Có điều, rốt cuộc Tiểu Hồng là Ma Tôn mà.
Ninh Hữu Lí vỗ vỗ lồng n.g.ự.c đang đập bất quy tắc, tự an ủi mình. Sau khi bình tĩnh lại một lúc, nàng mang hai chén cháo và một đĩa rau dưa thanh đạm trở về.
Thời gian sau đó trôi qua khá bình lặng, đêm rất nhanh đã khuya, đến lúc phải đi ngủ.
Nhìn chiếc giường nhỏ nhiều nhất chỉ có thể nằm được một người rưỡi, mà trong phòng lại không có ghế dài, hai người cùng nhau im lặng đứng trước giường.
“Ta ra ngoài.” Rất lâu sau, Tô Dư Xuyên đứng dậy.
“Không cần.” Ninh Hữu Lí ngăn hắn lại, nhân tiện cài then cửa.
Tô Dư Xuyên nghe vậy dừng lại một chút, ánh mắt sâu thẳm không nói nên lời.
Nhưng hắn chỉ nhìn Ninh Hữu Lí một lát, sau đó liền nhìn về phía chiếc giường có rèm che, ngữ khí nhàn nhạt: “Giường này quá nhỏ.”
“Không sao.” Ninh Hữu Lí lục lọi trong túi gấm, mất nửa ngày công sức rốt cuộc cũng lôi ra một cái bể cá, ‘ầm’ một tiếng đặt lên bàn.
“Ta mang giường cho ngươi đây.”
Lời này vừa thốt ra, Tô Dư Xuyên chìm vào im lặng.
Cách giải quyết này, hình như không giống lắm với những gì hắn tưởng tượng…
Ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc bình gốm đặt trên bàn.
Đó là một chiếc bình gốm, hình dáng hơi tròn, chất liệu tinh tế. Bên trong chứa hơn nửa nước, còn có đám rong thủy sinh xanh tươi mơn mởn, quả thực có thể gọi là tinh xảo.
Cũng không biết… nàng làm cách nào giữ nước lại được trong bình.
Nhìn gương mặt trầm mặc của Tô Dư Xuyên, Ninh Hữu Lí không tự nhiên mà vò vò tay áo, cũng nhìn về phía chiếc bình kia.
Nói là “bể cá”, nhưng vì nơi này không có thủy tinh, không thể tạo ra loại đồ chứa trong suốt theo nhận thức thông thường, nên nàng đành tìm một chiếc bình gốm thay thế.
Dù sao cũng là nuôi cá, chỉ cần chứa được nước là có thể làm bể cá, tìm được một cái bình đã là tốt lắm rồi.
Nàng mở miệng giải thích: “Ta nhớ ngươi có thể thu nhỏ lại, buổi tối ngủ ở đây chẳng phải vừa vặn sao. Loại lớn hơn ta cũng nghĩ tới rồi, ví dụ như mang theo một cái vại… Nhưng mà cái đó lớn quá, không tiện di chuyển.”
“Nước ở đây ta cố ý lấy từ Linh Vân Trì đó!”
Vại…
Trong đầu Tô Dư Xuyên lại hiện ra hình dáng của thứ đó, lại cứng người thêm một chút.
Hắn nhớ không phải người ta hay dùng vại để muối dưa… sao.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Tô Dư Xuyên nhìn chằm chằm chiếc bình gốm trên bàn hồi lâu, rồi nói: “Ta thấy gần đây có chút yêu khí, không được yên ổn lắm, đêm nay cứ để ta canh gác đi.”
“Có yêu khí? Sao ta không cảm nhận được?” Ninh Hữu Lí mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ đang ở tầng hai của khách đ**m, từ đây nhìn ra chỉ thấy bóng cây lay động, còn có vầng trăng khuyết giữa tầng mây xa xôi.
Tô Dư Xuyên đã đứng dậy đi đến bên cửa, đáp một nẻo: “Ta ở ngay bên ngoài, có việc cứ gọi ta là được.”
Tiếng “cạch” vang lên, bóng hình đỏ sậm kia đã bị ngăn cách ngoài cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ninh Hữu Lí ngồi ngẩn người trên giường một lúc, lại nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, cuối cùng lăn một vòng nằm xuống giường.
Ma Tôn thức trắng đêm.
Tô Dư Xuyên sớm đã quen với việc không ngủ không nghỉ, đứng dựa lưng vào tường ngoài cửa. Giữa chừng còn nhận lấy ánh mắt tò mò của những vị khách qua lại trên hành lang, thậm chí còn làm kinh động cả tiểu nhị nửa đêm đi lên đóng cửa sổ. Nhưng khí thế của hắn quá mạnh mẽ, thế mà không một ai dám đến làm phiền.
Chờ ánh sáng ngoài cửa sổ từ màu tím lam thẫm chuyển sang trắng lạnh, đêm tối cũng qua đi.
Dưới lầu khách đ**m bắt đầu có tiếng người nói chuyện, dần dần, trở nên náo nhiệt.
Mùi cơm thơm theo cầu thang lan tỏa lên trên, bóng dáng tiểu nhị bận rộn chạy tới chạy lui hết lần này đến lần khác lướt qua trước mắt, các phòng bên cạnh cũng lần lượt mở cửa, hoặc là xuống lầu ăn cơm, hoặc là mở cửa gọi món.
“Khách quan, sáng nay ngài muốn ăn chút gì?” Chờ tiểu nhị lại một lần nữa đi ngang qua, không nhịn được hỏi vị khách đứng như thần giữ cửa này một câu.
Trời đất ơi, người này không dễ chọc đâu! Khi bị Tô Dư Xuyên nhìn, giác quan thứ sáu lăn lộn giang hồ nhiều năm đã mách bảo gã như vậy.
Nghe vậy, Tô Dư Xuyên quay đầu nhìn cửa phòng, trong phòng từ sáng sớm đã vô cùng yên tĩnh, không một chút động tĩnh nào truyền ra.
Có lẽ là còn chưa tỉnh.
Tô Dư Xuyên nhớ lại khi ở Thanh Quân Tông, thiếu nữ thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện muộn ở Thiên Trì, liền lắc đầu: “Từ từ đã.”
“Được rồi!” Tiểu nhị thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy xuống lầu.
Tô Dư Xuyên tiếp tục dựa tường chờ đợi.
Thời gian đối với người tu đạo, giống như bóng câu qua khe cửa, thoáng chốc đã là mấy năm dài, bởi vậy hắn đứng chờ ở đây, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
—— Mãi cho đến khi dưới lầu lại một lần nữa truyền đến mùi cơm thơm.
Tiểu nhị lại bắt đầu bưng khay chạy tới chạy lui trên hành lang, Tô Dư Xuyên nhìn lâu, không khỏi nhíu mày, gọi người lại: “Ngươi sao lại bắt đầu bận rộn rồi?”
Tiểu nhị sợ chọc giận Tô Dư Xuyên, lắp bắp: “Khách quan, bây giờ đã, đã trưa rồi, những người khác cũng đều đói bụng.”
Nói cách khác, đã đến giờ ăn cơm trưa.
Gã lại một lần nữa cẩn thận hỏi: “Buổi trưa ngài muốn ăn chút gì?”
Đã trưa rồi? Tô Dư Xuyên nhìn về phía cuối hành lang, nơi đó có một ô cửa sổ đang mở, nhưng vì gần một tòa nhà khác, nên chỉ có thể nhìn thấy bóng cây rậm rạp, không nhìn ra được lúc này đã là mặt trời lên cao.
Nếu là ở Thanh Quân Tông…
Tô Dư Xuyên mím môi, nàng sẽ đúng giờ đến cho hắn ăn, như vậy là có thể biết được thời gian —— rốt cuộc, hắn không giống người thường ăn ba bữa một ngày, cũng không dựa vào cơn đói để tính canh giờ.
Ngay lúc tiểu nhị đang căng thẳng chờ câu trả lời, bên trong cửa phòng cuối cùng cũng truyền ra tiếng bước chân. Tiếp theo, khóa cửa được người từ bên trong mở ra, một bóng hình màu vàng nhạt xuất hiện trước mắt hai người.
Thiếu nữ ngủ dậy với vẻ mặt mãn nguyện, gương mặt hồng hào, khóe mắt còn vương một vệt ẩm ướt, cả người như đóa phù dung vừa bung nở trong nước, lười biếng mà tươi đẹp.
Nàng dụi dụi mắt, nở một nụ cười vô thức quyến rũ: “Ta có phải dậy quá muộn không?”
Trong phòng, Ninh Hữu Lí nói lời cảm ơn với tiểu nhị vừa bưng hoành thánh lên, rồi gấp gáp lấy thìa múc một muỗng canh, thử húp một ngụm: “Nóng quá!”