Edit + Beta: Vịt Một xấp ảnh được đặt trên chiếc bàn màu trắng.
Một cánh tay da thịt nhẵn nhụi nhẹ nhàng vân vê những tấm hình này, đặt trước mặt, lật từng tấm một.
"Bà Giang," Một người đàn ông đứng bên cạnh phu nhân trung niên, thu lại khí thế, dè dặt nói, "Đây là hôm qua chụp được."
Đôi môi Giang Huệ Trinh khẽ câu lên, giống như không để ý vứt tất cả ảnh sang một bên, "Cũng chỉ là tìm đàn ông chơi đùa chút, không phải lần đầu tiên, có liên quan gì? Qua vài năm dù sao cũng phải tìm phụ nữ kết hôn, chỉ cần không chơi xảy ra chuyện gì, tôi cũng tùy nó."
"Nhưng lần này......" Ánh mắt người đàn ông kia lộ ra tia xoắn xuýt, "Lần này giống như là thật."
Động tác Giang Huệ Trinh đứng dậy cứng còng.
Bà đi tới trước cửa sổ sát đất lớn, nhìn cảnh sắc bên ngoài, tiện tay cầm lên một chén trà lài đã ngâm xong, đặt bên môi nhấp một ngụm, "Ông có ý gì?"
"Cậu Lục lần này, trực tiếp dẫn người về nhà ở chung. Hôm qua dọn nhà cả ngày, mua các loại đồ dùng gia đình, tôi thấy, giống như là nghiêm túc."
Giang Huệ Trinh xoay người, đôi mắt nhàn nhạt kia làm tôn lên bà trẻ hơn người cùng tuổi rất nhiều, nhưng nếp nhăn mờ mờ ở khóe mắt vẫn để lộ ra không vui trong lòng bà, "Vui đùa một chút, tôi cho phép, dù sao không có đàn ông nào không thích chơi, nhưng nó nếu động lòng với một người đàn ông, vậy thì không được."
"Vâng, bà nói rất có đạo lý."
"Vậy đi," Giang Huệ Trinh ngồi xuống ghế, vỗ lên tay mình chút kem, lộ vẻ hơi thờ ơ, "Ngày mai bảo dì đến làm bàn đồ ăn, ông nói với Tiểu Dương, bảo nó về nhà ăn bữa cơm. Đến lúc đó tôi sẽ nói rõ chuyện này với nó, tuổi nó cũng xấp xỉ rồi, nên cẩn thận chọn vợ tương lai cho mình."
Người đàn ông gật đầu: "Tôi hiểu."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress) Dư Bảo Nguyên lúc từ bên ngoài về, đã sắp chiều tà.
Cậu đỗ xe van nhỏ của mình vào gara, sau đó đi thang máy cũ rách của khu nhà lên trên.
Trong thang máy dán đầu các loại quảng cáo. Làm giấy chứng nhận, thuốc mê tình, súng trái pháp luật, đào tạo tiếng Anh...... khu nhà bình dân, không có quản lý tài sản.
Đến nơi, quản lý khá lỏng lẻo, vì vậy người bên ngoài rất dễ đi vào.
Phần lớn ở đây toàn là người chỉ có thể làm việc đủ ấm no, bọn họ chỉ có thể thuê một căn phòng nhỏ hẹp, căn phòng không chứa nổi bước chân chạy trốn của đứa trẻ, bọn họ liền thả trẻ con ra ngoài chạy khắp nơi, nô nghịch khắp nơi.
Cửa thang máy mở ra, quả nhiên lại là trẻ con đang nghịch, bắn súng nước khắp nơi, trong miệng u oa kêu to.
Dư Bảo Nguyên ôm Cố Gia Duệ, lắc lắc đầu, nghĩ tới sau này cho Duệ Duệ một hoàn cảnh tốt, vậy thì phải sớm tìm được một căn phòng tốt hơn mới được.
Cậu ghi nhớ chuyện này trong lòng, đi đến cửa phòng mình, liếc thấy nhà bên lại bị vẽ một đống lộn xộn.
Ài, Dư Bảo Nguyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mấy đứa trẻ này, nghịch ngợm.
Cậu vừa thay xong tã cho Cố Gia Duệ, điện thoại liền vang lên, Dư Bảo Nguyên nhận điện, là Cố Phong.
"Bảo Nguyên," Tiếng Cố Phong bên kia có chút mệt mỏi, "Chuyện công ty hơi nhiều, hôm nay vất vả em chăm sóc Duệ Duệ."
"Khỏi cần," Dư Bảo Nguyên vừa dỗ Duệ Duệ pha sữa bột, vừa nói, "Duệ Duệ cũng là con tôi, tôi nên làm."
Cố Phong đơn giản ừ một tiếng, trầm mặc nghe tiếng hít thở của Dư Bảo Nguyên, trong chốc lát không nỡ cúp. Hồi lâu, hắn mới khàn giọng hỏi: "...... Tôi hôm nay về khá muộn, em có muốn ăn khuya không?"
"Không cần."
Nghe tiếng từ chối của Dư Bảo Nguyên, Cố Phong cũng gật đầu trong dự liệu.
Hiện tại, chỉ có dưới tình huống đặc thù, Bảo Nguyên mới sẽ nhận sự giúp đỡ của hắn. Xem ra, hắn còn phải tiếp tục triển khai thế công mọi phía nhiều góc độ, truy cậu về mới được.
Dư Bảo Nguyên nói xong tiếng "Không cần" này, thật ra trong lòng cũng có chút lúng túng.
Trước đó vài ngày, Cố Phong coi như là lập công lớn. Mấy chuyện hắn làm, không nói khiến người ta động lòng, nhưng ít ra, Dư Bảo Nguyên đều nhìn rất rõ trong mắt. Để che giấu lúng túng, cậu nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hỏi: "Anh hạ sốt chưa?"
Cố Phong nghe được câu này, kinh ngạc chớp chớp mắt: "Em nói gì?"
"Tôi hỏi anh hạ sốt chưa? Nếu vẫn chưa hạ, nhanh đi bệnh viện khám xem sao, đừng kéo dài."
Cố Phong nghe được những lời này của Dư Bảo Nguyên, trong lòng nhất thời mừng rõ.
Đây...... là đang quan tâm hắn sao?
Bảo Nguyên...... vẫn để bệnh của hắn ở trong lòng.
Cố Phong kích động tới lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Giống như đau khổ chờ thanh tiến độ download, nhìn nó đứng yên ở đó, trong lòng đầy nôn nóng và tuyệt vọng. Nhưng chỉ chớp mắt, thanh tiến độ kia vậy mà nhích lên trước chút xíu, loại an tâm và kích động này, khiến người ta không cách nào tưởng tượng.
"Cái đó, tôi...... tôi khỏe hơn nhiều rồi, thật ra, vẫn hơi nóng, nhưng mà," Cố Phong làm bộ ho khan một tiếng, nói chuyện hơi loạn, "Nhưng đã ổn hơn nhiều, thật đấy."
Dư Bảo Nguyên nghe thấy câu trả lời của Cố Phong, cũng không nói gì, tùy tiện dặn dò vài câu, cúp điện thoại.
"U hu i i"
Vừa nghe âm thanh này, Dư Bảo Nguyên liền biết, vật nhỏ lại đến giờ khóc mỗi ngày. Cậu ôm lấy Cố Gia Duệ, nhẹ nhàng dỗ dành.
Dỗ trẻ con là một việc tốn sức, đợi đến lúc Cố Gia Duệ lại ngủ, Dư Bảo Nguyên giương mắt nhìn, trời đã đen kịt.
Cậu thở dài, đặt con vào giường sơ sinh, mình tùy tiện lấy trong tủ lạnh ra ít đồ hâm nóng ăn, thu dọn rửa mặt, nằm lên giường ngủ.
Thành phố an tĩnh lại, đồng hồ báo thức từ từ chuyển động.
Khoảng thời gian này chăm con, giấc ngủ của Dư Bảo Nguyên rất nông.
Đại khái lúc trời rạng sáng, cậu tỉnh dậy.
Là bị động tĩnh nho nhỏ ngoài phòng khách đánh thức.
Có lẽ là con mèo hư Khoai Sọ lại làm ồn, cậu gãi gãi đầu, thần trí hơi mơ hồ, kéo giọng hô một câu: "Khoai Sọ, về ngủ!"
Âm thanh bên ngoài lập tức không còn.
Nhưng lần này, Dư Bảo Nguyên không ngủ, cậu giật mình, cả người tỉnh táo.
Khoai Sọ tỉnh dậy, Dư Bảo Nguyên kêu một tiếng, nó tuyệt đối sẽ meow meow đáp lại mấy tiếng, tỏ vẻ trả lời.
Nhưng lần này, bên ngoài nhất thời an tĩnh, căn bản không giống động tĩnh Khoai Sọ làm ra.
Tay chân Dư Bảo Nguyên hơi rét run, cậu cảnh giác mở hai mắt ra, bật dậy từ trên giường, hô to ra bên ngoài: "Ai?"