“Làm xong nhanh vậy cơ à, không hổ là Dưỡng Thần Cảnh.
Bên chỗ ta cũng sắp OK rồi, khoảng chừng một tháng nữa thôi, vở kịch lớn này có thể chính thức hạ màn rồi.”
Dạ Mệnh lẩm bẩm.
Cùng lúc đó.
Bên phía triều đình.
Vương cung Toại Nguyên.
Toại Bình Thương dùng tay phải day day mi tâm, thể hiện sự buồn bực mất tập trung trong lòng.
Trải qua nhiều lần kiểm tra xác nhận, đám thích khách ngày hôm đó chỗ nào cũng có dính dáng đến Phương gia.
“Kim Châu Sứ cảm thấy bây giờ cô nên làm như thế nào?”
Ban đầu, thái độ của Toại Bình Thương đối với Kim Viên Chính cũng rất bình thường, sau mới từ từ chuyển thành trình độ tin tưởng.
Kim Viên Chính nghe vậy, vội vã khấu đầu: “Thần ngu dốt, có đưa được ra ý kiến thì cũng chỉ là loại kế sách thô thiển, bệ hạ không thể dùng đến.”
“Không sao. Lúc này bốn bề vắng lặng, ngươi cứ lớn mật nói cho ta nghe thử xem sao.” Toại Bình Thương khoát tay áo.
Lúc trước, vì lời nói của Kim Viên Chính mới khiến hắn ta cảm thấy hoài nghi, vô cùng lo lắng về Phương gia.
Tuy bây giờ Phương gia vẫn kém hơn vương thất mấy bậc, nhưng nếu có thể cắn nuốt Liễu gia, tất nhiên là thực lực của bọn họ sẽ tăng lên rất nhiều.
Trong thiên hạ Toại Nguyên Vương Triều chỉ còn lại hai quái vật lớn là vương thất cùng Phương gia.
Người sáng suốt đều có thể nhìn thấy nếu để cho Phương gia có cơ hội tiếp tục trưởng thành, sớm muộn gì bọn họ cũng có thể đạt được lực lượng sánh ngang với vương thất!
Tuy Phương gia có ân với Toại Bình Thương, nhưng hắn ta cũng không muốn cơ nghiệp ngàn năm bị huỷ trong tay mình, để Toại Nguyên Vương Triều biến thành Phương Nguyên Vương Triều.
“Thần đề nghị lấy danh nghĩa chuyện thích khách, phái Trấn Bình quân đến bắt giữ một đám người Phương gia, mang về tiến hành điều tra thẩm vấn.”
Nghe đến đây, Toại Bình Thương chau mày.
Trấn Bình quân chính là tư quân của vương thất, chuyên bảo vệ vương cung. Mỗi một vị tướng trong quân đều có tu vi ít nhất là Uẩn Linh hậu kỳ trở lên, có thể so với quân đội tu luyện giả.
Chuyện như vậy không khác gì khiêu khích Phương gia, hắn ta không muốn trước giờ đối phó với Liễu gia, tự nhiên lại sinh ra khoảng cách với Phương gia.
“Xin bệ hạ lại nghe thần nói tiếp, hành động tra xét mà thần nói chẳng qua chỉ là bề ngoài, mục đích thực sự vẫn là thử xem Phương gia bị gán cho cái danh này thì có dám phản kháng hoặc là có động thái khác thường nào hay không.
Nếu như phản kháng, vậy chứng minh Phương gia quả thật có dị tâm. Nếu như là vế sau, cùng lắm thì bệ hạ dùng một ít thiên địa tài địa bảo để bù đắp, coi như xong chuyện.”
Toại Bình Thương rơi vào trầm tư.
Một lát sau, trong ánh mắt xuất hiện vẻ quyết định.
...
Ngày tháng như thoi đưa, thời gian qua nhanh.
Một tháng ngắn ngủi đã trôi qua.
Trong một tháng này, Toại Nguyên Vương Triều đã xảy ra một chuyện lớn.
Ngạo Vân Thiên thành, địa bàn của Phương gia đột nhiên bị Đốc Sát Sứ cùng Trấn Bình quân bao vây.
Nghe tin tức lưu truyền bên ngoài, đó là vì thích khách đã ám sát vương cung đoạn thời gian trước đang ẩn nấp ở trong Vân Thiên thành.
Về phần một vài quan thần tay nắm trọng quyền thì đã đánh hơi được từ trong mớ tin tức dồn dập này một mùi vị đặc biệt khác.
Cuối cùng, hình như hai bên đã thỏa thuận gì đó.
Gia chủ Phương gia là Phương Hùng Bá liền cùng mấy vị Đốc Sát Sứ và Trấn Bình quân rời khỏi Ngạo Vân Thiên thành,
Phương gia lại bình yên vô sự.
Trong bí cảnh, Dạ Mệnh lẩm bẩm: “Mặc dù không có đạt tới mức dự tính, nhưng như vậy cũng đủ rồi. Đến lúc rồi...”
Trên người Dạ Mệnh bất ngờ lộ ra khí tức Dưỡng thần cửu trọng!
Rõ ràng là do hắn đã hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, từ đó đạt được khen thưởng là Thái Hư Kinh tầng thứ ba!
Ngày hôm đó, gió mây đổi sắc, tầng mây cuồn cuộn.
Tất cả mọi người ở Toại Nguyên Vương Triều đều sẽ ghi nhớ ngày này.
Bởi vì nó... là ngày cải cách!
...
Lạc Ly thành, kinh đô của Toại Nguyên Vương Triều, mức độ sầm uất ở nơi này đương nhiên là số một.
Chẳng qua hôm nay nơi được xưng là phồn hoa nhất vương triều này hơi có chút khác biệt.
Rất nhiều bóng dáng lén lén lút lút xuất hiện trên từng con đường nhỏ cùng bốn phương tám hướng trong thành.
Ngay cả Đốc Sát Sứ phân tán khắp nơi trong thành cũng không phát hiện được.
Vương cung Toại Nguyên.
“Kim Châu Sứ, cách đây không lâu tên Phương Hùng Bá kia đã đích thân lập huyết thệ với cô, chứng minh sát thủ tuyệt đối không phải là do bọn họ phái đến. Hơn nữa, cô cũng tin cách làm người của hắn ta. Tuy hắn ta có dã tâm cực lớn, nhưng lại không hề có chút tâm tư nào với hoàng quyền.”
“Việc này...”
Trong lòng Kiêm Viên Chỉnh nổi hết da gà, nhanh chóng suy tính cách đối phó.
Không ngờ Phương Hùng Bá này cũng là một kẻ tàn nhẫn, dám hạ huyết thệ để chứng minh trong sạch.
Hạ huyết thệ, nếu như làm trái với lời thề, kẻ nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, cảnh giới bị hao tổn. Nặng thì thất khiếu chảy máu, trực tiếp chết bất đắc kỳ tử.