Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 12

 

Vào đến nội thất, lão phu nhân đang tựa mình trên giường sưởi.

Mẹ nàng Lục thị ngồi bên bàn thấp gỗ tử đàn, còn Hầu phu nhân Tôn thị thì đứng cạnh giường, hai chị em dâu đang cùng khuyên lão phu nhân uống thuốc.

Lục nương nương trong cung là máu thịt rơi ra từ bụng bà cụ, thêm chuyện kinh động ngày Hầu phủ bị xét nhà, chỉ mấy hôm mà đã lộ rõ dấu hiệu sắp khuất núi.

Lục thị thấy Tĩnh Bảo đến, bèn vội lau nước mắt, đẩy nàng lên trước để bà cụ nhìn cho rõ.

Lão phu nhân là người duy nhất trong Hầu phủ biết rõ thân phận thật của Tĩnh Bảo, ánh mắt dừng lại trên người hắn, chớp cũng chẳng buồn chớp.

Một lúc lâu, bà cụ ra hiệu cho Tôn thị ra ngoài trước.

Chờ mọi người lui hết, lão phu nhân ra hiệu cho Tĩnh Bảo lại gần hơn, nàng dứt khoát bò lên mép giường, tay nắm lấy bàn tay khô gầy của bà.

“Ngoại tổ mẫu phải giữ gìn sức khỏe nhé, người phải sống lâu trăm tuổi đấy!”

Tay bà run run, giọng khàn khàn: “A Bảo à, năm xưa nuôi con như con trai là do ý của ngoại tổ mẫu, con có hận ta không?”

Tĩnh Bảo bật cười, áp má mình lên bàn tay ấy, thân mật nói: “Hận gì chứ, con thích làm nam tử, tự do tự tại.”

Khóe môi bà cụ kéo ra một nụ cười khổ: “Nhưng con dù sao cũng đã lớn, sau này…”

“Ngoại tổ mẫu, chuyện ngày sau thì để sau hãy nói. Một ngày vui là được một ngày, nghĩ ngợi nhiều làm gì cho mệt mỏi thêm!”

Tĩnh Bảo ngừng một chút, dỗ dành: “Ngoại tổ mẫu, người sai người dọn cho con một gian phòng đi. Viện này yên tĩnh, rất hợp để đọc sách. Từ nay về sau, con muốn bám theo người luôn!”

“Láo xược!”

Lục thị giả vờ nổi giận: “Con lớn từng này rồi, còn quấn quýt trong nội viện thế này mà coi sao được?”

“Có gì mà không coi được!”

Tĩnh Bảo ngẩng đầu hừ một tiếng: “Con lớn thế này rồi, còn chưa có lúc nào thân thiết bên ngoại tổ mẫu, chẳng lẽ mẹ sợ con giành mất vị trí của mẹ trong lòng ngoại tổ mẫu, nên mới cố đẩy con ra ngoài?”

“Con… con…” Lục thị tức đến mức giơ tay định đánh.

Tĩnh Bảo bày ra vẻ mặt “đánh đi, có bản lĩnh thì đánh ngay trước mặt ngoại tổ mẫu thử xem”.

Lão phu nhân sống đến sáu mươi tuổi, sao không nhận ra hai mẹ con này đang phối hợp tung hứng để dỗ bà vui lòng, nhưng vừa nghĩ đến đứa con gái lớn bạc mệnh trong cung, lòng lại chợt dâng nỗi buồn.

Tĩnh Bảo thấy vậy, lại vội nói: “Ngoại tổ mẫu, con cược với người một ván được không?”

Lão phu nhân không kìm được mà hỏi: “Cược gì?”

Tĩnh Bảo cười tươi tắn: “Lần này con sẽ thi đỗ thám hoa về cho người, có được không?”

Lão phu nhân nghe vậy thì khóe môi run lên, nở nụ cười: “Được, được! Vậy lấy gì ra cược?”

Tĩnh Bảo ghé đầu lại gần, thì thầm: “Nếu con đỗ, người hãy tìm cho cháu ngoại một mối hôn sự tốt; còn nếu không đỗ, thì cháu ngoại đành trở về thân phận cũ, nhờ người tìm cho con một tấm chồng tốt vậy!”

Người lớn tuổi mà, có ai lại không thích làm bà mối?

Lão phu nhân ôm chặt lấy Tĩnh Bảo, khe khẽ nói: “A Bảo nhà ta thông minh thế, xinh đẹp thế, chỉ có ta chọn người ta muốn, làm gì có chuyện để kẻ khác chọn mình!”

“Tất nhiên rồi!”

Tĩnh Bảo mỉm cười: “Năm nay con mười lăm, mười tám tuổi thành thân… không được, mười tám còn sớm quá, con còn đang lớn mà, ít nhất phải hai mươi. Ngoại tổ mẫu, người nhất định phải đợi đến lúc A Bảo thành thân đấy nhé!”

Lão phu nhân nghẹn lời, mãi vẫn không thốt nên câu.

Bên cạnh, Lục thị vừa tức vừa buồn cười, lại vừa muốn khóc, sợ mình nói thêm lại làm bà cụ đau lòng, trong lòng ngổn ngang trăm mối, đành dậm chân một cái, giận dữ nói: “Được rồi, mẹ cũng cho con dọn một gian phòng, con cũng dọn đến đây ở! Bằng không, thì mẹ còn coi con là con gái nữa không đây!”

“Lão phu nhân, người ngửi xem, đây là mùi gì?”

Tĩnh Bảo hít mạnh mấy hơi, lão phu nhân cũng làm theo rồi hỏi: “Mùi gì vậy?”

“Mùi giấm chua trên người con gái của người ấy ạ! Xa mười dặm còn ngửi được!”

Lão phu nhân bật cười: "Cứ để nó chua, cứ để nó chua!”

Vừa dứt lời, đã nghe bên ngoài có nha hoàn bẩm báo: “Lão phu nhân, đại biểu cô nương đến thỉnh an ạ!” 

 
Bình Luận (0)
Comment