Edit + Beta: VịtLúc nghỉ trưa, trong phòng khám của Bạch Hướng Thịnh không có bệnh nhân, chỉ có Cố Phong ngồi trên ghế đối diện.
"Nói đi," Bạch Hướng Thịnh khép văn kiện lại, nhìn Cố Phong ngồi đối diện, "Là muốn nói chuyện gì?"
"Về Dư Bảo Nguyên," Cố Phong trầm mặc hồi lâu, rốt cục mở miệng nói, "Tôi muốn hỏi tình hình của em ấy."
"Tình hình cậu rất rất tốt," Bạch Hướng Thịnh gật đầu, "Các hạng chỉ tiêu đều bình thường, trước mắt mà nhìn, hẳn không có vấn đề quá lớn. Nhưng mà......"
Cố Phong lập tức ngẩng đầu lên: "Nhưng mà cái gì?"
"Là về trạng thái cá nhân của cậu ấy," Bạch Hướng Thịnh do dự hồi lâu, rốt cục vẫn định nói chuyện này với Cố Phong, "Nói thật, trạng thái thân thể Bảo Nguyên ổn, nhưng không có nghĩa là trạng thái tâm lý của cậu ấy ổn."
Tay Cố Phong gõ mặt bàn, hơi lộ ra một tia không bình tĩnh ở đáy lòng hắn: "Đây là ý gì?"
"...... Anh có cảm thấy, Bảo Nguyên rất có thể nhịn?"
Trong lòng Cố Phong căng thẳng, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện lúc trước.
Bị thương không kêu không la, lẳng lặng mà chờ bác sĩ xử lý, cũng không kêu đau với người khác; chia tay với Cố Phong, cậu yêu cầu Cố Phong bồi cậu một buổi tối cuối cùng, chỉ là nấu cơm, làm tình như bình thường, cũng không để lộ ra một tia níu kéo và tủi thân; ngày rời khỏi Cố trạch, ngoại trừ ở trên cửa sổ viết 5 chữ to
Cố Phong là vương bát, cũng không phát tiết nữa.
Tới sau đó, bị người vu tội mắc bệnh AIDS, bị người khác ngay mặt chỉ trích...... Ủy khuất cậu từng chịu kỳ thực không tính là ít.
Nhưng Cố Phong hồi tưởng chút, thế nhưng phát hiện, thời điểm hắn nhìn thấy Dư Bảo Nguyên để lộ tâm tình chân thật, ít lại càng ít.
Hồi lâu, hắn mới lại gật đầu: "Em ấy, quá nhẫn nhịn."
"Phải," Bạch Hướng Thịnh cũng cúi đầu, thở dài, "Có một triệu chứng tâm lý, gọi là chứng trầm cảm cười. Người bị bệnh này, bình thường ở trong cuộc sống chịu áp lực khổng lồ, ngoài mặt thể hiện như không có chuyện gì xảy ra thậm chí mỉm cười, thoạt nhìn cả người mang theo gai rất mạnh mẽ, thế nhưng thường thường nội tâm không ngừng tiêu hóa thống khổ và kiềm nén."
Lòng bàn tay Cố Phong hơi đổ mồ hôi.
Bởi vì hắn phát hiện, mỗi một điều, đều vô cùng phù hợp với Dư Bảo Nguyên.
"Ý cậu là, nội tâm Bảo Nguyên không giống như bề ngoài của em ấy," Cố Phong ngẩng đầu lên, một đôi mắt đã thấm ướt cảm xúc phức tạp, "Nội tâm em ấy, kỳ thực vô cùng thống khổ vô cùng kiềm nén, đúng không?"
Bạch Hướng Thịnh gật gật đầu: "Tôi cũng hiểu rõ gia thế và từng trải của Bảo Nguyên. Tôi tin anh hẳn cũng biết, hoàn cảnh gia đình cậu ấy không tốt, cha bạo hành gia đình, mẹ ở trước mắt bệnh qua đời, đây đã là đả kích vô cùng lớn.
Cậu ấy thật tâm thật ý yêu anh, nhưng vẫn bị phản bội và vứt bỏ, đây cũng là đả kích nặng nhất. Hơn nữa những tổn thương khác...... Tôi cho rằng, cậu ấy có thể chống đỡ tất cả đi tới hiện tại, tố chất tâm lý đã vô cùng cường đại, vô cùng giỏi."
Cố Phong gật gật đầu.
"Nhưng chống đỡ tất cả, người dù giỏi hơn nữa cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, cũng muốn nghỉ ngơi," Bạch Hướng Thịnh thở dài, "Sau đó cậu ấy vừa biết mình mang thai, vừa phải vì con đứng lên, tạo sự nghiệp của mình. Cho dù là người sắt, cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi. Anh nói đúng không?"
Trong đầu Cố Phong nghĩ tới những lời Dư Bảo Nguyên nói, mấy chuyện đã làm, trước kia chỉ cảm thấy mình bị chọc giận đủ. Nhưng hôm nay dùng một loại tâm tình khác để nghĩ, lại cảm thấy trái tim đau giống như dao cắt.
"Em ấy cần phát tiết," Âm thanh Cố Phong có chút khàn khàn, "Em ấy......"
"Đây là loại tình huống tôi sợ nhất," Bạch Hướng Thịnh bỗng dưng đứng dậy, trên mặt có vẻ lo âu, "Cậu ấy bình thường trạng thái thân thể không thành vấn đề. Nhưng tôi chỉ sợ cậu ấy nhịn quá mức, vạn nhất bị kích thích bộc phát ra...... Cực kỳ dễ dàng xảy ra chuyện."
Cố Phong nhìn xấp tài liệu Bạch Hướng Thịnh đặt trên bàn, từ đó lấy ra một đơn báo cáo của Dư Bảo Nguyên.
Hắn nhìn ba chữ Dư Bảo Nguyên trên báo cáo, đau đớn trong lòng càng thêm mãnh liệt.
"Giữa hai người các anh, có tình huống gì không?" Bạch Hướng Thịnh ở trong phòng chuyển động một vòng, lại ngồi lại chỗ ngồi của mình, nhìn Cố Phong hỏi.
"Tôi định ký thỏa thuận cùng nuôi dưỡng con với em ấy, em ấy cũng đồng ý," Cố Phong hai tay chống đầu, tâm loạn thành một đoàn, "Nhưng em ấy hình như cũng không muốn tiếp xúc với tôi nhiều, tất cả chỉ là vì con."
"Còn anh? Anh nghĩ thế nào?"
Cố Phong trầm mặc một hồi: "Tôi chỉ là cảm thấy......"
"Anh khó chịu sao?" Bạch Hướng Thịnh đẩy mắt kính gọng vàng trên sống mũi, trong mắt chợt hiện lên một tia sắc bén.
Tới mức này rồi, Cố Phong cũng không tiếp tục che giấu nữa, trực tiếp gật đầu: "Khó chịu."
"Vì sao khó chịu?"
Cố Phong lắc lắc đầu: "Tôi không nói rõ được."
"Nói cụ thể chuyện, nơi khiến anh khó chịu."
Cố Phong hơi chỉnh sửa lại suy nghĩ: "Có một lần em ấy sau rượu, là tôi cõng em ấy về. Trên đường về em ấy khóc, nói rất nhiều ủy khuất trước kia tôi đều không biết, khi đó tôi từng cảm thấy khó chịu. Lại sau đó, tôi phát hiện em ấy từng bước thu lại sự quan tâm đối với tôi, tôi không được ăn cơm em ấy nấu, cũng không có em ấy đeo cà vạt, mọi mặt em ấy không để ý tới cuộc sống của tôi nữa, tôi cảm thấy khó chịu."
Bạch Hướng Thịnh gật gật đầu, cực kỳ nhanh từ trong ống cầm lấy bút, xé một tờ giấy trắng qua, xoạt xoạt ghi chép lại: "Tốt lắm, nói tiếp đi."
"Em ấy đứng cùng với người đàn ông khác nói chuyện, động tác thân mật, tôi cảm thấy khó chịu. Đúng, khi đó cực kỳ muốn rành rành bóp chết em ấy. Đến giờ, tôi đã thử đối tốt với em ấy, nhưng em ấy không cảm kích, lại nhiều lần cự tuyệt tôi, nhất định phải vạch giới hạn với tôi, tôi cảm thấy khó chịu."
"Ừ," Bạch Hướng Thịnh đẩy mắt kính, "Còn gì nữa không?"
"Em ấy......" Cố Phong trầm mặc một lát, rốt cục mở miệng nói, "Buổi tối lúc ngủ, nghĩ đến em ấy ở phòng cách vách ngủ, tôi ở phòng khác ngủ. Bức tường ở giữa vĩnh viễn ngăn cách, tôi cảm thấy...... Rất khó chịu."
Bạch Hướng Thịnh xoạt xoạt ở trên giấy ghi tóm tắt những thứ này, sau đó bộp một tiếng đập bút lên bàn, ngẩng đầu, cất giọng nói: "Tôi là người ngoài cuộc. Đối với hai người các anh, tôi không thiên vị, nhưng tôi vẫn phải nói, trong đoạn tình cảm này, Cố Phong, anh chính là...... tên vô liêm sỉ!"