Edit + Beta: Vịt Bạch Hướng Thịnh từ trong phòng cấp cứu hồi sức đi ra, thay đồ vô khuẩn trên người, nhìn thấy Dư Bảo Nguyên đứng ở cửa, trong ánh mắt có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ gật gật đầu, hai người lặng yên ngồi xuống bên ngoài.
Dư Bảo Nguyên đưa ít đồ ăn tới trong tay y: "Chưa ăn cơm nhỉ?"
"Ừ, không kịp," Bạch Hướng Thịnh nhận lấy cơm nắm trong tay Dư Bảo Nguyên, ở trong miệng cắn một miếng, "Lo lắng anh ấy, không có tâm trạng cũng không có thời gian ăn cơm. Hiện tại rảnh, vừa lúc ăn một chút."
"Đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, cậu trước tiên yên tâm đi, tin là rất nhanh có thể tỉnh lại."
Bạch Hướng Thịnh ừ một tiếng, trong ngậm cơm nắm, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, giống như làm quyết định gì đó: "Chờ Long ngốc tỉnh, tôi muốn đến Mạnh gia với anh ấy một chuyến."
"Đến Mạnh gia?" Dư Bảo Nguyên kinh ngạc nhíu mày, "Đến Mạnh gia làm gì? Đám người kia đều khó đối phó."
"Chính là bởi vì mấy người đó muốn ở sau lưng tính toán, tôi mới phải đi," Bạch Hướng Thịnh cười lạnh nói, "Cố tổng nói, Mạnh Xuyên đã bắt được, đến lúc đó sẽ phải để Mạnh Xuyên trả giá thật lớn. Đợi đến lúc Long ngốc tỉnh, tôi đến Mạnh gia với anh ấy, tôi muốn nói với những người đó, chủ nhà hiện tại của Mạnh gia là Mạnh Mãng Long, Mạnh Mãng Long chính là yêu tôi, bọn họ không phục, vậy thì cút khỏi Mạnh gia."
Dư Bảo Nguyên nhìn bộ dạng khí thế bén nhọn như vậy của Bạch Hướng Thịnh, khẽ mỉm cười.
Quả nhiên vẫn là bác sĩ Bạch cường đại kia.
"Mấy tiểu bối của Mạnh gia, đã ở sau lưng làm loạn không chỉ một lần," Bạch Hướng Thịnh híp hai mắt lại, lạnh nhạt lại nguy hiểm, "Lần này lại còn dám vào lúc Mãng Long vào phòng giải phẫu đến gây chuyện, còn muốn chia rẽ chúng tôi, ha, nên cho bọn họ chút giáo huấn, để bọn họ biết phân lượng của mình."
Dư Bảo Nguyên gật gật.
Bạch Hướng Thịnh bỗng nhiên xoay đầu lại, nhìn nhìn bụng Dư Bảo Nguyên. Cậu hôm nay mặc một chiếc áo khoác nhung rộng thùng thình, vì vậy cũng không lộ bụng lắm. Bạch Hướng Thịnh duỗi tay cách áo sờ sờ: "Ngày sinh dự tính sắp rồi nhỉ?"
"Đoán còn 1-2 tháng nữa đi," Dư Bảo Nguyên sờ sờ bụng căng tròn, trong ánh mắt không thể tránh khỏi hiện ra một tia lo lắng, "Có lẽ sinh sang năm."
Bạch Hướng Thịnh gật gật đầu: "Tiền sản không thể tránh khỏi sẽ xuất hiện mất cân bằng trên tâm tình, cậu phải chú ý điều tiết tốt. Đàn ông sinh con...... Ngay cả tôi cũng là lần đầu tiên tiếp xúc case lâm sàng, cho nên tất cả đều phải cẩn thận."
"Tôi tin các anh." Dư Bảo Nguyên tận lực cười một tiếng.
Theo thời gian mang thai càng ngày càng dài, liên hệ của cậu và nhóc thối trong bụng càng ngày càng mãnh liệt.
Ban đầu chỉ là con trai thỉnh thoảng duỗi duỗi chân nhỏ đá bụng, đến bây giờ, Dư Bảo Nguyên thậm chí nghi ngờ nhóc thối này ngày nào cũng ở trong bụng đúng giờ tập thể dục, làm ồn khủng khiếp.
"Có vấn đề nhất định phải kịp thời phản hồi cho tôi," Bạch Hướng Thịnh lau mặt, "Tôi nghe Cố Phong nói nước ngoài có chuyên gia kinh nghiệm phương diện này, mấy hôm nay sẽ ngồi máy bay đến đây, ở đây một mực canh chừng đến lúc cậu sinh mới thôi. Có bọn họ, tôi nghĩ hẳn sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn."
"Hi vọng là vậy," Ánh mắt Dư Bảo Nguyên nhìn xuống phía dưới, tay nắm thành nắm đấm, ở trên bụng giống như cảnh cáo nhẹ nhàng đập một cái, "Đồ thối, nghe lời chút cho ba."
Dư Bảo Nguyên ở bệnh viện với Bạch Hướng Thịnh một lát, thời gian đã gần đến trưa. Cũng không lâu lắm, Cố Phong lái xe đến bệnh viện, xách theo hộp thức ăn lên lầu, tìm được Dư Bảo Nguyên, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Dư Bảo Nguyên vừa nhìn thấy người đàn ông này liền hơi kinh ngạc: "Sao anh lại đến? Anh không phải nói buổi trưa để Anna đến đưa cơm trưa sao?"
"Anna bị tôi phái đi bàn hợp đồng với đối phương rồi," Cố Phong hơi giải thích chút, động tác trong tay không ngừng, từng cái bày bữa trưa ra, đưa cho Dư Bảo Nguyên một đôi đũa, "Tôi dành ra chút thời gian đưa cơm cho em, ăn đi."
Dư Bảo Nguyên nhận lấy đũa, hoảng hốt, bỗng nhiên nghĩ đến trước đây.
Trước đây, đều là cậu đích thân nấu cơm trưa đưa cho hắn, còn muốn nhìn hắn ăn no. Nếu như Cố Phong thỉnh thoảng cho mấy câu tán dương, cậu quả thực có thể vui vẻ thỏa mãn mấy ngày.
Đến bây giờ, vị trí của hai bọn họ vậy mà đảo ngược, biến thành Cố Phong ngày ngày chạy đến đưa cơm cho cậu ăn.
Thật là phong thủy luân chuyển, ai cũng không chắc chắn.
Hai người ngồi trong phòng nghỉ, không tiếng động bắt đầu dùng bữa. Một bữa cơm xong xuôi, Cố Phong mới thu lại hộp thức ăn, do dự một lát: "Năm mới em ở nhà không?"
"Năm mới?" Dư Bảo Nguyên ngẩng đầu lên, "Ở nhà."
Đương nhiên là ở nhà.
Năm mới là cho những người có nhà có thể đoàn viên đi hưởng thụ, cô hồn dã quỷ không cha không mẹ không nhà như cậu, năm mới đối với cậu mà nói, đã sớm mất đi ý nghĩa.
Mấy năm trước mình bị vứt ở trong Cố trạch một mình ăn Tết, nhìn pháo bông nở rộ, lúc mọi người đều đang trải qua năm đoàn viên náo nhiệt, quả thật không thể tránh khỏi cảm thấy cô đơn, cảm thấy đau xót khổ sở.
Nhưng thời gian lâu dài, cũng tê dại.
Bị vứt bỏ đã lâu, khó chịu quen rồi, cũng không cảm giác được nữa.
Cố Phong nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Dư Bảo Nguyên, không biết làm sao, trong lòng một trận khó chịu.
Hắn nghĩ đến mấy năm trước, mình nhiều lần lỡ hẹn với Dư Bảo Nguyên, rõ ràng ánh mắt Dư Bảo Nguyên mong đợi như vậy, mong đợi Cố Phong 30 Tết ở bên cậu 1 tiếng cũng được, cùng ăn bữa cơm cậu nấu cũng được, nhưng Cố Phong chính là không nhìn mong đợi hèn mọn của Dư Bảo Nguyên, ngược lại đi chơi đùa ấm áp với Trần Lập Ninh.
Bây giờ nghĩ đến, thật là sai lầm to lớn.
"Năm nay tôi bồi em nhé," Cố Phong khàn giọng nói, "Tôi đón Tết với em."
Dư Bảo Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu: "Anh?"
"Ừ," Cố Phong gật gật đầu, "Tôi sẽ đến."
"Thôi đi," Dư Bảo Nguyên xùy cười một tiếng, "Anh lỡ hẹn cũng không phải lần một lần hai, anh còn có Cố gia phải về, hơn nữa, anh thấy đại ca tôi thiếu nợ anh sao?"
Cố Phong xách túi hộp đồ ăn trên tay, trước khi đi nói: "Lần này nhất định sẽ không lỡ hẹn. Tôi về Cố gia sớm chút, ở bên đó một lát liền có thể về với em, em chờ tôi."
Dứt lời, hắn giống như sợ Dư Bảo Nguyên cự tuyệt, quay đầu liền đi, không cho Dư Bảo Nguyên cơ họi nói một câu.
Trong lỗ mũi Dư Bảo Nguyên lạnh lùng hừ một tiếng.
Cậu đang định đứng dậy, điện thoại không đúng lúc vang lên. Cậu vội vàng nhận điện: "Alo?"
"Bảo Nguyên, là tôi." Bên kia, âm thanh sang sảng trẻ tuổi của Tưởng Hạo.
"Tưởng nhị," Dư Bảo Nguyên cười nói, "Có việc gì không?"
Tưởng Hạo bên kia giống như rất đau lòng thở dài: "Cafe em cho tôi, lại uống hết rồi."
"Là chuyện này à," Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng nói, "Không khó làm, anh cho tôi địa chỉ, tôi gửi một lon qua cho anh?"
"Không cần phiền đâu," Tưởng nhị nói, "Trời lạnh thế này còn phải phiền em đi gửi, tôi nhưng không vui. Trời càng ngày càng lạnh, tự em nhớ giữ ấm, khăn quàng cổ gì đó đều quấn kỹ, đừng để lạnh."
Dư Bảo Nguyên trầm thấp đáp một tiếng, bỗng nhớ tới ngày đó nhận được khăn quàng cổ của Tưởng Hạo.
Còn có 5 chữ "Tôi muốn đối tốt em" phía trên.
Tưởng Hạo tặng cái này cho cậu, hôm nay lại cố ý nhắc đến chuyện khăn quàng cổ, là đang cố ý dò xét ý tứ cậu sao? Hay là cậu nghĩ nhiều?
Dư Bảo Nguyên cảm thấy hơi lúng túng, liền cũng không nói tiếp chủ đề của Tưởng Hạo, đổi đề tài.
Tưởng Hạo bên kia dường như cũng nhận thấy được ý nghĩ tránh né chuyện khăn quàng cổ của Dư Bảo Nguyên, cũng không ép, tán gẫu với Dư Bảo Nguyên rất nhiều, cuối cùng nói: "Vậy tôi mấy ngày nữa qua thăm em nhé."
"Được," Dư Bảo Nguyên sảng khoái đáp ứng, "Đợi sang năm lúc anh tới, tôi cho anh thêm 1 lon hạt cafe nữa, anh có thể nấu tự uống."
"Sang năm? Không cần sang năm đâu," Tưởng Hạo cởi mở cười một tiếng, "Tôi 30 Tết có thể đến gặp em."
Dư Bảo Nguyên á một tiếng: "30 Tết?"
"Đúng vậy," Âm thanh Tưởng Hạo có chút nhẹ, nhưng thanh tuyến kia càng thêm từ tính quyến rũ, "Tôi mấy hôm nay vẫn luôn ở Tưởng gia, ba tôi không chịu thả tôi đi. Nhưng đợi đến 30 Tết, ăn xong cơm tất niên thủ tục của Tưởng gia, tôi liền tự do. Chờ tôi đi ra, tôi liền đến tìm em, được không?"
Dư Bảo Nguyên cảm thấy hơi xấu hổ: "Không cần đâu, 30 Tết còn cần anh đi khắp nơi, phiền phức lắm."
"Không phiền," Tưởng Hạo cười nói, "Có thể cùng em trải qua năm ấm áp, tôi một chút cũng không cảm thấy phiền."
Ngược lại cảm thấy rất thỏa mãn, Tưởng Hạo ở trong lòng bổ sung.
Dư Bảo Nguyên vốn muốn cự tuyệt, ai biết Tưởng Hạo phá lệ kiên trì, cậu từ nhỏ đã không biết cự tuyệt người khác lắm, cũng bất đắc dĩ đáp ứng.
Lúc Tưởng Hạo bên kia thích thú cúp điện thoại, Dư Bảo Nguyên thả lại di động trong túi quần, bỗng nhiên nghĩ đến, lúc nãy Cố Phong đã nói một câu đến gì đó?
Hắn hình như cũng nói 30 Tết muốn đến nhà mình cùng đón năm mới nhỉ?
Cậu đứng tại chỗ bỗng dưng tâm tình do dự.
Hai người đàn ông gặp mặt cùng một chỗ, tình huống hình như hơi phức tạp khó tả......
Cậu lẩm bẩm: "Cố Phong hẳn chỉ là nói tùy tiện, hắn lỡ hẹn nhiều lần như vậy, hẳn sẽ không đến thật đâu." Cậu lần đầu tiên hi vọng Cố Phong có thể nuốt lời như vậy.