Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 323

Edit: Hestia

Beta: Vịt

Cậu bé Cố Gia Duệ, bước đôi chân ngắn ngủn, nhanh nhẹn sà vào vòng tay Cố Phong.

Cố Phong bế con lên: "Con mới vừa nghịch ngợm có phải không? Nhìn xem, Khoai Sọ bị con đuổi khắp phòng rồi. Thế nào, muốn làm loạn hay gì?

Cố Gia Duệ tháo chiếc kính tí hon của mình xuống, ném lên sô pha: "Khoai Sọ gây chuyện với con, con muốn đánh đòn nó!"

Cố Phong tiến lên, nhặt lấy kính của Cố Gia Duệ vứt trên sô pha, nghiêm túc nói: "Đã dạy con bao nhiêu lần rồi, không được vứt đồ chơi lung tung, chơi xong phải bỏ vào hộp đồ chơi, nếu không thì ba con phải dọn rất mệt, sau này không được như vậy nữa, hiểu chưa?"

Cố Gia Duệ phụng phịu chu mỏ: "Dạ hiểu......"

Lúc này sắc mặt Cố Phong mới sáng sủa, thả Cố Gia Duệ xuống: "Được rồi, con chơi với Diễm Diễm một lát, daddy vào nói chuyện với ba."

Dứt lời, Cố Phong xoay người, đi thẳng vào phòng bếp.

Trong bếp, Dư Bảo Nguyên mặc quần áo thoải mái, phía trước đeo tạp dề làm bếp, trên tay cầm xẻng, xào rau.

Cố Phong ở phía sau vươn tay, len qua hai bên eo Dư Bảo Nguyên, sau đó ôm người vào lòng.

Hắn dựa đầu vào vai Dư Bảo Nguyên, nhắm mắt lại, như một con chó sói to xác lười biếng: "Vợ à, thơm quá đi......"

Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng cười cười, sẵn tiện lấy xẻng chỉ vào miếng thịt bò áp chảo thơm lừng bên cạnh: "Nếm thử xem, vừa miệng chưa."

Cố Phong đưa tay lấy một miếng, trước tiên bỏ vào miệng Dư Bảo Nguyên, sau đó cũng lấy một miếng, chóp chép hai cái: "Ngon lắm, thực sự rất ngon."

"Vậy là tốt rồi," Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, vẫn đang chú tâm vào nồi, "Em sẽ làm thêm vài món, anh ra ngoài tiếp khách trước đi."

"Em nói Lý Kha?" Cố Phong nghiêng đầu, vẫn dựa lên người Dư Bảo Nguyên.

"Ừm," Dư Bảo Nguyên gật đầu, cậu cảm giác được Cố Phong ở phía sau cầm khăn giấy lau mồ hôi cho cậu, "Anh ấy với Tưởng Hạo cãi nhau, cho nên đến nhà bọn mình bình tĩnh một chút."

Cố Phong hừ lạnh một tiếng, thở dài: "Hai bọn họ một tháng cãi nhau mấy lượt, lúc nào cũng làm em hoặc Bạch Hướng Thịnh phải đứng ra hòa giải. Phòng khách nhà mình gần trở thành chỗ lánh nạn cho cậu ta rồi, làm sao mình coi là khách được? Để hắn ngồi một mình đi."

"Anh đúng là thần kinh thô." Dư Bảo Nguyên lườm hắn một cái.

Cố Phong lại cảm thấy không sao cả, lén lút lấy một miếng thịt bò khác, ăn một cách vui vẻ, một bên ghé vào tai Dư Bảo Nguyên nói: "Anh không những có thần kinh thô, mà còn có chỗ khác cũng rất thô, đúng không?"

Dư Bảo Nguyên thúc mạnh cùi chỏ vào Cố Phong một phát.

"Có điều nói đi cũng phải nói lại," Dư Bảo Nguyên giọng điệu chậm rãi, "Chuyện là thế này, về phần Lý Kha, anh ta cũng có chút ngốc, bị tên bạn học cũ lừa, mua một đầy một nhà kho cái gì ấy nhỉ...... Khang Phục Lợi, em cũng chưa từng nghe qua tên thương hiệu này. Tưởng Hạo là người mang tư tưởng chủ nghĩa đàn ông khá lớn, vừa nghe nói Lý Kha đi bán hàng, kiếm tiền nuôi gia đình như vậy, có lẽ hắn ít nhiều cũng bị tổn thương, hai người cứ như thế mà cãi nhau."

Cố Phong nhíu mày, "Chỉ có chút nhuyện nhỏ xíu như vậy?"

"Chuyện chỉ như vậy, còn có thể có chuyện gì?" Dư Bảo Nguyên cũng bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Hai người bọn họ tuổi còn rất trẻ, dễ nổi nóng, không còn cách nào khác."

"Anh còn tưởng đó là chuyện kinh thiên động địa gì lắm cơ, để cho bọn họ tự giải quyết không phải cũng xong sao, "Cố Phong hừ lạnh một tiếng, lại hôn lên mặt Dư Bảo Nguyên một cái, "Vẫn là hai bọn mình tốt nhất, cho tới bây giờ cãi nhau cũng không quá một đêm."

Dư Bảo Nguyên hơi quay đầu lại: "Để giúp bọn họ giải quyết mâu thuẫn, cái đó...... em mua giúp Lý Kha một nửa hàng hóa, em nói cho anh biết một tiếng."

"Mua mấy cái đó để làm gì?" Cố Phong nhíu mày, "Anh không phải quan tâm đến chuyện tiền bạc, chẳng qua là mua mấy thứ đó rất vô dụng, không lẽ em muốn trực tiếp vứt đi sao?"

Tay xào rau của Dư Bảo Nguyên liên tục đảo đều, trên mặt cậu hiện lên một nụ cười bí hiểm, nói: "Cho anh uống đó......"

"Cho anh?"

"Lần sau nếu anh còn dám lộn xộn với em, cho anh uống sản phẩm ba không* này, cảm giác được nghiêm phạt người khác thiệt đã."

(*Sản phẩm ba không: thường dùng để chỉ những sản phẩm không có ngày sản xuất, không có giấy chứng nhận chất lượng, không có nhà sản xuất và không rõ nguồn gốc. - theo Baidu)

Cố Phong nhíu mày, hôn lên cổ Dư Bảo Nguyên một cái: "Em thật sự biết dày vò anh mà."

Dư Bảo Nguyên không kiên nhẫn mà đá hắn một phát: "Đừng có lại gần em, nóng muốn chết rồi. Mau dọn đồ ăn ra đi, em xào sắp xong rồi."

Cố Phong đáp ứng, lưu luyến buông Dư Bảo Nguyên, nghe lời mang đồ ăn ra sắp xếp.

Sau khi chuẩn bị xong thức ăn, Dư Bảo Nguyên gọi mọi người trong nhà ra ăn cơm.

Cố Phong và Cố Gia Duệ, một người làm việc cả ngày, một người chơi đùa cả ngày, hai người họ Cố một lớn một nhỏ đều đã rất đói, cầm lấy đũa nhanh chóng và cơm vào miệng. Mạnh Diệc Diệm ngồi bên cạnh, cô bé đã đến thời kỳ yêu cái đẹp, cô nhóc bắt đầu tận lực duy trì phong thái như một nữ minh tinh trên TV, ăn uống từ tốn. Còn Lý Kha, do bị lừa lại cãi nhau với Tưởng Hạo, nên tâm trạng không tốt mấy, thì ăn miếng được miếng chăng.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần Lý Kha vang lên.

Lý Kha tiện tay lấy ra nhìn, chân mày cau lại.

Dư Bảo Nguyên phát hiện vẻ mặt hắn biến đổi, liếc nhìn Cố Phong một cái, cười với Lý Kha: "Tưởng Hạo gọi?"

Lý Kha gật đầu, sau đó nghiêm mặt nhìn màn hình điện thoại.

Nhìn chăm chú khoảng năm giây, hắn duỗi tay, dứt khoát ấn một phát.

Cúp máy.
Bình Luận (0)
Comment