Nói là nghỉ trưa nhưng vốn dĩ Hoa Dương cũng không ngủ được, nàng nằm trên giường chung với Thích Hoàng hậu, lúc thì dựa vào trong lòng bà ấy, lúc lại quay sang một bên nói buồn ngủ, nhưng chưa được bao lâu đã quay ngược trở lại, hai mắt sáng ngời, bên trong tràn ngập ý cười.
Thích hoàng hậu bất đắc dĩ nói: "Con đấy, sao vẫn cứ giống như tiểu hài tử vậy hả?"
Hoa Dương: "Vốn dĩ con chính là tiểu hài tử của người mà."
Khi ở bên ngoài, nàng là Công chúa mà người người đều phải kính sợ, Hoa Dương cũng rất hưởng thụ cảm giác này, nhưng nàng lại luôn phải duy trì uy nghi của Công chúa mọi lúc mọi nơi, chẳng hạn như rõ ràng nàng rất muốn đến dòng suối nhỏ sau tổ trạch Trần gia nghịch nước nhưng vẫn phải làm bộ như không có hứng thú, bị Trần Kính Tông "ép buộc" mới có thể chơi một lát. Chỉ khi ở bên cạnh phụ hoàng mẫu hậu, nàng mới có thể tùy tâm sở dục, không cần lo lắng tổn hại uy nghi.
Thích hoàng hậu vuốt mái tóc hơi rối của nữ nhi, vẫn là hỏi ra: "Tình cảm của con và Phò mã thế nào rồi? Chuyến này vừa đi đã đi mất tận hai năm, hắn có làm con phải chịu oan ức lần nào không?"
Những người khác ở Trần gia bà ấy đều yên tâm, dù sao thì nữ nhi cũng không cần phải chạm mặt bọn họ hằng ngày, chỉ có người bên gối của nữ nhi là Trần Kính Tông mới dễ dàng nảy sinh mâu thuẫn nhất.
Thích hoàng hậu vẫn còn nhớ rõ, sau tân hôn không bao lâu, nữ nhi hồi cung, mỗi khi nhắc tới Trần Kính Tông thì trong mắt nàng tràn đầy oán khí khó có thể che giấu được.
Hoa Dương cẩn thận suy nghĩ một lúc, Trần Kính Tông đúng là thường khiến nàng tức giận, nhưng nếu nói đã làm chuyện có lỗi với nàng thì thật sự không có.
Hắn ngoan ngoãn ngủ dưới đất ngăn côn trùng cắn nàng, lén đi mua thịt cho nàng lúc chỉ được ăn chay, ngay cả khi nước lũ dâng cao vẫn cam tâm tình nguyện cõng nàng lên núi.
"Không có, hắn nào dám làm chuyện có lỗi với con." Hoa Dương vuốt một lọn tóc, vẻ mặt lộ ra mấy phần đắc ý.
Thích hoàng hậu nở nụ cười: "Có dám hay không là một chuyện, có nghĩ đến hay không lại là chuyện khác. Có Phò mã sợ hãi quyền lực Hoàng gia nên không dám mạo phạm Công chúa nhưng có khả năng trong lòng hắn ta đã từng mắng chửi không biết bao nhiêu lần. Suy cho cùng, vẫn phải xem hắn có tình ý với Công chúa không."
Hoa Dương trầm mặc.
Thứ tình cảm này giống như nhóm văn nhân nhã sĩ nói, hoặc là liên tục gửi thư tình, hoặc là gửi gắm tình cảm vào bài thơ, bức vẽ, cũng có thể dùng tiếng đàn, tiếng sáo để tỏ bày nỗi lòng. Trần Kính Tông đối xử với nàng tốt thì có tốt, nhưng chưa từng nói bất cứ lời ngon ngọt nào, lời th ô tục ngược lại là không đếm xuể. Còn mấy câu gì mà dù bị nàng hắt hủi cũng sẽ không đi tìm nữ nhân khác, nếu nàng chết thì sẽ đi cùng nàng xuống dưới đó làm một đôi quỷ phu thê... Đều là nói lúc trên giường, Hoa Dương cũng không để trong lòng.
Hoa Dương cực kỳ chắc chắn Trần Kính Tông thích cơ thể của nàng, thích đến mức si mê, nhưng đây là chuyện hoan ái giữa nam nhân và nữ nhân, có thể coi là tình ý hay sao?
Hoa Dương càng tin rằng, nếu ngày nào đó hai người thật sự tách ra, chỉ cần đẩy một mỹ nhân trắng như tuyết vào phòng Trần Kính Tông, hắn sẽ lập tức nhào tới.
Đương nhiên, nếu như hai người không tách ra, Trần Kính Tông có Công chúa như nàng làm thê tử sẽ tự nhiên chướng mắt người khác.
"Con không quan tâm hắn có muốn hay không, chỉ cần hắn không dám là được." Hoa Dương không thèm để ý nói.
Thích hoàng hậu nghiêm túc quan sát nữ nhi: "Vậy con có thích Phò mã không?"
Hoa Dương: "Không thể nói là rất thích, chỉ là không tới nỗi không vừa mắt như lúc đầu."
Tình cảm của nàng đối với Trần Kính Tông càng giống một loại thoả mãn hơn, giống như chỉ cần nàng muốn gì đó, chẳng hạn như cần người chống lưng, cần Trần Kính Tông đến Tương Vương phủ diễn kịch, Trần Kính Tông sẽ tự giác thỏa mãn nàng, đối với những chuyện lớn, hắn chưa một lần nào khiến nàng thất vọng. Hoa Dương hài lòng, đến tối Trần Kính Tông cầu hoan, trừ phi hôm đó Hoa Dương thật sự không có hứng, nếu không nàng sẽ đồng ý cho hắn, dù sao trong chuyện này cả hai người đều sảng khoái.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa của nữ nhi, Thích hoàng hậu mỉm cười dịu dàng.
Với mối hôn sự do phụ mẫu sắp xếp này, nữ nhi có thể nhìn Trần Kính Tông thuận mắt đã tốt lắm rồi, còn hơn phải cùng chung chăn gối với người mình không thích.
Dù sao Hoa Dương cũng đã ngồi trên xe cả một ngày đường, nàng nói chuyện được một lúc thì cơn buồn ngủ ập đến, nặng nề ngủ say.
Thích hoàng hậu trở mình, nằm ngửa.
Nhìn nữ nhi giống như vẫn còn đang trong thời kỳ tân hôn, Thích hoàng hậu lại nhớ tới bản thân lúc còn trẻ.
Từ nhỏ bà ấy đã xinh đẹp, gia cảnh cũng không tồi, lúc mười ba, mười bốn tuổi chớm biết rung động cũng từng hy vọng bản thân được gả cho một lang quân như ý.
Nhưng cuối cùng bà ấy lại tiến cung với làm tú nữ, trở thành nữ nhân của Cảnh Thuận Đế.
Cảnh Thuận Đế cực kỳ sủng ái bà ấy, nhưng thân là Đế Vương, dù ông ta có sủng ái bà ấy đến đâu thì cũng chỉ có như vậy, tối hôm trước ông ta còn có thể triền miên bên bà ấy nhưng sang ngày hôm sau sẽ lại ở bên một phi tần khác suốt đêm.
Thậm chí Thích hoàng hậu còn chưa kịp nảy sinh tình ý gì với Cảnh Thuận Đế thì đã bị tâm địa cứng rắn, Đế Vương đa tình làm cho lạnh lòng. Bây giờ Cảnh Thuận Đế đã hơn năm mươi, Thích hoàng hậu càng ước gì ông ta đừng qua đêm ở chỗ bà ấy.
So với Thích hoàng hậu thì cuộc sống của nữ nhi thoải mái hơn nhiều. Trần Kính Tông trẻ tuổi, anh tuấn, cường tráng, chính trực, quan trọng nhất là hắn hay thậm chí là toàn bộ Trần gia cũng không dám công khai đắc tội nữ nhi.
Cho nên hắn vẫn khá được lòng hoàng hậu. Ít nhất thì vị trí hoàng hậu này của bà ấy vẫn có thể bảo vệ quyền thế của nhi tử, cũng có thể giúp nữ nhi của bà ấy thoải mái sống ở phu gia.
Có được những lợi ích thực tế này, thứ tình yêu hư vô mờ mịt kia không có cũng không sao.
______________
Hoa Dương ngủ một giấc ngủ trưa vô cùng thoải mái, khi tỉnh lại nàng mới biết đệ đệ đã học xong lớp buổi chiều, đã đến đây đợi nàng từ sớm.
Hoa Dương tranh thủ thời gian rời giường, sửa soạn lại rồi sảng khoái đi ra ngoài.
"Mẫu hậu, tỷ tỷ đã rất lâu không về, con muốn đưa tỷ tỷ đi dạo ngự hoa viên." Thái tử nghiêm mặt xin phép.
Thích hoàng hậu cười nói: "Đi đi, nhưng đừng đi lâu quá, nhiều nhất là nửa canh giờ thôi. Phụ hoàng các con sắp tới đây dùng bữa tối rồi."
Hai tỷ đệ gật đầu, nắm tay nhau rời đi.
Thích hoàng hậu nhìn hai bàn tay đan vào nhau của hai đứa trẻ, khẽ lắc đầu, nhi tử không thích bị người khác quản giáo như hài tử, nhưng chỉ cần được tỷ tỷ nắm tay thì thằng bé sẽ không giả vờ chững chạc nữa.
Thái tử muốn nói chuyện với tỷ tỷ đương nhiên không giống Thích hoàng hậu nói chuyện với nữ nhi.
Hai tỷ muội đi vào một đình nghỉ mát bên hồ, Hoa Dương hóa thành tiên sinh kể chuyện, kể cho đệ đệ nghe rất nhiều chuyện thú vị ở Lăng Châu.
Thái tử cực kỳ khao khát muốn đến hồ Động Đình, núi Võ Đang,... Ở Lăng Châu cách xa hơn hai nghìn dặm. Cậu bé cũng muốn ra ngoài du sơn ngoạn thủy, đích thân trừng phạt quan tham ở địa phương, trừ gian diệt ác.
Hoa Dương ăn trái cây, giọng điệu tùy ý nói: "Đệ là Thái tử, vì an nguy của đệ nên phụ hoàng và mẫu hậu sẽ không để cho đệ xuất cung, tạm thời đệ không thể đi đến nơi xa để du sơn ngoạn thủy được đâu, trừ gian diệt ác cũng không đơn giản. Trước tiên đệ cứ học đạo làm vua cho tốt, tương lai dân chúng khắp thiên hạ đều trông chờ vào phụ hoàng và đệ giúp bọn họ có cuộc sống ấm no, thanh bình."
Nàng nhìn theo đệ đệ mà nói hướng chính sự trên gậy, Thái tử cũng vô thức chú ý đến chính sự, nghi hoặc hỏi: "Cuộc sống của dân chúng thật sự thảm như vậy sao?"
Kiếp trước có lẽ Hoa Dương không biết chuyện này, nhưng đời này nàng chính tai nghe được bá tánh ở Lăng Châu oán thán về Tương Vương như thế nào, cũng từ chỗ Trần Kính Tông mà biết được tình hình bên trong Vệ sở, đương nhiên có thể giải thích rõ ràng từng câu hỏi của đệ đệ.
Thái tử dù sao cũng là Thái tử, cho dù đôi lúc vẫn có chút tùy hứng xúc động của độ tuổi này nhưng thân là Thái tử, vấn biết cân nhắc chuyện triều chính.
Toàn bộ thiên hạ này là gia nghiệp mà thằng bé sẽ kế thừa trong tương lai. Thái tử nào mà không muốn kế thừa nước giàu binh mạnh? Thái tử nào mà lại muốn kế thừa một ổ tham quan, quân đội yếu ớt?
Thằng bé vẫn chưa thể cảm thương cho nỗi khổ của bá tánh nhưng đến khi nghe nói rất nhiều binh lính trong Vệ sở đã đói đến mức da bọc xương, vũ khí cũng bị hư hỏng nặng thì lập tức nổi giận: "May mà Phò mã không thông đồng làm bậy với bọn hắn, nếu không Lăng Châu vệ còn tiếp tục thối nát bao giờ. Quân lương triều đình chuyển đến đều vào túi đám quan tham kia, sau đó chỉ còn mấy binh lính yếu ớt!"
Hoa Dương an ủi vỗ vai đệ đệ: "Được rồi, mọi chuyện đã được giải quyết xong, đệ đừng tức giận nữa, chỉ cần đệ nhớ kỹ chỗ Vệ sở có thể sẽ xuất hiện vài vấn đề, tương lai không được bị lời ngon tiếng ngọt của gian thần lừa gạt là được. Hừ, tỷ ra ngoài chuyến này mới biết, có quan viên dâng sổ con lên phụ hoàng thì vô cùng cung kính, nhưng lại khinh thường phụ hoàng đang ở xa nên không thèm bẩm báo lại mọi chuyện lên triều đình, Tương Vương cũng vậy. Nếu không phải hôm đó khi ra ngoài tỷ mang nhiều thị vệ, nói không chừng đã bị ông ta bắt đi!"
Nói đến đây, Hoa Dương nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ bị Tương Vương làm cho buồn nôn: "Nam nhân háo sắc đều là đồ khốn nạn!"
Thái tử vừa muốn gật đầu, chợt trong lòng cả kinh, nhìn chung quanh một lần, lại nháy mắt với tỷ tỷ.
Hoa Dương mới phản ứng lại, ghé sát đầu tới gần đệ đệ, nhíu mày hỏi: "Khoảng thời gian ta không ở trong kinh, phụ hoàng vẫn... Như vậy sao?"
Thái tử cũng sầu muộn.
Phụ hoàng đối xử với thằng bé rất khoan dung, nhưng hơn nửa tâm tư đều đặt trên người nữ nhân rồi, có đôi khi thằng bé đang nói chuyện với ông ta thì phi tần nào đó giả bộ bệnh đã có thể câu phụ hoàng đi.
Mẫu hậu không có quan hệ nam nữ hỗn loạn, ngoại trừ quan tâm tỷ tỷ, tâm tư còn lại đều dồn hết cho thằng bé, chẳng qua là mẫu hậu vô cùng nghiêm khắc, quản thằng bé rất chặt.
Thái tử không rõ rốt cuộc mình thích phụ hoàng nhiều hơn hay mẫu hậu nhiều hơn.
May mà thằng bé còn có tỷ tỷ ruột, tỷ tỷ có sự dịu dàng, quan tâm của phụ hoàng, mẫu hậu, lại chơi đùa với thằng bé, vì vậy Thái tử thích tỷ tỷ nhất.
Hoa Dương nhân cơ hội khuyên bảo đệ đệ: "Đệ đã hiểu được phụ hoàng như vậy là không tốt thì sau này lớn lên, không thể bị hậu cung câu hồn. Những chuyện khác không nói, nhưng không tốt cho sức khỏe. Tỷ tỷ vẫn trông chờ đệ chống lưng cho tỷ cả đời. Tốt nhất là sau khi tỷ tỷ rời đi, đệ vẫn mạnh khỏe minh mẫn, tới độ tuổi bảy mươi tám mươi vẫn phải khỏe mạnh như ba mươi bốn mươi."
Thái tử bật cười: "Sao có thể chứ? Ai rồi cũng phải già đi mà."
Hoa Dương: "Người bình thường già đi rất nhanh nhưng tập võ có thể giúp cơ thể khỏe mạnh. Tỷ từng gặp Lý Thái y, ông ấy cũng đã sáu mươi rồi mà vẫn có thể đeo sọt lên núi hái thuốc, còn tỷ tỷ trẻ tuổi nhưng khi lên Thiên Trụ Phong phải để Phò mã cõng. Như vậy có thể thấy tuổi tác không ảnh hưởng quá nhiều đến sức khỏe."
Thái tử kinh ngạc: "Phò mã cõng tỷ còn có thể leo lên Thiên Trụ Phong?"
Hoa Dương cười cười, khẽ nói với thằng bé: "Ưu điểm lớn nhất của Phò mã chính là thân thể cường tráng. Có lần bọn tỷ leo lên một ngọn núi cao trăm trượng để ngắm mặt trời mọc, Phò mã cõng tỷ lên thẳng đỉnh núi, tuy thở gấp rất dữ nhưng như vậy cũng đã vượt xa người bình thường."
Trong đầu Thái tử lập tức hiện ra bóng dáng cao lớn, mạnh mẽ, rắn rỏi của Trần Kính Tông.
Thái tử nhìn lại cánh tay nhỏ bé của bản thân, thằng bé cũng được học võ nhưng ngại tập luyện vất vả, không chịu nghiêm túc học, phụ hoàng không bắt ép, mẫu hậu chỉ bảo thằng bé đọc sách cho tốt chứ cũng không quá để ý đến chuyện tập võ.
Nhưng bây giờ, tận sâu trong lòng Thái tử sinh ra hứng thú với việc tập võ, bởi vì thằng bé cũng muốn trở nên cường tráng như Phò mã, cũng muốn lúc hơn sáu mươi tuổi vẫn có thể trèo núi Võ Đang.
"Đúng rồi, sức khỏe Trần Các lão thế nào rồi?" Đột nhiên Thái tử hỏi.
Hoa Dương suy nghĩ một chút, nói: "Từ khi Lý Thái y trị bệnh cho ông cũng không có vấn đề gì. Nhưng Trần Các lão là quan văn, không giống Phò mã. Lần tránh lũ đó, Phò mã cõng tỷ lên núi như đi trên đất bằng, Trần Các lão là được hạ nhân dìu đi lên, ngay cả hai ca ca của Phò mã cũng không thể tự lo nổi cho mình, có hơi chật vật. Có thể thấy dù là quan văn hay quan võ đều có ưu điểm và khuyết điểm, nam tử văn võ song toàn thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay."
Thái tử vô thức thẳng lưng, chờ xem, đợi qua mấy năm nữa, thằng bé sẽ trở thành nam tử văn võ song toàn chỉ đếm được trên đầu ngón tay trong miệng tỷ tỷ.
Hai tỷ muội xa cách lâu ngày nên trò chuyện quên cả thời gian, mãi đến lúc cung nhân phải nhắc nhở bọn họ nên về Phượng Nghi cung mới tạm ngừng.
Ăn tối xong, Hoa Dương rốt cuộc cũng có thời gian đưa lễ vật cho người nhà.
Ban ngày nàng nghỉ trưa ở Phượng Nghi cung, bây giờ đã tối, Hoa Dương dẫn Triều Vân trở về Tê Phượng điện của nàng lúc trước khi xuất giá.
Đây là cung điện mà phụ hoàng ban tên cho nàng, vì vậy phủ Công chúa trong kinh và cả Ninh Viên đều tiếp tục sử dụng ba chữ này.
Tê Phượng điện vẫn giống như lúc trước khi nàng xuất giá, chẳng qua khi Hoa Dương một lần nữa nằm lên chiếc giường quen thuộc, vẫn không thể nào vô ưu vô lo nhanh chóng chìm vào giấc ngủ như tiểu Công chúa ngày xưa.
Phụ hoàng có thể thay phiên sủng hạnh mỹ nhân trong hậu cung, mẫu hậu càng quan tâm đại sự và đệ đệ, bây giờ đệ đệ muốn đọc sách, tương lai cũng sẽ có hậu phi nhi nữ.
Cho dù nàng có thể về cung ở thì đối với hoàng cung này, nàng cũng sẽ dần dần trở thành một người nhìn qua có vẻ dư thừa.
Còn người thật sự có thể ở bên cạnh nàng lâu dài, cùng nàng tạo thành một gia đình, dường như cũng chỉ có Phò mã của nàng.
Trần gia.
Nhà của Trần Kính Tông và Hoa Dương gọi là Tứ Nghi đường, nhưng chỗ ở của Trần gia trong kinh là tòa nhà lớn được ngự tứ, Tứ Nghi đường cũng là một tòa trạch viện tam tiến, rộng rãi hơn nhiều.
Trước khi rời kinh, Trần Kính Tông ở tiền viện, Hoa Dương ở hậu viện.
Bây giờ Hoa Dương đang ở trong cung, Trần Kính Tông một mình dùng cơm tối, suy nghĩ một chút, sau khi hắn tắm rửa thay quần áo xong vẫn quyết định đi tới hậu viện.
Viện của Hoa Dương được hai đại nha hoàn trông coi, một tên là Triều Lộ, một tên là Triều Lam.
Triều Lộ, Triều Lam cũng không biết tình cảm giữa Công chúa và Phò mã tiến triển đến mức nào, ấn tượng của các nàng về cách phu thê hai người chung sống với nhau vẫn dừng lại ở thời điểm hai năm trước, Phò mã kiêu ngạo, bướng bỉnh, còn Công chúa thì ghét bỏ Phò mã đủ điều.
Công chúa không có ở đây nhưng Phò mã vẫn muốn tiến lên, vẻ mặt hai đại nha hoàn lập tức lộ vẻ cảnh giác.
"Lui ra đi, không cần các ngươi hầu hạ."
Trần Kính Tông đứng trước giường Bạt Bộ có hơi lạ lẫm kia, đưa lưng về phía hai nha hoàn, nói.
Triều Lộ, Triều Lam nhìn nhau, cuối cùng vẫn cho Phò mã gia mặt mũi, cúi đầu lui ra khỏi căn phòng vốn chỉ thuộc về một mình Công chúa.
Trần Kính Tông cởi ngoại bào, ngồi lên giường.
Trên giường đã sớm không còn hơi thở của nàng, nhưng hắn lại như thật sự nhìn thấy nàng ngồi bên cạnh, vừa ghét bỏ vừa cảnh giác nhìn hắn.
Khi đó nàng thật sự một chút cũng không muốn hắn.
Trần Kính Tông nhớ lại dư vị đêm đó ở khách điếm, sau đó bình tĩnh nằm xuống.