Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 102

 
Hắn vụt một cái ngồi bật dậy, vỗ mạnh vào đùi.

Đúng rồi!

Tìm một cơ hội đi nhà xí với Tiểu Thất một chuyến, xem y có… cái đó không, chẳng phải là biết hết rồi sao?

“Tiểu Thất, ngươi có đi nhà xí không? Chúng ta cùng đi đi!”

“Không đi.”



Sáng sớm hôm sau.

Lục Hoài Kỳ dậy từ sớm, rửa mặt chải đầu qua loa xong bèn đến nội thất đứng chờ.

Tối không đi nhà xí, thì sáng dậy chắc chắn phải đi rồi chứ?

Ai ngờ A Man chải tóc rửa mặt cho chủ tử xong xuôi, vậy mà chủ tử vẫn không hề có ý định đi phòng xí.

Đúng lúc này, Nguyên Cát dẫn bà tử trong bếp bưng hộp cơm bước vào.

Hai bát cháo sơn dược, hai xửng bánh bao nhỏ, một đĩa chả giò, bốn món chay và hai miếng chao đậu hũ.

Lục Hoài Kỳ nhìn cháo loãng trong bát, vội vàng mời Tĩnh Bảo ăn, uống hết một bát cháo này vào, chẳng tin Tiểu Thất vẫn không đi nhà xí!

Ai ngờ Tĩnh Bảo thong thả ăn xong, súc miệng rồi nói muốn ôn bài. Lục Hoài Kỳ nóng ruột đến mức giậm chân trong lòng.

Tên nhóc này nhịn tiểu giỏi thật đấy!

Đang sốt ruột, tiểu đồng thân cận Tuyết Thanh hớt hải chạy vào: “Gia, mau về đi, Hầu gia phái người tới tìm rồi!”

Lục Hoài Kỳ nghe như sét đánh ngang tai, như một cơn gió xẹt ra ngoài, đến một câu chào với Tĩnh Bảo cũng quên mất.

Tại sao ư?

Vì hắn nói dối.

Hầu gia chỉ bảo hắn đến thăm Tĩnh Bảo, trò chuyện một lúc thôi, nào có cho hắn ở lại qua đêm, hắn lại tự ý làm bậy, chẳng báo trước gì với bên nhà cả.

Lục Hoài Kỳ vừa rời đi, Tĩnh Bảo cũng như một cơn gió lao vào phòng xí, vừa chạy vừa hô: “A Man, nhanh, nhanh, nhanh, lại đây giúp ta c** q**n!”

“Gia à, ngài từ từ đã!”

“Không kịp rồi!”

Quần vừa cởi ra, Tĩnh Bảo thở phào khoan khoái một hơi dài.

Nín muốn chết!



Những ngày ở phủ dưỡng thương, vừa thoải mái lại vừa tự do, chỉ khổ nỗi thời tiết oi bức, vết thương khó lành, mấy ngày rồi mới kết được một lớp mỏng vảy.

Không thể viết chữ, Tĩnh Bảo bèn dồn toàn bộ tinh thần vào sách vở, còn chăm hơn cả ở Quốc Tử Giám, chỉ sợ tụt lại kiến thức.

Sáng hôm đó, vừa ngủ dậy, y thấy trên giường loang một vệt máu đỏ sẫm, kinh hãi kêu “á” một tiếng.

A Man bước vào nhìn thấy, bình tĩnh nói: “Nô tỳ đã đoán mấy hôm nay sẽ tới kỳ, đã chuẩn bị đầy đủ rồi.”

Thay quần áo, thay ga trải giường, uống một bát trà gừng đường đỏ, Tĩnh Bảo thấy lần này không khó chịu như lần trước.

Buổi trưa lại uống một thang thuốc, là phần thuốc còn lại lần trước, bên trong có pha thêm vỏ hợp hoan giúp an thần. Ngủ một giấc trưa, đến khi tỉnh dậy thì trời đã xế chiều.

Mặt trời dần khuất, mây chiều rực rỡ như lửa, nửa bầu trời như đang bốc cháy.

Lúc này, A Man vén rèm chạy vào, đầy đầu mồ hôi: “Gia, gia, không xong rồi! Có người ở Quốc Tử Giám tới!”

“Ai đến?”

“Không rõ, mà khí thế lớn lắm, ca nô tỳ đã ra đón rồi.”

Tĩnh Bảo hoảng hốt, chẳng lẽ lại là Tế tửu đại nhân đến nữa?!

“Nhanh, mau giúp ta chải tóc thay y phục!”



Bên này Tĩnh Bảo đang luống cuống tay chân, bên kia A Nghiễn cũng tim đập thình thịch, thầm kêu khổ:
Đám tổ tông này sao lại kéo đến thế này?

Người đến không ai khác, là ba kiếm khách dính nhau như sam, lại thêm một Uông Tần Sinh ngơ ngác ngốc nghếch.

Cao Triều cầm quạt xếp trong tay, vung vẩy điệu đà, vẻ mặt đúng kiểu công tử thế gia từ trên trời rơi xuống trần gian.

Từ Thanh Sơn thì cạo sạch râu, thay y phục mới tinh, dáng vẻ đường hoàng.

Tiền Tam Nhất vừa nhìn dọc hành lang chạm trổ vừa thầm nhủ: Tĩnh gia chắc cũng không nghèo, tên nhóc kia chẳng thiếu năm lượng bạc ấy đâu, hôm nào tìm cách gạt lại cũng được.

Cả nhóm vừa đến cổng sân, bèn thấy Tĩnh Bảo bước ra từ gian chính.

Bốn người vừa chạm mặt, cả hai bên đều sững sờ.

Tĩnh Bảo sững người là vì: Sao lại là bọn họ? Họ tới làm gì?

Còn bốn người kia thì sững lại vì: Tên nhóc này dưỡng thương tới sáu bảy ngày, sao sắc mặt vẫn trắng bệch như quỷ thế kia?!

Tĩnh Bảo tiến lên hành lễ: “Các vị huynh đài, sao các huynh lại đến đây?”

“Chúng ta…”

Cao Triều định mở miệng, sau lưng Từ Thanh Sơn khẽ ho một tiếng, Cao Triều đành cất đuôi hồ ly kiêu ngạo của mình, dịu giọng: “Bọn ta tới xem ngươi khá hơn chưa, vết thương lành chưa, tay còn đau không?”

Tĩnh Bảo dụi dụi mắt: Đây… đúng là Cao mỹ nhân sao?

Khách vào nhà, nha hoàn mang lên trà và hoa quả.

Trà ngon, hoa quả cũng là loại tươi nhất hiện giờ, thế nhưng cả bốn người chẳng ai để tâm.

Sân vườn rộng rãi thế này, trong nội viện chỉ có hai người hầu hạ, bên ngoài cũng không thấy nha hoàn bà tử đâu.

Phòng khách đơn sơ, không có nổi một bức tranh treo.

Trời oi bức như vậy, cũng không thấy đặt bồn đá lạnh nào, thời tiết này mà nhà quyền quý nào chẳng để ba bốn bồn?

Uông Tần Sinh khẽ hạ giọng: “Văn Nhược đang ở nhờ tại nhị phòng của Tĩnh gia. Đại phòng với nhị phòng xưa nay bất hòa, tranh giành gia sản, mà đại phòng chỉ có một mình Văn Nhược là con trai, thế đơn lực bạc.”

Ba kiếm khách sắc mặt đều biến đổi.

Cao Triều: Tên nhóc này còn cười toe toét suốt ngày nữa chứ.

Tiền Tam Nhất: Năm lượng bạc… thôi coi như bỏ đi vậy!

Từ Thanh Sơn: Ta nhất định phải chịu trách nhiệm với Tĩnh Thất, nếu không, y thật sự quá đáng thương rồi.

Tĩnh Bảo sắp xếp xong cơm chiều, tươi cười đi vào: “Các huynh đến thăm ta, ta chẳng có gì để tiếp đãi, đã bảo A Nghiễn ra Lầu Ngoại Lâu gọi vài món, mời các huynh nếm thử.”

Uông Tần Sinh nói: “Khoan đã, để bọn ta xem tay ngươi thế nào.”

Tĩnh Bảo mở tay ra, mấy người kia còn ổn, riêng Từ Thanh Sơn gân xanh nổi đầy trán, sắc mặt tối sầm.

“Tay đã đỡ nhiều, nửa tháng nữa có thể quay lại học viện, dự kỳ thi mùa này.”

“Cái tay thế kia, còn dự thi gì nữa?”Uông Tần Sinh nói.

Tĩnh Bảo chỉ cười không đáp.

Nàng rất coi trọng kỳ thi lần này, liên quan tới tiền đồ và vận mệnh của Nàng, nhất định phải liều hết mình, không được để xảy ra bất kỳ sơ sót nào.

“À đúng rồi, Văn Nhược, Xảo Nhi đã được Quách Bồi Càn đón về rồi.”

Ồ, chuyện tốt đây.

Tĩnh Bảo cười hỏi: “Quách Bồi Càn làm sao nói nổi con sư tử cái nhà hắn vậy?”

Uông Tần Sinh bèn kể lại chuyện Thẩm Trường Canh đánh nhau với Quách Bồi Càn, rồi bị Cố Trường Bình ra tay can ngăn, sau đó áp chế Quách Bồi Càn thế nào, đều kể hết đầu đuôi.

Tĩnh Bảo nghe xong, một hồi lâu không nói gì.

Không ngờ ngày thường Thẩm tiên sinh mặt lạnh không chút hòa khí, mà đến lúc mấu chốt lại chịu ra mặt vì mình. Nếu mình không cố gắng học tập, sao có thể không phụ tấm lòng của tiên sinh?

Còn Cố Trường Bình?

Trong lòng Tĩnh Bảo bỗng xao động, như có viên đá rơi vào mặt hồ phẳng lặng, gợn lên từng làn sóng.

Cao mỹ nhân khẽ liếc Tiền Tam Nhất một cái: “Phòng này oi bức quá, đi, ra ngoài dạo với gia một vòng.”

Tiền Tam Nhất hiểu ý, kéo tay áo Uông Tần Sinh: “Ngươi cũng đi.”

“Ta đâu thấy nóng, các ngươi cứ đi.”

Tiền Tam Nhất rủa một tiếng: “Đồ ngốc” rồi lôi xềnh xệch người ta ra ngoài.

Tĩnh Bảo hoàn hồn, vừa vặn chạm ánh mắt với Từ Thanh Sơn: “Họ đâu rồi?”

Từ Thanh Sơn vội dời ánh nhìn: “Nóng quá, ra ngoài hóng mát rồi.”

Tĩnh Bảo vội giải thích: “Thân thể ta sợ lạnh, chịu không nổi gió, lát nữa bày cơm ra thủy tạ đi, chỗ ấy mát hơn một chút.”

Một nam nhi lại sợ lạnh, chả khác gì con gái, cái kiểu ẻo lả này chắc sợ mình khinh thường y.

“Ta sẽ không khinh thường ngươi!”Từ Thanh Sơn nói như chém đinh chặt sắt. 

 
Bình Luận (0)
Comment