảm thấy Quý Lăng Dương so với bất kì người nào đều mệt mỏi hơn. So với tất cả mọi người đều cẩn phải đề phòng cảnh giác hơn. Mà Quý Lăng Dương tuy bên ngoài nhu nhược, vô tranh quyền thế. Nhưng bên trong thì ngầm kết bè kéo cánh. Sự thông minh cùng tái trí của hắn, làm cho quan viên trong triều đối vói hắn càng thêm kính trọng. Mà nhiều hơn vẫn là bội phục. Nhưng Thủy Nhan biết, hắn làm vậy cũng không vì bảo vệ vương vị của mình. Cũng không phải để kẻ khi dẽ hắn phải nếm mùi đau khổ. Mà hắn đang lưu dữ, nung nấu một thứ dã tâm to lớn. Dã tâm hắn mang Thủy Nhan không cách nào hiểu được. Cái mà hắn muốn không phải vương phủ hùng vĩ. Cũng không phải tước vị vương gia. Cái mà hắn muốn là toàn bộ thiên hạ này. Là chiếc ghế màu hoàng kim. Hắn hận đương kim hoàng đế vô năng không có cốt cách. Xã tắc thì để cho ngoại bang xâm lược, dân chúng thì lầm than, thuế má lại ngày 1 tăng lên. Thủy Nhan thở dài cười nhạt rồi lắc đầu.
Quý Lăng Dương để cho nàng học cầm, kì, thư,họa, dạy nàng cách mị hoặc nhân tâm, khiến bên ngoài nàng là 1 tiểu thư khuê các. Nhưng bên trong lại dạy nàng cách dụng độc thế nào, điều độc ra sao. Dạy nàng biết cách dùng tằm ti ( tơ mỏng- tương truyền là băng hỏa bất phạm đao kiêm bất phân, bền chắc vô cùng) mà giết người. một thân tố khiết ( bạch tố, thanh khiết) bên ngoài, nhưng bên trong nhuộm đầy máu tanh.
Nhớ rõ lần đầu tiên nàng giết người – kẻ đến hành thích Quý Lăng Dương- bàn tay run rẩy không ngừng, mặt mũi trắng bệch, vương lại máu tay của kẻ chết dưới tay nàng. Nàng hoảng sợ. nhưng nhìn khuôn mặt mỉm cười của hắn, đôi mắt ôn nhu của Quý Lăng Dương. Một khắc đó, lòng nàng dần bình tĩnh lại. Ấm áp lan tỏa khắp thân. Một khắc đó, cho du nàng biến thành ác ma, cho dù cha đã dạy nàng. Không nên có ý hại người, ác giả ác báo, sớm muộn gì cũng bị trừng phạt. Nhưng giờ phút nàng nàng thấy không sao cả, vì kiếp này, mạng nàng cũng đã là của hắn. Dù cho lòng bàn tay dính đầy máu tanh. Nàng cũng cam nguyện nghe theo hắn.
Tin vào hắn.
Thủy Nhan đem chăn chiếu ra xếp gọn. Ga màn mới được thay. Tỉ mỉ chỉ lí hết thảy:
- Quý Lăng Dương đi?
Thanh âm hổn hển thở dốc vang lên phía sau Thủy Nhan.Thủy Nhan khẽ nheo mày, đáy mắt lướt qua tia kinh bỉ.
- Nếu giờ ngươi chạy nhanh lên 1 chút thì vẫn có thể đuổi kịp vương gia. Còn nữa tục danh của vương gia không phải để cho ngươi gọi bừa bãi
Thủy Nhan xoay người, nhìn qua nam nhân trước mắt. Mày rậm, mắt sáng, bờ môi đẹp. Cũng xem là 1 mĩ nam. Lên tiếng chỉ trích.
Úc Kì hừ lạnh. Sau đó rất tự nhiên mà ngồi vào ghế thái sư. Nhìn qua điểm tâm còn dư lại trên bàn ăn:
- Thân thể bạc nhược đó của Quý Lăng Dương con cần 1 thị vệ như ta nữa sao? Thân thủ của hắn còn tốt hơn cả ta nữa. Hơn đều là hắn không có chờ ta, cố ý đi trước.
Úc Kì cầm mấy khối điểm tâm ngọt bốc ăn, thì bị Thủy Nhan đánh ngăn lại.
- Muốn ăn, tự mình xuống phòng bếp. Đồ ăn thừa của người khác ngươi cũng muốn ăn?
Thủy Nhan bất đắc dĩ lắc đầu. Úc kì ung dung gác chân lên,làm như phát hiện ra cái gì đột ngột hỏi Thủy Nhan.
- Thủy Nhan ngươi hãy đổi sang phòng bên cạnh đi. cho dù ngươi ngủ ở nhà trong nhưng người trong phủ ai cũng nói, ngươi đã bị Quý Lăng Dương …….
Úc Kì không nói hết lời vì hắn nhìn thấy mặt Thủy Nhan biến sắc. Hắn bất đắc dĩ thở dài, hắn biết Thủy Nhan 10 năm, Lần đầu tiên thấy nàng là lúc nàng đi theo Mục tiên sinh đến gặp sư phụ hắn. Để cho sư phụ hắn dạy nàng cánh dùng độc tàn nhẫn. Mà nàng- một nữ oa mới 8 tuổi-cực kì nghiêm túc học tập. Trên mặt không hiện chút bất mãn nào. Cho dù phải dùng chính mình nếm độc phẩm đi chăng nữa:
- Thủy Nhan sau này Quý Lăng Dương sẽ lấy vợ. làm sao có thể đẻ cho ngươi ngủ lại chỗ này. Hơn nữa trong con mắt Quý Lăng Dương, chúng ta chẳng qua chỉ là những quân cờ không hơn không kém. Nếu hắn đối với ngươi có nữa điểm cảm tình. Hắn sẽ không để ngươi học ba cái thứ đó.
Lời nói đầy thâm ý, tuy rằng Úc Kì vẫn luôn khâm phục kế sách là tài trí của Quý Lăng Dương có điều sự lãnh huyết ẩn chứa trong đó cũng khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Hơn nữa hắn để Thủy Nhan học tập không ngừng cách dùng độc cũng như kĩ xảo giết người. Cũng bắt nàng học cách mị nhân. Lại cũng cho nàng học cầm, kì, thư, họa. Có thể thấy, nàng không chỉ là 1 tiện tỳ hộ pháp đơn giản như thế. Mà có lẽ nàng sẽ trở thành kĩ nữ của 1 nam nhan nào đó. Thay Quý Lăng Dương làm vật lấy lòng, thay hắn lôi kéo kẻ đối với hắn là hữu dụng. Mà nữ nhân ngốc nghếch này………… Thủy Nhan đơn thuần cho ràng những việc hắn làm chỉ là muốn tốt cho nàng.