Ta Thấy Bệ Hạ Thật Quyến Rũ

Chương 14

Edit : Phong Lữ

Tô Tuấn Văn vốn hy vọng có thể nhìn thấy lão hoàng đế và sủng phi của hắn trình diễn một màn ái hận tình thù đặc sắc. Nhưng phụ hoàng y bị kinh hãi như vậy một hồi rồi, chỉ có thể nằm ở trên giường, không đứng dậy nổi.

Tô Tuấn Văn muốn xử lý Lệ Phi, phải xin ý chỉ lão hoàng đế. Lão hoàng đế hẳn là bị chọc giận, không chỉ cho y toàn quyền phụ trách xử chuyện Lệ Phi phản loạn, thậm chí còn giận chó đánh mèo lên Cửu hoàng tử, bảo Tô Tuấn Văn không cần nhớ tình huynh đệ.

Tô Tuấn Văn chỉ liếc nhìn hoàng đế đã bệnh đến hồ đồ trên giường kia, rồi cũng lười nhắc hắn là Cửu hoàng tử mới bảy, tám tuổi. Y nhận chỉ xong liền quay người đi, hoàn toàn không muốn ở lại bên cạnh hoàng đế lâu hơn.

Rất nhanh, cung nhân của Lệ Phi bị đánh chết, Lệ Phi bị áp giải tiến vào Thiên Lao, chờ Đại Lý tự thẩm tra xử lí rồi phán quyết.

Sau khi thu thập xong tàn cục, chân trời hé lên tia nắng. Tô Tuấn Văn vội vàng đi hỏi Chu Tương: Chu Anh đang ở đâu?

Chu Tương đang bận bù đầu nghe vậy, cau mày nhìn y. Ý là: con trai của ta ngày nào cũng ở chung với ngươi, giờ ngươi hỏi ta nó ở đâu thì ta biết hỏi ai?

Vương Phượng Anh cũng đang bận bù đầu bên cạnh lại biểu thị, nếu điện hạ là mệt, không muốn hỗ trợ ở chỗ này, thực ra có thể trở về Đông cung nghỉ ngơi một chút, dù sao cũng là lễ tân hôn…

Hắn nói còn chưa dứt lời, Tô Tuấn Văn đã chạy đi nơi khác.

Rốt cục Tô Tuấn Văn cũng hỏi được từ một cấm vệ quân, Chu Anh bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, hiện tại đã được mang đến Thái y viện.

Lúc y vội chạy đến Thái y viện, tay luôn run rẩy. Thái y viện đang chịu trách nhiệm chăm sóc một số người bị thương, đang bận rộn liên tục.

Tô Tuấn Văn rất đã tìm thấy Chu Anh. Cả người Chu Anh đều dính máu, trên cánh tay quấn vải băng, nhắm hai mắt không nhúc nhích nằm trên đất.

Tô Tuấn Văn hoảng hồn, khập khiễng đi tới, đầu óc trống rỗng.

Kết quả y mới vừa ngồi xổm xuống bên cạnh Chu Anh, Chu Anh chỉ là đang ngủ, giật mình cảnh giác tỉnh lại.

“Điện hạ có gì phân phó?” Chu Anh thấy y đến, liền muốn ngồi dậy.

Tô Tuấn Văn ấn hắn nằm lại, mở miệng nói, giọng có chút khàn khàn: “Ngươi bị thương ở đâu? Bây giờ thấy thế nào? Cho ta xem xem.

Chu Anh cười cười nói: “Chỉ có cánh tay với vai bị thương ngoài da một chút, vết thương nông à, chăm mấy ngày là ổn rồi.”

Một giọt nước mắt từ mắt Tô Tuấn Văn rơi xuống, rơi vào gò má dính đầy vết máu của Chu Anh.

Chu Anh luống cuống, muốn dùng tay lau cho y, lại phát hiện trên tay mình cũng toàn là máu. Hắn chỉ đành an ủi Tô Tuấn Văn, nói: “Máu trên người ta toàn là máu người khác mà.”

“Ngươi… Làm rất tốt.” Tô Tuấn Văn hít sâu một hơi : “Ngươi bắt sống Lưu Vọng, muốn được ban thưởng gì?”

Chu Anh thở hắc một tiếng: “Chưa nghĩ ra, cái gì cũng được. Điện hạ không biết đấy thôi, Lưu Vọng kia cực kỳ hung mãnh, hắn vung thương khiến không có bao nhiêu người có thể đến gần. Chuyện anh dũng đánh thắng hắn cũng đủ cho ta cao hứng nửa năm.”

Tô Tuấn Văn nghe thế, bỗng nhiên tóm chặt cổ áo của hắn, thần sắc tối tăm, như muốn ăn thịt người.

“Ngươi còn to gan quá ha! Ta bảo không muốn để ngươi ra thành tác chiến, ở trên lâu thành an toàn hơn, ngươi coi lời của ta như gió thoảng bên tai?” Tô Tuấn Văn rốt cuộc không nhịn giận nổi, trầm giọng quát.

Hầu kết Chu Anh giật giật, nghiêng đầu tránh đôi mắt Tô Tuấn Văn: “Ta biết mà, nhưng ta có thể thắng hắn.”

Tô Tuấn Văn đang giận, nhưng lại thấy hắn ôm vai đau khổ oan ức, nhất thời liền mềm lòng: “Trên đất lạnh lắm, về Đông cung nghỉ ngơi với ta đi.”

Chu Anh đáp một tiếng, rồi muốn đứng lên. Tô Tuấn Văn lại cứng rắn ấn hắn nằm lại: “Nằm yên đó cho ta, ta gọi người tới nhấc ngươi đi.”

Chu Anh bất đắc dĩ bị nhấc trở về Đông cung. Lục Phùng cũng nghe nói hắn bị trọng thương, bây giờ được nhấc trở về, cũng vội vàng chạy tới thăm hắn. Nhưng thấy hắn đầy tinh thần phấn khởi, lại xì một tiếng, lạnh lùng đi.

Tô Tuấn Văn cười: “Chớ thấy hắn hung dữ vậy thôi. Hắn nghe nói ngươi bắt sống Lưu Vọng, còn khen ngươi anh dũng hơn người đó.”

Chu Anh mất hứng: “Ta chỉ chảy có tí xíu máu, tới Thái y viện băng bó một chút thôi, sao lại bị đồn thành ta bị thương nặng như sắp toi rồi thế này.”

Tô Tuấn Văn lườm hắn một cái, Chu Anh lập tức ngậm miệng, ỷ mình là bệnh nhân, cười cong mắt, nhìn chằm chằm Tô Tuấn Văn cười ngây ngô.

Chu Anh được dìu đến Thiên điện, một thái y ở bên chăm sóc, Tô Tuấn Văn cũng không đi đâu hết, muốn tận mắt xem hắn bị thương thế nào.

Chu Anh bất đắc dĩ: “Ngài không xấu hổ chớ ta thì có. Nhưng quân muốn thần cởi quần áo, thần không thể không cởi.”
Bình Luận (0)
Comment