Edit: Phong Lữ
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm như muốn đòi mạng của cha, Chu Anh đã nhịn được ngáp, đàng hoàng hầu hạ bên cạnh Thái tử. Cha hắn đuổi hết hạ nhân đi rồi, hắn phải lãnh việc bưng trà rót nước cho hai quân thần này
Đầu óc Chu Anh chưa được tỉnh táo lắm, nghe một hồi mới ý thức được hai người họ đang thương lượng đại sự gì.
Chu thừa tướng hỏi: “Chuyện Giang Nam rối loạn đã bình định, thủ phạm chính đều đã bị áp giải vào kinh. Theo điện hạ thì nên xử trí thủ phạm chính như thế nào?”
Tô Tuấn Văn nói: “Cô cho là thủ lĩnh những phản quân này thì phải phạt nặng.”
Thừa tướng nói: “Chưởng quản Hình bộ chính là người cùng phe Lệ Phi, cách bọn họ bình định từ xưa đến nay đều theo chủ trương chiêu an.”
Tô Tuấn Văn cười lạnh: “Có ý đồ riêng thôi. Những người này là phú hào địa phương, kích động dân tâm khởi binh bảo là “Cần vương” (tận trung với triều đình), nhưng làm toàn chuyện cướp đốt giết hiếp.”
Thừa tướng còn nói: “Đám phản tặc này ở trong dân gian vẫn còn có chút danh vọng.”
Tô Tuấn Văn nói: “Chỉ mượn cớ vì lòng dân than oán thôi. Người gặp tai hoạ chính là bách tính, người cần phải động viên cũng là bách tính, binh sĩ không hiểu rõ chuyện trong quân đảo chính thì có thể khoan dung, mà đám thủ lĩnh quân đảo chính thì tuyệt đối không thể dễ dàng tha bổng.”
Thừa tướng gật đầu tán thành.
Tô Tuấn Văn lại bàn với thừa tướng tổng quan chuyện cai quản Giang Nam.
Chu Anh ở bên cạnh chăm chú nghe, trong lòng cảm thán ngày nghỉ mà Thái tử còn muốn đến nhà hắn thảo luận quốc sự.
Tô Tuấn Văn còn nói: “Ta nghe nói trong đám thủ lĩnh làm loạn ở Giang Nam lần này có một kẻ đang bị áp giải trên đường thì chạy trốn. Bên thủ thành có tin gì chưa?”
Thừa tướng nói: “Hôm nay lính thủ thành có báo là đã tóm một tù nhân chạy trốn lẫn vào kinh thành.”
Nhất thời Chu Anh phấn chấn tinh thần.
Tô Tuấn Văn hỏi: “Thẩm tra ra gì chưa?”
Thừa tướng nhăn mày ảm đạm nói: “Là một tiểu lâu la trên giang hồ, cũng không phải tù nhân bỏ trốn kia.”
Tô Tuấn Văn khẽ mỉm cười: “Trước mắt đừng để lộ ra, bọn họ còn chưa có hành động lớn, chúng ta cứ âm thầm truy tra.”
Thừa tướng nói: “Điện hạ thấy thế nào?”
Tô Tuấn Văn nói: “Bọn Lệ Phi sẽ không manh động, khi nàng muốn ra tay e là phải đợi đến lúc bệ hạ —— “
Chu Anh cúi đầu, trên tay đã toát mồ hôi lạnh. Hắn nghe hiểu, nếu là đơn thuần vì chuyện Giang Nam, Thái tử không cần phải tự mình đến nhà hắn.
Cuộc chiến giành ngôi giữa Thái tử và Cửu hoàng tử e là không thể dễ dàng, chỉ sợ tới khi đó còn phải đổ máu. Chu Anh nhớ tới, người đứng đầu binh quản thành chính là ca ca của Lệ Phi, nếu bọn họ có ý đồ thả thích khách vào, đương nhiên có thể dễ dàng làm được. Nhưng còn chuyện phản tặc chạy trốn trê đường áp giải, Thái tử ẩn sâu trong Đông cung thì làm sao nghe tin được nhỉ? Trong kinh thành có thích khách trà trộn vào, Thái tử cũng không để lộ ra, bọn họ muốn làm gì đây?
Hắn đang thất thần, lại nghe thấy cha hắn nói: “Vậy chuyện này cứ giao cho Anh nhi đi.”
Chu Anh hoang mang ngẩng đầu lên: “Ớ?”
Thừa tướng giận dữ: “Tiểu súc sinh! Mới nãy ngươi nghe kiểu gì vậy? Cho ngươi bảo vệ bên cạnh Thái tử mà ngươi đang tận trung làm việc thế này đây hả?”
Thái tử nhanh chóng ngăn lại: “Tiểu Chu đại nhân còn nhỏ tuổi, thừa tướng không nên tức giận…”
Thừa tướng được y khuyên một câu, sự tức giận càng tăng lên, chỉ vào con của mình mắng: “Ngươi còn nhỏ? Ngươi còn lớn hơn điện hạ hai tuổi, lại không gánh vác được sự trọng dụng…”
Chu Anh bị cha hắn mắng chửi một trận, mệt mỏi hộ tống Thái tử hồi phủ.
Sau khi Tô Tuấn Văn ngồi lên xe ngựa lại để cho hắn ngồi chung. Sau khi Chu Anh tới ngồi lên, Tô Tuấn Văn hỏi: “Sao Chu khanh lại rầu rĩ không vui thế?”
Chu Anh nói: “Thần vô năng, cảm thấy mình không thể kham được trọng trách.”
Tô Tuấn Văn không an ủi hắn, mà nhìn hắn nói: “Ngươi cũng là quan hầu của ta, bây giờ ta muốn nghe chút ý kiến của ngươi.”
Chu Anh cho là Thái tử muốn an bài cho mình đi bắt thích khách, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, rửa tai lắng nghe.
Vậy mà Tô Tuấn Văn hỏi: “Có một sử quan kia, phí hết tâm tư thu thập sử liệu, cuối cùng đã biên soạn ra một bộ đại tác lưu truyền hậu thế. Nhưng bỗng có trận cháy lớn, làm công sức nửa đời của hắn đổ sông đổ bể. Hắn nên làm gì đây?”
Chu Anh nghe xong, mặt lộ vẻ tiếc hận: “Hắn cũng thực sự đáng thương. Tuy rằng đáng tiếc, mà người còn sống, không ngại làm lại lần nữa.”
Tô Tuấn Văn nói: “Sử liệu đó thu thập không dễ, nhiệt huyết tuổi trẻ của hắn e là cũng sớm cạn rồi.”
Chu Anh vội vàng nói: “Điện hạ, người kia là ai? Thần tuy không có tài học gì, nhưng còn có chút vốn tích trữ, muốn giúp đỡ cho hắn… Nếu có thể gặp hắn thì tốt, thần có mấy lời muốn với hắn.”
Tô Tuấn Văn khẽ mỉm cười, nói: “Hắn cũng không thiếu tiền, ngươi có lời gì thì đừng ngại nói luôn với ta.”
Chu Anh suy tư một chút nói: “Người gặp biến cố lớn, khó tránh khỏi việc nhất thời nghĩ quẩn, sợ là hắn sẽ coi thường tính mạng của mình. Thần muốn khuyên hắn, nhà bị cháy thì có thể xây lại, sách không còn còn có thể từ từ soạn lại, nhưng người đã chết thì cái gì cũng mất. Còn có…”
“Còn có cái gì?” Tô Tuấn Văn hết sức chăm chú nghe.
“Ta cũng biết soạn sách không dễ, không phải chuyện ta có thể nói ngoài miệng chút là xong, nhưng hắn đã soạn một lần rồi, trong đầu đã có kinh nghiệm, nếu soạn lại biết đâu còn tốt hơn thì sao?”
Tô Tuấn Văn nhìn chằm chằm hắn, bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhắm hai mắt lại.
Chu Anh nói: “Điện hạ còn chưa nói cho ta, sử quan đó là ai?”
Tô Tuấn Văn lại cúi đầu cười, vai run run, giống như đang khóc.
Tô Tuấn Văn nói: “Ngươi xuống xe đi, không cần đưa ta đâu.”
Chu Anh mang đầu óc mơ hồ mà xuống xe, xe ngựa đi được vài bước, lại bỗng nhiên ngừng lại.
Tô Tuấn Văn đẩy màn che ra, quay đầu lại nói: “Thiếu chút nữa là quên hỏi, Chu khanh có tên tự không?”
Chu Anh năm nay mười chín tuổi, tuy rằng còn chưa làm lễ trưởng thành, nhưng tên tự hẳn đã lấy xong rồi. Chu Anh đáp: “Thần tên tự là An Bạch.”
Tô Tuấn Văn nghe xong, thở dài một hơi: “Vậy cũng đỡ, ta khỏi đặt.” Nói rồi thì nhảy xuống xe ngựa.
Chu Anh nhanh chóng tiến lên nghênh tiếp.
Tô Tuấn Văn nói: “An bạch, ta bổ nhiệm ngươi làm cận thần, không chỉ là vì ngươi có công, mà còn vì ngươi có tình có nghĩa, thiên chân khả ái, là chính nhân quân tử.”
Chu Anh bị y khen đến mức sửng sốt một chú, nhất thời tay chân luống cuống, bỗng nhiên hắn nảy ý tưởng, nói: “Điện hạ có tên tự chưa?”
Tô Tuấn Văn nói: “Ta tên tự là Mặc Hồng, ngươi trắng (Bạch) ta đen (Mặc), lại bổ sung lẫn nhau.”
Dứt lời, Tô Tuấn Văn xoay người lên xe lại, tự về Đông cung.