Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 242


Nhưng năm nay thì khác.

“Chờ một chút, ta cũng muốn tặng ngươi một món đồ.” Ninh Hữu Lí nói, không hề nhìn thấy ánh mắt đối phương bỗng nhiên sáng lên, quay đầu vào phòng lấy con rối gỗ khắc mua từ trấn Bình Vũ.

Loại đồ chơi nhỏ này nàng không nhịn được, mua cả một đống, chỉ chờ sau Tết tặng cho các đồng môn ngày thường hay gặp mặt.

Nghe thấy lời này, ý cười trên mặt vị đệ tử kia càng sâu hơn, thành thật đứng yên tại chỗ chờ đợi.

Tất cả những điều này đều bị Tô Dư Xuyên nhìn thấy hết.

Con cá lớn màu đỏ sậm chìm trong nước, lặng lẽ bơi đến bên cạnh vị đệ tử kia, ánh mắt lãnh đạm lộ rõ vẻ phê phán.

Trước đây hắn còn chưa để ý lắm, giờ xem ra, khắp nơi đều là sài lang hổ báo, đang rình mò thiếu nữ.

Không bao lâu, Ninh Hữu Lí đi ra, đưa mấy con rối gỗ khắc tinh xảo đáng yêu vào tay vị đệ tử kia.

“Đây đều là cho ta sao?” Hắn kinh ngạc vui mừng nhận lấy, gò má thoáng ửng hồng.

Tô Dư Xuyên càng cảm thấy không vừa mắt, dùng đuôi “bang” một tiếng quẫy lên một vệt nước.

Ninh Hữu Lí nhìn xuống một cái, sau đó lắc đầu phủ nhận: “Không phải, chỉ có cái này là của ngươi. Ngươi xem cái này là của Điền sư huynh, cái này là của Ngô sư huynh, cái này là của Trương sư tỷ…”

Đệ tử: “… A ha ha ha, ta hiểu rồi, đảm bảo sẽ đưa đến tận tay cho ngươi.”

Hắn quay đầu, ai oán lẩm bẩm: “Ninh sư muội, bánh đường này ta chỉ mang cho ngươi thôi…”

“Cái gì?” Ninh Hữu Lí chỉ lo nhìn con cá lớn, không nghe rõ.

“Không có gì, ta còn có việc, đi trước đây.” Đệ tử cố gắng gượng cười, rất nhanh liền rời khỏi nơi này.

“Thật là kỳ quái…” Ninh Hữu Lí lẩm bẩm, rồi ngồi xổm xuống: “Tiểu Hồng, sao ngươi lại bơi tới đây.”

“… Đến xem thử.”

“Kết giới đối với ngươi thật đúng là vô dụng a…” Kể từ khi biết thân phận của con cá lớn, Ninh Hữu Lí cảm thấy hắn làm ra chuyện gì cũng chẳng có gì lạ.

Tô Dư Xuyên chỉ ngẩng đầu lên, rồi lại chìm xuống nước.

Hắn không thể tiếp tục như trước kia, không coi địch nhân ra gì nữa.

“Ninh sư muội, ngươi có ý định tìm đạo lữ không?”

Không bao lâu, lại có người tới. Lần này là ba người, hai vị sư tỷ một vị sư huynh, đều trạc tuổi nàng.

Nhưng đối mặt với câu hỏi kỳ quái này, Ninh Hữu Lí bật cười: “Sư tỷ, sao tỷ lại hỏi vậy?”

“Đến đưa cho ngươi ít đồ Tết, tiện thể hỏi thôi.” Một vị sư tỷ trong đó nói, “Ngươi năm nào cũng ở lại trên núi, tiên đồ dài đằng đẵng, nếu không tìm một người bầu bạn, chẳng phải quá vô vị sao?”

Nàng còn đưa một cành hoa tới: “Ta tiện tay bẻ lúc đi ngang qua Nhạn Hồi Phong, tặng luôn cho ngươi này.”

Ninh Hữu Lí nhận lấy cành hoa, khẽ ngửi, đóa hoa rực rỡ phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của nàng, vô cùng động lòng người.

Nhưng trả lời thì vẫn phải trả lời, Ninh Hữu Lí đã đoán được ý của sư tỷ, cười nói: “Chẳng lẽ là có người muốn làm đạo lữ với ta? Chưa nói đến việc bản thân hắn không dám tới, thật không giống hành động của nam nhân, riêng bản thân ta, thật đúng là chưa nghĩ tới chuyện này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khéo léo từ chối.

Vị sư tỷ kia bất đắc dĩ cười một tiếng: “Ta hiểu rồi.” Quay đầu lại trêu chọc người đồng bạn: “Đã nói là để tự hắn đến hỏi rồi mà.”

Tô Dư Xuyên có chút ngồi không yên.

Lúc này mới một buổi sáng, mà lục tục đã có mấy người tới.

Ninh Hữu Lí lên núi sớm hơn Đồng Tố hai năm, xét về thứ hạng, thuộc hàng sư muội, tự nhiên cũng được chiếu cố rất nhiều. Hơn nữa nàng rất dễ gần, thân là đệ tử ngoại môn, thường xuyên tiếp xúc với các ngoại môn khác, càng kết giao được không ít đồng môn.

Đặc biệt là trong mắt các đệ tử chưa có đạo lữ, Ninh Hữu Lí là một đối tượng kết đôi hiếm có.

“Nếu là ta thì sao?”

Tô Dư Xuyên không thể tuân theo lời Ninh Hữu Lí nữa, lặng lẽ hóa thành người, đi đến sau lưng nàng.

Hắn cuối cùng cũng hiểu ra chuyện tình cảm không thể chờ đợi, cũng không thể khống chế, lại có lẽ là do huyết mạch tác động —— bảo vật mà Thượng cổ Uyên Long đã coi trọng, nhất định phải giữ lại bên người.

“Nếu là ta, ngươi có nguyện ý làm đạo lữ của ta không?”

Lúc đó, Ninh Hữu Lí đang hết sức chăm chú chọn nguyên liệu làm thức ăn cho cá hôm nay, còn chưa phản ứng lại, còn đang buồn cười vì sao hôm nay vận đào hoa lại nở rộ như vậy, quay đầu lại cười nói: “Ta không phải đã nói, ta còn chưa muốn ——”

Mà khi nàng nhìn rõ người đứng sau lưng là ai, suy nghĩ trong nháy mắt đột nhiên ngưng bặt, chỉ còn lại khoảng trống không thể diễn tả.

“Ta thích ngươi.” Nàng thấy nam nhân chậm rãi mở miệng, nói như vậy.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Có một khoảnh khắc, Ninh Hữu Lí hoài nghi mình đã sinh ra ảo giác.

Nhưng cơ thể nàng lại phản ứng trước cả tư duy: Tay run lên, đồ vật trong túi gấm rơi hết ra ngoài, hoàn toàn lẫn vào đống thức ăn chăn nuôi kia.

Nàng vội vàng cúi đầu nhặt lên, lại bị một bàn tay chặn lại.

Ninh Hữu Lí ngơ ngác thất thần, bàn tay ngày thường vẫn bị nàng xem như tác phẩm nghệ thuật này, giờ phút này lại chân thật mà giữ chặt lấy nàng. Ngẩng đầu nhìn lại, cặp mắt sâu thẳm như vực kia đang lặng lẽ nhìn nàng, ánh sáng bên trong rực cháy như lửa, khiến nàng khó lòng nhìn thẳng.

Từ trong mắt hắn, Ninh Hữu Lí thấy được vẻ mặt mờ mịt vô thố của chính mình.

Tô Dư Xuyên trầm mặc chờ đợi, không thúc giục, không hỏi han.

Mãi cho đến khoảnh khắc nói ra tâm ý, hắn mới phát hiện thật ra hắn rất sợ câu trả lời của thiếu nữ là từ chối.

“Ta…” Ninh Hữu Lí hơi hé miệng, mới phát hiện giọng nói của mình vì quá mức căng thẳng mà có chút khàn.

Bàn tay đang nắm lấy cổ tay nàng cũng lập tức siết chặt hơn.

Vào thời khắc này, tâm tư của Ninh Hữu Lí đã rối như tơ vò, chúng quấn lấy nhau, khiến nàng không tài nào tìm ra được đầu mối.

… Con cá tự tay nuôi lớn tỏ tình với mình, phải làm sao bây giờ? Giữa lúc suy nghĩ đình trệ, Ninh Hữu Lí cảm giác mình miễn cưỡng nhếch khóe môi, nói đùa như thật: “Ngươi học theo bọn họ cái gì vậy, là đùa giỡn sao?”

“Không phải đùa giỡn.” Nam nhân thậm chí còn lặp lại một lần nữa, không chút che giấu: “Ta thích ngươi.”

Ngữ khí hắn trịnh trọng mà kiên định, bị gió lạnh cuốn lấy thì thầm bên tai nàng, làm nàng tỉnh táo lại.

Bình Luận (0)
Comment