Tết Đoan Ngọ, người lớn không cần phải làm việc, trẻ con cũng không cần phải đọc sách.
Sau khi ăn sáng xong, người đứng đầu một nhà là Trần Đình Giám rời đi, Tam Lang chạy đến trước mặt Trần Kính Tông, đôi mắt to lấp lánh nhìn hắn: "Tứ thúc, ta muốn đi bắt cá chạch ở trong dòng suối phía bắc."
Tam Lang đã bốn tuổi, đúng là cái tuổi nghịch ngợm, năm ngoái cha mẹ đều ở nhà chịu tang nên cậu bé còn ngoan ngoãn một chút, năm nay cha mẹ ra ngoài làm việc, tổ phụ thì thích ở lại trong thư phòng khi không dạy học, nên Tam Lang thường xuyên lẻn ra ngoài. Cậu bé thấy đám trẻ con trong thị trấn thích chơi ở con suối phía bắc, hoặc vớt cá nhỏ hoặc đào chạch, bắt cua sông, Tam Lang rất ghen tị.
Trần Kính Tông nhìn Trần Hiếu Tông, hỏi: "Muốn đào cá chạch, sao không đi tìm cha ngươi?"
Tam Lang không cần suy nghĩ: "Phụ thân nói Tứ thúc là giỏi nhất!"
Sự tin tưởng và ngưỡng mộ của trẻ con là có thật, sự giản xảo của Trần Hiếu Tông cũng là thật.
Hoa Dương ngồi bên cạnh Trần Kính Tông, liếc mắt đảo qua vạt áo Trần Hiếu Tông, trong lòng hiểu rất rõ, Trần Hiếu Tông hoặc là bận tâm thể diện không muốn đi chơi cùng đứa nhỏ, hoặc là lo lắng bị chương phụ biết sau đó sẽ bị giáo huấn, nhưng hắn ta lại là một người cha thương con, không đành lòng để cho đứa nhỏ thất vọng, dứt khoát đẩy con trai sang cho Trần Kính Tông, dù sao bình thường Trần Kính Tông cũng không chú ý lễ nghi phép tắc, càng không sợ bị chương phụ khiển trách.
Thám hoa lang phong độ nhẹ nhàng, nhìn như chính nhân quân tử, nhưng quân tử cũng có chút tính toán nhỏ không ảnh hưởng nhiều đến chuyện lớn.
Kể cả năm ngoái Trần Hiếu Tông muốn lấy con thú hoang dã từ chỗ Trần Kính Tông...
Hoa Dương vẫn thưởng thức sự tuấn mỹ và phong độ nhẹ nhàng của Trần Hiếu Tông, nhưng nàng sẽ không bao giờ giống như kiếp trước, xem Trạng Nguyên Lang, Thám Hoa Lang thành "mỹ ngọc", lại xem Trần Kính Tông là một khối bùn bên cạnh hai miếng ngọc này.
Lúc này, Trần Kính Tông bỗng nhiên nhìn nàng.
Hoa Dương còn chưa hiểu ý của hắn, Tam Lang chớp chớp mắt, dịch đến trước mặt Hoa Dương, lấy lòng nói: "Tứ thẩm, thẩm đồng ý để Tứ thúc dẫn ta đi bắt cá chạch, được không?"
Lúc này Hoa Dương mới hiểu được, Trần Kính Tông sợ nàng mất hứng.
Nhưng hắn biết rõ tính toán nhỏ của ca ca ruột lại không trực tiếp từ chối cháu trai, chứng tỏ chính hắn cũng bằng lòng, là người tứ thúc tốt.
Hoa Dương hướng về phía Tam Lang cười cười: "Đi đi."
Nàng gật đầu, cách đó không xa Uyển Nghi, Đại Lang, Nhị Lang đang len lén quan sát tiến triển ở bên này, thấy thế ánh mắt cả bọn đều sáng lên!
Nhị Lang tiến lại gần đầu tiên, Uyển Nghi cũng chạy tới, chỉ có Đại Lang, bất an nhìn về phía cha mình Trần Bá Tông uy nghiêm đang đứng gần tổ phụ.
Trần Bá Tông khi còn trẻ đã không thích ra sông mò cá bắt tôm, lớn lên tự nhiên hy vọng con cái mình sẽ đều học theo hắn ta mà giữ đúng lễ nghĩa.
Nhưng mà công chúa cũng đã đồng ý, lúc này nếu hắn ta phản đối, có thể sẽ tổn hại thể diện của công chúa.
"Không thể nán lại quá lâu."
Đại Lang rất vui.
Trần Kính Tông xuất phát với bốn đứa cháu.
Du Tú có chút lo lắng: "Ta đi theo trông chừng xem."
Hoa Dương cũng muốn đi đến bên dòng suối hít thở không khí, hai kiếp nàng đều từng ở nhà chính Trần gia này, nhưng nàng cũng chưa từng thưởng thức kỹ phong cảnh xung quanh, lần duy nhất ở bên ngoài dài lâu, vẫn là lúc tránh nạn lụt lội, tình cảnh như vậy, làm sao có tâm trạng ngắm cảnh.
Triều Vân trở về Tứ Nghi Đường lấy khăn che mặt, còn cầm một cái ô lụa xanh.
La Ngọc Yến dĩ nhiên cũng muốn đi cùng, cũng phân phó nha hoàn đi chuẩn bị đồ đạc.
Du Tú xuất thân từ gia đình bình thường, không quen chú ý nhiều như vậy, vẻ mặt tự nhiên, không ép mình phải hành xử giống đệ muội bọn họ, cũng không sợ bọn họ khinh thường.
Đương nhiên, trong này có công lao rất lớn của Hoa Dương, lúc ở thành Lăng Châu nàng thường xuyên mời Du Tú đến Ninh Viên làm khách, ở chung lâu ngày với nhau, ở trước mặt Hoa Dương, Du Tú càng ngày càng cởi mở. Ngay cả ở với công chúa nàng ấy cũng có thể ở chung tương đối thoải mái, tự nhiên sẽ không còn coi La Ngọc Yến là quý nữ Hầu phủ cao quý đến không thể chạm tới nữa.
"Đại tẩu đi cùng với ta nhé."
Hoa Dương ý bảo Triều Vân ở lại tổ trạch, cầm ô nói với Du Tú.
Du Tú đương nhiên đồng ý, đi tới dưới ô Hoa Dương, tự nhiên tiếp nhận lấy cán ô, Hoa Dương cũng nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay nàng ấy.
Trong nháy mắt, La Ngọc Yến lại trở thành người "đơn độc".
Ba chị em dâu dùng một thời gian ngắn để chuẩn bị, hơn nữa bước đi cũng từ từ, khi bọn họ rốt cục bước ra cửa lớn của tổ trạch Trần gia, đã muộn hơn hai khắc đồng hồ so với năm thúc chất Trần Kính Tông.
Đi vòng qua tường viện của Trần gia, rẽ về phía bắc, có thể nhìn thấy dòng suối nhỏ cách đó nửa dặm, cùng với năm thúc chất đã đứng bên bờ suối.
Nhưng mà, bên cạnh thúc chất thế nhưng còn có một người phụ nữ mặc váy đỏ đào và quần màu trắng, vẻ mặt tươi cười nói gì đó với Trần Kính Tông, bỗng nhiên chú ý tới ba người Hoa Dương, vẻ mặt người phụ nữ kia rõ ràng thay đổi, vội vàng đi dọc theo bờ suối đi xuống, đi đến một khoảng cách nhất định thì dừng bước, ôm lấy chậu gỗ và quần áo đặt bên bờ sông, cúi đầu vội vàng rời đi.
Hành động như vậy, rõ ràng là lạy ông tôi ở bụi này.
Du Tú lo lắng nhìn về phía Hoa Dương, La Ngọc Yến cũng không hiểu sao cũng căng thẳng.
Hoa Dương vẫn mang bộ dáng hồ hởi như trước, khoác tay Du Tú đi về phía trước.
Không thể không nói, trấn Thạch Kiều được bao quanh bởi núi và sông, vì vậy không có gì lạ khi nó có thể nuôi dạy những người tài giỏi như chương phụ.
Hoa Dương lúc thì nhìn bầu trời xanh thẳm, lúc thì nhìn núi xanh xa xa, đi tới bờ sông lúc nào không biết.
Trần Kính Tông ngồi xổm trên bờ, đang lần lượt giúp bọn nhỏ xắn ống quần lên đến đầu gối.
Hắn chỉ liếc mắt nhìn ba chị em dâu, rồi tiếp tục chăm sóc các cháu trai, như thể chơi với chúng mới là điều quan trọng nhất hôm nay.
Uyển Nghi đã xắn ống quần xong, nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của mẫu thân, tròng mắt Uyển Nghi đảo quanh, tiến đến bên cạnh Hoa Dương, giống như cáo trạng mà nói: "Tứ thẩm, cô nương vừa rồi cũng là người trong trấn, mấy năm trước tứ thúc hình như đã giúp nàng ta một lần, nàng ta chạy tới hỏi Tứ thúc có còn nhớ nàng ta nữa hay không."
Hoa Dương hơi nhướng mày, đọc nhiều quyển sách như vậy, nàng đã nghĩ đến câu chuyện nên duyên hay ho rằng một cô gái xinh đẹp ở trấn nhỏ gặp phải phiền phức, may mắn được Tứ công tử của Các lão giỏi võ cứu giúp.
Du Tú vụng trộm nháy mắt với con gái mình, đứa nhỏ này, bình thường rất hiểu chuyện, hiện tại sao nhất định phải nhắc tới chuyện này?
Uyển Nghi chỉ nhìn Tứ thẩm, kỳ quái nói: "Người cũng không tò mò tứ thúc trả lời như thế nào sao?"
Hoa Dương phối hợp cười: "Hắn trả lời như thế nào?"
Tam Lang đang bị tứ thúc xắn ống quần vội vàng trả lời thay: "Tứ thúc nói hắn không nhớ rõ!"
Nhị Lang: "Ta có thể làm chứng, tứ thúc cũng không nhìn nàng ta, làm cho mặt nàng ta đỏ bừng!"
Đại Lang gật đầu.
Bốn đứa nhỏ mỗi người một câu, rất nhanh đã giúp Tứ thúc của bọn họ làm sáng tỏ cảnh tượng rất dễ làm cho người khác hiểu lầm kia.
Trần Kính Tông chỉ lần lượt búng lên đ ỉnh đầu mỗi đưa, hắn trực tiếp mang giày, ống quần cũng không kéo lên đã lội xuống nước.
Tam Lang thét chói tai: "Sao tứ thúc không xắn ống quần lên?"
Du Tú, La Ngọc Yến đều hiểu rõ, bởi vì bọn họ ở đây, nếu Trần Kính Tông lộ ra bắp chân, thì rất bất lịch sự.
Cho nên tiểu thúc trông như một người thô lỗ, không biết kiềm chế, thật ra có đôi khi vẫn rất chú ý lễ nghĩa.
Bên suối có mấy tảng đá, Du Tú chọn ba tảng đá, dùng khăn tay lau sạch sẽ, lại mời hai vị đệ muội ngồi xuống.
La Ngọc Yến nhỏ giọng lại, chủ động nói với Hoa Dương: "Tứ đệ là người hào hiệp, lúc trước có thể chỉ là ra đường gặp bất bình nên tiện tay giúp nàng ta, cô nương kia cảm ơn là chuyện nên làm, nhưng xem tuổi của nàng ta thì chắc là nàng ta đã sớm lấy chồng, lại biết rõ Tứ đệ đã thành thân, lúc này còn chạy tới bên cạnh Tứ đệ, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì, công chúa, ngài phải đề phòng một chút. Đương nhiên, nàng ta chỉ là một dân nữ bình thường, căn bản không có cơ hội tiếp cận Tứ đệ, chỉ sợ dám quan viên bên Lăng Châu đầu nhúng nước, muốn dùng cách này để nịnh bợ Tứ đệ, nói như tam gia nhà chúng ta, bây giờ chỉ mới là một quan thất phẩm nhỏ nhỏ, trong huyện đã có người nghĩ đến những ý tưởng lệch lạc này."
Nếu chỉ nói vế trước, có thể nàng ấy cố ý châm chọc một chút, nhưng nàng ấy lại lấy Trần Hiếu Tông làm ví dụ, chứng minh nàng ấy thật sự chỉ là lấy thân phận người từng trải nhắc nhở Hoa Dương cẩn thận phò mã gia bị người phụ nữ khác ở bên ngoài nhớ thương, quyến rũ.
Du Tú kinh ngạc nói: "Trong huyện có người tặng cô gái cho Tam gia?"
La Ngọc Yến muốn dung nhập vào vòng tròn nhỏ của hai người bọn họ, tuy rằng trong lòng khinh thường Du Tú, lúc này vẫn trả lời, hơi nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng vậy, may mắn Tam gia nhớ kỹ lời dạy dỗ của phụ thân, không bị dẫn đường lạc lối, sau khi về nhà chủ động nói với ta, còn bảo ta cẩn thận đừng trúng bẫy người khác."
Du Tú thở phào nhẹ nhõm.
La Ngọc Yến liếc nàng ấy một cái, cười nói: "Đại tẩu yên tâm đi, đại ca là người nghiêm túc nhất, là nam nhân không khả năng thích kiểu này nhất."
Hoa Dương nhàn nhạt liếc nàng ấy một cái.
La Ngọc Yến bỗng nhiên ý thức được mình lỡ lời, vội vàng bù đắp nói: "Xem ta đã nói cái gì vậy, phò mã có khí chất anh dũng, đương nhiên cũng sẽ không bị sắc đẹp dụ dỗ, nói đi nói lại, vẫn là tam gia nhà chúng ta khiến người ta lo lắng nhất, với ai cũng cười như gió xuân, trời sinh hoa đào."
Hoa Dương cười nói: "Tam tẩu là muốn khen Tam gia có vẻ giống Phan An, phong lưu phóng đãng nhất sao?"
La Ngọc Yến: "..."
Nàng ấy thật sự không có ý đó, nhưng hiện tại nghĩ lại, vì sao lời nói càng ngày càng sai?
Hoa Dương nhìn ra được La Ngọc Yến chỉ là nghĩ cách khơi mào đề tài, chính là miệng lưỡi của vị thiên kim Hầu phủ này có chút ngốc nghếch.
"Nhìn này, ta bắt được một con cá!"
Tiếng kêu hưng phấn của Uyển Nghi truyền tới, chị em dâu quay đầu lại, chỉ thấy cô gái nhỏ hai tay nâng lên, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang đều vây quanh.
Trần Kính Tông đi khá xa, sau khi xuống nước hắn mới xắn ống quần lên, bắp chân thon dài rắn chắc bị dòng nước che lấp, nhìn không rõ lắm.
La Ngọc Yến vẫn còn hơi xấu hổ nên tìm một cái cớ để rời đi.
Du Tú thấy bên này nước cạn, bọn nhỏ chắc sẽ không gặp nguy hiểm, lại nghĩ đến tiểu thúc có thể muốn tự mình làm rõ câu chuyện với công chúa, nàng ấy rời đi cùng La Ngọc Yến.
Rất nhanh, bên dòng suối cũng chỉ còn lại Hoa Dương, mặc một chiếc áo choàng màu xanh cánh sen, trên chiếc váy dài trắng như tuyết thêu hoa sen màu hồng nhạt.
Cha mẹ chồng còn đang giữ hiếu, mỗi lần trở về tổ trạch, Hoa Dương đều cố ý ăn mặc giản dị để tỏ lòng kính trọng.
Nàng cầm ô, lúc thì nhìn cá tôm mà bọn nhỏ cầm tới, lúc thì nhặt hai hòn đá nhỏ, ném xuống dòng suối, thanh âm vang lên rất dễ nghe.
Có tiếng nước vỡ rõ ràng truyền tới.
Hoa Dương nghiêng đầu, nhìn thấy Trần Kính Tông đang đi về phía nàng, đến chỗ nước nông, bắp chân thon dài của hắn mang theo giọt nước cũng lộ ra.
Hoa Dương thu hồi tầm mắt, tiếp tục ném hòn đá.
Trần Kính Tông lên bờ, ngồi trên tảng đá bên cạnh nàng, cởi giày ướt sũng ra trước.
Hoa Dương nghiêng đầu, không thích nhìn đôi chân to kia của hắn.
Trần Kính Tông nâng chiếc ô của nàng lên, nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn sạch sẽ của nàng, hỏi: "Tức giận rồi sao?"
Hoa Dương: "Ý chàng là chuyện về nữ nhân đó? Ta có gì phải tức giận?"
Trần Kính Tông: "Ta cũng cảm thấy nàng không đến mức vì chuyện này mà so đo, chuyện gạo xưa thóc cũ, huống chi năm đó ta chỉ giúp nàng ta đánh bại một tên côn đồ, ngay cả một câu nói cũng không nói nhiều với nàng ta."
Hoa Dương ngoài ý muốn nói: "Nếu chàng nhớ rõ nàng ta, vì sao còn nói không nhớ rõ?"
Trần Kính Tông: "Chuyện công khai khinh nam hiếp nữ ở trên trấn cũng không phải thường xuyên xảy ra, hơn nữa ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi, chưa đến tuổi hay quên, đương nhiên nhớ rõ từng có một chuyện như vậy, nhưng mà ta thật sự không nhớ rõ mặt nàng ta và cả tên côn đồ kia, nàng ta lỗ mãng tới bắt chuyện, ánh mắt nhìn ta cũng không quy củ, trước mặt bọn nhỏ, ta còn có thể ôn chuyện với nàng ta sao?"
Hoa Dương cười: "Bọn nhỏ không có ở đây, có phải chàng sẽ bằng lòng ôn chuyện với nàng ta không?"
Trần Kính Tông cũng cười: "Bọn nhỏ không có ở đây, nàng ta mới muốn tiến về phía ta, ta đã qua sông vào núi, nàng ta muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp."
Hoa Dương: "Chàng rất tự cao tự đại, có lẽ nàng ta chỉ muốn nói lời cảm ơn với chàng, chưa chắc đã muốn quyến rũ chàng."
Trần Kính Tông: "Ta mặc kệ nàng ta nghĩ như thế nào, chưa nói tới bây giờ ta đã thành thân, là một phò mã gia chân chính, cho dù ta còn chưa thành thân, chuyện tình ngay lý gian kia cũng phải tránh hiềm nghi, miễn cho bị những người khác nhìn thấy, truyền ra một ít lời đồn nhảm."
Trong nước, Tam Lang bắt được một con cua sông nhỏ, muốn mang đi cho Tứ thúc Tứ thẩm xem, Uyển Nghi nhìn Tứ thúc Tứ thẩm gần như ngồi dưới một chiếc ô, ngăn cản Tam Lang, bảo cậu bé bỏ cua sông vào trong thùng trước, không nên đi qua đó quấy rầy.
Bên này, Hoa Dương lại ném một hòn đá nhỏ, thản nhiên nói: "Trước mặt ta, chàng đương nhiên nói so với hát còn dễ nghe hơn, ai biết khi không có người, chàng sẽ làm cái gì."
Trần Kính Tông: "Nếu ta thật sự làm, nàng sẽ đuổi ta sao?"
Hoa Dương gật đầu.
Trần Kính Tông: "Vậy nàng có thể yên tâm, đặt tất cả mỹ nhân trên trời dưới đất ra trước mặt ta, ta cũng chỉ muốn một mình nàng, ta cũng không phải kẻ ngốc, không quý trọng công chúa đẹp nhất, lại đi ăn chút dưa vẹo táo nứt."
Hoa Dương khinh bỉ: "Chàng coi chàng là ai, mỹ nhân trên đời này dựa vào cái gì để cho chàng tùy ý lựa chọn."
Trần Kính Tông đột nhiên giữ chặt mắt cá chân của nàng, vừa cởi giày của nàng vừa nói: "Ta cũng không thèm chọn."
Hoa Dương đã không màng đến hắn đang nói gì, vội vàng đi che chân mình.
Trần Kính Tông: "Tất cả chúng ta đều chơi dưới nước, nàng chỉ nhìn thì có ý nghĩa gì, yên tâm, trong nước ấm áp, không làm cho nàng bị lạnh."
Hoa Dương: "Ta không phải là một đứa trẻ!"
Trần Kính Tông: "Trẻ con cũng sẽ không khẩu thị tâm phi như nàng."
Trong lúc nói chuyện, hắn đã bế thẳng Hoa Dương đi đến giữa dòng suối, một tay khép lại làn váy của nàng, vừa đặt hai chân của nàng ngâm vào trong nước.
Nước suối quả nhiên hơi ấm, cuồn cuộn không ngừng rửa sạch mặt chân nàng.
Hoa Dương không cách nào phủ nhận, nàng quả thật có chút hâm mộ đám Uyển Nghi, quả thật cũng muốn lội nước trong suối nhỏ này.
"Ống quần kìa?"
Hai tay chống ngực hắn, Hoa Dương nhỏ giọng nhắc nhở.
Trần Kính Tông cong chân trái lên, một tay ôm nàng ngồi trên đùi hắn, hắn lại cúi xuống giúp nàng xắn hai ống quần trong lên, lộ ra bắp chân trắng nõn như ngọc không tì vết.
Quá xinh đẹp, Trần Kính Tông nhịn không được sờ một cái.
Hoa Dương đưa tay vặn lại.
Lúc này Trần Kính Tông mới bỏ nàng vào trong nước, xắn làn váy của nàng, hỏi: "Ta giúp nàng xách, hay là nàng tự mình xách?"
"Ta tự mình làm, chàng chú ý nhìn bọn nhỏ."
Trần Kính Tông thấy nàng giống như một đứa trẻ lần đầu tiên xuống sông, âm thầm che giấu hưng phấn, nhưng lại vui vẻ đi đi lại lại trong nước, thỉnh thoảng cúi người xuống sát mặt nước, giống như đã tìm được cá tôm, trong chốc lát lại len lén thử đến nơi nước sâu hơn.
Uyển Nghi rất nhanh đi đến bên cạnh Hoa Dương.
Trần Kính Tông cũng đặc biệt chơi cùng các chất tử, thỉnh thoảng nhìn kiểm tra chung quanh.
Có thể đoạn suối này cách nhà tổ Trần gia quá gần, dân chúng không muốn đến đây giặt quần áo, hơn nữa hôm nay phụ thê Trần Kính Tông mang theo bọn nhỏ đi chơi, những người phụ nhân kia lại càng tự giác tránh đi rất xa.
Hoa Dương chơi ở trong nước khoảng hai khắc, rất vui vẻ
Trần Kính Tông thấy nàng đi về phía bờ, lập tức đi tới, ôm ngang người, đặt ở trên tảng đá nàng vừa ngồi.
Hai bắp chân của nàng đều ướt đẫm, chân còn rỉ nước, nếu đặt trực tiếp xuống đất sẽ lấm lem, bẩn thỉu.
Trần Kính Tông ngồi xuống đất, ôm bắp chân nàng, lấy khăn tay trong ngực ra lau cho nàng.
Hoa Dương đã sớm che ô lên, đúng lúc chế chắn chân nàng, cùng với động tác của Trần Kính Tông.
Chiếc khăn tay trong tay Trần Kính Tông, chính là lúc trước nàng tặng hắn, ngoại trừ món quà là chiếc khăn thêu hoa mẫu đơn và ngọn núi mà hắn rất trân trọng, hai chiếc còn lại luôn được Trần Kính Tông thay nhau sử dụng.
Lúc này hắn cúi đầu, vẻ sắc chuyên chú, giống như thứ hắn đang lau không phải là chân công chúa, mà là trân bảo hiếm có.
Hoa Dương bỗng nhiên có chút tò mò: "Nếu phụ hoàng không tứ hôn cho ta và chàng, chàng sẽ cưới nữ tử như thế nào?"
Trần Kính Tông liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: "Không nghĩ tới, lão già, mẫu thân nhất định sẽ sắp xếp cho ta, chỉ cần không phải lớn lên quá xấu, nhân phẩm người nhà cũng được, ta đều sẽ cưới."
Trên đời này phu thê, đại đa số đều được kết thành như vậy.
Hoa Dương không tin: "Chàng phải có sở thích nào đó, tỷ như hoạt bát hoặc dịu dàng, hoặc là mắt to."
Trần Kính Tông nghe xong, vừa cúi đầu lau một chân kia của nàng, vừa nhếch khóe môi, rũ mắt nói: "Thật không nghĩ tới, nhưng mà ngày nhìn thấy nàng, ta đột nhiên biết mình muốn cái gì."
Hoa Dương: "..."
Không đề cập đến đẹp hay không đẹp, hắn thích da trắng!
Nàng lại véo hắn một lần nữa.
Trần Kính Tông bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không nói gì, vì sao lại véo ta?"
Hoa Dương trừng mắt: "Nghĩ cũng không được nghĩ!"
Trần Kính Tông cười cười.
Hai chân đều được lau kỹ, giúp nàng mang vớ, Trần Kính Tông hỏi: "Còn nàng thì sao, trước kia muốn gả cho phò mã như thế nào?"
Hoa Dương hừ nói: "Dù sao cũng không phải là chàng."
Trần Kính Tông nắm bàn chân nhỏ bé của nàng nhét vào giày: "Đáng tiếc, nàng chỉ có thể gả cho ta."
...
Quan Hạc Đường.
Du Tú lặng lẽ nói với Trần Bá Tông chuyện có một nữ nhân chủ động bắt chuyện với tiểu thúc, tuy rằng chuyện này đã giải thích rất rõ ràng, nhưng nàng ấy vẫn lo lắng công chúa và tiểu thúc có thể sẽ xảy ra tranh chấp về việc này.
Trần Bá Tông: "Không đến mức đó, Tứ đệ không hồ đồ như vậy, công chúa càng sẽ không vì một cô gái bình thường mà ghen tuông."
Nói cách khác, trước mắt Tứ đệ chắc chắn còn chưa có bản lĩnh kia để cho công chúa vì hắn mà ghen tuông.
Du Tú thở dài: "Công chúa đối xử thân thiết với ta, nhưng ta thật sự nhìn không ra trong lòng nàng ấy đang suy nghĩ cái gì, ta cảm thấy lúc nàng ấy nên tức giận, nàng ấy lại cười giống như tiên nữ, lúc ta không nghe ra điều gì, công chúa lại có chút tức giận. Cũng không riêng gì ta, lần đó công chúa chiêu đãi Tương vương phi, Lăng Nguyên phu nhân, bọn họ cũng thật cẩn thận nghiền ngẫm tâm trạng của công chúa, đến cười cũng căng thẳng."
Trần Bá Tông: "Phần lớn người cao quý đều là như thế, nhưng công chúa coi nàng là đại tẩu, nàng cũng không cần học người ngoài cẩn thận như vậy."
Du Tú suy nghĩ một chút, cười nói: "Ta càng ngày càng bội phục Tứ đệ, chàng xem, ngay cả phụ thân cũng kính trọng công chúa, Tứ đệ đối với công chúa cũng giống như một người phụ quân bình thường đối với thê tử của mình, có đôi khi còn dám giận công chúa, lá gan thật lớn."
Trần Bá Tông nhìn nàng ấy, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ phương diện này mà nói, Tứ đệ có lẽ cũng là người trước nay chưa từng có, nhớ lúc trước, phụ thân tiết lộ hoàng hậu nương nương muốn gả công chúa cho Tứ đệ, cả nhà đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, kinh hoàng sợ hãi, chỉ có Tứ đệ, thế nhưng còn oán giận cưới công chúa rất phiền phức, sẽ không được tự nhiên!
Sau khi Du Tú rời đi, Trần Bá Tông gọi tùy tùng của mình tới, bảo hắn ta đi điều tra thân phận của nữ nhân đáng ngờ muốn quyến rũ Tứ đệ kia.
Trấn Thạch Kiều không lớn, trước buổi trưa, Trần Bá Tông đã nhận được tin tức, biết cô gái kia năm nay mười chín tuổi, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, đã từng kết hôn nhưng trượng phu chết, nàng ta lại không có con nên trở về nhà mẹ đẻ. Theo hàng xóm tiết lộ, nữ nhân này quả thật có chút dã tâm, bình thường khi nói chuyện phiếm cũng thường xuyên tìm hiểu chuyện nhà mình, đặc biệt quan tâm đ ến chuyện liên quan tới tứ đệ và công chúa.
Không sợ bị trộm cắp, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương.
Nghĩ đến người một nhà còn phải ở Lăng Châu trong khoảng một năm, sau khi cả nhà ăn cơm trưa xong, Trần Bá Tông gọi Tứ đệ đến thư phòng của mình.
Trời rất nóng, Trần Kính Tông chỉ muốn nhanh chóng trở về Tứ Nghi Đường, chỉ mặc trung y sẽ mát mẻ hơn rất nhiều, cho nên vào nhà đã không kiên nhẫn hỏi: "Chuyện gì?"
Trần Bá Tông: "Đệ còn nhớ Vương Thúy Nương không?"
Trần Kính Tông: "Vương Thúy Nương, hay là nương của Vương Thúy?"
Vẻ mặt Trần Bá Tông nghiêm khắc: "Chính là người buổi sáng ở bên dòng suối tìm đệ bắt chuyện."
Trần Kính Tông trầm mặt xuống: "Sao, huynh nghi ngờ ta sẽ không rõ ràng với nàng ta?"
Trần Bá Tông: "Ta không nghi ngờ đệ, chỉ là ta cho người hỏi thăm, hiện tại nàng ta ở nhà, bình thường thường xuyên hỏi thăm chuyện của đệ, tốt nhất ngươi nên đề phòng một chút, miễn cho cẩn thận kẻo vô ý gây họa."
Trần Kính Tông: "Ta biết rồi, đúng lúc trời nóng, ta và công chúa sẽ không quay lại trước mùa thu."
Trần Bá Tông: "Cũng tốt, về phía công chúa, đệ giải thích rõ ràng."
Trần Kính Tông cười nhạo nói: "Giải thích cái rắm, cũng chỉ có các huynh coi trọng họ Vương kia, người ta căn bản không để ở trong lòng."
Trần Bá Tông: "Đoán được rồi."
Trần Kính Tông: "..."
Tứ Nghi Đường, Hoa Dương nằm trên giường trong phòng thứ hai, nơi này kề cửa sổ, thỉnh thoảng có một cơn gió thoảng qua sẽ mát hơn, ở nông thôn muốn mang băng đến đây cũng không dễ dàng gì.
"Đại ca tìm chàng có chuyện gì thế?"
Thấy Trần Kính Tông đi vào, nàng thuận miệng hỏi.
Trần Kính Tông cũng không gạt nàng, vừa cởi áo ngoài vừa giải thích: "Nhìn xem, người nhà ta, ai nấy đều sợ một ngày nào đó ta sẽ đắc tội nàng, sau đó lại bị nàng hưu"
Hoa Dương hài lòng trước động thái của Trần Bá Tông.
Cũng không phải tất cả công chúa sau khi kết hôn đều sống như ý, có phò mã trộm ăn vụng sau lưng công chúa, người nhà còn cố hết sức giúp đỡ che dấu.
Trần gia rất tốt, từ chương phụ đến hai vị phu huynh, đối với nàng đều rất kính trọng, không chỉ ở phương diện lễ nghĩa mà còn ở bí mật giữ gìn.
Lúc này, Trần Kính Tông cởi trung y ra, lộ ra bộ ngực rắn chắc cường tráng, eo thon gầy gò.
Động tác lắc quạt của Hoa Dương dừng lại, lập tức xoay người.
Trần Kính Tông lại từ phía sau dán lên, ở bên tai nàng nói: "Yên tâm, một thân da thịt này của ta, không ai được sờ trừ nàng."
Hoa Dương trừng hắn: "Ai thèm!"
Bên kia, Trần Bá Tông nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nói ra tai họa ngầm này cho phụ thân.
Trần Đình Giám cái gì cũng không nói, nhưng không bao lâu sau, bà mai đi nhà họ Vương giúp Vương Thúy Nương làm mai, đợi mùa hè này qua đi, Hoa Dương lại cùng Trần Kính Tông trở về tổ trạch thăm cha mẹ chồng, đúng lúc Vương Thúy Nương xuất giá, kiệu hoa đỏ lảo đảo lướt qua xe ngựa của họ, hướng về nhà tân lang cách đó hàng chục dặm.
Rất nhiều dân chúng đang xem náo nhiệt, tiếng bàn tán bay vào trong xe.
Hoa Dương biết được thân phận của tân nương thì sửng sốt, nhìn Trần Kính Tông, vẻ mặt Trần Kính Tông cũng phức tạp.
Lão già rốt cuộc là quá lo lắng cho hắn, hay là không muốn con dâu công chúa tức giận chút nào?